Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 168: Gương Vỡ Lại Lành 55 Lĩnh Chứng
————————————————-
“Yến Yến.” Hạ Dương ngẩn người, không lập tức trả lời mà hỏi: “Em có biết lời em vừa nói có ý nghĩa gì không?”
“Biết chứ.”
Hạ Dương cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên chiếc nhẫn cầu hôn trong tay thiếu niên, chậm rãi nói: “Là muốn kết hôn, lĩnh chứng.”
Hứa Thừa Yến gật đầu.
Hạ Dương lúc này mới duỗi tay ra tiếp nhận chiếc nhẫn kia, sau đó nhẹ nhàng nâng tay cậu lên đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Chiếc nhẫn vô cùng vừa vặn, Hạ Dương chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn, nhịn không được cúi người xuống hôn lên đầu ngón tay của cậu.
Hứa Thừa Yến bật cười nhẹ một tiếng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích nhưng cũng không thu tay lại, ngầm đồng ý nụ hôn của Hạ Dương.
Hạ Dương hôn xong lại ngẩng đầu lên, còn nói thêm: “Ngày mai chúng ta cùng đi lĩnh chứng.”
Hứa Thừa Yến: “Em còn muốn đổi tên trên giấy hôn thú nữa.”
“Được.” Hạ Dương tiến lên, duỗi tay ôm lấy người trước mặt: “Hôn lễ còn chưa chuẩn bị xong, tháng sau anh sẽ bổ sung cho em.”
Hứa Thừa Yến đáp lại cái ôm của hắn, nhỏ giọng nói: “Hôn lễ thì thôi, không cần đâu.”
Hạ Dương nhíu mày, không tán đồng: “Anh muốn tổ chức hôn lễ.”
“Bây giờ là em đang cho anh mượn một vạn điểm đấy.” Hứa Thừa Yến cười nói: “Chờ khi nào anh trả xong hết rồi chúng ta lại tính đến chuyện làm hôn lễ.”
Hai người cứ thế ôm nhau ngồi trên sô pha một lúc lâu, mãi đến khi Hứa Thừa Yến cảm thấy có chút mệt mỏi ngáp một cái, bèn nhịn không được lên tiếng: “Về phòng thôi.”
Hạ Dương lúc này mới buông tay ra, ôm người lên đi về phòng ngủ.
Hạ Dương tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cậu rồi yên tĩnh ôm lấy người trong lòng từ phía sau.
Hứa Thừa Yến cũng nhắm mắt lại, hô hấp dần trở nên ổn định sắp chìm vào giấc ngủ.
Nhưng khi ý thức còn đang mơ hồ, Hứa Thừa Yến lại cảm giác được trên tay trái truyền đến xúc cảm ấm áp, là Hạ Dương cầm tay cậu.
Ngón áp út có chút ngứa ngáy vì Hạ Dương cứ luôn sờ tới sờ lui, Hứa Thừa Yến bị động tác nhỏ của Hạ Dương làm cho không ngủ được, bèn thở dài một tiếng.
Hứa Thừa Yến trở mình, đối mặt với Hạ Dương: “Anh còn chưa ngủ sao?”
“Không buồn ngủ.” Hạ Dương sờ sờ đến bờ lưng trơn bóng của thiếu niên, đại não vẫn luôn duy trì trạng thái tỉnh táo không buồn ngủ chút nào.
Hứa Thừa Yến mở to mắt, chợt hỏi: “Muốn làm không?”
Vừa hết câu, một bàn tay của Hứa Thừa Yến đã sờ trước ngực Hạ Dương.
Trên người Hạ Dương mặc áo ngủ, cổ áo hơi mở rộng, Hứa Thừa Yến nhẹ nhàng đẩy cổ áo ra, đầu ngón tay theo xương quai xanh dần dần trượt xuống.
Nhưng Hạ Dương đã nhanh chóng bắt lấy cái tay không an phận kia, ngăn động tác của cậu lại.
Hạ Dương còn nhớ tới vết thương trên mắt cá chân của cậu bèn nói: “Chân em không tiện.”
Hứa Thừa Yến thuận thế nhéo một cái vào lòng bàn tay Hạ Dương, cười nhẹ: “Anh cẩn thận một chút là được.”
Hạ Dương lần này không tiếp tục từ chối nữa, thoáng nhích người dậy nằm đè lên phía trên cậu, cầm tay trái thiếu niên nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út một nụ hôn nồng cháy.
“Được, nghe lời Hạ phu nhân.”
Ngày hôm sau, lúc Hứa Thừa Yến tỉnh dậy là giữa trưa.
Hứa Thừa Yến mở mắt ra, theo bản năng nhìn sang bên cạnh thì thấy Hạ Dương đang ngồi ở mép giường lướt xem cái gì đó trong máy tính bảng.
Hứa Thừa Yến nghiêng người qua ôm lấy eo Hạ Dương, tùy ý liếc mắt nhìn màn hình máy tính bảng thì thấy trên đó là mẫu kế hoạch tổ chức hôn lễ.
Hạ Dương nghiêm túc xem nội dung kế hoạch, thuận tiện hỏi Hứa Thừa Yến: “Em có thích phong cách này không?”
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua màn hình, sau đó mới nói: “Tạm thời chưa làm hôn lễ, anh còn nợ em một vạn điểm đấy.”
“Thì anh cứ xem qua trước thôi.” Hạ Dương gật gật đầu: “Nói không chừng ngày nào đó cũng có thể ứng trước hôn lễ thì sao.”
Hứa Thừa Yến không nói gì, lười biếng dựa vào vai Hạ Dương.
Hạ Dương lại hỏi tiếp: “Có thể ứng trước bao nhiêu điểm để làm hôn lễ vậy?”
“Không cho ứng trước.”
Hạ Dương cũng không nhắc lại chuyện hôn lễ nữa, gật đầu nói: “Vậy lĩnh chứng trước cũng được.”
Hứa Thừa Yến nhắc nhở: “Em muốn đổi lại tên cũ.”
“Được.” Hạ Dương đồng ý, lại hỏi: “Bây giờ có phải nên chính thức dọn lại đây rồi đúng không?”
Hứa Thừa Yến gật đầu.
Tuy rằng cậu thường xuyên ở lại bên nhà cũ nhưng hai người còn chưa tính là chính thức ở chung, phần lớn đồ dùng của cậu đều còn ở chung cư, chưa dọn qua đây.
Hạ Dương: “Buổi chiều cùng nhau đi.”
Hứa Thừa Yến hơi ngạc nhiên nhìn Hạ Dương, hỏi: “Gấp vậy?”
“Rất gấp.” Hạ Dương chủ động thừa nhận: “Giấy kết hôn còn chưa có trong tay, anh sợ em lại đổi ý chạy mất.”
“Em có thể chạy đi đâu chứ…” Hứa Thừa Yến có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn đồng ý.
Hai người nằm trên giường một lúc rồi cùng dậy.
Đến chiều, Hứa Thừa Yến bắt đầu chuẩn bị công cuộc chuyển nhà.
Hạ Dương lái xe, đưa cậu đến chung cư.
Hứa Thừa Yến trở về phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc trong căn hộ tương đối rườm rà, Hứa Thừa Yến chỉ lấy một ít quần áo và một ít thứ quý giá cất vào ba lô, những thứ còn lại đều giao cho công ty chuyển nhà.
Động tác của công ty chuyển nhà rất nhanh, lập tức thu dọn phòng.
Hứa Thừa Yến cũng lười ở lại giám sát, theo Hạ Dương về nhà cũ trước.
Trên đường đi, Hứa Thừa Yến lục trong ba lô lấy ra một hộp nhẫn màu đen, cầm trong trong lòng bàn tay đánh giá.
Nhẫn này là nhẫn sapphire mà lúc trước Hạ Dương đã đặt làm riêng, nhưng bây giờ có vẻ hơi thừa…
Hứa Thừa Yến mở hộp ra nhìn chiếc nhẫn ở bên trong, nhất thời có chút khó xử.
Thừa dịp lúc dừng đèn đỏ, Hứa Thừa Yến đưa hộp nhẫn qua hỏi: “Nhẫn này giờ phải xử lý thế nào?”
Hạ Dương nhìn thoáng qua rồi nói: “Em cất đi.”
Dù sao chiếc nhẫn này lúc trước hắn chỉ đặt làm một cái, không phải nhẫn đôi.
Mà bây giờ bọn họ cũng sắp lĩnh chứng rồi, nếu như đeo nhẫn thì dùng nhẫn đôi vẫn tốt hơn.
Hứa Thừa Yến: “Vậy em sẽ cất vào thư phòng.”
Hạ Dương đồng ý.
Xe đỗ trong sân, Hạ Dương xuống xe đi qua bên kia mở cửa xe ra rồi ôm cậu lên.
Hứa Thừa Yến ngoan ngoãn tựa vào vai Hạ Dương ôm lấy cổ hắn, nhìn Hạ Dương ôm mình một đường đi từ ngoài cửa đến phòng ngủ bèn nhịn không được khen ngợi: “Thể lực không tồi nha.”
“Vẫn luôn rất tốt đấy.” Hạ Dương đặt cậu xuống giường, cởϊ áσ khoác ra để ở một bên rồi cuốn tay áo sơ mi lên, híp mắt hỏi: “Muốn thử làm ở cầu thang lần nữa không?”
Hứa Thừa Yến: “Anh bị trừ điểm quá nhiều rồi, không thử nữa đâu.”
Hứa Thừa Yến nằm trên giường lấy điện thoại ra xem tin tức.
Bởi vì cậu bị tai nạn xe nên vốn dĩ chỉ nghỉ phép có hai ngày nhưng sau khi đạo diễn biết được liền cho cậu nghỉ thêm vài ngày nữa, đợi khi nào chân cậu khỏi hẳn rồi lại trở về đoàn phim.
Hứa Thừa Yến: “Đạo diễn cho em nghỉ thêm một tuần, tuần sau rồi em trở lại đoàn.”
Hạ Dương gật đầu: “Mấy ngày nữa bọn mình đi lĩnh chứng.”
Nói xong, Hạ Dương cũng ngồi xuống mép giường cầm điện thoại mở vào phần lịch bắt đầu nghiên cứu xem ngày nào tốt để đi lĩnh chứng.
Hứa Thừa Yến lại không quan tâm đến mấy chuyện này lắm, tùy ý để Hạ Dương chọn lựa.
Hạ Dương ở nhà nghiên cứu lịch mấy ngày, sau đó còn tìm quản gia tham khảo ý kiến rồi cuối cùng mới xác định được một ngày đi lĩnh chứng tốt nhất.
Vào ngày lĩnh chứng, mắt cá chân của Hứa Thừa Yến cũng đã khá hơn, đã có thể tự do đi lại.
Sau khi lĩnh chứng tại Cục Dân Chính xong, Hứa Thừa Yến nhìn hai cuốn sổ đỏ rực rỡ trên tay, tên trên đó là “Hứa Thừa Yến”.
Hứa Thừa Yến nhìn giấy hôn thú, lại nói với Hạ Dương: “Trước tiên tạm thời chúng ta không công khai, có được không anh?”
Hứa Thừa Yến lại đặc biệt giải thích thêm: “Năm nay em còn phải đóng phim, sang năm sẽ lui dần về hậu trường, đến lúc đó sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn.”
Suy cho cùng, chuyện kết hôn hay gì đó đều là chuyện riêng tư, mà cậu cũng chỉ là một diễn viên, cậu thực sự không muốn công khai chuyện riêng tư của mình để người ngoài bàn tán về cuộc sống cá nhân của bản thân.
“Được.” Hạ Dương đều nghe cậu hết.
Về đến nhà, Hứa Thừa Yến cẩn thận cất giấy hôn thú của hai người vào trong ngăn kéo.
Nhìn hai cuốn sổ đỏ bên trong, Hứa Thừa Yến còn có chút cảm giác không chân thật, cứ như vậy mà kết hôn rồi.
Hứa Thừa Yến khép ngăn kéo lại, trở về phòng ngủ định ôn tập lại kịch bản.
Kết quả vừa vào phòng thì thấy Hạ Dương đang mở một chai rượu vang đỏ.
Hứa Thừa Yến bước tới, nhịn không được nói: “Không phải đây là chai rượu anh thích nhất đấy à?”
Cậu còn nhớ chai rượu vang đỏ này là chai rượu mà Hạ Dương thích nhất, vẫn luôn giữ hoài không nỡ khui.
“Hôm nay tâm trạng rất tốt.” Hạ Dương rót cho cậu một ly: “Chúc mừng một chút.”
Hứa Thừa Yến cầm ly lên, dựa vào bàn nhấp một ngụm nhẹ.
Hạ Dương ngồi ở bên cạnh, lắc lắc ly rượu cũng uống một chút.
Mùi thơm êm dịu của rượu vang đỏ tinh khiết lan tỏa trên đầu lưỡi, nhưng Hạ Dương cũng không có dư thừa tâm tư để ý tới hương vị của rượu vang đỏ mà tất cả lực chú ý của hắn đều đổ dồn vào thiếu niên.
Rõ ràng chai rượu vang đỏ này hắn đã trân quý rất lâu rồi, nhưng bây giờ khi uống vào trong miệng thì lại không còn tinh lực chậm rãi thưởng thức nữa.
Hạ Dương nhìn thiếu niên trước mắt, tầm mắt bất tri bất giác dừng trên ngón áp út.
Trên tay cậu mang nhẫn kim cương, cùng chiếc nhẫn trên tay hắn là một cặp.
Mà hiện tại, bọn họ đã là quan hệ chồng chồng hợp pháp.
Hạ Dương đột nhiên gọi: “Yến Yến.”
“Hửm?” Hứa Thừa Yến lười biếng đáp lại, quay qua nhìn hắn.
Nhưng Hứa Thừa Yến đợi thêm một lúc cũng không thấy Hạ Dương nói gì nữa, thế là cậu thu hồi tầm mắt tiếp tục uống rượu.
Chưa đầy vài phút sau, lại nghe được giọng của Hạ Dương…
“Hạ phu nhân.”
“Hửm?” Hứa Thừa Yến lại lần nữa nhìn về phía Hạ Dương.
Nhưng Hạ Dương vẫn không nói thêm gì, giống như vừa nãy chẳng qua chỉ tùy tiện gọi một tiếng thôi vậy.
Hứa Thừa Yến bèn mặc kệ, tự mình rót một ly rượu rồi cầm ly lên.
Nhưng ngay khi ly rượu vừa chạm môi, Hạ Dương lại lên tiếng.
“Vợ ơi.”
Hứa Thừa Yến tức khắc quay sang, phát hiện Hạ Dương đây là đang rảnh rỗi không có việc gì làm nên chọc cậu đây mà: “Kêu đủ chưa?”
“Không đủ.” Hạ Dương đứng dậy, đặt ly rượu trong tay sang một bên, giang hai tay ra tự nhiên ôm lấy cậu, lại hỏi: “Hương vị thế nào?”
Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ, nhất thời không biết nên hình dung như thế nào, dù sao cậu cũng không am hiểu gì nhiều về rượu vang đỏ cho lắm nên chỉ nói: “Khá tốt.”
Hạ Dương: “Anh nếm thử?”
Hứa Thừa Yến đưa ly mình qua.
Hạ Dương nhận lấy nếm thử một ngụm: “Vị cũng tương đối nhạt, không ngọt lắm.”
“Rượu vang đỏ mà anh muốn có vị ngọt?” Hứa Thừa Yến cười, dứt khoát nói: “Vậy để em thêm cho anh chút đường nha?”
“Cũng có thể.” Hạ Dương ấy thế mà lại gật đầu.
Hứa Thừa Yến thoáng nhúc nhích, thật sự định đi tìm một ít đường thêm vào rượu cho Hạ Dương.
Nhưng Hạ Dương lại duỗi tay ra ôm lấy eo cậu không buông, nhanh chóng phủ môi lên lấp kín bờ môi ướŧ áŧ ấy.
Hai đôi môi ấm áp dán vào nhau, Hạ Dương cọ nhẹ một chút rồi chậm rãi vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ vài cái, lại nhanh chóng tách ra.
Hạ Dương cố nén ý cười, áp trán mình vào trán cậu: “Ngọt lắm.”
———————————————
Ah, chuẩn bị bắt đầu quá trình phát cơm chó cho những con cẩu độc thân chúng tôi à hai vị.