Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 19: Nước suối có độc
Trương Nhất Phàm đề xuất chính sách toàn dân tham gia, khiến cho những cán bộ thị trấn trước giờ chỉ ngồi trên văn phòng đều phải ùn ùn xuống nông thôn. Một số người mặc dù có lời oán trách, nhưng không dám không theo. Bởi vì Bí thư Ủy ban thị trấn Trần Trí Phú, Chủ tịch thị trấn Trương Nhất Phàm đều đích thân xuống nông thôn, mỗi ngày đều cắm điểm trên công trường.
Trần Trí Phú đến từng nhà từng hộ trong mỗi thôn làm công tác, yêu cầu toàn thị trấn động viên nhau. Nam thì chọn đất làm việc, nữ thì đưa cơm nước. Lượng công việc này cũng rất lớn, mỗi ngày Trần Trí Phú đều mệt nhoài đến không nói nổi.
Nhưng nghĩ đến tiến độ kênh Thông Tế, cùng với những ảnh hưởng đến toàn thị trấn sau khi kênh này được tu sửa xong, nên ông ta cũng cắn răn chịu đựng.
Trương Nhất Phàm thì sao? Mỗi ngày đích thân cắm điểm ở công trường, vết thương bên hông còn chưa hoàn toàn bình phục, thì hắn đã lên công trường thị trấn, chỉ huy cả công trình. Trong phòng làm việc của thị Trấn, ngoại trừ có một hai người ở lại trực ban, những người khác trên cơ bản đều đã lên công trường.
Ngay cả Liễu Hồng cũng không ngoại lệ, mang theo mũ che nắng, cõng theo đứa con, tổ chức đội ngũ phụ nữ đưa trà đưa nước cho đội thi công.
Tháng tám năm chín mươi sáu, một trận khô hạn lớn trước nay chưa từng có kéo dài suốt ba tháng, rất nhiều đồng ruộng bị khô cạn, thu hoạch hoa mầu giảm thiểu gấp nhiều lần, nước uống cũng được vận chuyển đến từ vùng khác cách đó mười mấy km.
Nhưng toàn thị trấn Liễu Thủy dưới sự dẫn dắt của Chủ tịch, bí thư thị trấn, tiến hành vận động một bước nhảy vọt lớn chạy đua với thời gian, khởi công xây dựng thuỷ lợi. Hạn hán làm cho mọi người tuyệt vọng, nhưng cũng giúp họ chiến thắng được thời gian tu sửa gấp công trình thuỷ lợi.
Dưới sự đích thân dẫn dắt của Trương Nhất Phàm và các lãnh đạo trong trấn, công trình kênh Thông Tế tiến triển vô cùng thuận lợi, chỉ trong ba tháng, đã hoàn thành được ¾ công trình. Ước đoán qua nửa tháng tới, nước trên sông Tế Thủy này, đã có thể chảy vào sông Liễu Thủy.
Ba tháng trời không có mưa, những người chưa từng trải qua cảnh khô hạn, vĩnh viễn sẽ không biết được uy lực của tự nhiên. Trong phạm vi chung quanh hơn mười km, ngay cả những dòng nước giếng trong lành ngọt ngào trước đây cũng đều khô cạn, nước uống cũng phải vận chuyển về từ sông Tế Thủy cách đó hơn mười km, thậm chí phải đến địa phương khác mới có.
Vì muốn thôn dân an tâm tu sửa kênh, Trương Nhất Phàm cho Chung Tiểu Ấn- chủ nhiệm phòng công tác Xã hội mới được đề bạt, tổ chức một chi đội vận chuyển nước, mỗi ngày phụ trách đưa nước cho thôn dân.
Chung Tiểu Ấn mang nước từ bên ngoài vừa về đến, cầm một bình nước đưa cho Liễu Hồng đang nấu cơm,
– Liễu Hồng, uống chút nước đi!
Liễu Hồng lau mồ hôi, cô vừa làm cơm xong, đang chuẩn bị gọi người dọn cơm, thì Chung Tiểu Ấn đến.
– Hay là anh đưa nước sang chỗ Chủ tịch thị trấn Trương trước đi! Tôi ở trong bếp lại không thấy khát.
Liễu Hồng từ chối ý tốt của Chung Tiểu Ấn. Gần đây Chung Tiểu Ấn liên tiếp cứ thể hiện thiện ý với mình, Liễu Hồng nào không hiểu ý?
Chung Tiểu Ấn là nhờ Phó bí thư Lưu Thiên Lâm đưa vào văn phòng Ủy ban nhân dân thị trấn, chàng trai này phải nói thế nào đây? So với đám người trong thị trấn Liễu Thủy mà nói điều kiện của gã coi như cũng khá, lại là cán bộ trong trấn.
Ngay từ đầu Liễu Hồng đã cảm thấy mình không xứng với gã, bèn có ý từ chối. Dù sao mình cũng là một quả phụ, nói ra sẽ có ảnh hưởng không tốt. Nhưng không biết làm sao Chung Tiểu Ấn dường như đã quyết tâm, khăng khăng một mực yêu thích cô.
Được người khác khuyên bảo, Liễu Hồng vốn cũng muốn mặc kệ, nếu Chung Tiểu Ấn thật sự không chê bai, thì gả cho gã cũng không có gì phải ngại. Chỉ có điều sau đó mới phát hiện, gã Chung Tiểu Ấn này hơi có tính đàn bà, hơn nữa còn là người hơi keo kiệt, hai điểm này làm cho Liễu Hồng không hài lòng.
Ai nói quả phụ thì không thể có tình yêu? trong lòng Liễu Hồng cũng giống những người khác tràn đầy tình yêu nóng bỏng, nhưng Chung Tiểu Ấn hết lần này đến lần khác chỉ để lại cho cô ấn tượng là thất vọng.
Bởi vậy, mỗi lần cô nhìn thấy Chung Tiểu Ấn, đều cố lánh đi.
– Anh đã gọi người đưa nước qua bên Chủ tịch thị trấn Trương rồi.
Lại lần nữa Chung Tiểu Ấn bị người ta cự tuyệt, nhưng không nổi cáu, ngược lại còn tiến lên một bước:
– Liễu Hồng, nước này là anh lấy từ giếng Tây Ôn. Trong này chứa không ít khoáng chất, nghe nói sau khi uống vào thì sẽ giúp ích cho sắc đẹp. Có lợi cho sức khỏe.
Giếng Tây Ôn là một con suối nổi danh dưới chân núi Ngưu Lan, mùa đông thì ấm áp mùa hạ thì mát lạnh, nó nằm ở đầu nguồn sông Tế Thủy, nước rất trong, hàm lượng khoáng chất phong phú. Theo chuyên gia nhận định, nước này có thể trực tiếp dùng để uống, có hiệu quả thẩm mỹ dưỡng nhan. nhà máy nước khoáng Tế Châu cũng lấy nước từ nơi đó, lượng tiêu thụ mỗi đợt hàng rất lớn, chiếm hơn 40% thị trường khu vực ở thành phố Đông Lâm.
Chung Tiểu Ấn không nói gì thì còn đỡ, vừa nói ra thì chân mày Liễu Hồng liền dựng thẳng lên, làm ra vẻ ta đây là con cọp cái.
– Chủ nhiệm Chung, đây chính là điểm không đúng của anh, hiện tại tất cả mọi người đều bận rộn như vậy, ngay cả Chủ tịch và bí thư cũng đang chạy tới chạy lui ở công trường. Nếu anh đã phụ trách đưa nước, thì sao lại phải lãng phí thời gian đi làm những chuyện vô bổ thế kia. Nếu có thời gian mà nói, hay là đi thêm một hai chuyến, lượng nước hiện giờ các anh vận chuyển về, còn kém xa lượng nước uống cần thiết cung cấp cho đội thi công khổng lồ như vậy, những người trên công trường đều phải tiết kiệm nước uống đấy?
Bị Liễu Hồng nói mấy câu, cuối cùng Chung Tiểu Ấn cũng không nhịn được , nhưng mà vì quá thích Liễu Hồng, nên lúc này mới biện bạch:
– Chúng tôi cũng rất vất vả, mỗi ngày chạy đi chạy lại hai chuyến, một phút nghỉ ngơi cũng không có.
Chung Tiểu Ấn tỏ vẻ oan ức, khiến Liễu Hồng vừa tức vừa buồn cười, một người đàn ông, mà cứ giống như đứa trẻ con. Ấy chà! Người sao lại có khoảng cách xa như vậy chứ?
Liễu Hồng cũng không thèm để ý tới tên Chung Tiểu Ấn đang đứng ngây ra đó, bước ra khỏi lều dựng tạm, đi về phía Trương Nhất Phàm đang làm việc xa tít bên kia.
Chung Tiểu Ấn nhìn theo dáng người yểu điệu, vòng mông đẫy đà khêu gợi của Liễu Hồng, đang thướt tha đi về hướng Trương Nhất Phàm, giận đến đỗi ném bình nước xuống đất. Giọng căm giận nói:
– Một quả phụ, có gì đặc biệt hơn người đây, ông đây đùa chết ngươi!
Cả đám người ăn cơm xong, nghỉ ngơi nửa giờ.
Trương Nhất Phàm đi vào lều dựng tạm, thấy Liễu Hồng đang bận sới cơm cho mọi người, khẽ mỉm cười. Không ngờ chính đề nghị này của hắn, khiến Liễu Hồng dẫn theo đứa con nhỏ, cũng đi theo lên tận vùng núi mênh mông này làm cu li. Thật sự là đã gây khó khăn cho cô!
Chính là do cái kiểu toàn trấn đều là lính, trên dưới cùng động viên này, mới khiến cho trong khoảng thời gian gần đây, tiến độ công trình tăng nhanh đến mức trước nay chưa từng có.
Ba ca luân phiên nhau, ngày đêm liên tục làm việc vất vả, sau khi đưa ra kế hoạch bước nhảy vọt lớn này, lại lần nữa thể hiện được sức ngưng tụ vĩ đại của Chủ nghĩa cộng sản.
Câu chuyện tu sửa kênh thần kỳ của Thị trấn Liễu Thủy, đã khơi gợi sự hứng thú của một phóng viên thành phố Đông Lâm khi đi ngang qua. Đó là vào một đêm tối đen như mực, Thẩm Uyển Vân – phóng viên tòa soạn báo trên thành phố từ nơi khác trở về, khi đi ngang qua đường quốc lộ Tế Châu, trong lúc vô ý phát hiện ánh đèn đuốc sáng rực cách đó mấy km, mơ hồ nghe thấy tiếng hô hào giữ nhịp vang lên từng đợt.
Xuất phát từ nhạy cảm của nghề nghiệp, cô cho tài xế dừng xe, cố ý thăm dò ngọn nguồn mọi chuyện từ các thôn dân địa phương. Vì thế, ngày hôm sau, cô lặng lẽ thâm nhập vào công trường, điều kiện tiên quyết là phải không kinh động đến bất cứ ai, âm thầm chụp được rất nhiều hình ảnh quý báu.
Có rất nhiều người trên công trường, qua hóa trang khéo léo của Thẩm Uyển Vân, căn bản là không ai chú ý đến sự gia nhập của một người xa lạ như cô. Qua những ngày giấu mình trong công trường, cái tên mà cô nghe nhắc đến nhiều nhất chính là Trương Nhất Phàm. Bởi vậy, rất nhanh cô đã định vị chuẩn xác, cũng thêm một công việc là tìm hiểu nắm bắt về cuộc sống Trương Nhất Phàm.
Ăn cơm rồi, Trương Nhất Phàm ném điếu thuốc về phía trưởng thôn – người dẫn dắt cả đội, và Bí thư chi bộ thôn
– Ông Liễu, chúng ta hút xong điếu thuốc này, thì chuẩn bị khởi công nhá.
Liễu Gia Thuận là cựu Bí thư chi bộ thôn Hà Đông, người trung niên hơn năm mươi tuổi, vóc dáng hơi cao, từ sau khi Trương Nhất Phàm hạ lệnh hủy bỏ chấp pháp Kế hoạch hóa gia đình dã man, trong lòng Bí thư chi bộ thôn vẫn luôn cảm kích Trương Nhất Phàm. Bởi vì em họ của ông-Liễu Gia Lâm bị Hoàng Chấn Quốc đánh đến dỡ chết, còn phải nộp phạt.
Trương Nhất Phàm đã bắt Hoàng Chấn Quốc, cũng xem như là đã giúp ông trút cơn giận. Cho nên lần tu sửa kênh này, thôn Hà Đông là người đầu tiên nhảy ùa vào .
Liễu Gia Thuận cầm lấy thuốc, đưa lên mũi ngửi ngửi,
– Vẫn là thuốc của lãnh đạo thơm! Ha ha…
Hai người đang nói đùa với nhau, thì có người trong đám người kia kêu to lên,
– Ai cha! Tôi bị đau bụng.
Nói xong, thì có người nhanh như chớp chạy vào bụi cỏ ở đằng xa.
– Ha ha… Kẻ lười thì cứt đái cũng nhiều.
Có người đã mở miệng vừa cười vừa mắng. Có điều tiếng cười còn chưa dứt, thì lại tiếp tục có người đứng lên,
– Không được, tôi cũng đau bụng.
Trong chốc lát, đã có mười mấy người kêu đau bụng. Trương Nhất Phàm lúc này mới coi trọng việc này,
– Mau đi xem thử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Gia Thuận và Trưởng thôn vội vàng chạy qua tìm hiểu nguyên nhân. Trong quá trình này, lại tiếp tục có người kêu đau bụng, chạy vào nhà vệ sinh. Trương Nhất Phàm lập tức trở nên cảnh giác, hay nguyên nhân là ở trong thức ăn?
Lập tức tìm bọn Liễu Hồng đến, những nữ đồng chí hậu cần này đều lắc đầu,
– Không thể nào, nếu thức ăn có vấn đề, thì sao những người khác lại không sao?
– Chúng tôi đều không sao, chắc không phải là..
Liễu Hồng chần chừ nói:
– Hay nguyên nhân là do nước?
– Đúng vậy! Mấy người chúng tôi bận mãi không rảnh uống nước. Chủ tịch thị trấn Trương, mau kiểm tra xem, có phải nguyên nhân là do nước hay không.
Có khả năng! Trương Nhất Phàm lập tức nghĩ tới, bản thân mình cũng có ăn cơm, đến bây giờ còn chưa kịp uống nước, chẳng lẽ vấn đề thực sự là xuất phát từ nước? May là bây giờ ăn cơm đều là thay phiên nhau ăn, còn mấy người trong thôn đến bây giờ còn chưa đến ăn cơm.
Qua một phen điều tra, những người không uống nước không người nào có chuyện. Trương Nhất Phàm liền càng khẳng định, có thể là nước có vấn đề.
– Chung Tiểu Ấn đâu? gã ở đâu? Mau tìm gã đến đây.
Trong đám người kia có người trả lời,
– Chủ nhiệm Chung vừa nãy ăn cơm xong, thì dẫn người đi vận chuyển nước.
– Mau kêu người đuổi theo bọn họ, nói nước này có vấn đề, để bọn họ đổi chỗ khác lấy nước.
Trương Nhất Phàm căn dặn.
Còn may! Chỉ có hai mươi mấy người xảy ra vấn đề. Trương Nhất Phàm đành phải cho những người này về nhà nghỉ ngơi, những người khác tiếp tục khởi công. Đồng thời chuyển lời xuống, nước có vấn đề, những người trong thôn khác, tạm thời ráng nhịn, khoan hãy uống nước.
Kết quả là có một thôn dân thật sự không kìm nổi , lén uống mấy ngụm, quả nhiên người này lập tức bị tiêu chảy, ứng chứng với giả thuyết nước suối có độc.
– Không thể nào đâu. Nước này đã uống nhiều ngày như vậy, làm sao đột nhiên lại có độc chứ?
Liễu Hồng thấy kỳ lạ nghi ngờ nói thầm.