Quan Vận

Chương 452: Giang sơn


Đọc truyện Quan Vận – Chương 452: Giang sơn

Bình tĩnh xét lại, nếu chỉ đơn giản là một lần thăng cấp của Đại Gia thì thôi, Mộc Quả Pháp cũng không cần phải khó khăn với Đại Gia làm gì. Dù anh ta rất không thích sự kiêu ngạo, ngông cuồng và ngạo mạn không chịu nổi của Đại Gia, nhưng dù sao Đại Gia cũng là thư ký số một Thành ủy. Thư ký số một Thành uỷ mà chỉ có cấp Cục trưởng thì không sao nói nổi, chỉ cấp phó giám đốc sở mới phù hợp với thân phận của thư ký số một Thành ủy thôi.
Mộc Quả Pháp ra tay ngắm bắn không phải là việc nâng cao cấp bậc của Đại Gia mà là bố trí chức vụ.
Thư ký số một Tỉnh ủy và thư ký số một Thành ủy cũng như nhau, bên ngoài là thư ký lãnh đạo, nhưng thật ra đều có chức vụ cụ thể. Ví dụ như Quan Doãn là phó Chủ nhiệm Phòng Nghiên cứu chính sách, còn Đại Gia thì vẫn chỉ là thư ký cấp Cục trưởng của văn phòng Tỉnh ủy, không có chức vụ cụ thể gì. Đại Gia đã có cơ hội thăng cấp, ánh mắt tự nhiên cũng cao hơn. Hơn nữa, gã tự cho là trời sinh tài trí hơn người, nhìn chằm chằm vào vị trí mà Mộc Quả Pháp không thể nào chấp nhận được: Phó Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy!
Mộc Quả Pháp vốn tưởng rằng Đại Gia đang ngấp nghé chức vụ Phó Chủ nhiệm Văn phòng Tỉnh ủy, không ngờ Đại Gia cũng quá tham lam, mới vừa rảo bước đến hàng ngũ lãnh đạo Tỉnh ủy đã có lòng tham không đáy rồi, chỉ là lòng tham không đủ cho rắn nuốt voi rồi. Quả thật, Phó Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy và Phó Chủ nhiệm Văn phòng Tỉnh ủy đều là cấp Phó giám đốc sở, nhưng bản chất là hai vị trí rất khác nhau. Phó Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy sẽ phụ trách các lãnh đạo Tỉnh ủy, cũng thuộc hàng ngũ lãnh đạo Tỉnh ủy, còn Phó Chủ nhiệm Văn phòng Tỉnh ủy cũng chỉ là lãnh đạo văn phòng Tỉnh, chủ yếu vẫn là giải quyết các công tác tương quan của văn phòng. Hai vị trí này tuy đồng cấp nhưng không thể so sánh với nhau được.
Mộc Quả Pháp căm tức trong lòng, Đại Gia không đủ lý lịch kinh nghiệm, tính cách thì kiêu ngạo nông cạn, sao có thể đảm nhận chức Phó Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy? Nếu người như thế lại trở thành trợ thủ của anh ta, làm bạn với anh ta, anh ta thật không dễ dàng bỏ qua được.
Hơn nữa, anh ta cho rằng, với lý lịch kinh nghiệm của Đại Gia, đảm nhiệm chức Phó Chủ nhiệm Văn phòng Tỉnh ủy đã là có cất nhắc rồi, gã còn muốn thế nào nữa?
Đương nhiên, Mộc Quả Pháp cũng rất rõ, Đại Gia sau khi có được vị trí Phó Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy rồi, sẽ tiến thêm một bước nữa, nhận chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, từ đó tiến vào Hội nghị thường vụ, tiến vào bộ máy Tỉnh ủy. Đây là con đường tắt lên chức nhanh nhất. Có Chương Hệ Phong nâng đỡ, nếu Đại Gia cố ý giành được chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, tin rằng, trước khi Chương Hệ Phong xuống chức, Đại Gia nhất định có thể trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.
Như thế, Đại Gia đã tạo nên một huyền thoại trong việc lên chức của cán bộ tỉnh Yến. Từ một gã nhân viên quèn leo đến phó giám đốc sở, chỉ cần năm năm. Từ phó giám đốc sở đến phó bộ trưởng, chẳng lẽ gã muốn giải quyết trong năm năm kế tiếp?
Không được, nhất quyết không được để một kẻ tiểu nhân như Đại Gia lại không gặp phải trở ngại trong quan trường tỉnh Yến được. Mộc Quả Phát ra đòn khá nặng, quăng phiếu chống lại Đại Gia trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, ngăn cản ý đồ làm Phó Trưởng ban thư ký của Đại Gia thành công. Nhưng đáng tiếc, vì Chương Hệ Phong dốc sức ủng hộ, nên Đại Gia vẫn được làm Phó Chủ nhiệm Văn phòng Tỉnh ủy.
Cũng chính vì phiếu chống của Mộc Quả Pháp mà Đại Gia ghi hận trong lòng. Hội nghị thường vụ vừa kết thúc, Đại Gia liền hùng hùng hổ hổ đi tìm Mộc Quả Pháp, chỉ ngay mặt Mộc Quả Pháp, lớn tiếng nói:
– Mộc Quả Pháp, anh dám bỏ phiếu chống cho tôi. Anh cứ chờ đó! Nói cho anh biết, anh có thể làm Trưởng ban thư ký này hay không, còn không phải do tôi nói một câu sao!
Mộc Quả Pháp mặt trầm như nước, chỉ lạnh lùng nói một tiếng:
– Mời anh đi ra ngoài!

Từ một gã nhân viên bình thường leo đến cán bộ cao cấp cấp phó tỉnh, kinh nghiệm của Mộc Quả Pháp xem như cũng khá phong phú, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy được một thư ký kiêu ngạo ngông cuồng như thế. Cho dù gã là thư ký số một Tỉnh ủy, cho dù gã mới thăng cấp làm Phó Chủ nhiệm Văn phòng Tỉnh ủy, thì cũng chỉ là cấp phó giám đốc sở, lại phạm phải một lỗi thật nặng theo quy củ quan trường. Một cán bộ cấp phó giám đốc sở dám chỉ vào mặt một cán bộ cấp phó tỉnh mà gào thét, đúng là tự tìm đường chết!
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là Đại Gia không đi vào đường chết, mà Trưởng ban thư kỷ Tỉnh ủy Mộc Quả Pháp lại bị miễn chức!
Quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Dù khi Mộc Quả Pháp bị miễn chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thì Đại Gia đã là Cục trưởng Cục thuế, là cán bộ cấp giám đốc sở, hơn nữa, lúc này xung đột giữa Mộc Quả Pháp và Đại Gia cũng đã qua hơn một năm, nhưng người tinh tường đều biết rằng, Mộc Quả Pháp thua lần này là liên quan đến xung đột năm đó. Nghĩ đến Đại Gia năm đó sừng sộ buông ra một câu: “anh có thể làm Trưởng ban thư ký này hay không, còn không phải do tôi nói một câu sao”, lời nói hùng hồn khiến người ta không khỏi hít sâu một hơi. Hay cho Đại Gia, sức ảnh hưởng của gã trong quan trường tỉnh Yến này cũng thật động trời.
Nghe Hạ Đức Trường thuật lại, Quan Doãn không khỏi cảm thán:
– Có thư ký thế nào thì lãnh đạo thế ấy. Tuy nói như vậy là không khoa học, nhưng đó là sự thật.
Nếu đổi là người khác, Quan Doãn cũng không dám oán thầm vị Bí thư Tỉnh Tỉnh ủy chói lóa như mặt trời ban trưa này, nhưng Hạ Đức Trường không phải là người ngoài, hắn không cần đứng trước mặt ông ta che giấu ý nghĩ thật của mình, huống chi Hạ Đức Trường cho hắn biết chuyện này, chủ yếu là muốn truyền đạt lại cho hắn một ý tưởng – hy vọng hắn suy nghĩ về chuyện lên Tỉnh ủy. Tuy Mộc Quả Pháp thất thế, nhưng không phải là hoàn toàn không còn cơ hội để gỡ hòa.
Quan Doãn cũng hiểu được ý tưởng của Hạ Đức Trường. Hạ Đức Trường mới vừa tạo được quan hệ tốt đẹp với Mộc Quả Pháp, Mộc Quả Pháp lại bước hụt chân, cũng đồng nghĩa với việc Hạ Đức Trường không còn đồng minh trong Tỉnh ủy. Nếu hắn chuyển đến Tỉnh ủy, phía trên, quan hệ của hắn với Kim gia không tồi, bên trong, lại có quan hệ thân thiết với Tề Toàn, phía dưới đã có Tề Ngang Dương mở ra cục diện, có đệ nhất công tử tỉnh Yến làm chỗ dựa, Đại Gia dù có kiêu ngạo thế nào, ngông cuồng thế nào thì cũng có thể làm gì?
Người khác có lẽ không dám đối kháng với Đại Gia, nhưng Tề Ngang Dương thì dám, đồng thời, Hạ Đức Trường tin rằng hắn cũng dám, vì hắn từng dám chống lại đám con cháu quý tộc ở Bắc Kinh. Một người mà ngay cả con ông cháu cha còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ một Đại Gia xuất thân từ một gia đình cán bộ nhỏ sao?
Nhưng phải nói thêm, trở thành nhân vật điểm tựa vững chắc dù không tồi, nhưng có lẽ phải trả một cái giá rất lớn và vô cùng đau đớn. Không nhắc đến sự tích anh dũng của Đại Gia mà Hạ Đức Trường mới nhắc đến, ngay cả Quan Doãn cũng đã từng nghe nói rất nhiều về Đại Gia, Tề Ngang Dương cũng đã nói những lời tương tự.
“Năng lượng của Đại Gia, thư ký Chương Hệ Phong đúng là quá lớn. Cậu có biết năng lượng của Đại Gia lớn đến mức nào không? Muốn ai làm cán bộ cấp sở, chỉ cần viết vài dòng là có thể giải quyết, muốn ai làm trưởng phòng, chỉ cần gọi một cú điện thoại là xong. Một thư ký có quyền lực như vậy, cậu có thể tưởng tượng nổi không? Cậu có thể viết mấy dòng để ai đó muốn lên phó phòng thì lên không? Không thể chứ gì?”
“Thậm chí, nói không hề khoác lác, việc thăng chức của các lãnh đạo trong tỉnh Yến đều có thao tác của Đại Gia phía sau. Cũng là thư ký, Quan Doãn, thư ký số một Thành ủy và thư ký số một Tỉnh ủy kia chênh lệch cũng quá lớn chứ?”

Đương nhiên, những lời này Tề Ngang Dương nói với giọng trêu chọc, nhưng trong lời lẽ nhạo báng kia cũng có một tia bất đắc dĩ. Cũng đúng, Quan Doãn biết được Tề Ngang Dương vênh váo tự đắc đến thế nhưng lại chưa từng thấy được Đại Gia kiêu ngạo ngông cuồng không chịu nổi như thế này. Giờ hắn càng nghĩ càng muốn gặp được Đại Gia.
– Trước tiên cứ chờ qua đợt sóng này đã rồi hãy nói, dù sao cũng không gấp gì.
Hạ Đức Trường nói:
– Chuyện ở Hoàng Lương cũng nên kết thúc rồi.
Hạ Đức Trường ngắt điện thoại. Quan Doãn cất điện thoại vào, nhất thời thoáng suy nghĩ. Đang lúc suy nghĩ, chợt nghe Tề Ngang Dương gọi hắn, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tề Ngang Dương đang ngoắc hắn ở đằng xa.
Còn có người đứng sau Tề Ngang Dương, đúng là Tô Mặc Ngu.
Tô Mặc Ngu cũng tới sao? Quan Doãn không suy nghĩ nữa, tạm thời gác chuyện Đại Gia và thế cục Tỉnh ủy qua một bên, đi đến cạnh Tề Ngang Dương.
Chào Tô Mặc Ngu trước, Quan Doãn mới nói với Tề Ngang Dương:
– Chuyện Trưởng ban thư ký Mộc…
– Anh cũng có nghe nói.
Tề Ngang Dương đưa điện thoại trong tay lên, vẻ mặt thương tiếc:

– Đại Gia quả là một nhân vật, đến một ngày nào đó, tôi muốn chăm sóc gã. Thế nào, hai anh em mình thu thập gã một lần đi?
– Thu thập gã một lần là chuyện dễ dàng, nhưng chỉ là diệt đi uy phong của gã thì cũng không thú vị. Chúng ta không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay, thì nhất định phải thấy máu phong hầu.
– A, em muốn diệt luôn đường của gã?
Tề Ngang Dương mở to hai mắt.
– Có quá độc ác không?
– Thôi đi, nghĩ bậy bạ gì đó? Em thuộc loại hở một chút là đánh người sao? Ý của em là, Đại Gia cuồng vọng như vậy, chắc chắn có không ít kẻ thù ở tỉnh Yến, chỉ cần trên người gã có chút vấn đề, nhất định sẽ bị phóng to vô hạn, đến lúc đó…
Quan Doãn ôm vai Tề Ngang Dương, vô tư, hoàn toàn không đứng đắn như khi làm thư ký số một Thành ủy, mà cứ cợt nhả nói.
– Nghe ngóng Đại Gia có kẻ thù nào, hay trên người gã có chuyện gì không chính đại hay không. Nhiệm vụ quang vinh này phải giao cho anh rồi…
– Không phải chứ, chuyện này anh làm hết, vậy em làm gì?
– Em đi làm kỹ sư Quan, đi nói chuyện phiếm với công nhân đó.
Quan Doãn cười ha hả, mặc kệ Tề Ngang Dương, đi đến trước mặt Tô Mặc Ngu.
– Chị Ngu hôm nay thật xinh đẹp, người đẹp như hoa, mặt đẹp như ngọc.
Còn cách Tô Mặc Ngu hơn một mét, đã nghe được mùi hoa anh đào. Tô Mặc Ngu mặc váy dài màu lam, để lộ bắp chân bóng mịn thon thả, toát lên phong tư thục nữ ưu nhã.
– Em Quan ngày càng biết nói chuyện.

Tô Mặc Ngu cười lặng lẽ, ý cười nhảy nhót trong mắt.
– Chị được Ôn Lâm và Hồng Nhan Hinh nhờ vả, đến công trường thị sát, không biết đại thư ký Quan có hoan nghênh không?
– Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh. Em đại diện sáu triệu người dân Hoàng Lương hoan nghênh tổng giám đốc Tô đến thị sát.
– Đáng ghét.
Tô Mặc Ngu bị dáng vẻ nghiêm túc của Quan Doãn chọc cười, đưa tay đánh khẽ Quan Doãn:
– Em đi theo Tề Ngang Dương toàn là học hư.
Quan Doãn cười ha ha, cũng không tiếp lời. Hắn nghĩ thầm hắn và Tề Ngang Dương là bạn bè, không ai làm hư ai.
Sự kiện tấn công Thành ủy đã qua đi, tiền bồi thường đã được trả theo đầu người, cơ bản đã khiến vốn của những người đầu tư châu về hợp phố, còn phần vốn đầu tư của đám tham quan, thật xin lỗi, Quan Doãn cũng hào phóng nhận lấy. Cuối cùng, tính toán xong, ngoại trừ khoản tiền phải trả, thì Trịnh Thiên Tắc làm ăn ở Hoàng Lương mấy mươi năm, đã để lại cho Quan Doãn số tài sản lên đến hai trăm tiệu tệ.
Khoản tiền hơn hai trăm triệu tệ từ trên trời rơi xuống này, Quan Doãn hoàn toàn có thể gối đầu lên đó ngủ yên, không cần làm gì cả cũng có thể thoải mái cả đời. Nhưng đương nhiên, Quan Doãn không cam tâm làm một con người bình thường, hắn muốn dùng hai trăm triệu tệ này tạo được cho mình một giang sơn to lớn.
Giang sơn không chỉ là giang sơn chính trị, mà còn là một đế quốc kinh tế nữa.
Có đôi khi đọ sức trực diện, không chỉ là so chiêu về chính trị, mà còn đấu về thực lực kinh tế. Giờ có hai trăm triệu tệ trong tay, Quan Doãn tin rằng, dù hắn và Chương Tiện Thái đọ sức trực diện cũng không chắc sẽ thua. Huống chi, hắn ngoại trừ hai trăm triệu tệ này, còn có những thành viên tinh thông kinh tế không ai địch nổi: Ôn Lâm, Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh.
Bỗng nhiên, nhìn nụ cười yêu kiều của Tô Mặc Ngu rạng rỡ như áng mây chiều, trong lòng Quan Doãn lại xuất hiện một ý tưởng mạnh mẽ. Nếu hắn ra mặt đối phó Đại Gia, mấy người Tô Mặc Ngu đứng sau lưng dùng thủ đoạn kinh tế ngắm bắn Chương Tiện Thái, không biết sẽ có cục diện như thế nào?



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.