Quan Hệ Thế Thân

Chương 185: Gương Vỡ Lại Lành 72 Sổ Nhật Ký Thêm Điểm


Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 185: Gương Vỡ Lại Lành 72 Sổ Nhật Ký Thêm Điểm


—————————————-
Hôn đầu ngón tay thôi là chưa đủ, Hạ Dương dứt khoát ấn gáy cậu kéo xuống về phía mình rồi trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng.  
Hạ Dương chạm nhẹ vào môi cậu, sau đó hôn lên mặt, lên trán rồi đến vành tai đầy mẫn cảm của người trong lòng…!Hứa Thừa Yến bị hôn đến nóng bừng cả mặt, mềm nhũn chôn vào cần cổ Hạ Dương.
Hạ Dương thay đổi tư thế ôm gọn cậu vào trong ngực mình rồi tiếp tục xem màn hình máy tính, lại hỏi: “Em thích cái này không?”
“Hả?” Hứa Thừa Yến nhìn qua thì thấy trên màn hình là một bản kế hoạch tổ chức hôn lễ.
Hạ Dương kéo chuột xuống để Hứa Thừa Yến xem hết ba bản kế hoạch tổ chức hôn lễ: “Mấy cái này cũng không tệ lắm.”
Trên màn hình là ba loại phong cách hôn lễ khác nhau, có phong cách cổ điển Châu Âu, phong cách hiện đại…
Hạ Dương: “Em thích cái nào?”
Hứa Thừa Yến xem một lúc vẫn thấy rất khó chọn lựa, cảm giác cái nào cũng ổn bèn đáp: “Em thấy cái nào cũng được hết, anh cứ quyết định đi.”
Hạ Dương như đang suy tư gì đó rồi gật đầu: “Vậy đều làm hết đi, làm ba lần.”
Hứa Thừa Yến không khỏi quay sang nhìn Hạ Dương: “Nào có ai làm hôn lễ tận ba lần chứ?”
“Bây giờ có.” Hạ Dương lười biếng cúi đầu tựa vào vai cậu.
“Thế thì nhiều quá.” Hứa Thừa Yến sờ sờ đầu Hạ Dương.
“Không nhiều.”
“Làm một lần là đủ rồi.” Hứa Thừa Yến nhàm chán nghịch nghịch tóc Hạ Dương: “Anh cứ thong thả chọn đi.”
Hạ Dương ừ một tiếng đáp lại rồi nói tiếp: “Vậy hôn lễ định vào cuối tháng 9 nhé.”
“Được.” Hứa Thừa Yến thuận tiện mở lịch ra xem, phát hiện ngày cá tháng tư sắp đến rồi nên hỏi: “Cuối tháng này anh có thời gian không? Em muốn đi thăm Tần Chu và bà nội.”
“Ừm, anh đi với em.”
Trước ngày cá tháng tư một ngày, Hứa Thừa Yến xin nghỉ phép rồi cùng với Hạ Dương đến quê của Tần Chu.

Trong thôn so với năm ngoái càng vắng vẻ hơn, người trẻ tuổi đều lên thành phố làm việc, chỉ còn những người già ở lại đây.
Hứa Thừa Yến trở về thăm nhà cũ một chuyến rồi đến nghĩa trang.

Hứa Thừa Yến đặt bó hoa xuống trước bia mộ, nhìn bức ảnh trắng đen khắc bên trên.
Thời gian cậu và Tần Chu ở chung kỳ thật không nhiều lắm, cũng không quen thuộc được bao nhiêu.

Chỉ là trời xui đất khiến mà cậu thay thế thân phận của Tần Chu để tiếp tục sống mà thôi.
Hứa Thừa Yến hơi cụp mắt xuống, thoáng xuất thần.

Mà bởi vì gần đây nhiệt độ đã giảm xuống, gió bên ngoài hơi lớn nên Hứa Thừa Yến bị gió thổi đến rùng mình, cúi đầu ho khan vài tiếng.

Hạ Dương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Trời mưa rồi.”
Hứa Thừa Yến sửng sốt, cảm nhận được giọt nước mưa nhè nhẹ rơi trên mặt mình.
Xe đậu ở bên ngoài nghĩa trang, mà hai người cũng không mang ô theo nên Hứa Thừa Yến nói: “Chúng ta quay lại xe đi.”
Hai người xoay người đi ra ngoài nghĩa trang.

Vừa lên xe, cơn mưa bên ngoài cũng bắt đầu nặng hạt hơn.

Hạt mưa không ngừng đập vào cửa sổ xe, bầu trời một mảnh âm u.
Xe đậu ở đằng xa, còn chưa nổ máy.

Hứa Thừa Yến dựa vào cửa kính xe, nhìn về hướng nghĩa trang.
Đã năm năm kể từ khi vụ tai nạn đó xảy ra.

Cậu không có cách nào quay lại quá khứ để thay đổi tất cả. Điều duy nhất có thể làm chính là cố gắng sống cho thật tốt.
Hồi lâu sau, Hứa Thừa Yến mới nói với tài xế: “Về thôi.”
Xe khởi động, lái về phía khách sạn.

Hai người ở lại khách sạn nghỉ ngơi một đêm, qua ngày hôm sau thì trở về.

Hạ Dương trở về Nam Thành, Hứa Thừa Yến trở lại đoàn phim tiếp tục quay phim.
Bên đoàn phim vẫn còn không ít paparazzi chụp lén, có điều gia chủ Hạ gia không còn ở đoàn phim nữa nên nhóm paparazzi ngồi xổm nằm vùng rất lâu cũng không chụp được bức ảnh nào.
Công việc của Hứa Thừa Yến cũng trở nên bận rộn hơn, phần lớn đều dành thời gian ở lại đoàn phim mà ít có thời gian nghỉ ngơi. 
Chớp mắt một cái, bộ phim đã đến lúc đóng máy.
Hứa Thừa Yến có được một đoạn thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi nên quay về Nam Thành.

Khi máy bay vừa hạ cánh, Hứa Thừa Yến liền trực tiếp trở về nhà cũ.
Lão quản gia khi nhìn thấy Hứa Thừa Yến trở về thì không khỏi kinh ngạc: “Không phải ngày mai Hứa tiên sinh mới về sao?”
“Cháu về trước một ngày.” Hứa Thừa Yến đi vào phòng khách.
Kỳ Kỳ vốn đang nằm ngủ trên sô pha, nhưng sau khi nghe thấy tiếng của chủ nhân liền lập tức bật dậy rồi nhào về phía cậu.


Hứa Thừa Yến ngồi xổm xuống đón lấy thân hình to lớn kia, yêu thương xoa xoa đầu nó.
Tiểu Ôn nghe thấy động tĩnh cũng chạy tới.

Nhưng tính tình của Tiểu Ôn không chủ động bằng Kỳ Kỳ, nhìn thấy vòng tay của chủ nhân đã bị Kỳ Kỳ chiếm giữ liền yên lặng ngồi ở một bên vẫy vẫy đuôi.
Hứa Thừa Yến ôm xong Kỳ Kỳ rồi lại đi ôm Tiểu Ôn.

Mấy tháng không gặp, nhóc Tiểu Ôn này hình như đã béo lên một chút, bế lên người cảm giác rất múp máp, bộ lông cũng vô cùng bóng mượt, nhìn sơ qua cũng có thể biết là ở nhà được chăm sóc ăn ngon ngủ ngon rất tốt.
Hứa Thừa Yến ôm Tiểu Ôn trên tay, nhìn nhìn xung quanh hỏi: “Hạ Dương đâu rồi ạ?”
“Cậu chủ vẫn còn ở công ty, tầm buổi tối mới trở về.”
Hứa Thừa Yến gật đầu: “Bác Văn, chuyện cháu trở về trước tiên bác đừng nói cho anh ấy biết nhé.”
Hứa Thừa Yến lên lầu về phòng nghỉ ngơi trước.

Lão quản gia tiếp tục ở lại phòng khách xử lý mấy việc vặt vãnh.
7 giờ tối, Hạ Dương cuối cùng cũng trở về.

Hạ Dương không biết Hứa Thừa Yến đã về sớm, vừa bước vào phòng khách đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng bay tới từ phòng ăn.
Hạ Dương đi về phía phòng ăn, liếc mắt một cái liền trông thấy một bàn đầy ắp đồ ăn, thuận miệng hỏi: “Sao lại làm nhiều vậy?”
Lão quản gia cười tủm tỉm đáp: “Hôm nay khác với mọi khi.”
Hạ Dương nhìn thoáng qua phòng bếp thì phát hiện trên bếp vẫn còn đang hầm canh.
Có điều ngày thường một mình hắn ở nhà rất ít khi ăn canh, khẽ nhíu mày hỏi: “Canh cá?”
Quản gia: “Hứa tiên sinh muốn ăn canh cá, dì đã lập tức đi hầm canh cho cậu ấy.”
Hạ Dương lập tức phản ứng lại: “Em ấy về rồi?”
“Buổi chiều cậu ấy vừa mới về, giờ đang nghỉ ngơi trên lầu hai.”
Lão quản gia mới vừa nói xong, Hạ Dương đã bay thẳng về phía cầu thang.

Hạ Dương đi vào phòng ngủ chính, liếc mắt một cái liền thấy được thân ảnh đang ngủ say trên giường.
Hạ Dương nhẹ nhàng đi tới bên mép giường, chăm chú ngắm nhìn thiếu niên trước mặt.

Cậu ngủ rất sâu, như người đẹp ngủ trong rừng vậy.

Hạ Dương nhịn không được cúi người xuống hôn lên môi cậu.

Ngay sau đó, người đẹp đang ngủ đã tỉnh dậy.
Hứa Thừa Yến mở mắt ra nhưng vẫn còn đang mơ màng, sau khi nhìn thấy Hạ Dương liền theo bản năng vươn tay lên vòng lấy cổ hắn.
Hạ Dương cũng cúi người xuống, áp trán mình vào trán cậu đầy thân mật rồi hỏi: “Em về nghỉ ngơi được mấy ngày?”
Hứa Thừa Yến cũng chậm rãi tỉnh táo lại, trả lời: “Một tuần.”
Mà bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, trong giọng nói Hứa Thừa Yến còn mang theo một tia lười biếng.
Hạ Dương nghiêng đầu hôn hôn lên má cậu: “Kế hoạch tổ chức hôn lễ đã chuẩn bị xong hết rồi, em có muốn xem không?”
Hứa Thừa Yến lười nhúc nhích nên đáp: “Ngày mai rồi xem.”
“Ừm.” Hạ Dương vuốt ve nốt lệ chí bên mắt phải thiếu niên: “Vậy mấy ngày này chúng ta đi thử đồ cưới nhé?”
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, nhẹ giọng trả lời một tiếng.
Lễ phục dành cho hôn lễ được giao cho thương hiệu V chế tác.

Thương hiệu V vốn dĩ là sản nghiệp của Hạ phu nhân, nay Hạ Dương sắp kết hôn nên thương hiệu V cũng rất xem trọng buổi hôn lễ này, đặc biệt cử một số nhà thiết kế tài ba phụ trách các mẫu trang phục hôn lễ khác nhau.

Rất nhanh, bên phía thương hiệu V đã gửi bản mẫu đến Hạ gia.
Trong phòng thay quần áo, Hứa Thừa Yến thay một bộ vest trắng rồi đứng trước gương nhìn một vòng, gật đầu nói: “Không tồi.”
Nhưng Hạ Dương ở bên cạnh lại nhíu mày: “Quá đơn điệu.”
Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn lại: “Cũng ổn mà.”
Hạ Dương lấy một bộ vest khác trên giá áo đưa qua: “Em thử bộ này xem sao.”
Hứa Thừa Yến thay bộ kia vào thì cảm thấy bộ này cũng giống như bộ trước bèn nói: “Bộ này cũng không khác gì lắm mà?”
Hạ Dương từ phía sau tiến lại gần, sờ sờ eo cậu: “Bộ này rất hợp với dáng người của em, nhưng độ dài có hơi ngắn.”
Hứa Thừa Yến lại tiếp tục thử mấy bộ nữa, nhưng lần nào Hạ Dương cũng không hài lòng.
Hứa Thừa Yến thử mãi đến mệt liền dứt khoát từ bỏ, quay người đi về phía phòng ngủ, lắc đầu nói: “Không thử nữa.”
Trong tay Hạ Dương còn cầm một bộ vest, thấy vậy bèn nối gót theo sau cậu dỗ dành: “Thử một lần cuối cùng thôi.”
Hứa Thừa Yến không nói gì đi đến bên cạnh bàn làm việc, thuần thục lấy sổ nhật ký ra rồi viết lên đó.

Hạ Dương bước tới xem thử liền phát hiện mình lại bị trừ điểm.
【 Quá nhiều quần áo để thử -500】
“Sao lại trừ nhiều vậy?” Hạ Dương nhíu mày, giọng điệu có chút bất mãn.
“Hôm nay em không thử nữa.” Hứa Thừa Yến nằm dài trên bàn, không còn tâm tư tiếp tục thử quần áo.
“Ừm.” Hạ Dương để quần áo sang một bên: “Vậy ngày mai thử lại.”
“Ngày mai rồi nói sau.” Hứa Thừa Yến lấy điện thoại nhìn thoáng qua đồng hồ: “Em đi cho cá ăn.”
Nói xong, Hứa Thừa Yến liền đứng dậy rời khỏi phòng ngủ chuẩn bị tới hồ nước cho cá vàng ăn.


Hạ Dương cũng xoay người, đem quần áo cất lại vào phòng thay đồ.
Từ phòng thay quần áo đi ra, Hạ Dương chú ý tới cửa sổ phòng ngủ vẫn còn mở.

Hạ Dương đi qua vừa định đóng cửa sổ lại thì đột nhiên chú ý tới thân ảnh trong sân.
Bên ngoài, thiếu niên cầm trong tay một hộp thức ăn cho cá đi về phía hồ nước, Kỳ Kỳ và Tiểu Ôn cũng ngoan ngoãn đi theo.
Một người một mèo một chó đi tới bên hồ nước, Hứa Thừa Yến ngồi xổm trên bậc thềm cho cá ăn, Tiểu Ôn ở bên cạnh nhân cơ hội duỗi móng vuốt ra khèo khèo con cá vàng nhỏ trong nước.
Hạ Dương nhìn chăm chú vào bóng dáng kia, ánh mắt bất tri bất giác trở nên nhu hòa.

Chợt một cơn gió thổi qua, sau lưng vang lên tiếng sột soạt.
Hạ Dương quay đầu lại thì thấy cuốn sổ nhật ký trên bàn vẫn đang mở, trang giấy bị gió thổi bay phấp phới.

Hạ Dương đi tới cầm cuốn sổ lên.
Từ lúc mua nhật ký đến nay, Hứa Thừa Yến chưa bao giờ tránh mặt hắn khi viết nhật ký, phần lớn thời gian đều viết ngay trước mặt hắn, cũng không ngăn cản hắn đọc.
Vì thế Hạ Dương lật lật nhật ký, nhìn thấy trên đó toàn là trừ điểm thì không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Lúc đầu, lý do trừ điểm trong nhật ký còn có cơ sở, nhưng về sau thì lý do trừ điểm lại rất kỳ quái.
Có đôi khi bởi vì buổi sáng hắn không chịu cạo râu hoặc lúc hôn môi không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi thì y như rằng ngay sau đó đều bị trừ vài ngàn điểm.
Hạ Dương lật về phía trước vài trang, nhưng không thấy bất cứ mục cộng điểm nào, chỉ toàn là các khoản trừ điểm.

Có thể nói, ngoài mười một điểm được cộng ở trang đầu tiên ra thì không còn điểm nào nữa.
Hạ Dương khẽ thở dài, vừa định đặt cuốn nhật ký xuống thì vô tình thoáng nhìn thấy cái gì đó làm hắn đột nhiên sững sờ.

Hạ Dương vội vàng lật đến trang cuối cùng của cuốn nhật ký, nhìn thấy được nội dung trên đó.
Có điều nội dung của trang này lại là cộng điểm.
【 Phục vụ dỗ ngủ  +10000】
【 Hôn chúc ngủ ngon  +10000】
【 Cà vạt mới rất phù hợp với bộ vest  +20000】
【 Mùi sữa tắm mới rất thích  +20000】
【 Hôm nay hôn môi năm lần, hôn mắt bảy lần, hôn mặt mười lần  +50000】
……
Hạ Dương từ trang cuối cùng từ từ lật lại về phía trước, tim đập càng lúc càng nhanh.
Là cộng điểm.
Một tờ rồi lại một tờ, tất cả đều là cộng điểm.
—————————————————
Phúc lợi bất ngờ cho Hạ tổng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.