Quan Hệ Thế Thân

Chương 186: Gương Vỡ Lại Lành 73 Cầu Hôn Lần Nữa


Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 186: Gương Vỡ Lại Lành 73 Cầu Hôn Lần Nữa


——————————————-
Trong nhật ký phần nội dung cộng điểm cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có vài tờ, rất nhanh đã lật xem hết.

Rõ ràng những lần trừ điểm trước đây đều chỉ trừ tầm mấy trăm hoặc là mấy ngàn điểm, nhưng khi đến lượt cộng điểm thì lại cộng một lần đến mấy chục nghìn điểm.  
Trước kia hắn luôn cảm thấy những mục trừ điểm đó rất vô lý, mà nay những lý do cộng điểm này dường như lại càng “phi lý” hơn.
【 Ăn hết hoành thánh  +10000】
【 Cùng nhau ngủ trưa  +20000】
【 Hôm nay hôn mặt ít hơn hôm qua một lần, nhưng hôn môi thì lại nhiều hơn một lần  +30000】
……
Hạ Dương rốt cuộc nhịn không được nữa liền xoay người xuống lầu đi ra sân, vừa liếc mắt một cái đã trông thấy thiếu niên đang nằm trên ghế tựa. 
Hứa Thừa Yến đã cho cá vàng ăn xong, đang ôm Tiểu Ôn trong ngực làm ổ trên ghế, Kỳ Kỳ cũng dựa ở bên cạnh.

Hạ Dương nhanh chóng bước tới ôm lấy Tiểu Ôn ra khỏi ngực cậu rồi để nó xuống đất. 
Hứa Thừa Yến tưởng là Hạ Dương sợ Tiểu Ôn rụng lông nên vội lên tiếng trước: “Không có rụng lông.”
Hạ Dương không nói lời nào, một tay chống bên người cậu, tay kia ôm lấy mặt cậu rồi cúi người hôn lên.

Hứa Thừa Yến sững sờ một lúc, mở to hai mắt.

Tuy rằng không biết vì sao hắn lại đột nhiên muốn hôn môi nhưng Hứa Thừa Yến vẫn phối hợp đáp lại Hạ Dương.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Hạ Dương vùi vào cổ cậu, nhất thời không kìm chế được cảm xúc mà liên tục gọi: “Yến Yến…”
Hứa Thừa Yến cũng đã nhận ra Hạ Dương có gì đó không ổn, sờ sờ đầu Hạ Dương hỏi: “Anh sao vậy?”
Hạ Dương hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh đã xem nhật ký rồi.”
“Hả?”
Hạ Dương: “Anh nhìn thấy cộng điểm ở phía sau.”
Hứa Thừa Yến tức khắc phản ứng lại: “Anh lại xem trộm nhật ký của em à, lát nữa em phải trừ điểm mới được.”
Hạ Dương không nói gì, chỉ im lặng.
Mãi đến khi Hứa Thừa Yến lơ đãng nhìn thoáng qua thì mới phát hiện đôi mắt Hạ Dương hơi đỏ lên, nhịn không được giơ tay lên chạm chạm vào khóe mắt hắn.

Hạ Dương nắm lấy bàn tay kia, nghiêng đầu hôn lên đầu ngón tay thiếu niên.
“Yến Yến…” Giọng nói Hạ Dương khàn khàn, nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt rồi đột nhiên mở miệng: “Anh yêu em.”
Hứa Thừa Yến nhất thời ngơ ngẩn, nhịp tim đột ngột tăng nhanh.

Qua vài giây sau Hứa Thừa Yến mới bình tĩnh lại, có chút không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, hỏi: “Sao anh lại đột nhiên nói cái này?”
Hạ Dương không trả lời mà lại nói tiếp: “Anh yêu em.”
Hứa Thừa Yến không quen cho lắm vì đây là lần đầu tiên nghe thấy Hạ Dương nói như vậy, thế là cậu định rút tay lại nhưng cổ tay vẫn bị Hạ Dương nắm chặt không thể động đậy, đành phải nói: “Đừng nói nữa.”
“Anh muốn nói.” Hạ Dương tiến lại gần ôm lấy người trước mặt: “Trước kia anh chưa từng nói điều này với em.”
Hạ Dương nghiêng đầu, theo thói quen hôn lên mắt, lên mặt cậu…!Nhưng chỉ hôn môi thôi là chưa đủ.


Vì thế Hạ Dương trực tiếp ôm cậu lên quay trở lại trong nhà.  
Hứa Thừa Yến nằm ngửa trên giường, gương mặt đỏ bừng, đầu ngón tay giật mạnh khăn trải giường đến nhăn nhúm.

Động tác của Hạ Dương vẫn rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại ngừng lại hôn hôn mặt cậu.
Những tiếng thở dốc đan xen vào nhau.

Sau khi cuộc vui qua đi, Hạ Dương ôm cậu vào lòng rồi cúi đầu cọ cọ mặt cậu, sau đó lại cọ đến vành tai.
Nét đỏ bừng trên mặt Hứa Thừa Yến vẫn chưa phai nhạt, cậu nằm trên ngực Hạ Dương buồn chán vươn tay ra vẽ vẽ vòng tròn lên ngực hắn đùa nghịch.
Hạ Dương vỗ nhẹ sau lưng cậu, đột nhiên lên tiếng: “Yến Yến.”
“Hửm?” Hứa Thừa Yến lười biếng đáp lại.
“Có phải anh đối xử với em không tốt lắm không?”
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua Hạ Dương với ánh mắt kỳ quái, trả lời: “Tốt lắm.”
Hạ Dương nhíu mày: “Không tốt.”
Bọn họ vẫn chưa chính thức tỏ tình, cũng chưa chính thức cầu hôn, thậm chí ngay cả hôn lễ cũng không có, vẫn phải nên bổ sung một hôn lễ…
Hạ Dương ôm chặt người trong ngực hơn, tiếp tục nói: “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa nhé, hẹn hò trước rồi sau đó lại cầu hôn.”
Hứa Thừa Yến lười động đậy, đầu ngón tay dùng sức chọc chọc cơ ngực Hạ Dương: “Cũng đã kết hôn rồi mà, không cần phải phiền phức vậy đâu.”
Chọc cơ ngực xong thì Hứa Thừa Yến lại chuyển hướng đến cơ bụng, hỏi: “Sao hôm nay anh lạ thế?”
Hạ Dương không trả lời, chỉ giữ tay cậu lại không cho chạm lung tung nữa.

Hai người nằm nghỉ trên giường một lúc rồi vào phòng tắm.
Tắm xong, Hứa Thừa Yến mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng tắm thì vô tình chú ý tới cuốn nhật ký trên bàn ở cách đó không xa, trong lòng chợt nhớ ra một chuyện.

Thế là Hứa Thừa Yến đi qua đó mở cuốn sổ nhật ký ra.
Hạ Dương cũng đi theo, phát hiện lại là bị trừ điểm.
【 Xem trộm nhật ký -1000】
Nhưng lúc này đây, Hạ Dương chỉ lặng lẽ đứng xem mình bị trừ điểm mà không lên tiếng kháng nghị.

Hạ Dương ngồi xuống bên cạnh, lấy cuốn sổ nhật ký qua.
Hứa Thừa Yến cũng không ngăn lại, xem như ngầm đồng ý.

Hạ Dương lật đến mặt sau sổ nhật ký, nhìn nội dung cộng điểm trên đó, chậm rãi đọc lại từng chữ một chữ.
Hứa Thừa Yến lúc đầu cũng không cảm thấy gì, nhưng phát hiện Hạ Dương vẫn luôn rất nghiêm túc đọc nhật ký, còn xem đi xem lại mấy lần làm cậu nhịn không được lên tiếng: “Anh đừng đọc nữa.”
Hạ Dương ừ một tiếng rồi khép sổ lại đặt xuống mặt bàn, sau đó nghiêng người hôn nhẹ lên môi Hứa Thừa Yến một cái: “Được cộng nhiều điểm thật đấy.”
Hứa Thừa Yến vuốt vuốt đầu Hạ Dương, hỏi: “Được cộng điểm làm anh vui vậy à?”
Hạ Dương: “Ừm.”
Không phải bởi vì được cộng điểm mà vui vẻ, nhưng mà là vì những nội dung cộng điểm đó.


Có một số việc nhỏ nhặt chính hắn đã quên hết rồi nhưng lại được cậu ghi rất chi tiết vào trong sổ nhật ký. 
Hạ Dương không nhịn được lại nghiêng đầu hôn lên mặt cậu.

Hôn xong thì cả hai quay lại giường nằm.

Giờ đã tầm hai ba giờ chiều, Hứa Thừa Yến hơi buồn ngủ, nằm trong chăn bông chưa được vài phút đã sắp ngủ thϊếp đi.
Hạ Dương nằm ở bên cạnh bỗng nhiên hỏi: “Ngày mai em có muốn đi hẹn hò không?”
“Hả?” Hứa Thừa Yến mở mắt ra.
“Từ trước tới giờ chúng ta chưa từng đi hẹn hò với nhau.” Hạ Dương nhíu mày.
“Không phải đã từng hẹn rồi à?”
“Phải là một cuộc hẹn hò chính thức mới được.” Hạ Dương nhấn mạnh.
Hứa Thừa Yến vẫn không hiểu lắm, bèn nói: “Năm ngoái ở nước Pháp chúng ta có hẹn hò rồi mà.”
“Hôm đấy không tính.” Hạ Dương nắm tay cậu, sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út: “Ngày mai mới chính thức hẹn hò.”
“Vậy thì anh cứ sắp xếp đi.” Hứa Thừa Yến nhanh chóng đáp ứng cho xong rồi nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Hạ Dương cúi đầu hôn lên trán cậu một cái: “Anh yêu em.”
“Em biết rồi.” Thanh âm Hứa Thừa Yến có chút mơ hồ, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Hạ Dương lại hôn lên sườn mặt cậu: “Anh yêu em.”
“Em muốn ngủ…” Hứa Thừa Yến bị động tác nhỏ của Hạ Dương quấy rầy đến nỗi không ngủ được, rụt người vào trong chăn bông hơn. 
Nhưng mà Hạ Dương vẫn còn chưa cảm thấy đủ, lại tiếp tục nói: “Anh yêu em.”
Hứa Thừa Yến không chút phản ứng, nhắm chặt hai mắt tựa hồ như đã ngủ rồi.

Hạ Dương cũng im lặng không lên tiếng quấy rầy cậu nữa, vòng tay ôm lấy thế giới của mình vào trong ngực.
Thật lâu sau, Hứa Thừa Yến bỗng mở mắt ra, khẽ nhúc nhích.

Hạ Dương vẫn còn chưa ngủ nên liền chú ý tới cử động của Hứa Thừa Yến. Hứa Thừa Yến  vươn tay ôm lấy vai Hạ Dương, nhanh chóng tiến lại gần hôn lên mặt hắn một cái rồi đáp lại…
“Em cũng vậy.”
Sáng sớm hôm sau, Hạ Dương thức dậy đi chuẩn bị cho buổi hẹn hò.

Hứa Thừa Yến còn nằm trong chăn, không muốn dậy chút nào.
Hạ Dương đã thay quần áo xong xuôi, lúc quay lại phòng ngủ thì phát hiện người trên giường vẫn còn đang ngủ, thế là hắn đành phải đi qua vỗ vỗ lên chăn bông: “Yến Yến.”
“Hửm?” Hứa Thừa Yến còn lười biếng, không muốn rời giường.
Hạ Dương nhắc nhở: “Hẹn hò.”
Hứa Thừa Yến thò một tay từ trong chăn ra, sờ đến điện thoại để xem đồng hồ.
“Mới 8 giờ mà…” Hứa Thừa Yến lại rụt vào trong chăn, mơ màng nói: “Cho em ngủ thêm vài phút nữa đi…”
“Yến Yến.” Hạ Dương chau mày: “Ngày hôm qua em đã đồng ý rồi.”
Hứa Thừa Yến không còn cách nào khác, đành phải nài nỉ: “Em chỉ ngủ thêm nửa giờ nữa thôi.”
Hạ Dương thở dài một tiếng nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.


Thế là Hứa Thừa Yến lập tức nhắm mắt lại tiếp tục sự nghiệp ngủ nướng của mình. 
Có điều giấc ngủ này hơi lâu, mãi đến giữa trưa mới tỉnh lại. 
Hứa Thừa Yến mở mắt ra, xem qua điện thoại thì phát hiện giờ đã gần 12 giờ liền bật dậy, gãi gãi tóc hỏi: “Sao anh lại không gọi em dậy?”
Cách đó không xa, Hạ Dương đang ngồi xem tài liệu bên bàn làm việc, thấy Hứa Thừa Yến đã tỉnh lại liền đứng dậy đi tới: “Anh không nỡ đánh thức em.”
“Vậy sáng sớm sao anh còn tới gọi em chứ…” Hứa Thừa Yến lẩm bẩm, xuống giường đi vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt xong, hai người xuống lầu ăn chút gì đó rồi chuẩn bị ra ngoài đi chơi.

Nhưng trước khi ra cửa, Hứa Thừa Yến đưa mắt quét quần áo trên người Hạ Dương một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Anh có chắc là muốn mặc như vậy đi ra ngoài không?”
“Sao vậy?” Hạ Dương cúi đầu nhìn xuống quần áo của mình.
Hạ Dương mặc một bộ vest đen, thắt cà vạt, ăn mặc rất chỉnh tề, cứ như là ra ngoài đi họp vậy.
Hứa Thừa Yến nhanh gọn kéo Hạ Dương trở lại lầu: “Đổi bộ khác đi.”
Trong phòng thay quần áo, Hứa Thừa Yến chọn một bộ quần áo mới cho Hạ Dương thay, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Sau khi lên xe, Hứa Thừa Yến bắt đầu hỏi: “Kế hoạch hôm nay là gì?”
Hạ Dương cau mày suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Ăn gì đó rồi đi xem phim.”
“Còn gì nữa không?”
Hạ Dương trầm mặc.
Hứa Thừa Yến bật cười, nắm lấy tay Hạ Dương: “Vậy chúng ta đi đâu đó tản bộ đi.”
Xe chạy về phía trung tâm thành phố, dừng ở bên ngoài phố đi bộ.

Hứa Thừa Yến đội mũ rồi cùng Hạ Dương bước xuống xe. 
Bởi vì đang là thời gian làm việc nên trên phố đi bộ không có nhiều người lắm.

Gần đó có một tiệm kem, Hứa Thừa Yến qua đó mua hai cây kem ốc quế rồi đưa một cây cho Hạ Dương.
Hai người nắm tay nhau chầm chậm đi dạo trên phố đi bộ. Thực ra cũng không có gì để mua cả, nếu thiếu thứ gì thì cứ trực tiếp để cửa hàng giao hàng tới tận nơi là được, không cần phải tự mình đi ra ngoài mua.

Nhưng  Hứa Thừa Yến vẫn dạo phố rất nghiêm túc, thậm chí còn tâm huyết dâng trào lôi kéo Hạ Dương đến một cửa hàng quần áo của nam.
Ngày thường phần lớn thời gian Hạ Dương đều mặt tây trang, cho dù có mặc quần áo khác thì chủ yếu cũng là những bộ tối màu.

Đúng lúc quần áo trong cửa hàng này đều là kiểu dáng dành cho người trẻ tuổi, Hứa Thừa Yến đặc biệt lựa chọn một bộ rồi bảo Hạ Dương đi thay.
Hạ Dương thay quần áo xong thì từ phòng thay đồ đi ra.
Ánh mắt Hứa Thừa Yến lập tức sáng lên, bước tới giúp Hạ Dương sửa lại cổ áo rồi vui vẻ đưa ra lời khen: “Trẻ thật đấy, giống y như sinh viên luôn.”
Cậu chọn cho Hạ Dương một chiếc áo khoác có mũ, bên trong là áo sơ mi caro nhạt màu theo phong cách thoải mái, cộng thêm khuôn mặt ưa nhìn của Hạ Dương thì mặc bộ này vào giống hệt như là một tiểu thịt tươi lưu lượng vậy. 
Chỉ có điều khuôn mặt của tiểu thịt tươi Hạ Dương bây giờ lại đen lại, xem ra là không thích phong cách này cho lắm.
Quản lý ở bên cạnh vội nhân cơ hội khen ngợi: “Hạ tổng mặc cái gì cũng đẹp trai hết!”
Hứa Thừa Yến nhìn sang quản lý hỏi: “Còn bộ nào khác không?”
“Còn còn còn.” Quản lý lập tức gật đầu, gọi nhân viên cửa hàng mang mang một ít sản phẩm mới đến đây: “Đây là những phong cách mới chưa ra mắt, bên tổng bộ mới vừa gửi đến hôm qua, đều là phong cách mà giới trẻ hiện nay ưa thích.”
Hứa Thừa Yến chọn vài bộ rồi bảo Hạ Dương đi thay.

Hạ Dương trầm mặc, cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.

Hứa Thừa Yến ngồi nghỉ ngơi ở bên ngoài trên ghế sô pha, vừa uống trà vừa chờ Hạ Dương.
Quản lý ở bên cạnh hết lời khen ngợi hai người bọn họ, còn nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ: “Đây là phiên bản giới hạn trong quý này của chúng tôi, ở Nam Thành chỉ có duy nhất một bộ này, ngài có muốn thử một chút không?”

Hứa Thừa Yến tùy ý gật đầu: “Trước cứ để ở bên cạnh đi.”
Quản lý hiểu ý đặt quần áo xuống bên cạnh sô pha, sau đó không dám quấy rầy thêm nữa vì hai người đều là khách quý của cửa hàng, tự giác yên lặng lui về một bên.
Hứa Thừa Yến tiếp tục đợi, thế nhưng đợi thêm mười mấy phút vẫn không thấy Hạ Dương đi ra, lúc này mới nhận thấy có gì đó không ổn.
Hứa Thừa Yến đứng dậy, đi tới bên ngoài phòng thay đồ gõ gõ cửa: “Hạ Dương?”
Bên trong rất yên tĩnh.

Qua vài giây sau, phòng thay đồ mở ra từ bên trong rồi một bàn tay thò ra.

Ngay sau đó, bàn tay kia nắm lấy cổ tay Hứa Thừa Yến rồi kéo người vào.
Hạ Dương ôm cậu vào trong ngực, đóng cửa lại.
Sau khi Hứa Thừa Yến đứng vững rồi nhìn sang Hạ Dương thì phát hiện hắn đã thay lại quần áo cũ bèn hỏi: “Sao anh không thay đồ?”
Hạ Dương nhìn thoáng qua giá áo bên cạnh, nhíu mày nói: “Không thích.”
Hứa Thừa Yến thoát ra khỏi vòng tay của Hạ Dương, cầm lấy bộ quần áo trên giá áo: “Nó không đẹp sao?”
Hứa Thừa Yến nhìn quần áo, sau đó nhìn qua Hạ Dương thì vẫn cảm thấy Hạ Dương mặc bộ này rất hợp.
Có điều Hạ Dương vẫn chau mày, không trực tiếp trả lời mà hỏi lại: “Anh già lắm à?”
Hứa Thừa Yến vô thức đáp lại: “Không già.”
“Đây đều là quần áo của người trẻ tuổi.” Ngữ điệu Hạ Dương lạnh băng: “Anh già rồi, không phải sinh viên.”
Hứa Thừa Yến lúc này mới chợt nhận ra câu nói mình khen Hạ Dương giống y như sinh viên kia làm hắn có vẻ như không được vui.
“Không già mà.” Hứa Thừa Yến tiến lên ôm chặt lấy Hạ Dương, đầu ngón tay sờ đến chân mày hắn rồi chậm rãi vuốt phẳng mấy nếp nhăn ấy ra: “Trong mắt em anh vẫn luôn rất trẻ.”
Nhưng Hạ Dương cũng không bị câu nói này của cậu dỗ dành, liếc mắt sang giá áo bên cạnh hỏi: “Em thích loại này sao?”
“Em thích nhìn anh như vậy, anh mặc cái gì em cũng thích.” Hứa Thừa Yến tựa vào vai Hạ Dương: “Nếu anh không thích thì thôi, đừng thử nữa.”
Hai người ôm nhau trong phòng thay đồ một lúc rồi mới đi ra.

Nhưng trước khi rời đi, Hạ Dương vẫn để lại địa chỉ và số đo mua lại mấy bộ mà vừa nãy Hứa Thừa Yến mới chọn.
Quản lý vội vàng mỉm cười gật đầu: “Vâng Hạ tổng, hôm nay chúng tôi sẽ nhanh chóng gửi quần áo đến.”
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Hứa Thừa Yến lại đi mua kem ốc quế rồi vừa đi vừa ăn.

Bất tri bất giác, hai người đã đi tới một cửa hàng trang sức.

Hứa Thừa Yến tâm huyết dâng trào đi vào xem thử, muốn chọn hai cặp khuy măng sét.
Người phụ trách cửa hàng trang sức đi ra nghênh đón, đưa hai người vào sảnh đón khách VIP bên trong.
“Đây đều là những kiểu mới nhất.” Người phụ trách đeo găng tay, lấy vài cặp khuy măng sét ra: “Hoặc nếu ngài có yêu cầu gì, chúng tôi cũng có thể tùy chỉnh.”
Hứa Thừa Yến nghiêm túc chọn lựa.
Hạ Dương ở bên cạnh không có hứng thú lắm với khuy măng sét, trực tiếp hỏi: “Có nhẫn cưới không?”
“Vâng có.” Người phụ trách vội vàng gật đầu, lại đi lấy nhẫn cưới qua.
Người phụ trách trực tiếp mang tới một hộp trưng bày nhỏ, bên trong đều là nhẫn cưới giá cao, đá quý trên nhẫn cũng lớn hơn nhiều.
Hạ Dương chọn một chiếc nhẫn ngọc lục bảo trong đó ra, sau đó nắm lấy tay Hứa Thừa Yến ướm thử xem thế nào.
Hứa Thừa Yến nhanh chóng thu tay lại, hỏi: “Anh mua nhẫn làm gì?”
“Cầu hôn.”
Hứa Thừa Yến trầm mặc nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình, sau lại uyển chuyển khuyên: “Đã kết hôn mà, không cần mua nữa đâu.”
Bây giờ trên tay cậu là một chiếc nhẫn sapphire, còn có một cặp nhẫn cưới mà Hạ Dương mua lúc trước, hai cặp là đã đủ lắm rồi.
“Không đủ.” Hạ Dương nắm lấy tay kia của Hứa Thừa Yến, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út để xem thử hiệu quả: “Anh vẫn chưa chính thức cầu hôn, anh sẽ cầu hôn một lần nữa.”
————————————————-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.