Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 18: Kế hoạch đại nhảy vọt
Chịu đựng một tuần, cuối cùng Trương Nhất Phàm không chịu nổi nữa, nhất quyết đòi xuất viện. Viện trưởng Liễu cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dặn dò Đổng Tiểu Phàm, bắt Trương Nhất Phàm phải chú ý nghỉ ngơi, không được cố sức quá, nếu có biểu hiện bất thường, ngay lập tức phải đến bệnh viện.
Đổng Tiểu Phàm buộc lòng phải nhận lời, nhưng trong lòng cô lại thầm nghĩ: sau khi xuất viện xong, hắn sẽ không còn là việc của mình nữa, hơn nữa mình cũng không thể ngày nào cũng đến vùng ngoại thành này, nếu cha biết, ông ấy sẽ nhốt mình lại mất.
Sau khi xuất viện, Trương Nhất Phàm lập tức triệu tập một cuộc họp, hắn nóng lòng muốn biết tiến độ của công trình, nắm được tình hình mới nhất. Trần Trí Phú, Phó Bí thư Lưu Thiên Lâm, Trưởng phòng tài chính Tưởng Trung Hoa, Lý Phú Cường, Chung Tiểu Ấn, Lý Tử Cường…những nhân vật quan trọng của Thị trấn Liễu Thủy đều có mặt đông đủ.
Từ lúc Trương Nhất Phàm nhấn mạnh trong cuộc họp lần trước, đi họp không được đến muộn, không được phép nghỉ, không ai dám dây dưa nữa. Mọi người tập hợp trong phòng họp cán bộ, Trần Trí Phú phát biểu vài câu, sau đó đi thẳng vào chủ đề chính.
Sau đó các bộ phận lần lượt báo cáo tiến độ làm việc, bắt đầu từ Phó Bí thư, trình bày sự phát triển của công trình kênh Thông Tế. Lưu Thiên Lâm thấy Trần Trí Phú ngồi cạnh Trương Nhất Phàm, liền nói nhanh.
– Vừa qua liên tục ba tháng trời không mưa, đúng là cơ hội tốt để thi công. Nhưng có người lại thấy khó chịu với khoản tiền dành cho công trình, cứ lần lữa mãi, đến nỗi tiến độ công trình bị chậm lại. Đáng lẽ ngày mười hai thuốc nổ phải được đưa đến, nhưng lại trì hoãn năm ngày sau mới đưa đến, cho nên nửa tháng vừa qua, tiến độ công trình không tốt lắm.
Phó Bí thư Lưu thường ngày rất ít khi thể hiện tiếng nói của bản thân trong cuộc họp, mọi khi ông ta đều rất ôn tồn. Nhưng hôm nay, ngay trước mặt tất cả các cán bộ thị trấn, ông ta lại chĩa mũi nhọn vào phòng Tài vụ.
Tưởng Trung Hoa nghe xong, cắn răng trừng mắt nhìn Lưu Thiên Lâm, tên xấu xa, lão giảo hoạt, việc này mình đã báo cáo cho Trương Nhất Phàm trước rồi mới quyết định, không ngờ hắn lại nói ra trước mặt nhiều người như vậy trong cuộc họp, thật quá nham hiểm!
Đáng lẽ chuyện tiến độ của kênh Thông Tế là do Trương Nhất Phàm tự tay quản lý, nhưng không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy. Trần Trí Phú luôn luôn ở phía sau đôn đốc quần chúng, cung cấp nhân lực, vật lực tiếp tế cho đội thi công, không còn thời gian cho việc khác. Vì thế, Trương Nhất Phàm liền giao trọng trách cho Phó Bí thư Lưu Thiên Lâm.
Sau khi Lưu Thiên Lâm tiếp nhận, không biết là do phương pháp quản lý có vấn đề, hay là do đôn đốc nhân lực không tốt mà tiến độ thi công có phần không được như trước. Chuyện phòng Tài vụ đánh mất một trăm ngàn vẫn giấu Trương Nhất Phàm, nhưng Lưu Thiên Lâm vẫn nói ra ở đây.
– Có chuyện này ư?
Trương Nhất Phàm lạnh lùng quay đầu nhìn Trưởng phòng Tài vụ Tưởng Trung Hoa. Từ sau khi Trương Nhất Phàm đến thị trấn Liễu Thủy, Tưởng Trung Hoa cũng coi như đã tận tâm làm hết phận sự của mình.
Nhất là chuyện xây kênh, bình thường y cũng chạy ngược chạy xuôi, cho nên Trương Nhất Phàm cũng không thể trách y.
Thấy sự việc không thể cho qua được, Tưởng Trung Hoa đành phải nói ra chuyện đánh mất khoản tiền lớn trong cuộc họp.
Phòng Tài vụ đã đánh mất khoản tiền một trăm ngàn? Trong phòng họp xuất hiện một sự xôn xao nho nhỏ, mọi người bàn tán, đoán rằng trong đó có bí ẩn.
Lẽ ra chuyện mất tiền chỉ có mấy người Trần Trí Phú, Lưu Thiên Lâm, Trương Nhất Phàm biết. Số tiền đó đều là do Trương Nhất Phàm ra sức thực hiện giống như ở huyện, trong cuộc họp lúc đó nhấn mạnh lần nữa, cấm sử dụng tiền công để ăn uống, cố gắng không tiêu tiền một cách hoang phí, làm nhiều việc tốt thực sự cho dân chúng.
Hiện giờ mất một lúc một trăm ngàn, số tiền thật lớn. Thu nhập tài chính một năm của Thị trấn Liễu Thủy được bao nhiêu? Còn không đủ tiền lương cho cán bộ thị trấn, vì thế cho nên bọn họ thấy tiền đều động lòng. Từ sau khi Trương Nhất Phàm đến, chỉnh đốn lại hàng ngũ, trừng trị Trưởng phòng Kế hoạch hóa gia đình Hoàng Chấn Quốc, đây là một chuyện xưa nay chưa từng có ở thị trấn.
Lúc này thị trấn Liễu Thủy luôn luôn hỗn loạn mới có chuyển biến tốt. Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Trương Nhất Phàm sẽ cực kì giận dữ, nhưng trong cơn giận dữ, gương mặt hắn không thể hiện bất cứ điều gì, chỉ thấy hắn dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn, thản nhiên nói một câu:
– Tôi đã biết rồi!
Cuối cùng, Trần Trí Phú tổng kết công việc tiếp theo. Sau khi tan họp, Trương Nhất Phàm gọi Tưởng Trung Hoa lại.
Tưởng Trung Hoa vốn đang đợi phê bình, y lo lắng suy nghĩ về dụng ý của lãnh đạo.
Ban đầu khi Trương Nhất Phàm mới đến, Tưởng Trung Hoa còn có chút không phục, nhưng mấy tháng qua, Trương Nhất Phàm làm Thị trấn Liễu Thủy trở nên ổn định, lại là chuyện mà bọn họ có làm cả đời cũng không nổi. Vì vậy, y sớm đã nghe theo Trương Nhất Phàm.
Không đợi hai vị lãnh đạo hỏi, y sẽ nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Hóa ra ngày mùng 9 tháng 7, Tưởng Trung Hoa đã nghĩ đến việc ngày 12 cần dùng thuốc nổ, vì thế y liền đề xuất tiền trước hai ngày, sau đó đem số tiền khóa lại trong ngăn tủ ở phòng Tài vụ.
Không ngờ ngay buổi tối ngày 11, cũng chính là đêm Trương Nhất Phàm gặp chuyện không may, đã không thấy khoản tiền. Lúc ấy Tưởng Trung Hoa nhận được điện thoại, nghe nói Trương Nhất Phàm bị người khác đánh lén, bị trọng thương, sau khi đưa đến bệnh viện vẫn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Tất cả mọi người đều quan tâm đến chuyện Trương Nhất Phàm bị thương, Tưởng Trung Hoa cũng quên mất khoản tiền lớn kia.
Mãi cho đến ngày 13 y mới nhớ ra, khoản tiền để ở phòng Tài vụ đã không cánh mà bay.
Nguyên nhân chính là như vậy, hiện giờ rất nhiều người nghi ngờ, tại sao Tưởng Trung Hoa phải đợi đến khi khoản tiền đã mất hai ngày mới nói ra? Có thể y muốn mượn tay tên trộm để nuốt trọn số tiền đó?
Hiện giờ Tưởng Trung Hoa dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được tội, vì vậy việc này ngoại trừ hai vị Bí thư Trần Trí Phú và Lưu Thiên Lâm, y không dám nói cho ai biết.
Buổi chiều cùng ngày Trần Trí Phú đã mang chuyện này đến nói với Đồn trưởng công an Đường Vũ. Đường Vũ đang triển khai điều tra, trước mắt vẫn chưa có tin tức gì về khoản tiền một trăm ngàn đó.
Quan trọng hơn là, ngoài Trương Nhất Phàm, không có bất cứ ai thấy mặt hai kẻ bắt cóc, mà Trương Nhất Phàm lúc ấy cũng không nhìn rõ mặt đối phương, xem ra chuyện mất khoản tiền đã trở thành một vụ trọng án chưa thể giải quyết được. Trương Nhất Phàm sau khi biết được đại khái sự việc đã xảy ra, phất phất tay:
– Anh đi trước đi!
Ra khỏi văn phòng Chủ tịch thị trấn, Tưởng Trung Hoa lau mồ hôi, thầm mắng: Lưu Thiên Lâm thực khốn kiếp, vì chuyện lần trước khi xuống nông thôn chưa đưa tiền ngay cho gã, vậy mà gã lại giậu đổ bìm leo, mượn cơ hội đả kích mình? Tưởng Trung Hoa liền cân nhắc trong lòng, liệu có nên nói ra gốc gác của Lưu Thiên Lâm hay không?
Tưởng Trung Hoa đi rồi, vẻ mặt Trần Trí Phú vô cùng lo lắng nói:
– Nhất Phàm này, đã liên tục ba tháng trời không có mưa, nước sông Liễu Thủy cơ bản đã khô cạn, đập nước Trương Gia để đảm bảo cung cấp nước cho thị trấn cho nên việc tưới tiêu cho hạ lưu sẽ gặp vấn đề. Chúng ta chỉ còn một biện pháp duy nhất, đó là sớm hoàn thành kênh Thông Tế một chút. Việc này có thể xin chỉ thị ở trên huyện, xin trợ giúp được không?
Trương Nhất Phàm nằm bẹp ở bệnh viện gần mười ngày, không nghĩ rằng sau khi xuất viện lại trở nên như thế này. Hắn cứ nghĩ rằng ít nhất công trình cũng đã hoàn thành được một nửa, nhưng thực tế lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Một công trình như vậy, không có sự hỗ trợ của máy móc, hoàn toàn dựa vào sức người, so với giải pháp ban đầu cũng không có gì khác. Trương Nhất Phàm suy nghĩ một lúc lâu, mới quyết định nói:
– Bí thư Trần, là lãnh đạo thị trấn, là quan phụ mẫu của thị trấn Liễu Thủy, chúng ta không thể chuyện gì cũng phải xin chỉ thị của huyện, càng không thể mỗi lần gặp phải vấn đề khó khăn đều giơ tay đầu hàng. Chuyện của chúng ta, chúng ta phải tự mình giải quyết. Về mặt nhân lực phải nhờ anh tiếp tục cố gắng, chỉ cần là người của thị trấn Liễu Thủy, ai có thể giúp đỡ được thì đều phải cố gắng!
– Còn nữa, từ ngày mai, tất cả các cán bộ thị trấn, các cán bộ thôn đều phải mang theo người của mình, làm việc suốt đêm. Tôi không tin không thể làm nổi mười dặm kênh dẫn nước. Theo tin từ huyện, công trình ở Tế Châu bên kia đã hoàn thành hai phần ba, chỉ mấy ngày nữa là có thể dẫn nước qua Tế Châu. Tuy công trình của chúng ta lớn hơn bọn họ, nhưng chúng ta cũng không thể để bị rớt lại phía sau quá xa được!
– Xem ra cũng chỉ có thể như vậy!
Trần Trí Phú gật gật đầu, gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ. Áp lực thật không nhỏ! Chiến thuật sử dụng nhân lực của Trương Nhất Phàm như vậy khiến ông ta có cảm giác nhớ lại thời kỳ đầu của kế hoạch đại nhảy vọt.