Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 187: Gương Vỡ Lại Lành 74 Anh Có Bằng Lòng Kết Hôn Với Em Không
——————————————–
Hứa Thừa Yến nhìn chiếc nhẫn trên tay, sau vẫn tháo ra: “Anh đừng quậy nữa.”
Nhưng Hạ Dương lại thấy rất có cảm giác nghi thức, kiên quyết nói: “Anh muốn cầu hôn em.”
“Thật sự không cần đâu mà.” Hứa Thừa Yến than nhẹ, đành phải nói: “Cho dù anh có mua thêm nhẫn thì em cũng không mang tới nó.”
Hứa Thừa Yến cất nhẫn ngọc lục bảo lại hộp trưng bày, sau đó tiếp tục chọn khuy măng sét.
Cuối cùng Hứa Thừa Yến mua hai chiếc khuy măng sét, còn chọn thêm một vài cái kẹp cà vạt để phối với bộ vest.
Từ cửa hàng trang sức đi ra thì thời gian cũng không còn sớm nữa.
Hai người vừa ra cửa thì đi thẳng đến chỗ nhà hàng.
Chỉ là dọc đường Hạ Dương vẫn luôn xụ mặt, vì không mua được nhẫn cưới nên tâm trạng không tốt lắm.
Hứa Thừa Yến cũng chú ý thấy cảm xúc của Hạ Dương hạ xuống bèn lại gần nắm lấy tay hắn rồi ngoéo một cái vào lòng bàn tay kia.
Hạ Dương vẫn không nói gì, nhưng cũng nắm chặt lại bàn tay cậu.
Bữa tối là ở thương nghiệp cao ốc tầng cao nhất nhà hàng xoay, Hạ Dương đính cách gian.
Hứa Thừa Yến đi vào trên chỗ ngồi, đánh giá bốn phía.
Bữa tối hôm nay ăn ở một nhà hàng xoay trên tầng cao nhất của tòa nhà thương mại, Hạ Dương đã đặt một phòng. Hứa Thừa Yến ngồi xuống chỗ ngồi rồi quan sát xung quanh một vòng.
Chỗ này cậu đã tới một lần, là năm đó Hạ Dương đã đưa cậu tới đây.
Trên bàn ăn có một lọ hoa trang trí nhỏ với một vài sợi mây mỏng được cắm vào đó.
Hứa Thừa Yến thuận tay rút một sợi mây trong đó ra, nhàm chán nghịch thứ này để gϊếŧ thời gian.
Hạ Dương ngồi ở đối diện, vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện cầu hôn: “Anh thấy vẫn nên mua lại nhẫn rồi chính thức cầu hôn em lần nữa.”
“Anh đã cầu hôn rồi.” Hứa Thừa Yến dùng sợi mây đó làm thành một chiếc nhẫn rồi đeo vào tay xem thử có vừa hay không, một bên nói với Hạ Dương: “Năm ngoái anh đã cầu hôn em ở ngay chỗ này đây.”
Nhẫn làm bằng sợi mây trông cũng thật vừa vặn, Hứa Thừa Yến càng xem càng cảm thấy thuận mắt thế nên cậu tiếp tục đeo nó mà không tháo ra.
Nhẫn cưới sapphire mang bên tay trái, còn nhẫn thủ công làm bằng sợi mây thì mang bên tay phải.
“Lần đó không tính.” Hạ Dương nhíu mày: “Em chưa đồng ý.”
Hứa Thừa Yến lại rút một sợi mây mới để nghịch, trả lời: “Giống mà, dù sao bây giờ chúng ta cũng đã kết hôn rồi.”
“Không giống.” Hạ Dương ở một số phương diện thật sự rất cố chấp.
Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua người đối diện, hỏi lại: “Vậy anh muốn tính thế nào?”
“Kế hoạch cầu hôn cụ thể anh vẫn còn chưa nghĩ xong.” Hạ Dương đã bắt đầu suy nghĩ về các kế hoạch cầu hôn: “Đầu tiên là cứ hẹn hò theo bình thường, đi dạo phố ăn cơm, sau đó cầu hôn.”
“Anh muốn cầu hôn thật à?” Hứa Thừa Yến vẫn không hiểu lắm tại sao hắn lại cố chấp với chuyện này đến như vậy, cậu tiếp tục nghịch sợi mây trong tay, bất giác chiếc nhẫn thủ công đã bện được một nửa.
Đúng lúc nhân viên tạp vụ đưa cơm đến, Hứa Thừa Yến đặt chiếc nhẫn còn đang dang dở trong tay xuống chỗ bên cạnh rồi nói: “Ăn cơm trước đi.”
Hạ Dương đành phải tạm gác chủ đề cầu hôn sang một bên.
Hứa Thừa Yến lấy điện thoại qua gửi một tin nhắn cho trợ lý, sau đó mới bắt đầu ăn cơm.
Tiếng nhạc dương cầm vừa êm đềm vừa nhẹ nhàng bắt đầu vang lên, Hứa Thừa Yến cầm dao nĩa chậm rãi cắt bò bít tết, trong lòng chợt nhớ về năm trước.
Lúc ấy cũng chính ở nhà hàng này, Hạ Dương đã cầu hôn cậu.
Sau đó, cậu từ chối.
Hứa Thừa Yến buông dao nĩa xuống, đột nhiên không có tâm trạng ăn uống nữa nên cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm, muốn dời lực chú ý đi.
Hạ Dương cắt bò bít tết xong thì đổi đĩa ăn của hai người lại.
Hứa Thừa Yến nhìn miếng bít tết được cắt nhỏ gọn gàng trước mặt, chợt lên tiếng: “Xin lỗi.”
“Hả?” Hạ Dương nhìn sang.
“Nếu như năm đó…” Hứa Thừa Yến tạm dừng một chút mới tiếp tục nói: “Em đồng ý thì tốt rồi.”
Qua vài giây Hạ Dương mới hiểu ý của Hứa Thừa Yến là đang nói đến chuyện cầu hôn lúc trước bèn trả lời lại: “Không sao.”
Hứa Thừa Yến im lặng không nói gì, có chút xuất thần nhớ lại những chuyện lúc trước.
Có liên quan.
Dù thế nào thì việc bị từ chối lời cầu hôn là một chuyện rất tệ.
Khí đó cậu đồng ý Hạ Dương bao dưỡng trong ba tháng, đến ngày cuối cùng thì từ chối lời cầu hôn của hắn rồi dọn ra ngoài.
Sau khi cậu chuyển đi, Hạ Dương còn phải nằm viện vì uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, cuộc sống của hắn lúc đó thật sự không mấy khả quan.
Hứa Thừa Yến nhịn không được nói: “Giá như em đồng ý sớm hơn thì tốt rồi.”
Tuy nhiên, Hạ Dương lại nghiêm túc đáp: “Trước kia anh đối xử với em không tốt, em không đồng ý cũng là chuyện bình thường.”
Trước kia hắn rất tệ bạc.
Hạ Dương nhíu mày nói: “Bây giờ cũng vậy, anh còn chưa chính thức cầu hôn em, hôn lễ cũng đã hoãn lại rất lâu.”
Sau này hắn phải nỗ lực hơn, càng tốt hơn nữa.
Hạ Dương: “Anh vẫn muốn cầu hôn lại một lần nữa.”
Chủ đề tán gẫu của hai người bất giác lại vòng trở lại chuyện cầu hôn.
Hứa Thừa Yến nhịn không được bật cười một tiếng, cầm lấy chiếc nhẫn mây đã bện được một nửa qua tiếp tục làm, trả lời: “Không cầu hôn cũng không sao, như bây giờ rất tốt.”
“Không tốt.”
Hứa Thừa Yến chỉ cười cười, không đáp lại.
Đến khi nhẫn mây trên tay đã bện xong xuôi, Hứa Thừa Yến mới để nó sang một bên tiếp tục ăn bò bít tết.
Sau bữa ăn, cả hai ngồi trên ghế vừa trò chuyện vừa ngắm cảnh đêm bên ngoài ô cửa kính sát đất.
Có điều nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người rất bình thường, đều là một ít chuyện hằng ngày.
Chỉ là trò chuyện trò chuyện một hồi thì đề tài lại quay về chuyện cầu hôn.
“Anh nên mua một bó hoa hồng lại đây.” Hạ Dương chau mày: “Hiện tại cầu hôn là vừa tốt.”
Hứa Thừa Yến hơi kinh ngạc, nhìn nhìn Hạ Dương: “Trùng hợp vậy?”
“Nếu lúc nãy mua nhẫn cưới thì bây giờ có thể dùng tới rồi.” Ngữ khí Hạ Dương có vẻ tiếc nuối, nhớ lại chuyện lúc nãy ở cửa hàng trang sức Hứa Thừa Yến không cho hắn mua nhẫn cưới.
Hạ Dương: “Lần sau chúng ta đi hẹn hò nữa nhé, anh sẽ mua nhẫn và hoa trước.”
Hứa Thừa Yến yên lặng lắng nghe, ý cười trong mắt càng ngày càng sâu.
Đúng lúc này, ngoài phòng có tiếng gõ cửa vang lên.
Nhân viên tạp vụ đi vào phòng, trong ngực còn ôm một bó hoa hồng lớn đi tới bên cạnh Hứa Thừa Yến, hơi cúi người hỏi: “Là hoa hồng của tiên sinh bàn số 7 sao?”
Hứa Thừa Yến vội đáp lại: “Đúng vậy, là của tôi.”
Hứa Thừa Yến đứng dậy, nhận lấy bó hoa hồng lớn kia từ trong tay nhân viên tạp vụ.
Hoa hồng rất tươi, mùi hương hoa hồng nồng nàn thoang thoảng khắp phòng, trên cánh hoa hồng đỏ tươi còn vương mấy giọt nước lấp lánh.
Nhân viên tạp vụ xoay người rời đi, chỉ còn lại hai người bọn họ trong phòng.
Hạ Dương ngồi ở đối diện chau mày, nhìn chằm chằm bó hoa hồng không rõ lai lịch nằm trong ngực Hứa Thừa Yến kia: “Hoa của người khác à?”
“Em nhờ trợ lý đưa qua.” Hứa Thừa Yến mỉm cười, ôm bó hoa hồng đứng dậy: “Em cũng cảm thấy hôm nay cầu hôn là vừa tốt, có điều thời gian hơi gấp gáp nên em không kịp chuẩn bị gì cả.”
Hứa Thừa Yến lại lấy chiếc nhẫn làm bằng sợi mây ở trên bàn qua, đi tới trước mặt Hạ Dương rồi quỳ một gối xuống đất.
“Mặc dù đã lĩnh chứng rồi, nhưng em vẫn muốn chính thức hỏi một chút…”
Hứa Thừa Yến một tay ôm bó hoa hồng, tay kia giơ chiếc nhẫn thủ công tới trước mặt Hạ Dương.
“Hạ tiên sinh, anh có bằng lòng kết hôn với em không?”
Hạ Dương nhìn hoa hồng và nhẫn trước mắt mà nhất thời sững sờ.
Hoa hồng vừa mới mua tới, nhẫn cầu hôn thì là do chính tay cậu dùng sợi mây bện ra.
Những thanh âm bên tai đã không còn nghe rõ được nữa, chỉ có thể nghe thấy trai tím trong lồng ngực đang đập thình thịch không ngừng.
Bằng lòng.
Vẫn luôn bằng lòng.
Hạ Dương hơi hé miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được gì.
Tác động của cảnh tượng trước mắt thật sự là quá lớn.
Qua một hồi lâu sau, Hạ Dương mới tìm lại được giọng nói của mình mà lên tiếng: “Yến Yến.”
Hứa Thừa Yến cong khóe mắt, cười nói: “Em coi như anh đã đồng ý rồi nhé, em đeo nhẫn cho anh có được không?”
“Anh bằng lòng.” Thanh âm Hạ Dương có chút khàn khàn, như đang kìm chế thứ gì đó.
Hạ Dương duỗi tay ra tiếp nhận bó hoa hồng kia.
Hứa Thừa Yến cũng nắm lấy tay Hạ Dương rồi đeo chiếc nhẫn thủ công vào ngón áp út của hắn.
Hiện tại Hạ Dương đang đeo hai chiếc nhẫn, một tay mang nhẫn cưới, tay còn lại thì mang nhẫn thủ công.
Hứa Thừa Yến còn cho Hạ Dương xem chiếc nhẫn mây trên ngón áp út tay phải của mình, nói với hắn: “Em cũng có nhẫn đôi đấy.”
Hạ Dương rốt cuộc nhịn không được nữa liền để bó hoa hồng xuống mặt bàn, sau đó duỗi tay ra nắm lấy cổ tay cậu kéo lên để cậu áp vào trong ngực mình rồi mạnh mẽ hôn lấy bờ môi kia.
Sau khi nụ hôn này kết thúc, Hạ Dương gục xuống hõm cổ cậu, đôi tay gắt gao ôm chặt vòng eo người trong lòng không chịu thả lỏng một chút nào, nghẹn ngào gọi: “Yến Yến.”
Hứa Thừa Yến sờ sờ đầu Hạ Dương, ôn hòa đáp lại.
Hạ Dương gối lên vai cậu, hốc mắt ửng đỏ, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói ra nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng khi lời nói đến bên môi, Hạ Dương chỉ đổi thành một câu: “Anh yêu em.”
“Em biết.” Hứa Thừa Yến nghịch tóc Hạ Dương: “Ngày hôm qua anh đã nói rất nhiều lần rồi.”
Hạ Dương: “Không đủ.”
Cho dù có nói bao nhiêu lần cũng không đủ.
Hạ Dương lại nghiêng đầu tiếp tục hôn lên môi cậu.
Qua một lúc lâu sau, tâm trạng của Hạ Dương cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hứa Thừa Yến vòng tay qua cổ Hạ Dương hỏi: “Kế tiếp anh có kế hoạch gì không?”
“Xem phim.” Hạ Dương nắm lấy tay cậu: “Buổi hẹn hò hôm nay vẫn còn chưa kết thúc đâu.”
Hứa Thừa Yến gật gật đầu: “Giờ tới rạp chiếu phim hả?”
“Rạp chiếu phim tư nhân.”
Hứa Thừa Yến nhớ tới hồi năm ngoái Hạ Dương có rủ cậu đi tới rạp chiếu phim tư nhân, mà chỗ kia là rạp chiếu phim tư nhân theo kiểu “tình thú”, thế là cậu hỏi lại: “Loại rạp chiếu phim tư nhân như hồi năm ngoái ấy à?”
Hạ Dương cũng nhớ tới chuyện năm trước, không khỏi trầm mặc một lúc.
Lúc ấy là Viên Liệt cho hắn thẻ hội viên tư nhân, nói là có phúc lợi cho cặp đôi gì đó, kết quả đi tới đó mới biết được là phúc lợi tình thú, trong phòng được trang trí như một khách sạn tình yêu vậy.
Hạ Dương giải thích: “Lần này chỉ xem phim bình thường thôi.”
“Xem phim không bình thường cũng không sao.” Hứa Thừa Yến bật cười một tiếng.
Hạ Dương ngay lập tức hiểu ý của đối phương, hô hấp bất giác trở nên dồn dập.
Hứa Thừa Yến hỏi: “Bây giờ mình đi luôn sao?”
Hạ Dương không trả lời mà dùng hành động chứng minh, trực tiếp kéo Hứa Thừa Yến rời đi.
Mà khi ra ngoài, Hạ Dương còn không quên mang theo bó hoa hồng lớn kia.
Hai người đi vào rạp chiếu phim tư nhân, Hạ Dương lấy thẻ hội viên của Viên Liệt ra.
Ngay sau đó, nhân viên công tác đưa hai vị khách đến một căn phòng dành cho cặp đôi.
Sau khi nhân viên rời đi, Hứa Thừa Yến cởϊ áσ khoác để sang một bên rồi âm thầm đánh giá căn phòng theo chủ đề tình thú này.
Trong phòng được thắp sáng bằng những ngọn đèn vàng mơ hồ, trong không khí cũng tràn ngập một mùi hương ái muội, trên bàn còn có một hộp dụng cụ.
Hứa Thừa Yến bước tới, mở hộp ra thì thấy bên trong có đủ loại đạo cụ tình thú như roi da, còng tay,…
Hứa Thừa Yến nhất thời tâm huyết dâng trào, lấy một chiếc còng tay tình thú ở trong đó ra rồi nói với Hạ Dương: “Muốn thử một chút không?”
Hạ Dương không tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác, tầm mắt dừng trên màn hình phía trước, cứng nhắc đổi chủ đề: “Xem phim trước đi.”
Hứa Thừa Yến cũng gật đầu, qua đó bắt đầu chọn phim, lại hỏi: “Anh có gì muốn xem không? Hay là em tự chọn?”
“Cái gì cũng được.”
Hứa Thừa Yến rất nhanh đã chọn xong một bộ phim, sau đó trở lại giường dựa vào vai Hạ Dương nhìn lên màn hình.
Câu chuyện bắt đầu khi một tiểu thịt tươi tóc vàng gặp được một ông chú tóc nâu trưởng thành, tưởng chừng như đây là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng. Hai người gặp nhau ở bể bơi rồi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng chỉ mới qua vài phút, phong cách của bộ phim bỗng trở nên có chút khác lạ.
Tiểu thịt tươi tóc vàng cởi sạch quần áo trên người, cơ thể gần như trần trụi cùng ông chú hôn môi ở trong một căn phòng thay đồ chật hẹp.
Hình ảnh càng lúc càng mất chừng mực, hai nam chính đều đã cởi sạch quần áo, hơn nữa trên màn hình còn không che đậy một thứ gì cả, bộ phim cứ thế phát triển như vậy.
Hạ Dương khẽ đưa mắt nhìn thoáng qua người bên cạnh.
Hứa Thừa Yến cũng đã nhận ra ánh mắt của Hạ Dương, nghiêng đầu nhìn lại chủ động giải thích: “Em chọn phim người lớn.”
Hạ Dương hơi thay đổi tư thế áp sát vào người thiếu niên, đầu ngón tay vuốt ve mặt cậu:”Học hư rồi.”
“Có đâu?” Vẻ mặt Hứa Thừa Yến tràn đầy vô tội.
Hạ Dương không nói gì mà trực tiếp hôn lên môi cậu, cùng lúc đó cũng thò một tay vào trong vạt áo thiếu niên rồi sờ vào vòng eo mảnh khảnh kia.
Hứa Thừa Yến phối hợp với động tác của Hạ Dương chậm rãi đáp lại nụ hôn sâu này, một tay duỗi sang bên cạnh sờ soạng thứ gì đó rồi hỏi: “Muốn dùng thử không?”
Hạ Dương nhìn thoáng qua, liền thấy được chiếc còng tay tình thú trong tay Hứa Thừa Yến.
“Anh mang trước đi.” Hứa Thừa Yến thử đeo còng tay vào tay Hạ Dương, một bên nói: “Lần này em muốn ở trên.”
Tuy rằng tư thế cưỡi ngựa có hơi đau eo, nhưng ở trên có thể khống chế quyền chủ đạo, thỉnh thoảng thử một lần cũng thú vị.
“Lát nữa rồi dùng.” Hạ Dương đặt còng tay sang một bên rồi lại tiếp tục tới gần, vùi đầu vào giữa cổ cậu không kiêng nể gì để lại một dấu hichkey đỏ chói trên đó.
Hứa Thừa Yến bị hôn đến có chút động tình, thở hổn hển ôm lấy đầu Hạ Dương, đầu ngón tay xuyên vào trong mái tóc đen của hắn rồi khẽ nhìn vẻ mặt Hạ Dương.
Có điều khuôn mặt Hạ Dương vẫn bình tĩnh như mọi khi, quần áo trên người cũng rất chỉnh tề tựa như không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Hứa Thừa Yến nhịn không được vươn tay ra sờ sờ mặt Hạ Dương.
Rõ ràng là bọn họ đang thân mật như vậy, nhưng Hạ Dương mỗi lần ở trên giường đều rất bình tĩnh, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn ra được thân thể hắn có phản ứng sinh lý chứ không nhìn ra được gì nữa.
Hứa Thừa Yến càng ngày càng tò mò, dáng vẻ Hạ Dương mất khống chế rốt cuộc sẽ như thế nào…!Nhưng ngay sau đó, Hứa Thừa Yến không còn tâm tư suy nghĩ mấy chuyện linh tinh này nữa, đôi môi bị Hạ Dương lấp kín liền làm cậu phân tâm.
Hạ Dương hôn môi xong thì dần dần chuyển vị trí, hôn lên cổ, xương quai xanh rồi đến ngực của cậu.
Mà trên màn hình lớn phía trước, hai vị nam chính kia cũng đã tiến vào việc chính, dán chặt vào nhau ở trên giường.
Hứa Thừa Yến nghe những âm thanh ái muội trong phim thì không khỏi dành ra một ít tinh lực nhìn lên màn hình, quan sát hai vị nam chính kia.
Cốt truyện bộ phim này thật nóng bỏng, bởi vì là phim người lớn nên hình ảnh cũng không có chút kiêng dè nào, đều là làm thật quay thật.
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua thì đúng lúc ống kính nhắm vào người ông chú kia liền thấy được tám khối cơ bụng của người nọ, thế là cậu thuận miệng thốt lên một câu: “Dáng người của nam chính này cũng không tồi đấy.”
Động tác hôn môi của Hạ Dương ngay lập tức ngừng lại, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, hô hấp nặng nề.
Hứa Thừa Yến nằm trên giường vẫn tiếp tục nhìn màn hình, còn xem rất nghiêm túc.
Hạ Dương đứng dậy, lấy điều khiển từ xa bên cạnh qua tắt màn hình đi.
Hứa Thừa Yến sửng sốt, bèn hỏi: “Không xem nữa à?”
Ngay sau đó, Hạ Dương lấy còng tay qua trực tiếp đeo một đầu vào cổ tay Hứa Thừa Yến, đầu kia thì khóa lên đầu giường.
Hứa Thừa Yến giật giật cổ tay, gọi một tiếng: “Hạ Dương?”
Giây tiếp theo, Hạ Dương không giải thích lời nào mà trực tiếp đè cậu ra.
————————————————
Bánh cá: Mấy chap cuối chap nào cũng dài lắm nên có thể sẽ 2 ngày 1 chap nhé, nếu hôm nào tui rảnh thì cũng sẽ đăng chap cho mọi người.