Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 20: Bà vú


Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 20: Bà vú

Buổi chiều tiếp tục khởi công, nhưng trên công trường hoàn toàn không có lấy một giọt nước. Mọi người ai cũng khát khô cả cổ, Chung Tiểu Ấn dẫn người đi lấy nước, không thể về một cách nhanh chóng như vậy được.

Mọi người nhẫn nhịn cơn khát để tiếp tục làm việc, chỉ có tiếng hô hiệu lệnh là dần dần nhỏ dần rồi mất hẳn. Ánh nắng tháng 7 thật gay gắt, một cơn gió nóng thổi tới khiến cho bụi đất bay mù mịt. Trương Nhất Phàm đứng ở trên cao, cả ngày không một giọt nước môi đã khô đến nứt nẻ.

Không được, phải nghĩ cách đi tìm nước ở nơi gần nhất mới được. Trương Nhất Phàm trầm tư một lát rồi nhìn về phía xa xa, liền gọi một vài người, đến một nơi mát mẻ một chút để tìm nước.

Một tháng cắm điểm trên công trường, tiến độ thi công rất nhanh. Phôi thô của kênh dẫn nước đã kéo đến hai dặm của thôn Hà Đông, phía sau lại bồi thếm bức tường đá, xi măng hóa công trình.

Tiến độ của công trình phía sau cũng rất tốt, cách công trình phía trước khoảng năm trăm mét tiến độ cũng rất tốt. Tình hình như vậy chắc đến khoảng cuối tháng thì công trình sẽ hoàn tất.

Đặc biệt là công việc kéo thô, nếu như không gặp phải đá núi, không cần phải dùng nhiều đến thuốc nổ thì chỉ trong vài ngày là có thể kéo đến thôn Hà Đông, thông nhau với thị trấn Liễu Thủy. Vì để đảm bảo tiến độ công trình, thì vấn đề nước uống cho những người tham gia công trình cũng phải được giải quyết.

Trương Nhất Phàm vượt qua một ngọn núi trọc, đột nhiên cảm thấy mắt mình hoa lên, mờ đi, đầu óc bắt đầu không còn tỉnh táo nữa. Đang định lên tiếng gọi người nhưng bỗng nhiên cả người đều đổ gục xuống, lăn lông lốc xuống phía dưới núi.

– Chủ tịch thị trấn Trương! Chủ tịch thị trấn Trương!

Phía sau Trương Nhất Phàm là Lý Phú Cường và một vài thôn dân nữa. Lý Phú Cường trông thấy Trương Nhất Phàm đột nhiên gục xuống liền biết có chuyện không hay xảy ra.

Mấy ngày trước đây thôi, Trương Nhất Phàm bị người ta đả thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ vì tiến độ của công trình mà hắn cố ý đến cắm điểm trên công trường, có khi còn suốt đêm ở đó. Một tuần liền trừ lúc lúc đi về tắm táp ra, thời gian còn lại đều có mặt tại công trường cả.

Tinh thần ngoan cường của Trương Nhất Phàm đã khiến cho các cán bộ trong bộ máy của thị trấn Liễu Thủy không dám hó hé nửa lời, đặc biệt là một số phần tử lúc đầu còn có vẻ oán hận thì giờ đã không nói được gì nữa. Đường đường là một Chủ tịch thị trấn, lại tình nguyện tìm trăm phương ngàn kế để vì nhân dân làm việc, cái nhìn của những con người này bắt đầu có sự thay đổi.

Lý Phú Cường cũng vậy, thị trấn Liễu Thủy là một thị trấn quá nghèo, nhưng việc đó lại không mấy ảnh hưởng đến chuyện ăn chơi nhảy múa của bọn họ, bọn họ vẫn thoải mái sống qua ngày. Đây đúng là lần đầu tiên trong đời được chứng kiến một người như Trương Nhất Phàm ngoan cường liều mạng làm việc vì quần chúng nhân dân.


Một thanh niên trẻ tuổi lại có thể có một bút tích lớn như vậy, có thể kéo về một số lượng tiền vốn nhiều đến như vậy để tiến hành tu sửa kênh dẫn nước, ngoài việc được cấp trên chiếu cố, cũng phải công nhận là người đó có năng lực thật sự. Vì thế, những lúc bình thường, Lý Phú Cường cũng bắt đầu lên tiếng bênh vực cho Trương Nhất Phàm.

Nhất là đối với một số cán bộ trong lòng vẫn còn bất mãn, khi đó gã cũng đã nói vài ba câu bình đẳng cho Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm đột nhiên bị ngất đi, chắc chắn có liên quan đến chuyện mấy ngày hôm nay đều liều mình vất vả làm việc. Lý Phú Cường là người đầu tiên xông đến, ôm lấy Trương Nhất Phàm ở triền núi mà hô to.

– Chủ tịch thị trấn Trương! Chủ tịch thị trấn Trương!

Gọi một hồi mà vẫn không thấy Trương Nhất Phàm có phản ứng gì, Lý Phú Cường liền lập tức quyết định:

– Không được rồi, phải lập tức cõng về công trường.

Trên công trường có một đội cấp cứu y tế lâm thời, được thành lập để đề phòng trong lúc thi công sẽ xảy ra cảm nắng hay những vấn đề về thương tích. Mấy người liền cõng Trương Nhất Phàm vội vàng chạy về công trường.

Trong lều dựng tạm ở công trường, các vị cán bộ chủ chốt của thị trấn và các trưởng thôn, Bí thư chi bộ đều đã đến, các nhân viên y tế bận rộn tối mắt tối mũi. Bác sĩ của thôn Hà Đông sau khi tiến hành kiểm tra cho Trương Nhất Phàm nói:

– Môi khô nứt nẻ, nhiệt độ cơ thể tăng cao, có hiện tượng cảm nắng!

– Nhanh lên, có nước không? Mau cho cậu ấy uống thêm mấy giọt dầu gió nữa.

Nước ư? Lấy đâu ra nước bây giờ. Nước lúc nãy có độc sợ người khác uống phải nên đã đổ đi hết rồi, bây giờ đến một giọt nước cũng làm gì có.


Bác sĩ sốt ruột:

– Làm thế nào bây giờ? Dầu gió nồng độ cao lắm, cứ như thế mà uống vào sẽ rất hại dạ dày, họng chắc cũng không thể chịu nổi.

Nhưng trên công trường làm gì có nước! Bọn Chung Tiểu Ấn đi lấy nước chắc phải đến khoảng 4 giờ chiều mới về được. Mấy vị lãnh đạo và các y bác sĩ vây quanh Trương Nhất Phàm đang hôn mê ở đó, đang không biết phải làm thế nào thì bỗng thấy Liễu Hồng từ bên ngoài đi vào.

Nghe nói Trương Nhất Phàm vì đi tìm nước mà đột nhiên bị ngất, lăn từ trên núi lăn xuống, cô ta hoảng hồn liền vội đến đây ngay.

Chẳng hiểu Chủ tịch thị trấn Trương này xảy ra chuyện gì nữa, rõ ràng là biết cơ thể của mình còn chưa khỏe hẳn cơ mà? Cậu ấy là một vị cán bộ tốt của thị trấn, tốt nhất là không nên để xảy ra chuyện gì mới được!

Trần Trí Phú vừa mới đến công trường, nghe nói Trương Nhất Phàm lại bị ngất, hỏi mấy người bộ phận hậu cần, nhưng cũng không có lấy một giọt nước. Đúng là khiến cho người ta sợ quá, từ đây đến trạm y tế của thị trấn cũng phải mấy km, cho dù là bây giờ có đưa cậu ấy đến trạm y tế, với đường núi gập ghềnh, quanh co như vậy thì liệu Trương Nhất Phàm có chịu được không?

Trần Trí Phú bước vào trong lều, hô lớn:

– Không tìm được nước ở đâu cả, thôi, cứ cho cậu ấy vài giọt dầu gió rồi tính sau vậy!

Bác sĩ có chút chần chừ:

– Chỉ e là không ổn! Trời nóng như thế này, mà cả ngày Chủ tịch lại không một giọt nước nào vào người, như vậy sẽ đốt dạ dày đấy.

Nói rồi bác sĩ nhìn bộ ngực cao đầy của Liễu Hồng:


– Có cách rồi.

– Có cách gì, nói mau lên!

Mọi người thì đang nóng ruột chết đi được, vậy mà thằng cha bác sĩ này lại còn chơi trò úp úp mở mở, có người điên tiết chỉ muốn đấm cho gã một cái, thuận chân đạp thêm cho vài cái nữa, đạp cho lời nói trong miệng hắn phải phun ra mới thôi.

Bác sĩ nhìn Liễu Hồng:

– E rằng chỉ có cô ta mới có thể giúp đỡ được mà thôi, dùng sữa của cô ấy trộn với dầu gió cho Chủ tịch uống!

– Chó chết thật! Bà nó chứ! Thế mà cũng nghĩ ra được!

Tuy nhiên, vẫn có người đành phải tán đồng chuyện này.

Mặt Liễu Hồng lập tức đỏ như quả cà chua, một cô gái đứng bên cạnh cũng cảm thấy ngượng ngùng. Chỉ có điều chuyện này lại liên quan đến vấn đề an nguy của Trương Nhất Phàm, nên cô ta cố gắng khuyên Liễu Hồng:

– Liễu Hồng, cô thử xem sao!

Liễu Hồng thẹn thùng, thấy ai cũng nói như vậy, đành cắn răng nói:

– Hay là để tôi vắt sữa ra cái bát nhé?

– Đương nhiên là vắt sữa ra bát rồi, chẳng lẽ cô định đích thân cho Chủ tịch bú?

Mọi người lúc này mới vỡ lẽ lý do mà Liễu Hồng đỏ mặt, hóa ra là cô ta hiểu nhầm.

Ai đó lập tức mang tới cái bát, Liễu Hồng nghiêng người nặn sữa ra cái bát. Bác sĩ nhỏ mấy giọt dầu gió vào trong bát, khuấy đều lên. Trần Trí Phú lập tức nâng đầu Trương Nhất Phàm lên để bón thuốc cho dễ.


Mãi mới cạy được miệng Trương Nhất Phàm ra, bón được nửa bát thuốc, bỗng thấy Trương Nhất Phàm bật ho một tiếng, phun hết cả sữa cả thuốc ra ngoài, bắn tung tóe lên người bác sĩ.

Không bón được thuốc, Trần Trí Phú quyết định luôn:

– Mang đi trạm y tế ngay!

Mọi người đang chuẩn bị cáng Trương Nhất Phàm đến trạm y tế thị trấn thì bỗng nhiên Trương Nhất Phàm xoay mạnh người lại, nôn một trận ra đất, sau đó lại chìm vào cơn hôn mê, trong lúc hôn mê kêu lên:

– Nước….. nước…

Lúc này thì lấy đâu ra nước chứ! Khó khăn lắm mới có được ít sữa của người thì lại bị Trương Nhất Phàm nôn ra mất. Mọi người đang không biết phải làm sao thì bỗng nhiên Liễu Hồng đến bên Trương Nhất Phàm, nói rất nhỏ:

– Để tôi!

Mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thì Liễu Hồng đã vén áo lên, để lộ ra hai bầu ngực căng tròn, đưa sát vào miệng của Trương Nhất Phàm trước những cặp mắt ngạc nhiên đến tột độ của mọi người.

– Há….

Mọi người đều kinh hãi. Cảnh tượng này thật là tuyệt diệu, một người đàn bà đẹp đã hy sinh bản thân mình để xả thân cứu người.

Trần Trí Phú liền lập tức phất phất tay với mọi người.

Trời đất ơi! Nếu như có được diễm phúc này thì hãy để cho con được ngất một lần đi! Lúc này đây, một số người cảm thấy buồn bực, hối tiếc, tại sao người ngất đi lại không phải là mình chứ?

Ở một góc khác của lều, Thẩm Uyển Vân ở ẩn ở đây đã mấy ngày chuẩn bị trở về để đưa tin, nghe thấy có chuyện ồn ào, cô liền tiến tới ngó xem sao. Đúng lúc được chứng kiến cảnh đó. Nhân lúc mọi người không chú ý, cô liền len lén chụp lại cảnh tượng vô cùng đáng quý này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.