Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 169: Gương Vỡ Lại Lành 56 Hoành Thánh Lạnh
———————————————–
Hứa Thừa Yến bật cười, không cam lòng chịu yếu thế mà vòng lấy bả vai nam nhân, hỏi lại: “Ngọt thế nào?”
“Rất ngọt.” Hạ Dương choàng tay qua eo thiếu niên, lại cúi đầu xuống hôn lên môi cậu.
Hôn một lần không đủ, Hạ Dương lại hôn lần thứ hai, lần thứ ba…!Nhưng mỗi lần hôn, Hạ Dương đều chỉ lướt nhẹ qua môi mà không vào sâu.
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, lúc đầu vẫn ngầm đồng ý cho phép Hạ Dương nhưng thấy hắn hôn mãi vẫn không có dấu hiệu dừng lại bèn nhịn không được lên tiếng: “Hôn đủ chưa?”
Hạ Dương lúc này mới chịu thu liễm lại một ít, cúi đầu gối lên vai cậu: “Còn chưa đủ.”
Hạ Dương nghiêng đầu, lại tiếp tục hôn lên cổ cậu.
“Được rồi, anh đừng hôn nữa.” Hứa Thừa Yến đẩy bả vai hắn ra, lại nhìn thoáng qua thời gian thì thấy đã hơn mười một giờ liền hỏi: “Anh đói bụng không? Em đi làm chút gì đó ăn.”
Hạ Dương cũng không chú ý cậu nói gì, ậm ừ đáp lại.
“Vậy để em đi làm vài món đi.”
Nói xong, Hứa Thừa Yến đi xuống phòng bếp.
Hạ Dương cũng đi theo sau, khi nhìn thấy cậu lấy vỏ hoành thánh từ trong tủ lạnh ra liền lập tức chau mày.
Hứa Thừa Yến để vỏ hoành thánh lên trên bếp, mặc tạp dề vào chuẩn bị gói hoành thánh.
Vỏ hoành thánh này là mấy ngày trước cậu nhờ bác Văn mua về, số lượng cũng đủ ăn được mấy bữa.
Hứa Thừa Yến cầm một miếng, vừa định chuẩn bị gói hoành thánh thì cổ tay chợt bị chặn lại.
“Không ăn.” Hạ Dương đứng sau lưng cậu, gắt gao nhìn chằm chằm vào vỏ hoành thánh: “Đổi món khác đi, anh không ăn hoành thánh.”
Hứa Thừa Yến sửng sốt kêu lên: “Hạ Dương.”
“Anh không ăn mì hoành thánh nữa.” Hạ Dương từ sau lưng ôm lấy thiếu niên, lại nhớ tới vụ tai nạn xe hôm đó, thanh âm bỗng khàn khàn: “Thực xin lỗi…”
“Không phải anh thích món này nhất à?”
“Bây giờ anh không thích nữa.” Hạ Dương nhắm mắt lại chậm rãi điều chỉnh cảm xúc, nhỏ giọng nói: “Sau này cũng sẽ không ăn, em đừng mua hoành thánh.”
Hứa Thừa Yến im lặng bỏ vỏ hoành thánh xuống bếp rồi rửa tay, sau đó xoay người lại ôm lấy nam nhân.
“Thực xin lỗi.”
“Anh không cần phải xin lỗi.” Hứa Thừa Yến vỗ vỗ lưng hắn trấn an: “Hôm đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi.”
Nhưng tâm tình của Hạ Dương vẫn không thể xoa dịu được, lại kháng cự: “Không ăn.”
Hứa Thừa Yến hỏi: “Thật sự không ăn sao? Sau này cũng không ăn nữa à?”
“Không ăn.”
Hứa Thừa Yến gật đầu: “Anh không ăn vậy thì em tự mình ăn, được chứ?”
Hạ Dương trầm mặc, không ngăn cản cậu nữa, chỉ có thể cam chịu.
Hứa Thừa Yến cũng xoay người, tiếp tục gói hoành thánh.
Mà lúc gói hoành thánh, Hứa Thừa Yến còn đặc biệt gói phần cho hai người, để phần của Hạ Dương vào trong bát rồi nói: “Nếu anh muốn ăn thì em lại làm thêm cho anh.”
“Không ăn.” Hạ Dương rất kiên quyết từ chối.
Hứa Thừa Yến không nói gì nữa, làm cho mình một bát hoành thánh.
Toàn bộ quá trình Hạ Dương vẫn luôn ôm eo cậu không chịu buông ra, nhìn chằm chằm sườn mặt thiếu niên.
Hoành thánh rất nhanh đã nấu xong, mùi hương thơm phức tỏa ra khắp nơi.
Hứa Thừa Yến bưng bát lên, lười đi đến nhà ăn nên ngồi ở đó ăn luôn, lúc đang định ăn thì đột nhiên nghe Hạ Dương hỏi…
“Ăn ngon không?”
“Em còn chưa ăn mà.”
Hứa Thừa Yến bật cười, cho là Hạ Dương đói bụng nên hỏi: “Em làm một phần cho anh nhé?”
“Không cần phiền phức như vậy.” Cổ tay Hạ Dương nhúc nhích, bàn tay thò vào trong vạt áo thiếu niên khẽ vuốt ve vòng eo.
Hứa Thừa Yến ngay lập tức hiểu ý của Hạ Dương.
Bọn họ thật sự là đã quá quen thuộc, đến mức chỉ cần một động tác nhỏ thôi cũng biết đối phương muốn làm gì.
Hứa Thừa Yến có chút bất đắc dĩ, hỏi: “Bây giờ?”
“Ừm.” Bàn tay Hạ Dương chậm rãi lướt lên trên.
Hứa Thừa Yến lưỡng lự nhìn hoành thánh trong bát: “Anh có thể để em ăn hết bát này trước được không? Em còn chưa ăn gì cả.”
Hạ Dương: “Chờ lát nữa rồi ăn.”
Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ bèn để bát hoành thánh sang một bên, xoay người ôm chặt bả vai nam nhân trực tiếp thúc giục: “Vậy anh làm nhanh lên, lát nữa hoành thánh sẽ lạnh mất.”
Hạ Dương trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Anh sẽ cố gắng.”
Hứa Thừa Yến lười biếng vươn tay ra sờ sờ cổ áo nam nhân, chậm rãi vuốt phẳng các nếp gấp vừa hỏi: “Mười phút đủ không?”
“Không được.” Hạ Dương nhíu mày.
Hứa Thừa Yến thản nhiên nói tiếp: “Mười lăm phút.”
“Quá ngắn.”
“Vậy hai mươi phút đi, đừng chậm trễ thời gian em ăn hoành thánh nữa.”
Chân mày Hạ Dương càng nhíu chặt hơn, còn đang muốn nói thêm gì đó thì lơ đãng nhìn qua thiếu niên liền thấy đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười kia, lúc này hắn mới phát hiện là cậu cố ý nói như vậy.
“Yến Yến.” Hạ Dương cúi người, cắn môi cậu một cái ra vẻ trừng phạt: “Em học hư rồi.”
Hứa Thừa Yến ừ một tiếng, hào phóng thừa nhận duỗi tay ra câu lấy cổ Hạ Dương.
Hạ Dương dùng sức trực tiếp bế người lên, đặt trên bệ bếp nhanh chóng hôn lấy bờ môi kia.
Mà bát hoành thánh nóng hôi hổi bên cạnh đã dần dần nguội đi, thẳng đến cuối cùng liền hoàn toàn lạnh hẳn.
Hứa Thừa Yến ngửa đầu thở hổn hển, rêи ɾỉ: “Hoành thánh của em…”
Hạ Dương có chút không hài lòng đối với sự phân tâm của thiếu niên liền giữ chặt gáy cậu, thoáng cúi đầu xuống cố ý cắn lên hầu kết cậu một ngụm.
“Không chuyên tâm.”
Nói Hạ Dương cắn lên hầu kết nhưng cũng chỉ cắn nhẹ thôi, càng giống như là khẽ liếm vậy.
Hứa Thừa Yến nhịn không được ôm lấy đầu nam nhân, đầu ngón tay vùi vào trong mái tóc đen.
Nhưng Hứa Thừa Yến vẫn còn nhớ thương đến bát hoành thánh của mình liền nhìn qua bên cạnh thì thấy hoành thánh đã lạnh rồi bèn nóng lòng thúc giục: “Lạnh thật đấy, anh làm nhanh lên.”
Hạ Dương hơi híp mắt lại, dường như bị những lời này chọc giận nên động tác liền ngừng lại.
“Hạ phu nhân.” Ngữ khí Hạ Dương có chút lạnh lùng, nắm lấy tay cậu chậm rãi hỏi: “Có phải anh chưa cố gắng hết sức đúng không?”
Hạ Dương đã ngừng lại rồi.
Nhưng Hứa Thừa Yến lại càng cao hứng hơn, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nỗi chịu không được nữa bèn dùng đầu gối chọt chọt bên hông hắn, thúc giục: “Nhanh lên, đợi chút nữa hoành thánh lạnh rồi sẽ lãng phí lắm.”
“Xem ra là anh không đủ nỗ lực rồi.” Hạ Dương gật gật đầu: “Lúc này rồi mà em vẫn còn tâm tư để ý đến chuyện khác.”
Hạ Dương lập tức cúi xuống lấp kín môi cậu.
Hứa Thừa Yến ôm chặt bả vai nam nhân, lại thừa dịp hé ra một chút để thở mà nhắc nhở: “Hoành thánh của em…”
Hứa Thừa Yến thời thời khắc khắc vẫn luôn nhớ thương đến bát hoành thánh mà mình còn chưa ăn được một ngụm kia.
Có điều kế tiếp, Hứa Thừa Yến không còn dư thừa tinh lực để ý đến những chuyện khác nữa.
Chỉ có thể nằm trọn trong lòng ngực nam nhân phát ra vài tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn.
Chờ đến khi Hứa Thừa Yến ăn được hoành thánh thì đã là buổi tối.
Hạ Dương tới phòng bếp làm một bát hoành thánh mang về phòng.
Hứa Thừa Yến ngồi dựa vào đầu giường, yên lặng xoa xoa eo.
Bởi vì ban ngày hai người lăn lộn giày vò một lúc lâu trong phòng bếp, mà trong phòng bếp vốn không thích hợp làm chuyện này nên tư thế có chút không thoải mái.
Trông thấy Hạ Dương đã trở lại, Hứa Thừa Yến nhận bát, vừa định chuẩn bị ăn hoành thánh thì đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền hỏi: “Anh dùng phòng bếp nào?”
Hạ Dương: “Phòng bếp nhỏ ở tầng hai.”
Nghe được đáp án này, Hứa Thừa Yến mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn không phải căn phòng bếp ở tầng một kia…
Hứa Thừa Yến nhất thời không có cách nào đối mặt với căn phòng bếp kia nữa, còn không quên nhắc nhở: “Anh nhớ quét dọn phòng bếp tầng một cho kỹ đấy.”
“Ừm.” Hạ Dương gật đầu, ngồi xuống bên cạnh: “Anh đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.”
Hứa Thừa Yến không muốn nhắc tới đề tài phòng bếp nữa, cúi đầu yên lặng ăn hoành thánh.
Đây là lần đầu tiên cậu ăn hoành thánh do Hạ Dương làm, vốn tưởng rằng hương vị sẽ như bình thường nhưng khi ăn vào lại có chút ngạc nhiên, hoành thánh do Hạ Dương làm khá ngon, hương vị cùng với hoành thánh cậu làm cũng không khác gì lắm.
Hứa Thừa Yến đang ăn hoành thánh lại hỏi: “Anh học lúc nào vậy?”
Hạ Dương không dài dòng, thẳng thắng đáp: “Trước kia xem em làm nhiều lần nên cũng biết.”
Thật sự hắn đã xem rất nhiều lần, mỗi động tác đều khắc ghi ở trong đầu.
Cho nên ba năm trước, sau vụ tai nạn xe kia hắn đã thường xuyên tự mình làm hoành thánh cho bản thân.
Hương vị cũng không khác gì lắm, giống như cậu vẫn còn ở bên cạnh mình vậy.
Có nhiều những việc này Hạ Dương cũng không có ý định nhiều lời, chỉ yên lặng ngồi ở bên cạnh xem cậu ăn.
Sau khi ăn xong, Hứa Thừa Yến đặt bát sang một bên rồi lại nhịn không được nói: “Lần sau đừng làm ở phòng bếp nữa, mặt bàn cứng quá, không thoải mái.”
Hạ Dương gật đầu, đáp: ” Lần sau anh đổi phòng bếp khác thoải mái hơn.
“
“Mỗi ngày anh đều chỉ nghĩ đến mấy chuyện này thôi à.”Hứa Thừa Yến gõ nhẹ lên đầu Hạ Dương một cái, sau đó xoay người nằm vào trong chăn.
Hạ Dương cũng chui vào trong chăn, nằm bên cạnh giúp cậu xoa xoa eo.
Hứa Thừa Yến mở to mắt, đột nhiên nói: “Ngày mốt em phải về đoàn phim rồi.”
“Nhanh vậy?”Hạ Dương nhíu mày.
“Đã hết thời gian nghỉ phép rồi.” Hứa Thừa Yến thở dài một tiếng, ôm lấy cổ Hạ Dương: “Kỳ nghỉ kế tiếp chắc là phải qua một hai tháng nữa.”
Hạ Dương: “Anh cùng em trở lại đoàn phim.”
“Không cần đâu, em và Phàm ca đến đó là được rồi.”
“Không được.” Hạ Dương trực tiếp phản bác: “Không an toàn, anh đưa em đi.”
“Thật sự không sao đâu mà.” Hứa Thừa Yến vội vàng trấn an: “Ngày đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi.”
Ngày nào cũng đều có sự cố an toàn giao thông xảy ra, hôm đó cũng là do cậu không may mắn lắm, trùng hợp gặp phải người đang say rượu lái xe vượt đèn đỏ thôi…
“Yến Yến.
” Hạ Dương vẫn nhíu mày, không thể yên tâm: “Bên ngoài không an toàn…”
Hạ Dương gắt gao ôm chặt người trong lòng ngực, thấp giọng nài nỉ: “Em đừng đi ra ngoài.”
Tốt nhất mỗi ngày đều ở nhà, nhốt mình ở trong phòng không ra khỏi cửa.
Bên ngoài quá nguy hiểm, Yến Yến của hắn không thể đi ra ngoài được.
“Không sao đâu mà.” Hứa Thừa Yến nhích tới gần hôn lên mặt Hạ Dương: “Sẽ không có lần sau nữa đâu.”
Hạ Dương khẽ thở dài, cuối cùng vẫn quyết định tôn trọng sự lựa chọn của cậu, cũng không yêu cầu cùng nhau đi nữa mà chỉ nói: “Tới nơi rồi nhớ gọi điện thoại cho anh.”
“Được.” Hứa Thừa Yến đồng ý.
Đến ngày khởi hành, Hứa Thừa Yến dậy sớm thu dọn hành lý.
Hạ Dương lái xe đưa cậu đến sân bay.
Trước lúc tách ra, Hạ Dương lưu luyến nắm tay cậu dặn dò: “Ở bên ngoài nhớ cẩn thận một chút, chăm sóc bản thân cho thật tốt.”
Hứa Thừa Yến gật đầu, tạm biệt Hạ Dương rồi lên máy bay trước.
Người đại diện ở bên cạnh, lơ đãng nhìn qua tay trái của Hứa Thừa Yến liền chú ý tới chiếc nhẫn trên đó bèn nhắc nhở: “Cậu đeo chiếc nhẫn này ở chỗ khác đi, vị trí đó không thích hợp lắm.”
Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn thoáng qua, chợt lên tiếng: “Đúng rồi Phàm ca, em kết hôn rồi.”
“Hả?” Người đại diện quay sang, nhất thời có chút hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không bèn hỏi lại: “Kết hôn? Là ý mà tôi đang nghĩ kia sao?”
Hứa Thừa Yến gật đầu: “Em và Hạ Dương đi lĩnh chứng rồi.”
Người đại diện: !!!
———————————————-