Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 17: Thứ đó không thể ăn được
– Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn Tưởng Trung Hoa vô cùng lo lắng, mồ hôi vã ra, Trương Nhất Phàm biết đã có chuyện gì đó không ổn.
Thấy Tưởng Trung Hoa vội vã xông vào bên trong, Đổng Tiểu Phàm đang định cản lại, nhưng Tưởng Trung Hoa xông vào quá nhanh khiến cô không kịp ngăn cản.
– Làm sao vậy?
Trương Nhất Phàm hỏi.
Tưởng Trung Hoa thấy trong phòng bệnh có người khác, y liền do dự. Băng Băng tinh tường, hiểu được Tưởng Trung Hoa có chuyện cơ mật cần phải báo cáo với Trương Nhất Phàm, cô liền nói với Đổng Tiểu Phàm:
– Tiểu Phàm, chúng tôi còn có việc, chúng tôi về trước nhé!
Hồ Lôi cũng vào phòng thăm hỏi Trương Nhất Phàm, ôm eo Băng Băng, ngọt ngào từ biệt. Đổng Tiểu Phàm cũng ra khỏi phòng bệnh, tiễn hai người xuống lầu.
Tưởng Trung Hoa lúc này mới lau mồ hôi, thấp giọng nói:
– Một trăm ngàn đồng tiền để ở phòng Tài vụ đã biến mất!
Một trăm ngàn đồng kia nghe nói là khoản tiền chỉ dùng để mua thuốc nổ cho công trình, hai ngày trước Tưởng Trung Hoa đã đề xuất trong hồ sơ, khoản tiền đó vẫn được để trong ngăn tủ của phòng Tài vụ.
Một trăm ngàn đồng không phải là số tiền nhỏ, với mức vật giá hiện tại, số tiền đó có thể mua được ba căn nhà ở huyện. Tin này với Tưởng Trung Hoa có thể nói là sấm sét giữa trời quang. Trước đây khi quy hoạch, mỗi khoản tiền đều có mục đích sử dụng rõ ràng, khoản tiền một trăm ngàn đồng này là tiền thuốc nổ, việc này rất quan trọng.
Không có thuốc nổ, công trình sẽ khởi công như thế nào? Thấy dáng vẻ của Tưởng Trung Hoa khi bước vào, Trương Nhất Phàm đã đoán ra chuyện này, nghe Tưởng Trung Hoa báo cáo xong, hắn rất bình tĩnh hỏi:
– Việc này anh đã nói với Bí thư Trần chưa?
– Bí thư Trần vừa ra ngoài, tôi chưa kịp nói!
Tưởng Trung Hoa xoa xoa hai tay không ngừng, trong lòng lo lắng không yên.
– Đến đồn công an đặc biệt báo án đi, để Đường Vũ đến quan sát hiện trường!
– Còn hiện trường gì nữa? Đã qua gần nửa ngày rồi! Đều do tôi, vụ án xảy ra đã mấy ngày, đến bây giờ mới không tìm thấy tiền!
Tưởng Trung Hoa lấy tay vò đầu, hoàn toàn không có chút chủ ý nào.
Trương Nhất Phàm thấy vậy, khẽ lắc đầu, Chủ nhiệm Tưởng ngày thường rất sĩ diện, rất có uy quyền, nhưng khi xảy ra chuyện, lại trở nên rối loạn như thế này.
Chức cao có ích lợi gì chứ? Chức cao cũng không thể giải quyết được vấn đề. Xem ra chuyện này cần phải giải quyết ngay, Trương Nhất Phàm chỉ đạo một cách quyết đoán:
– Anh hãy lập tức đến tìm Đường Vũ, sau đó đến báo cáo với Bí thư Trần.
– Cũng chỉ còn cách đó, tôi đi tìm Bí thư Trần trước vậy.
Tưởng Trung Hoa nói xong, vội vã rời khỏi phòng.
– Cậu Tưởng Trung Hoa này làm việc rất không cẩn thận!
Trương Nhất Phàm lắc đầu, giận dữ nói.
Sau khi Đổng Tiểu Phàm tiễn Băng Băng và Hồ Lôi ra về, đang trên đường quay lại phòng bệnh, từ xa cô đã nghe thấy tiếng Trương Nhất Phàm gọi:
– Y tá Liễu, y tá Liễu!
Y tá Liễu chính là y tá đi phát thuốc, cháu gái của bác sĩ Liễu. Trương Nhất Phàm gọi mấy tiếng, nhưng không thấy bóng người nào, có lẽ cô ấy đang ở phòng bệnh khác.
Đổng Tiểu Phàm quay lại, đúng lúc thấy Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị trèo xuống khỏi giường bệnh.
– Sao vậy? Bác sĩ nói hiện giờ anh không thể rời khỏi giường, coi chừng vết thương trên lưng lại toác ra!
Đổng Tiểu Phàm vội vàng đỡ hắn, ân cần nói.
Trương Nhất Phàm vẫn còn phải truyền nước, một tay cử động rất khó khăn, hơn nữa, hắn vừa cử động, vết thương bên hông liền vô cùng đau đớn.
– Á! Khốn kiếp thật, đau đớn thế này, muốn giết ông mày phải không?
– Anh biết là tốt rồi, bác sĩ cũng nói, phải nằm trên giường trong vòng một tuần, nếu không vết thương sẽ lại há miệng.
Đổng Tiểu Phàm giữ hắn lại, trách móc:
– Anh cũng biết đấy, bác sĩ nói vết thương chỉ thiếu chút nữa là vào đến thận, cho nên anh hãy nằm yên đừng cử động!
Trương Nhất Phàm nóng nảy:
– Vậy nhờ cô đưa tôi đến phòng vệ sinh được không?
– Ồ, muốn đi vệ sinh sao không nói sớm? Anh dùng thứ này đi!
Đổng Tiểu Phàm lôi từ dưới gầm giường ra một cái bô, mặt Trương Nhất Phàm tái đi:
– Cô bảo tôi lớn như vậy rồi mà phải giải quyết ở trên giường hay sao?
Đổng Tiểu Phàm gật gật đầu:
– Bác sĩ đã nói rồi, tôi để bô ở đây, lúc nào anh đi tiểu xong thì bảo tôi.
Trương Nhất Phàm nhìn cái bô, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng. Đường đường là một người đàn ông, là Chủ tịch một thị trấn, không ngờ việc đổ cứt đái cũng phải nhờ người khác làm hộ, thật là mất mặt! Hắn ném cái bô sang một bên, nói:
– Mặc kệ bác sĩ nói, cô phải đỡ tôi vào nhà vệ sinh!
Đây là phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện, trong phòng có nhà vệ sinh riêng, Trương Nhất Phàm chỉ tay về phía cánh cửa bên kia, Đổng Tiểu Phàm bất đắc dĩ phải đỡ hắn đi đến nhà vệ sinh.
Cũng không biết là do miệng vết thương quá sâu hay là do trang thiết bị y tế của bệnh viện có vấn đề mà mỗi bước chân Trương Nhất Phàm đi, hắn đều có cảm giác vết thương bên hông đau thấu tim, chẳng qua do hắn kiên trì, quyết tâm muốn đến nhà vệ sinh.
Đổng Tiểu Phàm một tay cầm bình truyền, một tay dìu Trương Nhất Phàm. Cũng may nhà vệ sinh không quá nhỏ, hai người vào cũng không thành vấn đề. Nhưng lại có vấn đề khác nảy sinh, Trương Nhất Phàm lần mò một hồi lâu cũng không thể cởi nổi quần.
Đổng Tiểu Phàm vẫn nghiêm mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô lờ mờ nghe được tiếng Trương Nhất Phàm làu bàu: cái dây lưng này sao vậy, không biết tên ngu ngốc nào đã thắt nút nó lại.
Hóa ra là bộ quần áo bệnh viện, trên mỗi chiếc quần đều có một cái dây lưng. Hôm qua khi Đổng Tiểu Phàm thay quần áo cho Trương Nhất Phàm đã tiện tay thắt nút lại. Hiện giờ hắn chỉ có một tay, làm thế nào cũng không cởi nổi.
Thấy dáng vẻ vụng về của Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm vừa bực vừa buồn cười, xoay người treo bình truyền lên cái đinh trên tường, giận dỗi trừng mắt nhìn hắn:
– Ngu thì chết, để tôi làm!
Từ bên hông đến phía dưới chỉ cách khoảng 10cm, Trương Nhất Phàm vừa rồi đã nhịn khá lâu, lão Nhị ở phía dưới đã trở nên cứng ngắc.
Khi Đổng Tiểu Phàm đụng tay vào chiếc dây lưng, trong lúc vô ý chạm vào vật cứng đó. Toàn thân Trương Nhất Phàm run lên, rất mất tự nhiên.
Đổng Tiểu Phàm cũng là một sinh viên chính thức, đương nhiên có chút hiểu biết về sinh lí, chỉ mới chạm một lần đã biết cái vật cứng kia là thứ gì, vì vậy mặt cô liền đỏ lên, tay càng trở nên luống cuống.
Không hiểu sao nút thắt quá chặt, cô gỡ mãi vẫn không cởi ra được, tay còn không cẩn thận đụng phải vật cứng kia mấy lần, khiến Trương Nhất Phàm buồn bực vô cùng, đứng đó trông rất tội nghiệp.
Nhưng lúc này, Đổng Tiểu Phàm cuống lên, cô quyết tâm tháo sợi dây, ghé đầu vào dùng miệng cắn sợi dây.
Trương Nhất Phàm sợ tới mức hét to một tiếng:
– Á!
– Sao thế?
Đổng Tiểu Phàm cuối cùng đã tháo được sợi dây lưng, cô ngơ ngác nhìn vẻ mặt kì quái của Trương Nhất Phàm.
– Kìa…Không ăn được đâu.
Vừa rồi lúc Đổng Tiểu Phàm dùng miệng cắn đầu dây lưng, trán chạm vào bụng Trương Nhất Phàm, hắn cảm thấy lành lạnh, cảm giác này khá dễ chịu. Hắn vẫn còn chút tỉnh táo, liền nói một câu trong tình thế cấp bách.
– Đi chết đi!
Đổng Tiểu Phàm nhất thời quên mất thân phận của hai người, cô thẹn thùng giơ đôi tay trắng như phấn lên đánh cho hắn một cái.
– Á ui!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong nhà vệ sinh! Trương Nhất Phàm đau đớn ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.
Lần này thật sự có chuyện rồi!
– Nhất Phàm, Nhất Phàm, anh không sao chứ?
Đổng Tiểu Phàm thấy dáng vẻ đau đớn của Trương Nhất Phàm, lập tức hoảng hốt. Cô vội vàng đỡ hắn, lo lắng hỏi.
Không phải đang ở trong nhà vệ sinh hay sao? Không ngờ lại bị tra tấn cả tinh thần và thể xác, thật bực bội! Trương Nhất Phàm đứng thẳng dậy, lau mồ hôi trên trán:
– Còn không sao ư? Cô xem vừa rồi cô đánh tôi thế nào?
Lúc này Đổng Tiểu Phàm mới nghĩ đến tình thế cấp bách vừa rồi, đánh đối phương là việc không nên, vì thế mặt cô càng đỏ bừng, khiến người khác cũng phải sợ.