Quan Hệ Thế Thân

Chương 170: Gương Vỡ Lại Lành 57 Ra Ngoài Tìm Niềm Vui Mới


Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 170: Gương Vỡ Lại Lành 57 Ra Ngoài Tìm Niềm Vui Mới


——————————————-
Chạng vạng tối, máy bay hạ cánh.
Người đại diện ở bên cạnh không ngừng lẩm bẩm: “Lúc trước không phải cậu nói với tôi là sang năm mới kết hôn sao? Sao giờ nói cưới là cưới luôn vậy, xong rồi mới báo với tôi?”
Hứa Thừa Yến lơ đễnh mở vali lấy quần áo ra cất vào trong tủ quần áo, còn nói: “Tên của em cũng đã sửa lại rồi, Tần Chu là nghệ danh.”
Người đại diện gật đầu, nôn nóng đi tới đi lui quanh phòng, lại hỏi: “Vậy hai người tính khi nào công khai?”
“Sang năm đó ạ.”
Người đại diện: “Thế thì cậu đeo chiếc nhẫn này ở chỗ khác đi, đeo ở vị trí đó lộ liễu quá.”
Hứa Thừa Yến nhìn chiếc nhẫn trên tay, nghĩ nghĩ thì thấy lúc quay phim đeo nhẫn cũng không tiện lắm bèn tháo nó ra cất vào trong hộp để bảo quản. 
Người đại diện lại dặn dò thêm một chút rồi rời đi.

Hứa Thừa Yến một mình ở trong phòng, tắm rửa sớm rồi nằm trên giường nghỉ ngơi, đồng thời nhắn định vị qua cho Hạ Dương. 
Bên cạnh trống rỗng, không có ai cả.

Hứa Thừa Yến vùi mình vào trong chăn, nhắm mắt lại.

Có thể là trong khoảng thời gian này đã quen ngủ chung với Hạ Dương rồi nên bây giờ sau khi tách ra thì một mình cậu ngược lại có chút không ngủ được.
Mấy ngày sau đó, sinh hoạt dần khôi phục lại như bình thường.

Mỗi ngày thức dậy lúc năm sáu giờ để đến phim trường, buổi tối nếu thuận lợi thì sẽ kết thúc công việc tầm sáu bảy giờ, có đôi khi phải quay cảnh đêm đến rạng sáng mới xong.
Mà bởi vì bận quá, Hứa Thừa Yến cũng không có nhiều thời gian xem điện thoại, chỉ có thể đến tối trước khi ngủ theo thói quen gửi tin nhắn định vị qua cho Hạ Dương.
Chờ tới khi cuối cùng cũng có thời gian rảnh thì đã là hơn nửa tháng sau.

Hứa Thừa Yến gọi điện cho Hạ Dương. 
Sau khi cuộc gọi được kết nối, trong điện thoại liền truyền đến giọng nam: “Em đang nghỉ ngơi à?”
“Ừm.” Hứa Thừa Yến nằm ở trên giường: “Hôm nay em được nghỉ.”
“Muốn trở về không?”

“Xa quá.” Hứa Thừa Yến giải thích: “Tối mai em còn có cảnh quay nữa, cho nên không có thời gian đi tới đi lui được.”
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng, cũng không nói gì.
Một lúc sau, Hạ Dương mới nói: “Đã hơn nửa tháng rồi.”
“Bên đoàn phim vẫn còn chưa quay xong.” Hứa Thừa Yến thở dài một tiếng: “Chắc là phải quay thêm vài tháng nữa.”
Hạ Dương ừ một tiếng.

Trong điện thoại rất yên lặng, hai người đều không biết nên nói gì, ngay cả tán gẫu vài câu cũng không biết, nhưng lại không nỡ cúp máy. 
Cuối cùng vẫn là Hạ Dương lên tiếng trước: “Vậy em bận việc trước đi.”
Hạ Dương cúp điện thoại, không quấy rầy thêm nữa.

Nhưng sau khi cuộc gọi kết thúc rồi, Hạ Dương vẫn nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện trên màn hình. 
Mà bên cạnh, Viên Liệt ngồi trước bàn làm việc với vẻ mặt đầy tò mò đánh giá Hạ Dương, thử hỏi: “Nếu anh luyến tiếc như vậy thì sao không đi gặp cậu ấy đi?”
“Không đi.” Hạ Dương tùy ý nghịch điện thoại trong tay: “Em ấy phải chuyên tâm đóng phim, tôi không muốn quấy rầy em ấy.”
Hắn tôn trọng lựa chọn của Yến Yến, giữ khoảng cách thật tốt không tới quấy rầy em ấy.
Viên Liệt nghe vậy thì trầm ngâm gật gật đầu: “Cho nên ngài Hạ tổng đây lựa chọn tới quấy rầy tôi.”
Thái độ Hạ Dương vẫn như cũ không chút để ý, cũng không biết có nghe lọt được gì không.
Viên Liệt thoáng đau đầu một trận, bèn nhắc nhở: “Hạ tổng, ngài đã ở văn phòng của tôi cả một ngày rồi đấy, tôi còn muốn tan tầm nữa.”
Mấy ngày nay, Hạ Dương không có việc gì liền tới phòng làm việc tìm anh.

Vốn dĩ anh là ông chủ, ngày thường giờ đi làm hay tan tầm đều tùy ý, kết quả bởi vì Hạ Dương mà hiện tại mỗi ngày đều không thể không tăng ca.
Viên Liệt: “Hạ tổng, anh không có vợ ở bên, nhưng tôi thì có đấy.”
Hạ Dương nhìn chiếc nhẫn trên tay Viên Liệt, chợt lên tiếng: “Tôi kết hôn rồi.”
“Vâng vâng, tôi biết rồi.” Viên Liệt thở dài một tiếng: “Anh đã nói nhiều lần lắm rồi, không cần nhấn mạnh vậy đâu.”
Hạ Dương rũ mắt xuống, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, thấp giọng nói: “Tôi cũng muốn đi tìm em ấy.”
Viên Liệt mặt không chút cảm xúc hùa theo: “Vậy thì anh đi đi.”
“Nhưng sẽ làm quấy rầy em ấy.” Hạ Dương nhíu mày.
Viên Liệt có chút bất lực bèn nói: “Hạ tổng à, tôi không tăng ca nữa, tôi thật sự phải về với vợ tôi rồi.”

“Phí tư vấn tăng gấp đôi.”
“Không không không.” Viên Liệt đứng dậy, bắt đầu thu dọn bàn làm việc, một bên nói: “Cho dù có tăng gấp ba tôi cũng không tăng ca nữa.”
Viên Liệt thu dọn một chút, chuẩn bị tan làm sớm về nhà bồi Giang Lâm.

Nhưng trước khi rời đi, Viên Liệt thấy Hạ Dương vẫn ngồi im trên ghế không hề nhúc nhích, tựa hồ không có ý định rời đi.
Viên Liệt theo thói quen quan tâm khuyên nhủ: “Nếu anh thật sự muốn gặp cậu ấy thì cứ tới đó nhìn một cái thôi, sẽ không làm ảnh hưởng gì đâu.”
Hạ Dương vẫn dựa vào lưng ghế, không biết có nghe được gì không.

Viên Liệt không quản nữa xoay người rời đi trước, để lại Hạ Dương một mình trong văn phòng. 
Hạ Dương nhìn ra bầu trời bên ngoài khung cửa sổ sát đất.

Cuối cùng, Hạ Dương quyết định lấy điện thoại ra gọi cho người đại diện của Hứa Thừa Yến.
Khi người đại diện nhận được cuộc gọi của Hạ Dương thì thoáng có chút kinh ngạc, vội vàng báo cáo tỉ mỉ lại cho Hạ Dương mỗi ngày Hứa Thừa Yến ăn ba bữa thế nào, ngủ nghỉ ra sao, có bị ốm hay không.
Người đại diện lại gửi bảng lịch trình của cậu qua cho Hạ Dương, giải thích rằng lịch trình mấy tháng này đều tương đối kín, hơn nữa còn là do Hứa Thừa Yến chủ động yêu cầu nên cũng không có được bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi.
Sau khi cúp điện thoại, người đại diện mới trở lại phòng khách nhìn về phía Hứa Thừa Yến bên kia.

Hứa Thừa Yến một tay chống đầu dựa trên ghế sô pha xem kịch bản, lại có vẻ hơi buồn ngủ mà híp mắt ngáp một cái.
Người đại diện chủ động hỏi: “Ngày mai được nghỉ, cậu có sắp xếp gì không?”
“Không có.” Hứa Thừa Yến lười biếng trả lời: “Chắc là em sẽ dành thời gian để ngủ một giấc đi.”
Người đại diện: “Cậu không ra ngoài đi chơi à?”
“Phiền lắm.” Hứa Thừa Yến lắc đầu: “Tối mai em còn phải quay một cảnh đêm nữa.”
Hứa Thừa Yến lại nghĩ đến gì đó bèn nói: “Phàm ca, giúp em mua một ít quần áo đi, quần áo của em không đủ.”
“Sao vậy?” Người đại diện nhìn thoáng qua tủ quần áo: “Quần áo của cậu không phải rất nhiều à?”
“Đều mặc qua hết rồi.” Hứa Thừa Yến ngồi dậy: “Tuần sau không phải em có một cuộc phỏng vấn sao? Nhưng em không có gì để mặc hết.”
Người đại diện đứng dậy, đi tới bên tủ quần áo.


Kỳ thật thì trong tủ quần áo có không ít đồ, nhưng chẳng qua đối với nghệ sĩ mà nói thì quần áo đều là thứ tiêu hao nhất, tốt hơn hết vẫn nên mặc mỗi bộ khác nhau.
Người đại diện bèn gật đầu nói: “Vậy để tôi thu xếp cho cậu, xem mấy ngày nữa có thể giao hàng tới đây không.”
“Vâng.” Hứa Thừa Yến đáp lại.
Người đại diện lấy điện thoại ra sắp xếp chuyện quần áo, hơn nữa nhất định phải là đồ mới.

Rất nhanh, người đại diện cũng đã liên hệ với nhãn hiệu bên kia xong, họ sẽ nhanh chóng giao quần áo tới đây.

Đến khi quần áo được giao đến thì đã là ba ngày sau.
Người đại diện tìm tới Hứa Thừa Yến thông báo: “Quần áo đã giao tới rồi đấy, cậu đi thử một chút đi.”
Hứa Thừa Yến đang nghỉ ngơi trên phim trường, nghe vậy thì gật đầu.
Người đại diện: “Nhưng phải đến cửa hàng thử số đo, có được không?”
Phản ứng đầu tiên của Hứa Thừa Yến lại là hỏi: “Có xa không Phàm ca?”
“Không xa, ngay tại trung tâm mua sắm trong thành phố thôi.” Người đại diện nói: “Hôm nay không phải cậu xong việc sớm à? Qua đó thử quần áo luôn đi.”
Hứa Thừa Yến còn cảm thấy hơi kỳ quái sao không giao quần áo trực tiếp đến khách sạn, nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy dù sao hôm nay cũng kết thúc công việc tương đối sớm, buổi chiều cũng có thời gian rảnh nên liền đồng ý.
3 giờ chiều sau khi quay xong, Hứa Thừa Yến ngồi vào xe bảo mẫu cùng người đại diện đến trung tâm thương mại.

Xe đỗ dưới bãi đỗ xe ngầm, Hứa Thừa Yến đi theo người đại diện lên lầu.
Người đại diện cũng nói: “Tôi đã hỏi qua rồi, không có người nào khác đâu, đến lúc đó cậu cứ tự nhiên thử, thích bộ nào thì trực tiếp lấy đi.”
Sau khi thang máy dừng lại, Hứa Thừa Yến đi ra thì thấy quả nhiên toàn bộ tầng lầu đều không có ai cả.

Mà trong trung tâm thương mại, tất cả quần áo nam đều được đặt ngay ngắn ở bên ngoài.
Hứa Thừa Yến bước đến một dãy kệ, tùy ý liếc mắt nhìn nhãn hiệu thì phát hiện đây là bộ sưu tập mới nhất của một thương hiệu lớn, còn chưa chính thức ra mắt mà hiện tại đã được chuyển đến đây. 
Người đại diện chỉ một hướng bên cạnh: “Cậu cứ tự nhiên xem đi, lễ phục ở bên kia, cậu cũng có thể qua đó xem.”
“Vâng.” Hứa Thừa Yến gật đầu, đi về phía bên kia.
Cả tầng lầu này của trung tâm thương mại đều im ắng, chỉ có tiếng bước chân của cậu.
Hứa Thừa Yến cũng đã lâu không dạo trung tâm thương mại như thế này, trước kia mua quần áo đều giao trực tiếp đến chỗ cậu, bây giờ tự mình đến cửa hàng thử quần áo có cảm giác rất khác lạ.
Hứa Thừa Yến cầm một chiếc áo sơ mi đi tới phòng thay đồ bên cạnh.

Mặc dù cả tầng đều không có ai nhưng cậu vẫn theo thói quen tìm một nơi kín đáo thay quần áo.
Hứa Thừa Yến vào phòng thay đồ, cởϊ qυầи áo ra.


Sau khi thay quần áo xong, Hứa Thừa Yến đi ra theo thói quen gọi: “Phàm ca?”
Hứa Thừa Yến chờ mãi vẫn không thấy ai đáp lại, lúc này mới phát hiện người đại diện không có ở đây liền lấy điện thoại ra gọi cho người đại diện.
Điện thoại vừa được kết nối, Hứa Thừa Yến bèn hỏi: “Phàm ca, anh ở đâu vậy?”
“Tôi có chút việc nên đi trước rồi.” Người đại diện nói: “Người phụ trách đang qua đó, lát nữa cậu chọn quần áo xong rồi thì cứ trực tiếp nói với người phụ trách là được.”
Hứa Thừa Yến cầm điện thoại, thật sự nghe được có tiếng bước chân vang lên, nhìn qua thì thấy đằng xa có một nhân viên cửa hàng mặc đồng phục đang đẩy giá áo đến đây.
Hứa Thừa Yến: “Ra vậy, em thấy rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thừa Yến cũng đến trước gương soi toàn thân xem sao.

Trên người cậu đang thử một chiếc áo sơ mi mặc bên trong áo vest, cà vạt phía trước có hơi siết chặt một chút nên Hứa Thừa Yến bèn duỗi tay ra nới lỏng.
Đúng lúc này, người nhân viên cửa hàng kia cũng đẩy giá áo lại đây.

Nhân viên cửa hàng mặc đồng phục đội mũ, cúi mặt xuống, vóc dáng tương đối cao.
Hứa Thừa Yến tùy ý đưa mắt nhìn một cái, có điều lực chú ý của cậu đều đặt trên giá áo nên cũng không nhìn kỹ mặt nhân viên cửa hàng kia.
Lúc này, nhân viên cửa hàng đem một cái cà vạt lại đây cung kính nói: “Chiếc cà vạt này khá thích hợp với tiên sinh.”
Hứa Thừa Yến vừa nghe thấy giọng nam này liền lập tức sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn đối phương thì thấy được gương mặt tràn đầy quen thuộc kia.
Mà nhân viên cửa hàng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, giống như không hề quen biết Hứa Thừa Yến vậy, thấp giọng nói: “Tiên sinh có muốn thử không?”
Hứa Thừa Yến mỉm cười, đưa tay qua.

Tuy nhiên khi lấy cà vạt, Hứa Thừa Yến cố ý trộm cào nhẹ vào lòng bàn tay đối phương một chút, thấy được nhẫn cưới trên tay người nọ. 
Mà nhân viên cửa hàng cũng chú ý tới tay trái của Hứa Thừa Yến, ngón áp út trống rỗng.

Nhân viên cửa hàng bèn hỏi: “Tiên sinh còn độc thân sao?”
Hứa Thừa Yến cười nhẹ một tiếng, không trả lời mà chỉ đi tới trước gương toàn thân thắt cà vạt.
Nhân viên cửa hàng từ phía sau tiến lại gần, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào eo thiếu niên, cố ý để lộ chiếc nhẫn trên tay: “Tôi kết hôn rồi.”
“Nhưng phu nhân của tôi bây giờ còn đang đi công tác, vẫn chưa trở về nhà.” Nhân viên cửa hàng thở dài một tiếng, ngữ khí đầy phiền não.
Hứa Thừa Yến trực tiếp xoay người ôm lấy cổ nam nhân, cười hỏi: “Cho nên anh cảm thấy tịch mịch, muốn ra ngoài tìm niềm vui mới đây à?”
——————————————
Tội Viên tổng thật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.