Đọc truyện Quan Vận – Chương 450: Từ bỏ
Học viện Tiến Thủ sau một tháng bị niêm phong đã khai giảng lần nữa. Hiệu trưởng và toàn bộ giáo viên gần như đã được thay đổi. Học viện Tiến Thủ cảnh còn người mất, tuy không còn là nơi đào tạo nhân tài của họ Trịnh, cũng không còn là căn cứ phát tài của Trịnh Thiên Tắc, nhưng vẫn là thánh địa trong suy nghĩ của dân chúng Hoàng Lương. Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố cam kết một cách trịnh trọng, phải biến Học viện Tiến Thủ trở thành trường học hàng đầu Hoàng Lương, chỉ cần là học sinh tốt nghiệp Học viện Tiến Thủ, sẽ được ưu tiên sắp xếp việc làm ở khu kinh tế mới.
Sở dĩ trịnh trọng hứa như vậy, đương nhiên là có điều kiện tiên quyết là phải thành lập được khu kinh tế mới phát triển toàn diện. Trên thực tế, chuyện triển khai khu kinh tế mới đã chính thức được đăng lên báo, mong muốn trong vòng vài năm, khu kinh tế mới sẽ là nơi chủ yếu để kinh tế Hoàng Lương tăng trưởng.
Nhưng có nội tình người khác không biết là, trong chuyện xây dựng lại Học viện Tiến Thủ lần này, phó Hiệu trưởng là một trong những người thuộc dòng chính của họ Thôi.
Chuyện phần tử xã hội đen tấn công tòa nhà Thành ủy qua đi, Hoàng Lương lại xảy ra hai chuyện lớn khác khiến người ta phải chú ý, đủ để ghi vào sử sách Hoàng Lương.
Chuyện lớn đầu tiên là Tưởng Tuyết Tùng chủ trì Hội nghị thường vụ Thành ủy, yêu cầu từng cán bộ lãnh đạo trong toàn thành phố phải học hỏi tinh thần bài văn của giáo sư Lôi, đồng thời thông qua chuyện xã hội đen tấn công cơ quan Thành ủy, vạch trần sự thật Hoàng Lương có tồn tại xã hội đen tranh giành nhau, nhất định phải nghiêm khắc trừng trị, bảo đảm việc giữ gìn an ninh xã hội, việc đoàn kết và phát triển kinh tế, nhất định phải phân rõ nặng nhẹ, như giáo sư Thôi Lỗi đã nói, trước mắt, đoàn kết an toàn xã hội và phát triển kinh tế là ưu tiên hàng đầu.
Lúc Tưởng Tuyết Tùng đang hùng hồn, Lãnh Phong xuất hiện, để lộ vết thương phía sau lưng cho các Ủy viên thường vụ đang ngồi xem qua. Mỗi Ủy viên thường vụ xem vết thương do gạch ném trúng sau lưng của Lãnh Phong đều trầm mặc không nói gì, vốn đang muốn chuẩn bị phản đối bài văn diệt ác trừ gian của Tưởng Tuyết Tùng, thì nuốt cả trở vào, không ai phản đối câu nào nữa.
Ai còn dám nói Hoàng Lương không có xã hội đen? Không có xã hội đen, ai dám tấn công cơ quan Thành ủy? Không có xã hội đen, ai dám ném gạch vào lưng Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy như thế?
Lãnh Phong mới đến nhậm chức ở Hoàng Lương đã ăn một viên gạch sau lưng, quả nhiên là uy lực vô cùng, khiến vô số người á khẩu không trả lời được. Đương nhiên, nếu để cho đám Ủy viên thường vụ đang ngồi đó biết năm xưa ông cụ Dung phán tấm lưng của Lãnh Phong có tướng đế vương, bọn họ sẽ kinh hô mà gọi ông cụ Dung là trời rồi.
Tưởng Tuyết Tùng dõng dạc, hơn nữa, Lãnh Phong thật sự có vết thương sau lưng, khiến đề nghị của Tưởng Tuyết Tùng được chứng thực một cách thuận lợi, tiện cho Hội nghị thường vụ thảo luận thông qua quyết nghị, quyết định trong giai đoạn hiện nay, giữ gìn cục diện đoàn kết ổn định ở Hoàng Lương là nhiệm vụ chính trị hàng đầu, phải tiêu diệt thế lực gian ác trong toàn thành phố.
Hội nghị còn quyết định, hành động diệt gian trừ ác chuyên môn do Bạch Sa và Thôi Đồng phụ trách, do Cục trưởng Công an thành phố và Phó Cục trưởng Công an Hoàng Hán thực hiện, cần phải đánh ra uy phong, đánh ra sĩ khí, tạo ra không gian tươi xanh cho Hoàng Lương.
Chuyện lớn thứ hai là, sau khi hội nghị xác định mục tiêu chủ yếu trong thời gian ngắn của Hoàng Lương là diệt gian trừ ác, là tranh chấp cuối cùng về chuyện khu kinh tế mới cũng đã được xác định. Sau khi Hội nghị thường vụ mời dự họp được một tuần, Hô Diên Ngạo Bác chủ trì Hội nghị thường vụ của Ủy ban nhân dân Thành phố, chia bước phát triển tiếp theo của khu kinh tế thành ba điểm chính. Thứ nhất, ý tưởng phát triển cho khu kinh tế mới không giới hạn cục bộ. Ước nguyện ban đầu khi thành lập khu kinh tế mới chính là làm thí điểm, làm thí điểm chính là làm thử. Nếu ném đá vượt sông, sẽ không biết đường nào mà lần, có nhìn mấy cũng không ra.
Thứ hai, ý tưởng phát triển kế tiếp của khu kinh tế mới, căn cứ theo chỉ thị của Bí thư Tưởng, kết hợp với thực tế Hoàng Lương, Ủy ban nhân dân thành phố quyết định, lấy sản nghiệp văn hóa làm đầu, làm nền tảng để xây dựng văn hóa và xây dựng thành phố, thiếu một thứ cũng không được, hai tay cùng nắm, hai tay đều phải chặt chẽ.
Tuy Hô Diên Ngạo Bác đánh đồng xây dựng văn hóa và xây dựng thành phố, nhưng lại đặt xây dựng văn hóa lên hàng đầu, hiển nhiên là nhượng bộ một cách rõ ràng.
Khi Hô Diên Ngạo Bác đọc diễn văn, tuy cũng như bình thường, nhưng các Phó Chủ tịch thành phố, và lãnh đạo các cơ quan trực thuộc đến tham dự đều thấy rất rõ ràng, Chủ tịch thành phố Hô Diên già hơn trước rất nhiều, chẳng những thần sắc ảm đạm, hai mắt vô thần, mà khi nói cũng không hùng hồn bằng lúc trước, không ít người thở dài trong lòng. Thời đại của Chủ tịch thành phố Hô Diên đã một đi không trở lại.
Thứ ba, Hô Diên Ngạo Bác luôn nhấn mạnh dù thành phố Hoàng Lương có xã hội đen tồn tại – khi nhắc đến sự thật này, y rõ ràng có dừng lại một chút, dường như trong não có tắc một quãng đường – nhưng không thể phủ nhận là về mặt tổng thể, thành phố Hoàng Lương vẫn giữ vững được cục diện đoàn kết và an toàn chính trị. Y yêu cầu lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban nhân dân thành phố phải đoàn kết một lòng, không rối loạn, phải kiên định, giữ đúng đường lối phát triển kinh tế.
Cuối cùng, Hô Diên Ngạo Bác tuy lại nhấn mạnh thêm về tầm quan trọng của việc xây dựng kinh tế, nhưng dù là ngữ khí hay lời lẽ của y, đều không còn mạnh mẽ nữa. Trải qua trận chiến cuối cùng, chiêu thế của Hô Diên Ngạo Bác đã dùng hết, không còn sức rút tay về nữa.
Cuối tháng 5, nắng nóng như lửa, khu kinh tế mới của thành phố Hoàng Lương, có hai đại công trình được đầu tư đến gần một tỷ tệ gần như đồng thời khởi công. Một là tòa nhà cao nhất tỉnh Yến do đám người Lãnh Tử Thiên đầu tư, một là thành phố văn hóa lịch sử cùng cung văn hóa do Tề Ngang Dương đầu tư. Hai nơi này được gọi là công trình lớn nhất trong lịch sử Hoàng Lương, trong thời gian không cách nhau ba ngày đã lần lượt khởi công. Ý đối kháng hàm súc trong đó, không cần nói cũng có thể thấy được.
Đứng ngoài công trình máy móc rền vang, Quan Doãn đội nón bảo hộ, giả vờ chỉ trỏ lên bản kế hoạch công trường, chỉ được một lúc, bản thân mình không thể kéo căng nữa, bèn mỉm cười, nói:
– Được rồi, không giả vờ nữa, em không hiểu lắm về kỹ thuật, không giả làm kỹ sư được rồi.
– Phải giả bộ cho đàng hoàng.
Tề Ngang Dương nhận nón bảo hộ mà Quan Doãn ném tới, đội vào đầu hắn:
– Từ giở trở đi, cậu chính là kỹ sư Quan.
– Kỹ sư Quan? Anh còn gọi em là kỹ sư Quan nữa thì thôi đi.
Quan Doãn cười ha ha, đỡ chiếc nón bảo hộ trên đầu, siết dây quai lại.
– Anh để em giả bộ làm kỹ sư để làm gì? Đúng là nhàn cư vi bất thiện.
– Khó được rảnh rỗi mấy ngày, cho em biết một chút về tầm quan trọng của kỹ sư.
Tề Ngang Dương vẻ mặt thần bí.
– Em chỉ có cách đội nói kỹ sư, mới có thể hòa mình với công nhân, quen thuộc với công nhân, mới có thể hỏi thăm được tin tức của Bắc Thành Nhất Kiến.
Đúng vậy, dự án công trình thành phố văn hóa lịch sử và cung văn hóa do Tề Ngang Dương cùng Tô mặc Ngu đầu tư , một phần cơ sở hạ tầng được nhận thầu không phải ai khác mà chính là Bắc Thành Nhất Kiến có một không hai ở ngành xây dựng tỉnh Yến.
Từ lúc dự án thành phố văn hóa lịch sử và cung văn hóa được xác định thành lập, Chương Tiện Thái đã đến tìm Tề Ngang Dương, thay Bắc Thành Nhất Kiến ra mặt, muốn nhận việc xây dựng công trình, lúc ấy đã bị Tề Ngang Dương thẳng thắn cự tuyệt.
Nhìn khắp tỉnh Yến, người khác có lẽ phải kính sợ Chương Tiện Thái ba phần, nhưng trong mắt Tề Ngang Dương, Chương Tiện Thái chẳng là gì cả. Anh là đệ nhất công tử tỉnh Yến, không phải là không thể đặc tội với những nhân vật quan trọng. Cũng vì anh tung hoành trong tỉnh Yến đã quen, thật sự không phải hoàn toàn xem Chương Tiện Thái chẳng ra gì, mà là cảm thấy không cần thiết phải nể mặt Chương Tiện Thái
Chương Tiện Thái sau khi bị Tề Ngang Dương từ chối, cũng không nói gì, cứ cười cười mà đi. Sau khi đi rồi, cũng không tìm đến Tề Ngang Dương nữa, cũng không tìm ân tình gì, dường như thật sự bỏ qua dự án của Tề Ngang Dương rồi.
Nhưng sau khi dự án xác định được tiến hành và thu gom tài chính, lúc Tề Ngang Dương chuẩn bị đấu thầu công khai để nhận xây dựng, Quan Doãn lại nói, so với để những người khác đến nhận xây dựng, không bằng cứ giao cho Bắc Thành Nhất Kiến đi. Tề Ngang Dương không hiểu, chỉ với câu nói đầu tiên của Quan Doãn đã khiến anh vui vẻ nhận lời.
– Từ bỏ để nắm lấy.
Thế cục Hoàng Lương cũng không có thay đổi gì lớn, nhưng Chương Hệ Phong vẫn phải ra sức bảo vệ Hô Diên Ngạo Bác. Đúng vậy, hậu trường lớn nhất của Hô Diên Ngạo Bác trong tỉnh Yến chính là nhân vật số một Tỉnh ủy, Chương Hệ Phong. Ông ta muốn Hô Diên Ngạo Bác đến thành phố Tần Đường làm Bí thư.
Lúc mới nghe được tin này, Quan Doãn đầu tiên là dở khóc dở cười, theo đó là không nén nổi sự phẫn nộ. Dựa vào tính cách và sự vô sỉ của Hô Diên Ngạo Bác, gặp thất bại nghiêm trọng ở Hoàng Lương, lại còn có thể một bước thăng lên làm Bí thư của thành phố Tần Đường, thành phố lớn thứ hai tỉnh Yến. Tin này cũng quá giật gân đi. Dùng người không khách quan cũng cần phải e dè lời nói của mọi người chứ. Chẳng lẽ, Chương Hệ Phong thật sự có thể một tay che trời ở tỉnh Yến sao? Thật sự muốn làm gì thì làm sao?
Quan Doãn không cho rằng hắn thật sự có khả năng phân cao thấp với Chương Hệ Phong, nhưng nếu hắn đã chọn Tề Ngang Dương làm bạn bè, chọn đứng trong trận doanh của Tưởng Tuyết Tùng, hắn tất nhiên không thể cùng phe với Chương Hệ Phong. Hơn nữa, dựa vào những gì mà Chương Hệ Phong đã làm được khi đến tỉnh Yến mà đoán, tính cách của ông ta Quan Doãn không dám đồng tình.
Như vậy, để Bắc Thành Nhất Kiến của Chương Hệ Phong – Chương Hệ Phong vốn được gọi là chủ thầu lớn nhất tỉnh Yến, Bắc Thành Nhất Kiến kỳ thật chẳng khác nào công ty xây dựng tư nhân của Chương Hệ Phong, bất kể là Chương Hệ Phong bút phê hay đại công tử Chương Tiện Thái trực tiếp ra mặt, dù sao tất cả các hạng mục xây dựng quan trọng của tỉnh Yến đều phải có hai người họ Chương này ra mặt – nhận thầu thành phố văn hóa lịch sử và cung văn hóa, cũng không phải vì sợ quyền thế của Chương Hệ Phong, mà là muốn nhân cơ hội này tìm hiểu hình thức vận hành của Bắc Thành Nhất Kiến.
Quan thương câu kết không phải là đặc sản của riêng Trung Quốc, mà bất kỳ quốc gia dân chủ nào cũng có, chẳng qua, quan thương nước ngoài câu kết và phạm vi lẩn tránh pháp luật so với quan thương câu kết trong nước, đúng là kề vai sát cánh, giao dịch giữa quyền và tiền. Nếu Chương Hệ Phong là chủ thầu lớn nhất tỉnh Yến, vậy thâm nhập vào Bắc Thành Nhất Kiến, thông qua việc tổ chức nhân viên của Bắc Thành Nhất Kiến, có thể từng bước tiếp xúc với bí mật trung tâm của Chương Hệ Phong
Mộc Quả Pháp muốn điều Quan Doãn đến Tỉnh ủy, lại nhảy đến Cục Thuế nhà nước, là muốn hắn tiến xúc gần gũi với mọi người, từ những lời nói của họ có thể dễ dàng phá được Chương Hệ Phong. Nhưng phá cục chưa chắc phải lên tỉnh mới làm được, cũng không nhất định phải tìm hiểu từ mọi người để tìm ra lỗ hổng. Bắc Thành Nhất Kiến cũng là một tấm bia ngắm bắn vô cùng tốt.
Cho nên Quan Doãn mới mạnh mẽ thúc đẩy cho Bắc Thành Nhất Kiến nhận thầu công trình thành phố văn hóa lịch sử và cung văn hóa.
Đương nhiên, nếu hắn đã thúc đẩy một tay, thì Tề Ngang Dương việc nhân đức chẳng nhường ai, bảo hắn giả làm kỹ sư, hòa mình với công nhân. Đừng thấy các công nhân sống trong tầng lớp thấp, nhưng trong miệng lại có những tin tức có thể mang đến tai họa, có lẽ cũng có những chân tướng sự thật tạo nên vết thương trí mạng với những nhân vật cao cao tại thượng.
– Được rồi, em đi nhờ vả các anh em công nhân một chút.
Quan Doãn lại đội nón bảo hộ lên, chuẩn bị dùng thân phận kỹ sư tiến vào hiện trường thi công.
Điện thoại lại đột ngột vang lên.
Quan Doãn nhận điện thoại, mới vừa nghe được câu đầu tiên, đã ngây người ngay tại chỗ:
– Cái gì? Trưởng ban thư ký Mộc bị miễn chức rồi sao?