Đọc truyện Quan Vận – Chương 460: Tính toán của Hoàng Hán
Bước tiếp theo thế nào?
Quan Doãn nhận tách trà y đưa tới, khẽ nhấp một ngụm, cười híp mắt hỏi:
– Cục trưởng Hoàng quan tâm đến bước tiếp theo của Hoàng Lương hay là bước tiếp theo của cá nhân anh?
– Không phải bước tiếp theo của Hoàng Lương.
Hoàng Hán nhìn thẳng vào mắt Quan Doãn, nghiêm trang nói:
– Tôi nói bước tiếp theo đây là bước tiếp theo của cá nhân tôi, cũng bao gồm bước tiếp theo của đại thư ký Quan.
Quan Doãn đặt tách trà xuống, cũng ngưng cười:
– Ý của Cục trưởng Hoàng là?
– Bước tiếp theo của đại thư ký Quan và bước tiếp theo của tôi, hẳn là nên bước cùng nhau.
Hoàng Hán đặt một tay lên bàn, vô tình cố ý gõ lên mặt bàn, phát ra những tiếng tạch tạch rất nhỏ.
Quả nhiên, Hoàng Hán đã ngả bài. Quan Doãn bất động thanh sắc hỏi:
– Lời nói của Cục trưởng Hoàng… tôi không hiểu rõ lắm.
– Nghe tôi nói xong một câu chuyện, đại thư ký Quan sẽ hiểu.
Rốt cuộc Hoàng Hán cũng mỉm cười. Tuy trong nụ cười có ba phần thần bí, bốn phần đắc ý, nhưng cũng toát ra được thành ý.
– Câu chuyện hơi dài, chúng ta vừa ăn vừa nói đi.
Thức ăn đã được dọn lên.
Tổng cộng có năm món ăn, tất cả đều là những món ăn mùi vị truyền thống, có nước hầm xương, trứng gà ta, da gà giòn, sợi khoai tây lại thêm một đĩa đậu phọng, cho dù không thịnh soạn nhưng rất thực tế, hơn nữa, hương vị thuần khiết, thơm mà không ngấy.
Quan Doãn vừa rồi giằng co với Lưu Văn Vấn một hồi, cũng đói bụng, nên vùi đầu ăn nhiều một chút. Hoàng Hán cũng không nói chuyện, cúi đầu, hết sức chuyên chú đối phó với đám xương cốt kia. Hai người đều có ý riêng, nhưng không ai nói chuyện, chỉ im lặng giải quyết triệt để vấn đề no ấm trước.
Hơn mười phút sau, trận chiến chấm dứt. Nếu đơn thuần so về số lượng thì Hoàng Hán thắng, nhưng nếu so chất lượng thì Quan Doãn thắng vì hắn ăn rất sạch sẽ. Hai người ăn uống no nê rồi, nhìn nhau cười ha ha.
– Tôi vẫn cảm thấy đại thư ký Quan là người cùng chí hướng. Trước kia còn không dám khẳng định, nhưng giờ thì yên tâm.
Hoàng Hán nâng chén rượu lên.
– Kính đại thư ký Quan một ly.
Quan Doãn cụng ly với Hoàng Hán, cười nói:
– Cục trưởng Hoàng, có gì thì cứ nói thẳng đi. Ở đây hiện giờ không có người ngoài, vả lại, giữa chúng ta dù có bí mật nhưng có nhiều điểm vẫn rất giống nhau.
– Đúng đó, giữa chúng ta có rất nhiều bí mật, nhưng tin rằng sau đêm nay, giữa chúng ta sẽ không còn bí mật nào đáng kể rồi.
Hoàng Hán phối hợp rót thêm chén rượu, khoảng chừng ba phần, uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt mạnh chén rượu xuống.
– Đại thư ký Quan, từ lúc cậu đến Hoàng Lương, cậu luôn là cây đinh trong mắt, cái gai trong thịt của người khác. Điều này, chắc chắn là trong lòng cậu biết rõ hả?
– Biết mà, thật sự biết mà.
Quan Doãn biết Hoàng Hán ngả bài với hắn, hắn cũng không vội, cầm đũa lên gắp một hạt đậu phộng.
– Trịnh Thiên Tắc muốn đưa tôi vào chỗ chết, Hô Diên Ngạo Bác thì rất không ưa tôi, có lẽ ngay cả Cục trưởng Hoàng anh lúc trước cũng chẳng xem tôi ra gì. Lúc tôi vừa mới tới Hoàng Lương, gần như là bốn bề thọ địch.
– Đâu chỉ là bốn bề thọ địch mà đúng là thập diện mai phục.
Hoàng Hán cũng gắp một hạt đậu, không bỏ vào miệng, mà ngắm nghía nó, rồi lại đặt trở lại.
– Cậu vừa tới Hoàng Lương không lâu, không ít lần có người tìm cậu gây chuyện, theo dõi cậu, điều tra cậu, thậm chí còn muốn ám sát cậu, có vài lần gần như đã đắc thủ rồi…
Trong nháy mắt, Quan Doãn như nhớ ra gì đó, khẽ buông tay, hạt đậu rơi xuống bàn:
– Có mấy lần tôi cảm giác phía sau có cái đuôi, sau lại không thấy đâu nữa, chẳng lẽ Cục trưởng Hoàng giúp tôi rửa sạch sao?
Hoàng Hán chỉ cười không nói, thừa nhận.
Quan Doãn trong lòng có một cú sốc. Hóa ra Hoàng Hán đã giúp hắn nhiều việc như vậy. Nhớ đến nhiều lần có cảm giác nguy hiểm rình rập phía sau, nhưng rồi lại lặng yên không một tiếng động, cứ tan biến lặng lẽ trong vô hình, hóa ra là Hoàng Hán xuất thủ sau lưng. Nói như vậy, những sư kiện tạo bước ngoặc quan trọng kỳ lạ trước kia, từ Bát Lý Đồn đến cái chết của Trịnh Hàn, lại đến khi Triệu Bưu chết, hẳn đều là nhờ tay Hoàng Hán rồi?
Chẳng trách… chẳng trách… Trong lòng Quan Doãn đại chấn. Thật ra hắn nên sớm đoán được đó là Hoàng Hán, chỉ là không dám khẳng định thôi. Hoàng Hán nấp phía sau, từ giúp hắn giải quyết những đả kích ngấm ngầm hay công khai đến giúp đỡ hắn và Tề Ngang Dương thong dong thoát thân trong vụ án mạng ở Bát Lý Đồn, lại đến khi từng bước làm tan rã thế lực tập đoàn Trịnh Thiên Tắc. Y thật đúng là con dao sắc bén, giết người không thấy máu.
Vấn đề là, Hoàng Hán làm như vậy rốt cuộc vì cái gì? Y là người của ai?
Quan Doãn đưa chén rượu lên, hai tay nâng cao qua đầu:
– Cục trưởng Hoàng, tôi mời anh một ly.
Hắn cứ trịnh trọng khác thường mà mời rượu như thế, cũng không nói thêm lời nào, chính là vì thầm cảm kích Hoàng Hán đã âm thầm giúp hắn tất cả mọi việc.
Cho dù Hoàng Hán có mục đích thế nào, Quan Doãn cũng không có lý do gì không cảm ơn sự giúp đỡ của Hoàng Hán. Đồng thời hắn cũng hiểu được, một người cứ lặng lẽ đặt cược trước và không nhắc nhở đến việc đền đáp là một người cực kỳ bình tĩnh và tâm trí kiên định. Không phải y không mong đợi bất kỳ sự đền đáp nào, mà là chưa đến lúc. Một khi y cho rằng thời cơ đã chín muồi thì sẽ đưa ra điều kiện khiến người khác không thể từ chối.
Hoàng Hán cụng ly với Quan Doãn, nhưng không uống, mà chậm rãi đặt ly xuống.
– Đại thư ký Quan, không cần cảm ơn tôi trước. Đợi khi tôi nói xong rồi, nếu cậu vẫn muốn cảm ơn tôi thì tôi chắc chắn sẽ phụng bồi.
Quan Doãn cũng đặt chén rượu xuống:
– Được, Cục trưởng Hoàng cứ nói hết mọi việc cho rõ ràng, đừng ngưng lại nửa chừng.
– Được.
Hoàng Hán đứng lên, chắp tay sau lưng, đi vòng vòng quanh bàn, lúc đi đến phía sau Quan Doãn, y vỗ vai Quan Doãn nhè nhẹ.
– Em Quan, cậu có thể nghĩ đến tất cả mọi vụ án lạ lùng ở Hoàng Lương, sau lưng ít nhiều đều có bóng dáng của tôi. Tôi nói như vậy, cậu đã rõ ràng chưa?
Tuy Hoàng Hán nói rất ngắn gọn, nhưng thật ra lại rất thẳng thắn rõ ràng, chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận sau lưng những biến chuyển bất ngờ, ngoài dự đoán của mọi người ở Hoàng Lương, cho dù có phải là Quan Doãn đích thân xuất thủ hay không, đều là kết quả sự thúc đẩy sau lưng của Hoàng Hán, chẳng khác nào nói Hoàng Hán nhúng tay vào không ít án mạng, từ Trịnh Hàn, Triệu Bưu hay án mạng ở Bát Lý Đồn…
Tuy đã nói rõ ra rồi, nhưng Quan Doãn lại không cảm thấy thoải mái chút nào, ngược lại, lòng dạ lại muốn treo lên cổ họng. Nếu Hoàng Hán dám thừa nhận y dính líu đến rất nhiều vụ án mạng, như vậy cũng ngầm nói Hoàng Hán sẽ giết hắn diệt khẩu, hoặc là sẽ đề xuất nhiều yêu cầu với hắn, hoặc sẽ ký kết thỏa thuận công thủ đồng minh với hắn. Tóm lại, bí mật là con dao hai lưỡi, gươm đã ra khỏi vỏ, nếu không nhận được gì thì sẽ không lấy về.
Đương nhiên, Hoàng Hán chắc chắn sẽ không giết hắn diệt khẩu, vậy thì không hề nghi ngờ, Hoàng Hán chắc chắn có mưu đồ khác rồi.
Một người đem bí mật sâu kín nhất của mình tiết lộ cho người khác, tương đương với việc giao hết những quân bài chưa lật ra, chẳng khác nào mình trần ra trận, thêm nữa, Hoàng Hán chỉ có thể bước tới mà không thể lui về sau, vì y tự tay phá hỏng đường lui của mình rồi.
Một người có gan tìm đường sống trong cõi chết, là một đối thủ có ý chí kiên định đáng sợ. Dù Quan Doãn không mong muốn làm đối thủ của Hoàng Hán, nhưng trên thực tế, Hoàng Hán cũng không chắc là đồng minh của hắn.
– Những chuyện lúc trước đã trôi qua, cũng không nhắc lại nữa.
Hoàng Hán cũng không nói tiếp chủ đề đó, mà nói thẳng đến hiện tại.
– Nghe nói Bí thư Tưởng và Chủ tịch thành phố Hô Diên đều phải rời khỏi Hoàng Lương. Bí thư Tưởng đi rồi, em Quan, con đường đi của em thế nào?
Cách xưng hô là em Quan so với đại thư ký Quan lại càng thân thiết hơn. Chi tiết nhỏ này cũng chứng minh được sự biến hóa của tâm trạng Hoàng Hán. Nếu như vừa rồi, y cho Quan Doãn biết y đứng sau lưng làm tất cả mọi việc cho Quan Doãn, thì cách xưng hô thế này lại thể hiện y muốn có tình cảm gần gũi với Quan Doãn hơn nữa.
Quan Doãn tất nhiên nhận ra được việc thay đổi cách xưng hô của Hoàng Hán, hắn khẽ gật đầu nói:
– Bí thư Tưởng và Chủ tịch thành phố Hô Diên có thật sự phải đi khỏi Hoàng Lương hay không vẫn còn khó nói. Nói chẳng may, nếu Bí thư Tưởng thật sự bị điều đi, tin rằng trước khi đi ông cũng sẽ sắp xếp bước tiếp theo cho tôi thật tốt.
– Ngồi chờ sắp xếp không phải là tính cách của cậu. Em Quan, tôi có một câu, không biết có nên nói hay không.
– Nói đi.
– Tiền đồ của mình, hẳn là do chính mình tranh thủ. Hoàng Lương dù sao cũng quá nhỏ, lên tỉnh phát triển mới phải đạo. Em Quan, em và Kim gia còn có hẹn ước, muốn đạt mục tiêu vào lúc hai mươi tám tuổi lên được cấp Cục trưởng có thực quyền, ở đất Hoàng Lương này, rất khó thực hiện. Chỉ có lên tỉnh có lẽ mới có cơ hội.
Hoàng Hán mỉm cười.
– Tôi cảm thấy lúc này đối với cậu đúng là cơ hội khó có.
– Cơ hội gì?
Quan Doãn giả vờ nghe không hiểu, trong lòng nghĩ mãi vẫn không hiểu sao Hoàng Hán lại quan tâm đến hướng đi của hắn.
– Có thể lên tỉnh cố nhiên là chuyện tốt, nhưng tình hình cuối cùng thế nào vẫn phải chờ sự sắp xếp của tổ chức.
– Em Quan, cậu cũng đừng múa Thái Cực với tôi nữa. Nếu cậu một lòng muốn lên tỉnh, tôi dám nói, chỉ cần cậu đi vận tác thì chắc chắn mười phần là sẽ thành công.
Quan Doãn rốt cuộc cũng đã mò tới được ý nghĩ của Hoàng Hán, cười nói:
– Cục trưởng Hoàng từ lúc đầu quan tâm đến an nguy của tôi, đến giờ lại quan tâm đến hướng đi của tôi, thật sự khiến tôi cảm kích vô cùng.
– Ha ha, em Quan, cậu thật không phúc hậu nha.
– Cục trưởng Hoàng, anh cũng không hề phúc hậu, nói hết nửa ngày vẫn không nói rõ ý nghĩ thật sự của anh, như vậy không tốt lắm đâu.
Quan Doãn cũng đùa lại.
– Rất đơn giản, em Quan, tôi mong rằng thông qua quan hệ của cậu có thể thúc đẩy tôi rời khỏi Hoàng Lương về tỉnh.
Hoàng Hán không dậm chân tại chỗ nữa, nói thẳng ý nghĩ thật sự của mình.
– Nói thật lòng, tôi vẫn muốn lên tỉnh kề vai chiến đấu với cậu, tìm một mảnh trời riêng trên tỉnh.
Quan Doãn im lặng, cúi đầu trầm tư một lúc rồi ngước lên nói:
– Cục trưởng Hoàng, nói thật, nếu anh thật sự muốn chuyển lên tỉnh, với thực lực và năng lực vận tác của anh, hẳn là không thành vấn đề đâu.
– Chuyển lên tỉnh không khó, điều khó là được chuyển đến nơi khiến mình hài lòng.
Hoàng Hán nói cụ thể.
– Tôi nghĩ có hai nơi. Chọn lựa đầu tiên là Cục Công an thành phố Yến, không thì là Sở Công an tỉnh. Sở Công an tỉnh thì còn dễ, chứ muốn vào Cục Công an thành phố Yến thì khó khăn rất lớn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu tôi có thể vào được Cục Công an thành phố Yến, đối với sự an toàn và phát triển của cậu ở thành phố Yến cũng là chuyện rất tốt.
Đến tận đây, Quan Doãn đã hoàn toàn hiểu rõ được ý của Hoàng Hán. Hoàng Hán muốn cùng hắn cùng lui cùng tiến, cố ý lên tỉnh cùng hắn để bắt đầu liên thủ. Nếu như ở Hoàng Lương, hắn sáng, Hoàng Hán tối, thì lần này cùng đi thành phố Yến, Hoàng Hán muốn công khai liên kết với hắn sao?
Hoàng Hán xem trọng hắn như vậy?
Hoàng Hán muốn đến thành phố Yến để thi triển công phu sao?
Trong lúc Quan Doãn do dự tìm câu trả lời thỏa đáng thì Hoàng Hán lại bỏ thêm củi một phen:
– Em Quan, những chuyện lúc trước xem như chỉ là món khai vị mà tôi đưa cho cậu. Nếu bây giờ tôi lại dâng lên một bữa tiệc lớn thì cậu nghĩ sao?
Quan Doãn sửng sốt:
– Bữa tiệc lớn gì nữa?
– Sinh mạng chính trị của Hô Diên Ngạo Bác!