Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 950: Đại chính biến - Hươu chết chưa biết về tay ai (1-5)


Đọc truyện Quan Cư Nhất Phẩm – Chương 950: Đại chính biến – Hươu chết chưa biết về tay ai (1-5)

Mặc dù cách hoàng đế đăng cơ mới quá ba ngày, nhưng bọn Hàn Tiếp đã thu xếp tội trạng của Phùng Bảo rồi…Bởi vì mối hận cũ giữa Phùng Bảo và Cao Củng không phải chỉ ngày một ngày hai. Đám ngôn quan nghe tin lập tức hành động cũng thu thập tội chứng của Phùng Bảo đã có một năm nửa năm. Thời gian dài như thế, cũng đủ cho họ kiểm chứng từng tin đồn một. Dù sao đối thủ là người bên cạnh hoàng đế, đại nội tổng quản mà Lý nương nương tín nhiệm nhất, chỉ dựa vào phong văn tấu sự chắc không lật đổ hắn được. Phải có bằng chứng như núi, khiến hắn không thể nào biện luận!

– Đã thu thập được rồi.

Hàn Tiếp móc ra bản điều trần đã chuẩn bị sẵn trong tay áo, cung kính đưa cho Cao Củng. Cao Củng mở ra xem, mặt trên thình lình liệt kê ra tứ nghịch lục tội tam đại gian của Phùng Bảo, hơn mười khoản đều là tội ngập trời. Tỷ như, tiến dâm khí, đưa thuốc tà môn làm tổn hại thánh thể, hại chết tiên đế; tỷ như, giả mạo chỉ dụ vua để bò lên vị trí chưởng ấn thái giám, bụng dạ khó lường; tỷ như, sửa di chiếu, để thái giám tiếp nhận cố mệnh, cũng đem [Di Chiếu] lấy hình thức công báo để công bố thiên hạ; tỷ như, tân hoàng đế đăng cực, Phùng Bảo đứng ở bên người hoàng đế, dám chịu văn võ bá quan triều bái, đại nghịch bất đạo. Tứ đại nghịch này cái nào cũng đủ để đem hắn lăng trì xử tử.

Lại tỷ như trộm quốc khố, hao quốc bất nhân; lạm thưởng cho người nhà, trộm danh khí của quốc gia, mua bán chức quan nội đình, lộng quyền, nhận hối lộ, thâm ô bất pháp; cưỡng đoạt tài sản của đồng liêu, tàn hại đồng liêu đối lập, độc hại lăng nhục. . . Nhiều tội danh như vậy không đáng sợ, đáng sợ chính là mỗi một tội đều có chứng cứ xác thực, thậm chí nhân chứng vật chứng đầy đủ, khiến hắn không thể nào biện luận.

Tỷ như, lên án Phùng Bảo Phùng Bảo trộm quốc khố, liền minh xác vạch ra, năm Long Khánh thứ 5, khi hắn xây dựng tư trạch, tất cả vật liệu đều lấy ở trong khố nội cung ngự dụng. Quản sự thái giám trong khố Địch Đình Ngọc cho rằng đây là Phùng Bảo nuốt chửng của công, nói vài câu thật lòng, bị Phùng Bảo biết được, liền phái mấy giáo úy Đông Xưởng tróc nã bắt giam Địch Đình Ngọc, cũng vu cáo ngược Địch Đình Ngọc trộm cắp khố ngự dụng, nghiêm hình tra tấn. Địch Đình Ngọc không chịu nổi dằn vặt, cuối cùng tự sát bỏ mình trong ngục. Có gia nhân của hắn giấu sổ sách làm chứng, có thái giám Thôi Mẫn của khố Thừa vận cũng có thể làm chứng, hỏi sẽ biết ngay.

Tỷ như, lên án tội tham ô của Phùng Bảo, liền vạch ra, đầu năm Long Khánh thứ 6, thợ của cục Chức nhiễm trộm đi mãng long la đoạn tổng cộng hơn 300 cuộn, bị Phùng Bảo bắt được quả tang, nhưng sau khi bị thái giám quản cục Trần Hạc đưa đi ngân vật, lại lén lút giấu đi tang vật. Việc này có thợ lúc đó chạy ra được, sau đó bị Hình bộ tróc nã làm chứng, phạm nhân cũng bị giam trong đại lao Hình bộ, hỏi sẽ biết ngay.

Sau khi Cao Củng tỉ mỉ xem qua những tài liệu này mới đưa ra cái nhìn của mình:
– Có thế thấy các ngươi đủ dụng tâm. Nhưng kẻ làm thần phải có nghĩa vụ giữ gìn danh dự của tiên đế, có một số việc không thích hợp ngang nhiên đề cập đến.

Mọi người biết hắn nói chính là điều Phùng Bảo tiến hiến dâm khí và xuân dược cho tiên đế. Mặc dù đại hành hoàng đế sinh tiền ưa thích dâm khí cũng rất nghiện xuân dược, ở nội ngoại cung đình đã là bí mật được công khai. Nhưng trong tấu chương nhiên đề xuất, chẳng phải chứng thực danh xấu tiên đế hoang dâm mà chết rồi sao? Mấy người không khỏi gật đầu xưng phải.

– Hiện tại mọi người đều nói chuyện này đều là Mạnh Hòa làm, nhưng lại quên Mạnh Hòa ở bên cạnh hoàng thượng được bao lâu? Phùng Bảo lại làm thiếp thân thái giám cho tiên đế vài chục năm, những thói quen của tiên đế mặc dù không phải là hắn dạy ra, nhưng chuyện a dua nịnh hót hắn làm cũng không ít.


Dừng một chút, Hàn Tiếp lại nói:
– Giống như học sinh viết trong thông báo, Phùng Bảo nhiều lần thu mua dụng cụ trong phòng tại các tiệm đồ cổ lớn ở kinh thành, rồi lén đưa vào cung cho tiên đế dùng. Thậm chí còn dựa theo phương thuốc trên sách cổ định chế ra một số đồ chơi lạ. Kiểu dáng đã truyền khắp kinh thành, ai chẳng biết là do đại nội Phùng công công sáng chế?

– Còn có, đồ sứ Xuân Cung đồ trước kia trong Càn Thanh cung bài biện chính là tiên đế cả tin kiến nghị của Phùng Bảo, mệnh hắn phái người đến Cảnh Đức trấn chế tạo. – Lạc Tuân bổ sung: – Việc này mặc dù hắn làm rất bí mật, nhưng nếu như muốn người không biết thì trừ phi mình đừng làm, vẫn bị học sinh bắt được chứng cứ.

– Năm Hoằng Trị thứ 18, thái giám Trương Du sai đưa xuân dược cho Hiếu Tông ăn, dẫn đến khi Hiếu đế tiếp kiến ngoại thần xuân tình bột phát, không giấu nổi trò hề. Lúc đó sau khi khoa đạo thám thính biết việc này, liền hợp bản luận hặc, vẫn đem Trương Du bắt giữ vấn trảm. Trương Du cũng không phải cố ý hiến xuân dược cũng phải mất tính mệnh, Phùng Bảo cố tình trình lên thì không thể có đạo lý còn sống được! – Tống Chi Vấn cũng nói, hiển nhiên mấy vị học sinh đều rất coi trọng điều này, khó có thể bỏ qua.

– Huống hồ, có một số việc, không phải một mực lảng tránh là có thể che đậy được. Cái tật của tiên đế từ lâu đã truyền khắp triều dã, ai ai cũng biết. Nếu như không đem sự thực thái giám dẫn dụ trước làm rõ, mọi người còn tưởng rằng là tiên đế sinh ra đã dâm uế mất. – Hàn Tiếp đưa ra luận định cuối cùng: – Chân tướng là thiên địch của tin đồn. Chúng ta vạch trần tội ác của bọn Phùng Bảo, mới có thể giảm bớt chỉ trích của mọi người đối với tiên đế, đây mới là giữ gìn danh dự cho tiên đế!

– Ừm…
Cao Củng bị thuyết phục rồi, gật đầu nói:
– Điều này có thể giữ lại.

Dừng một chút Cao Củng lại nói:
– Nhưng điều Phùng Bảo sửa di chiếu phải bỏ.

Di chiếu của tiên hoàng có một phần là mệnh nội các đại thần cùng ti Lễ giám đồng tâm phụ trợ ấu chủ, từ sau khi xuất bản trên công báo đã khiến cho triều dã xôn xao!

Thì ngay cả Đô ngự sử Cát Thủ Lễ từ trước đến nay nổi tiếng với bảo thủ cũng nhìn không được, ông ta công khai kháng lại sớ: Khi mấy vị các thần chạy tới Càn Thanh cung thì Long Khánh hoàng đế đã hôn mê bất tỉnh, phần di chiếu này có phải chính miệng tiên đế nói hay không cũng thành vấn đề; thứ hai, Đại Minh khai quốc đến nay đã hơn 200 năm, chưa bao giờ có tiền lệ hoạn quan và nội các đại thần đồng chịu cố mệnh. Năm đầu Hồng Vũ hoàng đế khai quốc đã quy định hoạn quan không được can chính, thậm chí định ra hoạn quan can chính sẽ bị xử cực hình lột da. Long Khánh hoàng đế cẩn thận cả đời sao có thể trước khi đi gặp Thái tổ lại định ra di huấn trái với tổ chế được chứ? Thứ ba, vừa để cho ti Lễ giám cùng nội các đại thần đồng tâm phụ tá, mà ti Lễ giám chưởng ấn lúc đó là Mạnh Hòa cũng không phải Phùng Bảo, vì sao trước giường bệnh của Long Khánh hoàng đế ngày đó lại chỉ có Phùng Bảo mà không có Mạnh Hòa. Sau đó tân hoàng đế vừa đăng cực lại hạ chỉ đem Phùng Bảo phù chính. Hoàng đế tuổi nhỏ vừa mới mất đi phụ thân, đang trong cơn bi thương, quốc gia nhiều đại sự như vậy cũng không có tâm tư xử lý, sao có thể đi suy nghĩ cho việc lên chức của một thái giám được? Nếu như nói di huấn đó là vì tiên đế không yên lòng thái tử tuổi nhỏ, nhưng bệnh nặng như vậy đã không phải là một ngày hai ngày, vì sao trước đó không có an bài đi?

Nghi vấn của ông ta rất có tính đại biểu, cũng khiến người khác không thể nào cãi lại. Có thể nói, lúc đó quan viên chính trực đều lòng đầy căm phẫn. Bởi vì phương diện này quả thật có lắm điều đáng ngờ, đủ khiến người khác tin tưởng phần di huấn này có thể là giả mạo. Cho nên Cao Củng vừa nói thế lại khiến mọi người đau đớn. Hàn Tiếp hết sức khẳng định nói:
– Sư tướng, điều sĩ lâm thiên hạ không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là cái này, nếu có thể lúc đó thượng sớ, bách quan tất nhiên sẽ tích cực hưởng ứng. Đến lúc đó vấn đề của Phùng Bảo không còn là xuống đài nữa rồi, mà đủ để sao cửu tộc của hắn!

Mọi người cùng phụ họa tán thành, nhưng Cao Củng trầm ngâm không nói, là đương sự chủ chốt, sự hoài nghi và căm hận của hắn đối với việc này còn nặng hơn bất kỳ ai. Nhưng mà lúc đó hai vị nương nương ở ngay bên cạnh hoàng đế, nếu như nói là giả mạo chỉ dụ vua, vậy nhất định họ cũng tham dự vào việc này, hoặc chí ít là biết mà ngầm đồng ý. Hiện tại hoàng đế còn nhỏ, người thay hắn hành sử quyền lực chính là hai vị nương nương. Nếu như dùng tội danh giả mạo chỉ dụ vua đi buộc tội Phùng Bảo, vậy hai vị nương nương nhất định sẽ vì tự bảo vệ mình mà cực lực ủng hộ Phùng Bảo, thậm chí sẽ dẫn lửa thiêu thân, đánh hổ không được còn bị hổ căn bị thương, loại sự tình này nhất định không thể làm.

Nghĩ đến một tầng này, Cao Củng quyết đoán nói:
– Việc này mặc dù rất là khả nghi nhưng không có chứng cứ xác thực. Buộc tội lần này không nhất định phải đề cập đến.

– Thật sự phải bỏ qua tội giả mạo chỉ dụ vua của hắn sao? – Mọi người thất vọng.

– Không, chỉ có tội danh này mới có thể dồn hắn vào chỗ chết. – Cao Củng lắc đầu, vuốt râu nói: – Nhưng không thể đề cập đến di chiếu của tiên đế, mà phải đem hỏa lực tập trung trên đạo trung chỉ sau khi tiểu hoàng đế đăng cơ, vết tích giả mạo sẽ càng rõ hơn, lại không có nhiều trở ngại!

– Sư tướng nói rất phải. – Nói đến đây thì mọi người đã hiểu ý của Cao Củng, cuối cùng không có dị nghị gì nữa: – Cứ án theo phương án của sư tướng mà làm đi.

Sau đó là phân phối nhiệm vụ, ai đánh tiên phong, ai ngồi trung quân, ai đánh phối hợp tác chiến, ai bọc hậu, tất cả đều như chiến tranh chân chính, điều binh khiển tướng, xác định chiến thuật. Sau khi đại sự nghị định, Cao Củng trầm giọng nói:
– Binh quý thần tốc, việc này không nên chậm trễ, hai ngày sau là mùng 1 đại triều, tất cả phải rõ ràng vào ngày đó! Chư vị khổ cực một chút, hôm nay không được ngủ, sáng mai phải đưa ra đạn chương đợt đầu. Vì đề phòng ti Lễ giám giữ lại tấu chương không phát, phải đồng thời chuẩn bị hai bản chính phó. Bản chính đưa vào trong cung, phó bản đưa đến ti Thông chính. Bên lão phu cũng sẽ phái người giục để Phùng Bảo không thể kéo dài!

Rồi hắn đứng dậy, âm điệu sục sôi nói:
– Trận này chúng ta đã nắm chắc phần thắng, chỉ cần các vị trên dưới một lòng, cùng chung mối thù. Trừ gian ác, chính nhân tâm thiên hạ, khai sáng ra một khởi đầu tốt đẹp cho tân triều, chính là vào lúc này đây!

– Vì sư tướng quên mình phục vụ! – Mọi người đều đứng dậy ôm quyền nói.

Trong bầu không khí trào dâng, mọi người đều tự phân công nhau viết tấu sớ. Trị phòng thủ phụ lại chỉ còn lại mình Cao Củng, hắn đã rút đi vẻ hưng phấn, nhiều lần cân nhắc toàn bộ kế hoạch, cảm giác dưới bố trí như vậy đã đủ kín đáo chu toàn, không lo Phùng Bảo có biện pháp nào.

******

Phùng Bảo đã không có gì để mà lo lắng nữa, điều hắn lo vẫn là các đồng liêu của nội các, cùng với Dương Bác từ khi hồi kinh tới nay vẫn cáo ốm ở nhà… Khởi phục vào tháng 5 thì Dương Bác đã cáo ốm, luôn mãi đùn đẩy. Cao Củng cũng từng đưa tin cho hắn. Đến lúc này thì Dương Bác cũng chỉ có thể thu thập mà tiến kinh thôi. Nhưng trên đường tiến kinh hắn lại ngã bệnh, trừ quốc tang cùng tân quân đăng cơ, ngoài ra chưa từng lộ mặt qua.

Cao Củng biết Dương Bác đúng là bị bệnh thật, nhưng phần nhiều là tâm bệnh, bởi vì triều đình chậm chạp chưa có an bài công tác cho hắn, không quản là Binh bộ thượng thư hay là Lại bộ thượng thư, lão Dương chưa từng vớ được cái nào…Thật ra nhìn một loạt động tác của tiên đế khi còn tại thế, hình như là muốn mình an bài cho hắn một vị trí, nhượng lại Lại bộ thượng thư. Nhưng còn chưa kịp nói gì thì hoàng đế đã bệnh tình nguy kịch rồi. Cao Củng cũng không muốn buông ra đại quyền nhân sự trong tay, có thêm một cự đầu có địa vị ngang với mình. Cho nên cứ kéo dài bổ nhiệm của hắn, và kéo dài cho đến bây giờ. Dương Bác tự nhiên bất mãn. Lần này hắn khẳng định sẽ không giúp mình. Tuy nhiên khả năng phản chiến cũng không lớn, phỏng chừng vẫn là coi tình hình rồi mới tính, đợi thế cục sáng sủa rồi mới đặt cược. Điều này hết sức bình thường đối với các trọng thần. . .

Còn Thẩm Mặc thật ra tình huống cũng không khác Dương Bác mấy, bởi vì tranh chấp quyền vị, mình cũng có chút đắc tội y. Lại nói y đã là thứ phụ rồi, giúp mình cũng không có chỗ tốt gì. Nhưng nếu như nói vì lật đổ mình mà hợp tác với thái giám, Cao Củng lại tin tưởng y làm không được. Bằng không cũng sẽ không chủ động đi Xương Bình thị sát hoàng lăng, không phải là vì né tránh thị phi, không trêu chọc nhân quả sao?


Còn có Cao Nghi và Trương Tứ Duy, hai người một người là hương đảng của Thẩm Mặc, một người là cháu của Dương Bác, ý kiến của bản thân không quan trọng gì. . . Phóng nhãn bốn phía, những đại thần đủ phân lượng không ngờ tất cả đều trốn ở một bên, không muốn xuất đầu.

Tất cả trách nhiệm đều đặt trên vai mình. Không quan trọng, một mình lão phu cũng gánh được!


Điều duy nhất làm hắn bất an vẫn là Trương Cư Chính. Gần đây biểu hiện của Trương tử cũng thành thật, ngay cả nội các cũng không tới, cáo ốm trốn ở nhà, kiểu như chối bỏ quan hệ với Phùng Bảo. Nhưng Cao Củng biết, liên hệ giữa hai người chẳng qua là từ sáng chuyển vào tối mà thôi. Nếu như ngay cả Đông Hoa môn nửa đêm từng mở cũng không biết, vậy thật quá buồn cười cho một thủ phụ như hắn rồi.

Hiện tại buộc tội hắn là nước cờ hỏng không có ý nghĩa, sẽ chỉ làm hắn và Phùng Bảo càng cấu kết chặt chẽ hơn. Nghĩ vậy, Cao Củng sai người tìm Hình bộ thượng thư Ngụy Học Tăng tới. Ngụy Học Tăng này bản tính ngay thẳng, thanh liêm tự thủ, có quan thanh rất tốt trong giới sĩ lâm. Xưa nay danh xưng là tiểu Tân Trịnh, chính là phụ tá đắc lực ở trong triều của Cao Củng…đại tướng chân chính, là người Cao Củng muốn giữ lại trị quốc, không cam lòng dùng để xông pha chiến đấu.

Vừa nhận được lời gọi, Ngụy Học Tăng lập tức từ Hình bộ chạy tới, hỏi nguyên ông có gì phân phó?

– Vốn cũng không muốn ngươi mặc giáp ra trận. – Cao Củng chậm rãi nói: – Nhưng chuyện này không có ngươi không được, bọn Hàn Tiếp phân lượng quá nhẹ, chỉ có thể tự rước lấy nhục.

– Nguyên ông coi khinh ta rồi! – Ngụy Học Tăng thầm nghĩ, còn nhiều lời vô ích như vậy làm gì: – Thời khắc quyết chiến, hạ quan há có thể ở phía sau ngồi xem? Xông pha khói lửa chết không chối từ!

– Tốt tốt. – Cao Củng tán dương vê râu cười nói: – Cũng không phải bảo xông pha khói lửa, chỉ bảo ngươi đến quý phủ của Trương Thái Nhạc một chuyến.

Rồi Cao Củng thu lại dáng cười nói:
– Để hắn cảm nhận được áp lực của dư luận triều dã, đừng có cùng Phùng Bảo mắt đi mày lại, để tránh khỏi tự gây họa.

– A, tuân mệnh…

Ngụy Học Tăng trong lòng cười khổ, lần này chắc đắc tội với Trương Cư Chính thảm rồi.

Ngày 28 tháng 7, chạng vạng. Quý phủ của Du Thất, quản gia của Trương Cư Chính.

Trương các lão biến nơi đây thành sở chỉ huy trước kia của mình. Từ khi xin nghỉ tới nay, hắn ngồi kiệu của Du Thất tới đây, một bước cũng chưa hề bước ra ngoài, tất cả liên hệ đối ngoại đều chuyển đến nơi đây. Cho nên phủ Đại học sĩ của hắn có vẻ đặc biệt quạnh quẽ, cũng để chứng minh hắn tĩnh tâm dưỡng bệnh, vẫn chưa tham dự đến trận đại chính biến này.

Vì tị hiềm, chỉ có rất ít người biết nơi ở hiện tại của hắn, hơn nữa những người này cũng sẽ không nghênh ngang tìm đến hắn, cho nên quý phủ của Du Thất cũng vắng như chùa bà đanh. Thế cho nên khi người hậu thế khảo sát hoạt động trong khoảng thời gian này của hắn cũng chỉ thấy bỏ trống, hình như hắn căn bản không có bất cứ động tác nào vậy.

Nhưng trên thực tế, Phùng Bảo đã cho Trương Cư Chính quyền hạn tối cao, hắn có thể trước tiên nhận được tình báo của Đông Xưởng, cũng có thể tùy ý điều khiển lực lượng đặc vụ của Đông Xưởng. Điều này làm cho hắn không cần ra khỏi nhà cũng biết tất cả những thứ mình cần, chỉ cần hạ một mệnh lệnh, thì có thể làm được tất cả mình muốn làm.

Tuy nhiên khi người không biết tình hình đến quý phủ của hắn bái kiến thì gia nhân của hắn cũng chỉ có thể lấy cớ bệnh mà không thể gặp ai, thường là đóng cửa từ chối tiếp khách. Biện pháp này đối với người bình thường tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng gặp phải người khách đủ phân lượng, lại dị thường cố chấp thì khó tránh khỏi khó xử rồi…

Hoàng hôn hôm nay, hắn đang trong bộ đạo bào phương cân bằng lụa tơ tằm màu xám, ngồi ở thư phòng nhiều lần đọc xem tình báo, nghĩ kế sách phá cục thì nghe được bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn, Trương Cư Chính không khỏi chau mày, khi hắn suy nghĩ, điều thứ nhất là muốn tuyệt đối an tĩnh, không biết ai không quy củ như thế.

– Lão gia, nhà bên kia có một đám khách nhân…
Tới không ngờ là Du Thất, thấy hắn thở hổn hển nói:
– Nhất định phải gặp ngài.

– Không phải nói không tiếp khách sao?
Trương Cư Chính lạnh mặt, chỉ là ngại đang trong nhà Du Thất, không tiện răn dạy chủ nhân, cố nén giận dữ nói:
– Bảo hắn để lại danh thiếp, ngày khác trở lại!

– Nhưng dẫn đầu là Hình bộ thượng thư Ngụy Học Tăng. – Du Thất vẻ mặt đau khổ nói: – Còn có mười mấy Thanh Lưu đại thần, những người đó rất hùng hổ, cũng không phải tiểu nhân có thể đuổi được.

– Ngụy đại pháo cũng xuất mã rồi à…

Nghe xong tên này, lòng Trương Cư Chính liền trầm xuống, đôi mắt đã híp lại thành một đường. Chính gọi là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. Ngụy Học Tăng biết rõ mình cáo ốm nhưng vẫn cố ý muốn thăm hỏi, hiển nhiên là phụng mệnh của Cao Củng, muốn tới nhắn lời cho mình rồi.

Thấy hắn trầm mặc không nói, Du Thất liền đứng ở một bên chờ hắn lên tiếng, ai dè đợi hồi lâu cũng không thấy lão gia mở miệng, hắn đành phải kiên trì, nhỏ giọng nói:
– Lão gia nên trả lời họ thế nào đây?

– Cứ đi nói với hắn. – Trương Cư Chính thở dài, vê mi tâm nói: – Nói ta bị bệnh thật, bộ dạng khó coi, không thể gặp khách, có chuyện gì thì viết giấy lại đi.

– Vâng.

Du Thất vội vã rời đi. Chính môn nhà hắn lưng tựa lưng với phủ Đại học sĩ của Trương Cư Chính, đại môn cách vài con hẻm, hậu môn lại nằm sát bên. Cho nên từ trong nhà đi ra, đi vài bước trong hành lang thì đã đến hậu môn phủ Đại học sĩ, sau đó đi thẳng đến tiền viện.

Dặm phòng khách ở tiền viện, mấy người Ngụy Học Tăng đã đợi đến mức không nhịn được rồi. Trời thì đã sắp tối, cũng không cho gặp, cũng không mời cơm, để bọn ta đợi chay thì tính đạo đãi khách cái gì? Cho nên nghe Du Thất nói, Trương Cư Chính vẫn không chịu gặp họ, có việc thì viết giấy gửi lại là được rồi. Tức thì cả đám mặt không ra mặt, mũi không ra mũi, đã nghẹn một bụng tức từ lâu, ngoài miệng lại không cân nhắc, liền lời lạnh nhạt nói:
– Quan uy lớn nhỉ, còn chưa lên làm thủ phụ mà đã tưởng mình là hoàng đến rồi cơ đấy.

– Thụ giáo rồi, nguyên lai thủ phụ đại nhân đều coi mình là hoàng đế cơ đấy. – Du Thất cũng nguyên một bụng tức, bắt được cơ hội liền đốp chát lại: – Hiện lão gia nhà ta đang nằm sống dở chết dở, có người lại cứ ép phải gặp mặt, nào giống là hạ cấp bái kiến thượng cấp, ta thấy giống như quan sai bắt bách tính phạm pháp!

Cứ như vậy, trên biểu hiện không tồn tại khách khí giữa song phương nữa. Ngụy Học Tăng cũng không còn mặt mũi tiếp tục đợi, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
– Người ta nói trước cửa tướng phủ là thất phẩm quan, ta thấy uy phong của vị quản gia ngài đây ít nhất cũng phải là tứ phẩm rồi.


Du Thất lá gan có lớm cũng không dám gây tội với nhị phẩm Hình bộ thượng thư, trưởng quan tư pháp một quốc gia, hắn chỉ có thể cúi đầu, ngượng ngùng nói:
– Là tiểu nhân đường đột rồi.

– Biết là tốt rồi. – Ngụy Học Tăng cũng không nhìn hắn cái nào nói: – Nếu Trương các lão có mệnh, vậy ta phải y mệnh mà đi. Chuẩn bị giấy bút!

Giấy và bút mực đều có sẵn, giây lát liền đưa đến trước mặt Ngụy bộ đường. Ngụy Học Tăng xoát xoát xoát viết xuống mấy câu, đoạn đặt bút xuống, lạnh lùng nói:
– Hôm nay không gặp Trương các lão, thật sự tiếc nuối, thay ta gửi lời hỏi thăm, hy vọng Trương các lão nhất thiết phải chú ý sức khỏe, nhất định phải bảo trọng!

Hết câu hắn liền nói với mọi người:
– Chúng ta đi!

Trong hậu trạch Du phủ, từ khi biết Ngụy Học Tăng đến, Trương Cư Chính liền tâm sinh phiền táo, cũng không xem mớ tình báo phiền phức nữa. Hắn cảm thấy trong lồng ngực bị đè nén, liền đi tới trong viện thông khí, mới phát hiện không biết bao thuở đã nổi lên gió tây, khí trời chuyển lạnh. Dưới tiết đầu thu lúc chạng vạng, hạ y trên người đã hơi không ngăn được cái lạnh rồi.

Nắm thật chặt vạt áo, Trương Cư Chính thầm than một tiếng, từ mùa Hạ tới nay, liên hệ giữa mình và Phùng Bảo dù đã cẩn thận không thể cẩn thận hơn, nhưng trên đời này nào có bức tường không lọt gió? Quan hệ giữa hai người quan viên lớn nhỏ kinh thành gần như biết cả rồi, chỉ là không có chứng cứ, mọi người chưa hẳn dám tin thôi, đều bán tín bán nghi, suy đoán nghị luận. . . Điều tra của Đông Xưởng cho thấy, đề tài này đã đề tài lúc trà dư tửu hậu của mọi người.


Nhưng loại sự tình này cũng đâu đơn giản chỉ là đề tài nói chuyện, tổ tông pháp luật có văn bản rõ ràng, tuyệt đối cấm ngoại thần kết giao nội thị! Đường đường Đại học sĩ mà thông đồng với trung quan, không chỉ xúc phạm quốc pháp, càng sẽ bị sĩ lâm coi là bại hoại, trở thành một điển hình bán đứng lương tâm và nhân cách trong cảm nhận của mọi người. Người đương thời nhìn như thế, người hậu thế cũng nhìn như thế.

Thế nhưng, muốn dựa theo lý để xuất bài, vậy hắn tuyệt đối không thắng được! Thế cục hiện tại đã giống như tam quốc, Tôn Lưu liên thủ mới có thể kháng Tào, nếu như đã không có Phùng Bảo, mình thế đơn lực cô, chỉ có cách cuốn gói về nhà. Huống chi, còn có Thẩm Mặc ở phía trước, bình thường so tư lịch, mình căn bản so không lại nữa mà.

Đương nhiên có thể lựa chọn bo bo giữ mình, nhưng không làm thủ phụ, cả đời sẽ không thể báo phục được. Đại trượng phu trên đời nếu như không thể thi triển tài năng, chết tức tưởi, còn không bằng thân bại danh liệt một cách oanh oanh liệt liệt! Cho nên hắn chỉ có thể đi lối tắt, bí quá hoá liều, lấy tính mạng thân gia cùng tiền đồ chính trị đánh ván bạc lớn một lần.

Lựa chọn kết minh cùng thái giám người người chán ghét, hắn không hối hận chút nào. Nhưng đối mặt với bản thân thì không cần nói dối. Sở dĩ hắn cáo ốm không vào triều, trốn trong nhà của quản gia không gặp khách, không chỉ là vì tị hiềm, thật ra cũng có chút sợ thấy đồng liêu, không chỉ là Cao Hồ Tử, còn bao gồm bất kỳ ai bình thường quen thuộc. Đám thuộc hạ, đồng liêu thỉnh thoảng nhìn với ánh mắt xem thường đều như dao cứa vào lòng hắn. Gần đây hắn thường suy nghĩ, nếu như là bản thân 20 năm trước, Trương Thúc Đại thanh cao chính trực đó nhìn thấy mình bây giờ, sợ là cũng sẽ nhổ toẹt vào mặt mình một cái…

Trở lại thư phòng, đỡ tay vịn, chậm rãi ngồi xuống ghế, Trương Cư Chính cảm thấy uể oải và chán ngán. Hắn ý thức được, đã không thể tiếp tục kéo dài nữa rồi, phải tốc chiến tốc thắng, bằng không đây sẽ là trận chiến không có người thắng…

Đang nhìn cây cối ngoài cửa sổ đến đờ ra thì tiếng bước chân vội vã lại vang lên. Không cần nhìn hắn biết ngay là Du Thất đã trở về: – “Nói thế nào?” Giọng Trương Cư Chính tràn ngập uể oải.

– Lão gia, Ngụy Học Tăng rất mất hứng, sau khi phóng đại pháo lung tung một lúc mới để lại tờ giấy này. – Du Thất nói rất nhỏ.

– Đọc. – Trương Cư Chính không mở mắt ra.

– Việc này, tiểu nhân khó có thể mở miệng, ngài cứ tự mình xem đi. – Du Thất nói rồi run run đưa tờ giấy qua.

“. . .” Trương Cư Chính trầm mặc thật lâu mới đưa tay cầm lấy, từ từ mở ra, thấy trên đó viết:

Ngoại nhân giai ngôn công dữ yêm hiệp mưu, mỗi sự tương thông, di chiếu diệc xuất công thủ. Kim nhật chi sự, công nghi phòng chi, bất nghi vệ hộ thử yêm. Khủng kích thành đại sự, bất lợi vu công dã! ý là, “Nghe đồn ngài cùng Phùng Bảo có cấu kết, cái gọi là di chiếu cũng là ngài viết, như vậy không đúng, cũng thật không tốt! Hy vọng ngài chú ý. Hiện tại mọi người đều phải cầu trừng phạt Phùng Bảo, hy vọng ngài đừng có bảo vệ tên Phùng hoạn quan này, bằng không sẽ xảy ra đại sự, ngài cũng khó thoát khỏi sai lầm!”

Đây là triệt để trở mặt rồi, ngay cả chút mặt mũi cũng không giữ lại cho Trương Cư Chính. Ai có thể cam chịu nỗi nhục này?

– Khốn khiếp!

Trương Cư Chính giận sôi lên, xé nát tờ giấy. Hắn bật người dậy, tuôn ra tràng chửi rủa tàn bạo bằng tiếng Kinh Châu, gương mặt từ trước đến nay đều chú ý Thái Sơn có đổ trước mặt cũng không biến sắc, giờ đã đỏ lừ, diện mạo đó Du Thất chưa bao giờ gặp qua. Hắn sợ quá vội vàng quỳ xuống đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Thật ra Ngụy Học Tăng đã làm hỏng mọi chuyện rồi, Cao Củng bảo hắn tới chuyến này không phải vì kích thích Trương Cư Chính. Hoặc là nói, muốn một mặt tranh thủ, một mặt cảnh cáo, mục đích là ngăn cản hắn tiếp tục bày mưu tính kế cho Phùng Bảo, cũng coi như niệm tình đồng chí nhiều năm, cho hắn một con đường sống.

Nhưng mà Ngụy Học Tăng vừa bực lên, tính cách thùng thuốc súng phát tác, đâu còn biết cái gì gọi uyển chuyển khách khí? Lời nói ra đều vô cùng chói tai! Người đọc sách còn gọi là người thể diện, đều coi mặt mũi to bằng trời. Ngươi nhục nhã hắn như vậy, còn khó chịu hơn cả giết cả nhà hắn. Trương Cư Chính giận tím mặt, phát ra cơn điên bình sinh lớn nhất, xoong chảo chum vại, mấy thứ đập được trong phòng đều bị hắn đập nát bấy, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ và giận dữ không chịu nổi. Hắn lập tức tay phải run run viết thư hồi âm sai ngươi đưa ngay cho Ngụy Học Tăng: Thử sự phó diệc soa nhân mật phóng, ngoại gian tịnh vô thử thuyết, kim công vi thử ngôn, bất quá dục phó khứ nhĩ. Tiện đương thượng sơ từ quy, kính văn mệnh hĩ! Những lời đồn này ta đặc biệt phái người điều tra nghe ngóng qua, bên ngoài cũng không có thuyết pháp này, hiện tại ngươi nói như vậy, ta hiểu được, lời đồn chính là ngươi tạo. Ngươi bịa đặt như vậy, không phải là muốn đuổi ta xuống đài sao? Được, giờ ta sẽ làm báo cáo từ chức, theo ý của ngươi, được rồi chứ?

Cơn giận vẫn chưa tiêu, hắn nói với Du Thất:
– Đến bây giờ chẳng qua ta cũng là tự bảo vệ mình, cũng không có ý gia hại Cao công. Buồn cười ta còn suy nghĩ đến tình nghĩa ngày xưa, nhưng hiện tại ngươi cũng thấy đấy, họ đã triệt để trở mặt rồi. Một khi Phùng Bảo xong đời, ta nhất định là người tiếp theo!

– Lão gia nói rất phải. – Du Thất oán hận gật đầu nói: – Đám thanh lưu này hận không thể chạy ào vào hậu trạch, bắt ngài đi vậy, đây không phải là thái độ đối với đồng liêu, rõ ràng đã coi chúng ta là địch nhân — thứ Ngụy Học Tăng đưa tới, rõ ràng là chiến thư mà!

– Đã như vậy, thì chiến đi!

Trương Cư Chính không còn vẻ mềm yếu trên mặt nữa, cứng rắn như đao nói:
– Để xem xem đến cùng là ngươi chết, hay là ta sống!

Chỉ cần thắng trận này, không những trừ khử được Cao Củng, hơn nữa mình có thể dựa vào tình hữu nghị sóng vai chiến đấu, cùng thái hậu, ti lễ thái giám kết thành thiết tam giác, đến lúc đó còn sợ Thẩm Mặc sao?

– Tìm Lữ đại hiệp tới đây! – Trương Cư Chính hạ quân lệnh thứ nhất.

Thật ra Trương Cư Chính đã sớm có kế sách trừ khử Cao Củng, nhưng lại không phải là tự mình nghĩ ra, chỉ là hắn cảm thấy chiêu này quá mức ác độc, cho nên vẫn áp chế không cho tiến hành.

Nhưng hiện tại đã không quản nhiều như vậy được rồi, được làm vua thua làm giặc, thắng bại cao hơn tất cả!

Sau khi sắc trời hoàn toàn tối đen, Lữ Quang xuất hiện trước mặt Trương Cư Chính. Ai cũng không biết vị đại hiệp này là vào bằng cách nào, nhưng hắn đã xuất hiện như thế.

– Rốt cuộc ngài hạ quyết tâm rồi sao? – Lữ Quang nhìn Trương Cư Chính đang lạnh như sắt.

– Cao Củng bắt nạt ta quá mức! Ta há có thể ngồi im chịu trận! – Trương Cư Chính nói giọng cũng vô cùng cường ngạnh: – Nếu hắn chưa bỏ ý hại ta, vậy cũng không thể trách ta không từ thủ đoạn!

– Sớm nên như vậy! – Lữ Quang đại hỉ: – Ta ở kinh thành thời gian dài, chính là vì hôm nay.

– Chỉ là không quản thành bại. – Trương Cư Chính nhìn gương mặt phát ra hào khí của Lữ Quang, nhẹ nhàng thở dài nói: – Ngươi sẽ phải bỏ mạng thiên nhai rồi.

– Việc này Thái Nhạc huynh không cần lo lắng, trước khi ta vào kinh đã có an bài tất cả rồi! – Lữ Quang không để ý nói: – Ta thường đọc [Sử ký], hận không thể sinh tại thời xuân thu, để gặp Kinh Kha Cao Tiệm Ly một lần. Thái sư đối với toàn gia ta ân trọng như núi, hiện tại chính là lúc đền đáp!

– Ài, trượng nghĩa mỗi tòng đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân.(Kẻ trượng nghĩa đa số là người thất học, kẻ phụ lòng đa số là kẻ biết đọc sách)

Trương Cư Chính tự mình rót đầy một ly rượu, rồi đưa đến trước mặt Lữ Quang:

– Ta không phải là Thái Tử Đan, cũng không nói những lời phong tiêu tiêu hề, dịch thủy hàn, bởi vì ta không phải bảo ngươi đi chịu chết, chỉ cần làm tốt mọi chuyện, sau đó sửa tên, thiên hạ to lớn, mặc ngươi đi tới.

– Đa tạ!

Lữ Quang gật đầu, tiếp nhận rồi uống một hơi cạn, ném ly xuống đất, sau đó biến mất ở trong bóng đêm.


Tiễn bước Lữ Quang đi rồi, Trương Cư Chính trở lại thư phòng, lật cuốn sách điều tra của Đông Xưởng, ánh mắt rơi vào một đoạn được hắn dùng móng tay gạch qua:

“Ngày 25, sau lễ đăng cực, Cao Củng trong trị phòng thủ phụ, cùng môn sinh Hàn Tiếp, Lạc Tuân, Tống Chi Vấn nói: Hoàng đế mới 10 tuổi, làm sao trị thiên hạ, còn không phải là người bên ngoài nói cái gì thì là cái đó…”

Ngày 29 tháng 7, rạng sáng.

Vì tránh đạn chương để qua đêm tại ti Lễ giám, không để cho Phùng Bảo có thời gian hộp tối làm gì, đại quân ngôn quan của Cao Củng không có y theo lệ thường buổi chiều hôm qua đưa tấu sớ cho ti Thông chính, mà lựa chọn sáng sớm hôm nay mới đưa.

Ti Thông chính cũng là thành viên tổ chức của Cao Củng, tự nhiên cam nguyện làm tín sứ. Cửa cung vừa mở, liền đưa đợt công kích thứ nhất đến ti Lễ giám — lấy Công khoa đô Cấp sự trung Trình Văn, mười ba đạo Ngự sử Lưu Lương Bật đảm nhận tiên phong; ngay sau đó, Lại khoa đô Cấp sự trung Hàn Tiếp, Lễ khoa đô Cấp sự trung Lục Thụ Đức trước sau theo vào. Tấu chương buộc tội Phùng Bảo như tuyết rơi tập trung đến ti Thông chính, khi chuyển tới ti Lễ giám thì đã là buổi sáng. Mà Phùng Bảo bởi vì muốn hầu hạ tiểu hoàng đế học bài, mặc dù biết có tình huống nhưng vẫn không đi được, mãi đến khi quá ngọ mới đưa hoàng đế trở về Càn Thanh cung, rồi mới vội vàng chạy về ti Lễ giám.

Trở lại ti Lễ giám, Từ Tước nghe tin chạy tới đang đợi trong trị phòng. Hai người liền đóng cửa lại tới xem số đạn chương, vừa thấy thì khiến một người hết hồn, chân run rẩy.

Thì ra các quan các ti tiên phong thủ hạ của Cao Củng, chính xác trùng kích, triển khai thanh toán toàn phương vị đối với Phùng Bảo — Trình Văn là Công khoa đô Cấp sự trung, bởi vậy buộc tội Phùng Bảo đánh cắp tài liệu trong khố, xây dựng tư trạch. Lưu Hương Bật là Ngự sử, bởi vậy buộc tội Phùng Bảo tiến hiến dâm khí, tà dược tổn hại thánh thể, hại chết tiên đế! Hàn Tiếp là Lại khoa đô Cấp sự trung, bởi vậy công kích việc Phùng Bảo chưởng quản ti Lễ giám.

Lục Thụ Đức là Lễ khoa đô Cấp sự trung, bởi vậy buộc tội Phùng Bảo lạm quyền, tấu chương của hắn nói rằng: Là nô bộc dám đứng bên bảo tọa của thiên tử. Văn võ quần công bái thiên tử hay là bái trung quan? Khi bệ hạ còn nhỏ, vô lễ đến bực này!

Lạc Tuân là Lại khoa đô Cấp sự trung, cho nên buộc tội Phùng Bảo việc chưởng quản ti Lễ giám:

Tiên đế vừa băng hà, đột ngột truyền giao cho Phùng Bảo chưởng quản ti Lễ giám. Nếu là ý tiên đế, sao không truyền từ mấy ngày trước, phải sau khi hấp hối? Nếu quả là ý bệ hạ, thì đang lúc sắp đi, bao việc không làm, lại đi nghĩ đến trung quan?

Đây là dùng luận pháp logic nhất. Đáp án duy nhất là vừa không tiên đế, lại không kim thượng, mà chỉ là Phùng Bảo giả mạo chỉ dụ vua!

Thấy được những lời lên án sắc bén như dao này, đem những việc phạm pháp hắn làm trước kia tất cả đều có bằng có chứng vạch trần ra. Mặc cho Phùng Bảo đã từng gặp qua sóng gió có lớn hơn, cũng sợ đến vỡ mật.

Chơi lớn, lần này chơi lớn thật rồi… Hắn uể oải ngồi xuống cái ghế có phủ bộ cửu mãng triều thiên màu hạnh hoàng, sắc mặt trắng như tờ giấy, trán mồ hôi lạnh chảy ròng, nếu như những lên án này bị Lý nương nương thấy được, thì mình còn chơi bi tình bài gì nữa? Trực tiếp sẽ biến thành đại bi kịch. . . Nhưng nếu như đè xuống toàn bộ, bách quan không cam lòng yêu cầu diện tấu hoàng thượng, hắn một hảo hổ sao có thể địch nổi quân lang a!

Đỡ cũng đỡ không được, đè cũng đè không được. Hắn hối hận đến chết, lúc trước nghe lời Trương Cư Chính giao ra đại quyền của ti Lễ giám. Hiện tại đã thành con sơn dương đợi làm thịt, còn không thể tìm Lý thái hậu nói rõ lí lẽ, Cao Hồ Tử này thật sự là sát chiêu kín đáo, đóng vững đánh chắc, làm cho mình trong tuyệt cảnh thúc thủ vô sách, chỉ có ngoan ngoãn chờ chết! Độc, thật sự là quá độc!

Từ Tước bên cạnh cũng thấy mà hết hồn, hắn là tâm phúc nhiều năm của Phùng Bảo, các hành vi của Phùng Bảo rõ như lòng bàn tay. Cái gọi là Tứ nghịch lục tội tam đại gian trên mớ tấu chương này mặc dù không ít chỗ nói ngoa, nhưng tuyệt đại bộ phận đều có căn có cứ. Như tự tiến hiến dâm khí, đây là việc mà hắn phụ trách đứng ra mua; Hãm hại thái giám Địch Đình Ngọc đến chết, cũng là hắn động thủ. Nếu như chứng thực rồi, điều nào cũng phải khiến người nhà hắn lăng trì xử tử.

Đồng thời thân là người phụ trách thực tế của Đông Xưởng, hắn còn biết Trình Văn, Lục Thụ Đức, Hàn Tiếp, những người này chẳng qua là lính hầu mà thôi. Đám thị lang lang trung, Thiêm đô ngự sử, Tự khanh Chiêm sự thủ hạ của Cao Củng, lực lượng trung kiên này tự nhiên cũng không nhàn rỗi. . . Tấu chương của bọn Hàn Tiếp còn chưa đưa lên, những người này cũng đã bắt đầu khắp nơi móc nối, yêu cầu đồng liêu cùng nhau thảo phạt Phùng Bảo. Không quản trong lòng nghĩ như thế nào, trên tình hình chung bách quan đều là ủng hộ. Chỉ còn chờ các ngôn quan trải sẵn đường, sẽ cùng nhau xách động, đem Phùng Bảo hoàn toàn chôn sống.

– Ba nuôi không cần quá lo lắng. – Từ Tước chỉ có thể an ủi: – Hiện tại ngài thánh quyến chính long, hoàng thượng cùng thái hậu một phút cũng không rời bỏ ngài, đám ngôn quan này buộc tội nhiều cũng có ích gì?

– Đâu đơn giản như vậy. – Phùng Bảo xoa huyệt Thái Dương, sắc mặt chán nản nói: – Nhìn chung thì chính là thế, nhưng chúng ta đều coi thường Lý nương nương. Khi tiên đế tại thế, xưa nay cô ta đều không can chính, cho chúng ta ấn tượng rất dễ hồ lộng. Nhưng ngày hôm qua vi phụ rốt cuộc biết được, cô ta cũng không phải loại nữ lưu đơn giản, trong lòng cũng có chỗ rất khó phỏng đoán, sẽ không hi sinh nhiều vì loại nô tài như ta đâu.

Những lời thế này, nếu đổi lại là bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không nói.

Phùng Bảo nghĩ đi nghĩ lại nghĩ đến tâm loạn như ma, Từ Tước cũng ở một bên sốt ruột thay hắn, nhưng hai người đã thúc thủ vô sách, chỉ còn cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

– Sao không để Trương Cư Chính nghĩ cách. – Từ Tước nói ra thay Phùng Bảo: – Hắn chung quy có chủ ý nhiều hơn chúng ta.

Cũng không có cách nào khác rồi, Phùng Bảo gật đầu đồng ý, bảo Từ Tước mang theo số đạn chương này cấp tốc xuất cung đi tìm Trương Cư Chính.

Những lúc phong vân biến sắc thế này, mọi người sẽ mất đi ngụy trang xưa nay đối với bản thân, lộ ra nguyên hình bản chân nhất tận sâu trong tâm linh. Thái Sơn sắp đổ, mới thấy kẻ tầm thường vô năng, họa loạn ngập trời, mới lộ rõ tố chất anh hùng!

Lúc chạng vạng, khi Từ Tước trong bộ dạng hối hả xuất hiện trước mặt Trương Cư Chính thì đã mồ hôi đầm đìa, miệng thở không kịp nói.

Trương Cư Chính bảo Du Thất đưa trà lạnh cho hắn uống, sau đó hỏi Từ Tước đã ăn gì chưa? Từ Tước lắc đầu cười khổ.

Trương Cư Chính liền bảo Du Thất chuẩn bị rượu và thức ăn cho hắn, thấy Trương Cư Chính không hoảng hốt chút nào, Từ Tước cảm giác vô lực nói:
– Đã đến lúc nào rồi mà còn có tâm tư ăn cơm, ngài biết bên ngoài xảy ra chuyện gì chưa?

Trương Cư Chính gật đầu, Cao Củng vì tránh Phùng Bảo giữ lại không phát, sớm bảo người đem tứ nghịch lục tội tam đại gian của hắn sao thành yết thiếp phát cho khắp kinh thành các nha môn, dư luận đã oanh động, hắn tự nhiên cũng lấy được một bản.

– Chủ nhân nhà ta còn cứu được không? – Từ Tước khàn giọng hỏi: – Xin ngài phải đúng sự thật trả lời.

Nói xong lấy ánh mắt trông mong nhìn vị lãnh diện tướng công này.

Lúc này sắc trời còn tối, rất khó thấy rõ sắc mặt, nhưng rất nhanh Du Thất đã châm đèn dầu lên, trong phòng lại sáng như ban ngày.

Từ Tước thấy rõ khuôn mặt của Trương Cư Chính, trên mặt rõ ràng viết phẫn nộ và quyết tuyệt ! Hắn không biết, khi ban ngày xem yết thiếp, trên tấu chương của Trình Văn có một câu nói đã làm đau đớn Trương các lão: Như hữu xảo tiến tà thuyết, khúc vi bảo cứu giả, diệc vọng thánh minh sát chi! Nếu có người cố dùng hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc thánh thính, giải vây cho Phùng Bảo, mời hoàng đế minh xét!

Đây là đang nói ai? Ai cũng biết!

Tờ giấy ngày hôm qua của Ngụy Học Tăng tốt xấu cũng là ngươi biết ta biết, không qua tai ngoại nhân. Tấu chương của Trình Văn ngày hôm nay lại rõ ràng chiêu cáo thiên hạ, nói hắn Trương Cư Chính và Phùng Bảo có cấu kết rồi!

Cái gì xảo tiến ? Cái gì tà thuyết ? Các ngươi súc thế lâu ngày, một ngày phát ra, đây không phải là ở trên triều đình ngang nhiên trình diễn trò hề vô lại sao?

Cao các lão a Cao các lão, ngươi một bụng tài cán lại dùng đến những nơi như vậy sao? Biên quan của giang sơn này chảy khắp nơi là máu, quốc sự vừa mới ổn định, điều đó không dễ dàng biết nhường nào chứ? Vì sao không thể chân thành đoàn kết, cùng phụ tá ấu chủ chứ? Nhất định phải đấu đến ngươi chết ta sống sao?

Đây chính là ngươi vô tình trước, như vậy thì đừng trách ta vô nghĩa!

Sau khi có được chủ ý, Trương Cư Chính rốt cuộc mở miệng hỏi:
– Quý phi nương nương và hoàng thượng đã biết chưa?

– Vẫn còn chưa biết. – Từ Tước vẻ mặt bất an nói: – Nhưng sự tình náo động như vậy, giấu diếm là không được. Nếu như bị bị người ta cáo đến Càn Thanh cung trước, vậy chủ nhân nhà ta nguy rồi.

Rồi hắn đau khổ năn nỉ:
– Trương tiên sinh, ngài mau cho chủ nhân nhà ta một chủ ý đi.

– Việc đó đương nhiên. Ngươi cứ uống nước trước đi, ăn no bụng đi, đêm nay còn có việc cho ngươi làm.

Càng vào lúc này, Trương Cư Chính lại càng có vẻ trấn định hiền hoà, tạo thành an ủi rất lớn cho người bên cạnh.

Đợi Từ Tước cũng trấn định lại, Trương Cư Chính mới chậm rãi hỏi:
– Binh pháp nói tri kỷ tri bỉ, ở trên triều đình chúng ta sẽ không thể vặn lại được, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta nhất định thất bại. Thế cục đã đến bước này, thủ không được nửa rồi, chỉ có thể bọn họ đánh bọn họ, chúng ta đánh chúng ta.

– Bọn họ đánh bọn họ, chúng ta đánh chúng ta? – Từ Tước có chút không hiểu.


– Bọn họ muốn quyết chiến tại triều đình, nhưng chúng ta muốn toàn lực quyết thắng tại hậu cung.

Ánh mắt Trương Cư Chính âm trầm, chậm rãi nói:
– Thời Gia Tĩnh quan trường có câu ngạn ngữ mây ở nội các, gió ở trong cung, ý là dù nội các thế có lớn, có thể hắc vân áp thành thành dục tồi(mây đen ùn ùn kéo tới thành tất thành bị diệt), nhưng một khi gió trong cung nổi lên, là có thể thổi đi mây không còn một mảnh, chỉ còn một mảnh trời không của chúng ta…Mặc dù hiện tại hoàng đế còn nhỏ, nhưng có nhị vị nương nương, muốn nổi gió trái lại càng đơn giản. Mấu chốt là, phải cho nhị vị nương nương hạ quyết tâm!

– Nhưng mà Lý nương nương cho rằng Cao Củng là cố mệnh đại thần mà tiên đế khâm mệnh, hơn nữa Cao Hồ Tử đủ kiểu nịnh hót, Lý nương nương càng khó có thể dứt bỏ.

Từ Tước vẻ mặt đau khổ nói:
– Lần trước chủ nhân nhà ta chiếu theo lời nói của ngài, nhưng nương nương vẫn nửa ngờ nửa tin, không chịu đơn giản trách cứ Cao Hồ Tử.

Rồi Từ Tước đem chuyện xảy ra hôm qua trong Đông Noãn các ở Càn Thanh cung nói lại một lần.

Trương Cư Chính nghe xong, thản nhiên nói:
– Không quản nói thế nào, tâm của Lý nương nương vẫn hướng về Phùng công công nhiều hơn. Chỉ cần Lý nương nương nhận định hắn là người trung thành tin cậy, cho dù người buộc tội hắn có nhiều gấp mười, thì cũng chỉ có thể phản tác dụng thôi.


– Chút tự tin này chủ nhân nhà ta vẫn phải có. Đạn chương khác đều không dễ nói, chỉ đạo của Lưu Lương Bật kia, một khi để Lý nương nương biết được, chủ nhân nhà ta sợ sẽ không ổn đâu.

Lưu Lương Bật buộc tội Phùng Bảo tiến hiến dâm khí, tà dược, nhằm tổn hại thánh thể, đây chính là chuyện Lý nương nương hận nhất.

– Chuyện đó có thật sao? – Trương Cư Chính hỏi.

– Việc này…

Trước tiên Từ Tước có chút khó xử, nhưng giờ phút này vẫn cứu mệnh quan trọng hơn, không thể che đậy cho chủ nhân nữa rồi, hắn liền gật đầu nói:
– Không dối gạt tiên sinh nói, trước kia chủ nhân nhà ta còn đảm nhiệm quản sự ở Càn Thanh cung, hoàng thượng thường sai chủ nhân nhà ta ra phố bí mật mua một số dụng cụ phòng chiến, sau chủ nhân nhà ta còn từ một số hình dạng miêu tả trên sách cổ, bảo thợ thủ công ngoài cung chế tạo, cũng không biết tên đáng chết nào lại tuồn kiểu dáng ra ngoài..Có điều trên phố tuy có lời đồn, nhưng là bắt gió bắt bóng, cũng không có chứng cứ xác thực.

– Vậy chỉ có thể chết không chịu nhận thôi. – Trương Cư Chính áp chế nỗi chán ghét trong lòng, hiến kế cho Phùng Bảo: – Vẫn là câu nói kia, thủ là thủ không được, chỉ có tấn công, để cho bản thân Lý nương nương đưa ra lựa chọn.

– Công thế nào?

Nói đến âm mưu, Từ Tước cũng là người trong nghề, tự nhiên thông suốt ngay, lập tức thỉnh giáo bước đi cụ thể.

Trương Cư Chính bảo Từ Tước ghé lỗ tai qua, cho biết ba điều kế sách đã lên kế hoạch sẵn, đầu lĩnh đặc vụ như Từ Tước nghe mà cũng thầm líu lưỡi, quá độc, những tể tướng này cũng không phải người a, sao người nào cũng thâm độc hết vậy!

******

Cùng lúc đó, trong trị phòng nội các của Cao Củng cũng nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Tất bật xong công vụ ban ngày, Cao Củng kéo thân thể uể oải trở lại trực lư, vừa mới chuẩn bị uống chén trà, dưỡng thần sau đó tiếp tục đến thư phòng làm việc.

Có tiếng thông báo, quản gia Cao Phúc đẩy cửa đi vào.

– Ngươi tới làm gì? – Cao Củng hơi bất ngờ.

– Đã gần một tháng nay lão gia không về nhà rồi, phu nhân bảo ta đưa tới cho lão gia mấy bộ nội y để thay, còn có bánh bột ngô phu nhân tự tay làm. – Cao Phúc nhỏ giọng nói.

– A, ngươi về nói với phu nhân. – Cao Củng thật cảm thấy hổ thẹn với người vợ già: – Đợi xong đoạn thời gian này ta sẽ trở lại đền bù bà ấy.

Nói xong thấy Cao Phúc còn ấp úng, Cao Củng liền nhíu mày nói:
– Còn có chuyện gì?

– Còn có, Lữ đại hiệp kia nhất định phải gặp lão gia, nói có kế có thể giúp được lão gia. – Cao Phúc nói càng nhỏ hơn.

– Lữ Quang, hắn ở đâu?

Cao Củng có ấn tượng rất tốt với Lữ Quang, chung quy cảm thấy đối phương có phong thái cổ lai du hiệp, rất hợp với tính cách của mình.

– Thảo dân ở đây.

Lời còn chưa dứt, trong trị phòng lại có thêm một người. Nhìn thấy Cao Củng, người nọ cúi đầu bái:
– Thảo dân bái kiến ân công!

Cao Củng nhận ra người đó Lữ Quang, liền dặn dò bình thân thưởng tọa. Mặc dù hắn không tin một giang hồ nhân sĩ có thể có mưu kế gì, nhưng dù sao cũng là lúc đang nghỉ ngơi, cứ tạm nghe ý kiến của hắn xem sao, cũng coi như thay đổi đầu óc.

– Thảo dân học qua vài ngày vọng khí(thuật ngữ Phong thủy học), thấy thái sư có khí số 10 năm thái bình tể tướng. – Lữ Quang cố ý úp úp mở mở: – Nhưng 10 năm sau đó. . .

– 10 năm sau thế nào? – Cao Củng cười hỏi.

– Đến lúc đó sẽ là kết cục hai bên đều lớn, thái sư ngài càng mạnh, lại càng khó sống. – Lữ Quang hàm hồ nói.

Cao Củng nghe mà tim đập tăng tốc, bởi vì hắn đã hiểu ý của Lữ Quang, sau khi hoàng đế thân chính có thể nào dễ dàng tha thứ cho một đại thần tư lịch cứng có thể so với Đan Thư Thiết Khoán, quyền lực còn lớn hơn cả hắn chứ?

Loại đề tài này há có thể nghị luận với người trong giang hồ chỉ có duyên vài lần gặp mặt? Vì vậy Cao Củng lặng im không nói.

Lữ Quang liền tự nói một mình:
– Trong thời khắc chủ thiếu quốc nghi, thái sư hẳn là noi theo tổ chế của Cao hoàng đế, bổ nhiệm thân vương tuổi cao đức trọng làm tông nhân lệnh, chưởng quản Tông Nhân Phủ, như vậy, xã tắc được an ổn, mà thân vương thích hợp chưởng quản Tông Nhân Phủ tự nhiên không đất phong, không thuộc về Chu Vương; sự thành, Cao lão tất lấy công phong quốc công. . .

– Ha ha ha ha. . .

Lữ Quang còn chưa nói hết, Cao Củng đã cười phá lên. Đến niên đại nào rồi còn Tông Nhân Phủ? Thực sự là truyện cười buồn cười nhất mấy năm nay được nghe.

Lữ Quang cảm giác như thể vị vũ nhục, nhíu mày nói:
– Thái sư không tiếp thụ, coi như ta chưa nói, hà tất cười nhạo ta chứ?

Cao Củng vội vã giải thích, mình chỉ là rất hài lòng mà thôi. Cũng không quản thuyết pháp này có đả thương người khác hơn hay không, hắn liền sai người mời Lữ Quang ra ngoài. Đợi Lữ Quang đi rồi, hắn mới oán giận Cao Phúc:
– Sau này mở to mắt một chút, đừng có ai cũng dẫn vào nội các!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.