Quan Vận

Chương 451: Kết thù chuốc oán


Đọc truyện Quan Vận – Chương 451: Kết thù chuốc oán

Hôm trước, vì sự cần thiết của công việc, công tác của các lãnh đạo Tỉnh ủy được điều chỉnh như sau: Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, đồng chí Mộc Quả Pháp, chẳng những được đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, mà còn được điều nhiệm đến làm Phó tổ trưởng tổ công tác nông thôn của Tỉnh ủy và Ủy ban Nhân dân Tỉnh, hỗ trợ Phó Bí thư Tỉnh ủy, Tổ trưởng tổ lãnh đạo công tác nông thôn của Tỉnh ủy và Ủy ban Nhân dân Tỉnh, nắm giữ tất cả công việc của công tác nông nghiệp và nông thôn.
Cú điện thoại vừa rồi là Hạ Đức Trường gọi tới.
Giọng nói của Hạ Đức Trường hơi lạc đi:
– Gió lớn ở Bắc Kinh quả nhiên ảnh hưởng đến thế cục trong tỉnh. Không ai ngờ tình thế lại thay đổi nhanh như vậy. Trưởng ban thư ký Mộc… Thật sự là đáng tiếc!
Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tuy nhìn qua tưởng chừng như không có bao nhiêu quyền lực, nhưng dù sao cũng là đại quản gia, là nhân vật chuyển tiếp của Tỉnh ủy, dù gì cũng được nhiều người ngưỡng mộ, nhưng giờ đến công tác ở Tổ lãnh đạo công tác nông thôn của Tỉnh ủy và Ủy ban Nhân dân, làm Phó tổ trưởng, lại còn là trợ lý của Phó Bí thư Tỉnh ủy, tổ trưởng tổ công tác nông thôn của Tỉnh ủy và Ủy ban Nhân dân, còn có chút thực quyền nào sao?
Vị trí của Mộc Quả Pháp chẳng những là bị ghẻ lạnh, mà còn trong lúc đang lả lướt bay lên, bị người khác chém ngang eo rồi.
Chương Hệ Phong quả là muốn cản bước Mộc Quả Pháp, là khiến sinh mạng chính trị của Mộc Quả Pháp đột nhiên phải đi vòng theo một đường cong thật lớn.
Quả nhiên, làm Bí thư Tỉnh ủy, Chương Hệ Phong không có quyền miễn chức Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy. Trên thực tế, y cũng không điều chỉnh quyền hạn công tác của Mộc Quả Pháp. Nhìn bề ngoài, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy là chức vụ phục vụ cho Tỉnh ủy tỉnh Yến, để cho ai đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy là chuyện nội bộ của tỉnh Yến, nhưng bình thường, thái độ của quan trường trong nước, các chức vụ lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy đều phải do trung ương quyết định.
Nói một cách chính xác là do Ban Tổ chức cán bộ Trung ương bổ nhiệm.
Mộc Quả Pháp bị miễn chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy như vậy đã nói rõ được rằng Chương Hệ Phong đã thông qua trung ương, ở trung ương đã có người gật đầu. Từ đó cũng gián tiếp chứng minh, vị lão nhân ở Bắc Kinh kia qua đời, thì đối với Chương Hệ Phong, ngược lại địa vị càng thêm vững chắc. Theo góc độ người đó mà nói, chẳng khác gì hậu trường của Chương Hệ Phong càng thêm vững chắc.
Có gì cứ nói là Mộc Quả Pháp hỗ trợ, nắm giữ công tác nông nghiệp và nông thôn, khiến cho Tề Toàn không đến mức quá khó xử vì Mộc Quả Pháp, nhưng vẫn là đạp ngã Mộc Quả Pháp một cú thật đau.
Một tiền đồ chính trị to lớn có khả năng vì té ngã mà biến mất!
Chương Hệ Phong thật sự là quá hống hách, cường thế độc đoán, nói một không hai. Từ lúc y nhận chức ở tỉnh Yến đã liên tiếp điều chỉnh mấy Bí thư Thành ủy không biết nghe lời, lạnh nhạt với nhiều nhân vật số một trong ban ngành cấp tỉnh. Có thể cho ra kết luận, Chương Hệ Phong này luôn có nguyên tắc sống: thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
– Tình thế thay đổi thật nhanh!
Quan Doãn than.

– Cảm xúc của Trưởng ban thư ký Mộc hiện giờ ra sao?
Hiểu được biểu hiện của một người sau khi thất thế có thể giúp người ấy có năng lực chịu đựng và đưa ra một phán đoán chuẩn xác. Phàm là người làm nên nghiệp lớn, cho dù phải gặp bao nhiêu nghịch cảnh và khốn khó cũng có thể thản nhiên đối mặt, cho dù không đạt đến cảnh giới sinh tử thành bại thuận theo tự nhiên cũng sẽ thản nhiên, được cũng thản nhiên mà mất cũng thản nhiên, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
– Dường như không có việc gì, chỉ cười trừ thôi.
Hạ Đức Trường cười lớn, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
– Còn có thể làm gì? Chỉ có thể chấp nhận sự thật thôi.
– Quan sát hiện tại, tầm nhìn lâu dài, phù hợp với tính cách của Trưởng ban thư ký Mộc.
Tâm trạng của Quan Doãn dần dần khôi phục lại nhiều. Nhưng trước đây cũng đã từng nghe tin đồn, hơn nữa biểu hiện của Mộc Quả Pháp khiến hắn vô cùng thán phục.
– Có lên có xuống mới là cuộc đời. Quan trường vốn có khi là con sông chảy xiết, nước dâng cuồn cuộn, cũng có khi lại trong như gương.
– Cậu cứ nhìn mà xem. Ha ha…
Hạ Đức Trường cười nói.
– Cứ nhìn lại vận mệnh chính trị trong nước, Trưởng ban thư ký Mộc phỏng chừng sẽ ngủ đông trong một thời gian dài, trừ phi anh ấy được điều ra khỏi tỉnh Yến, nếu không, rất khó có thể ra mặt nữa.
– Cửu phục giả phi tất cao, khai tiên giả tạ độc tảo. Ngủ đông chưa hẳn là chuyện không tốt. Tôi lại cảm thấy, chuyện này đối với Trưởng ban thư ký Mộc mà nói, là dịp hiếm có để tâm tư trầm lắng lại, suy nghĩ mọi việc cho thật tốt. Không phải là Trưởng ban thư ký Mộc thích làm thơ sao? Giờ có thời gian rồi, có thể viết thêm vài bài thơ hay, nói không chừng còn có tác phẩm để lưu lại đời sau.
– Ha ha, cậu nói nghe thật nhẹ nhàng, gặp phải chuyện lớn như vậy, ai còn có thể bình ổn tinh thần chứ?
Hạ Đức Trường lại nói.

– Nhưng chuyện này chưa chắc đối với cậu lại không tốt, vì như thế, Trưởng ban thư ký Mộc không còn muốn điều cậu đến Tỉnh ủy nữa, cậu có thể ở Hoàng Lương yên ổn một thời gian ngắn, sau đó tự cậu đi trên con đường làm quan của mình.
Quan Doãn cũng chẳng ừ hử gì với phán đoán của Hạ Đức Trường, chuyển sang đề tài khác:
– Hạ Lai có tin tức gì không?
– Không.
Nhắc đến Hạ Lai, giọng của Hạ Đức Trường lại mất mát thêm vài phần.
– Con nhỏ này, thật sự là bướng bỉnh. Đừng thấy ngày thường nó mềm yếu, thật ra trong lòng luôn có ý định, hơn nữa còn đến chết mới thôi.
– Tin rằng cô ấy sẽ có ngày hồi tâm chuyển ý… có lẽ cứ đợi cô ấy chủ động liên lạc thôi.
Tâm trạng Quan Doãn cũng hơi mất mát. Hạ Lai có liên hệ với Kim Nhất Giai mấy lần, nhưng sau đó lại đột nhiên cắt đứt, ngay cả Kim Nhất Giai cũng không liên lạc được nữa, thật không biết Hạ Lai ở Mỹ sống thế nào.
– Đúng rồi, Trưởng ban thư ký Mộc vì sao lại bị điều chỉnh đến tổ lãnh đạo công tác nông thôn, cậu có tin tức gì không?
Hạ Đức Trường định cúp điện thoại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi thêm một câu.
– Cũng nghe được một vài tin đồn, nhưng không thể tin được.
Quan Doãn chỉ biết Chương Hệ Phong không hề hài lòng về Mộc Quả Pháp, muốn điều chỉnh Mộc Quả Pháp đến vị trí y vừa ý. Bí thư Tỉnh ủy sẽ không dễ dàng tha thứ cho đại quản gia của Tỉnh ủy lại hai lòng với y, cũng giống như được phân công một thư ký không vừa ý vậy. Thư ký và Trưởng ban thư ký, là hai người bên cạnh mà mỗi vị Bí thư phải nắm chặt trong tay.
– Cậu nghe được tin đồn gì?
Hạ Đức Trường lại hào hứng nói chuyện, dường như muốn khoe khoang với Quan Doãn một phen.

– Nói tôi nghe thử, cho tôi phán đoán xem.
Muốn thử thách trí tuệ của hắn, Quan Doãn vừa cười, vừa suy nghĩ một chút mới nói:
– Người ta đồn Chương Hệ Phong bất mãn Mộc Quả Pháp, là điều thứ nhất. Điều thứ hai, bất hòa giữa Mộc Quả Pháp và Đại Gia cũng là mồi lửa.
– Không sai, rất có ý nghĩa chính trị.
Hạ Đức Trường cười nói.
– Sau lưng cũng nghe được một chút chuyện hoang đường nhưng cũng thật chi tiết…
Mọi chuyện đều bắt đầu từ việc Mộc Quả Pháp kết thù chuốc oán với Đại Gia.
Thật ra, từ đầu, Mộc Quả Pháp cũng không hề bị Chương Hệ Phong ghét bỏ. Từ lúc Chương Hệ Phong làm Bí thư Tỉnh ủy còn có rất nhiều chuyện còn nể tình Mộc Quả Pháp nữa. Chủ yếu Mộc Quả Pháp là người ở một huyện thuộc ngoại ô thành phố Yến, là người đại diện cho thế lực bản địa tỉnh Yến, Chương Hệ Phong muốn làm nên chuyện cũng có rất nhiều việc không lách qua Mộc Quả Pháp được.
Mà lúc đầu, Mộc Quả Pháp cũng vô cùng phối hợp với Chương Hệ Phong, chủ yếu lúc ấy vì Chương Hệ Phong cũng chưa hoàn toàn mở được cục diện, làm việc rất cẩn thận, hơn nữa còn muốn tạo dựng hình ảnh công chính.
Nhưng từ khi địa vị của Chương Hệ Phong dần ổn định, lại thêm sau khi Đại Gia được bổ nhiệm làm thư ký Chương Hệ Phong, rất được Chương Hệ Phong tín nhiệm. Nếu như so Chương Hệ Phong là Càn Long thì Đại Gia cũng như Hòa Thân vậy. Có lẽ Chương Hệ Phong yêu thương Đại Gia như con mình, nhưng dù sao, ông ta cũng tin tưởng Đại Gia hơn bất kỳ ai khác.
Quan trọng nhất là, Đại Gia là thư ký số một Tỉnh ủy, lại không phải là một người ôn hòa và khiến cho người khác thoải mái, mà ngược lại, gã là một tên ngang ngược ngạo mạn không chịu nổi. Sau khi gã lên làm thư ký số một Tỉnh ủy, tự tin như được bơm phồng lên, tự xưng là nhìn khắp tỉnh Yến, gã dưới một người trên vạn người.
Đại Gia là thư ký số một Tỉnh ủy, trong công việc hàng ngày, gã và Trưởng ban thư ký Mộc Quả Pháp có đụng chạm nhiều nhất, công tác của gã cũng do Mộc Quả Pháp sắp xếp. Mộc Quả Pháp là người có tính cách cứng rắn, không nói tình cảm, làm việc chủ yếu lấy đại cục làm trọng, không thể tránh khỏi việc phát sinh mâu thuẫn với Đại Gia thích gì làm nấy kia.
Mâu thuẫn cứ tích góp từng chút một, đến lúc hóa thành mâu thuẫn không thể hòa giải.
Còn chuyện thế nào mà Mộc Quả Pháp và Đại Gia lại như nước với lửa, cuối cùng rối bời không gỡ ra nổi lại còn hai chuyện nữa.
Chuyện thứ nhất là có lần Chương Hệ Phong phê duyệt một văn kiện, cần Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy ban hành ra, vốn Đại Gia nên tự mình mang xuống tận tay Mộc Quả Pháp, nhưng gã chỉ ngồi trong phòng làm việc, gọi điện thoại cho Mộc Quả Pháp.
– Trưởng ban thư ký, mời anh đến đây.
Mộc Quả Pháp cũng không nghĩ nhiều, còn cho rằng Chương Hệ Phong tìm anh ta có việc. Bí thư Tỉnh ủy triệu tập Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thì chắc chắn Trưởng ban thư ký phải đích thân tới. Nào ngờ lúc vội vã chạy lên lại thấy Đại Gia đưa văn kiện được phê duyệt cho anh ta. Thật sao? Một thư ký dám sai Trưởng ban thư ký chạy vòng vòng? Hơn nữa, điều tức giận nhất là lúc Mộc Quả Pháp đi vào, Đại Gia cũng không hề đưa ra mà cứ quăng thẳng văn kiện ra trước mặt.

– Trưởng ban thư ký, đây là văn kiện lãnh đạo đã phê duyệt, anh đến xử lý đi.
Mộc Qủa Pháp dù có kiềm chế cũng không nhịn được nữa, quy củ quan trường không thể bỏ được. Từ lúc nào mà thư ký có thể lớn hơn Trưởng ban thư ký? Huống chi Đại Gia hiện nay mới chỉ là cấp Cục trưởng, còn anh ta đã đường đường là cán bộ cấp phó tỉnh.
Sắc mặt Mộc Quả Pháp đen lại, hai tay chấp sau lưng, xoay người rời đi.
– Thư ký Đại, chuyện này làm như vậy thật không hợp quy củ. Quy củ là gì, nếu anh không biết rõ lắm, thì cứ đi về học hỏi đi.
Mộc Quả Pháp nói xong nghênh ngang rời đi.
Đại Gia sững sờ tại chỗ, cứ nhìn trân trối theo bóng lưng của Mộc Quả Pháp, hai mắt gần như phun ra lửa giận không cam lòng.
Đây là mối thù oán thứ nhất. Việc này đã khiến Đại Gia có thành kiến thâm căn cố đế với Mộc Quả Pháp.
Lần kết thù chuốc oán thứ hai dẫn đến việc Mộc Quả Pháp và Đại Gia như nước với lửa, không thể bắt tay giải hòa được nữa.
Chuyện vốn từ một lần Đại Gia được đề bạt.
Bảy năm trước, Đại Gia vẫn chỉ là một gã nhân vên quèn theo điều lệ, sau khi được chuyển đến thành phố Yến thì gia nhập Tổng công ty đầu tư tỉnh, lúc này chỉ là phó phòng. Sau lại nhờ có cơ duyên, gã trở thành thư ký của một vị Phó Chủ tịch tỉnh, cũng từ phó phòng nhảy hai cấp đến phó cục trưởng, trở thành thư ký cấp cục phó.
Con đường thăng tiến của Đại Gia cũng từ đó bắt đầu. Qua một năm nữa, gã chuyển công tác đến văn phòng thư ký của Ủy ban Nhân dân tỉnh, cùng năm đó, lại được thăng cấp lên vị trí chính. Hai năm sau, gã thăng lên làm thư ký số một Tỉnh ủy, đồng thời làm thư ký văn phòng Tỉnh ủy.
Thư ký số một Tỉnh ủy hẳn nên là cấp phó giám đốc sở. Sau khi đảm nhiệm chức vụ thư ký số một Tỉnh ủy, Đại Gia bắt đầu thăng qua một cấp vô cùng quan trọng, vượt từ Cục trưởng đến cấp Phó giám đốc sở. Nếu như từ trưởng phòng đến phó cục trưởng chỉ có 60% được qua ải, thì từ cục trưởng đến phó giám đốc sở lại chỉ có 40% được qua thôi.
Về lý thuyết, tuy Đại Gia từ một nhân viên bình thường đến Cục trưởng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng y có thân phận đặc thù là thư ký số một Tỉnh ủy, nếu lên thêm một bước trở thành cán bộ cao cấp cấp phó giám đốc sở cũng có là gì.
Nhưng Mộc Quả Pháp lại cố tình xuất thủ khi Đại Gia muốn vượt trạm để lên phó giám đốc sở.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.