Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 951: Đại chính biến - Thắng bại chuyển đầu(1)


Đọc truyện Quan Cư Nhất Phẩm – Chương 951: Đại chính biến – Thắng bại chuyển đầu(1)

Sáu năm Long Khánh hoàng đế tại vị, nhất là mấy năm sau khi Cao Củng đảm nhiệm thủ phụ, mức độ phồn vinh của kinh thành tăng cao như ngồi hỏa tiễn. Bởi vì hoạn quan lũng đoạn tiêu thụ, cưỡng mua cưỡng bán, trên trăm gian hoàng điếm(cửa hàng do cá nhân hoàng đế triều Minh mở) bị đóng cửa; thuế quan trải rộng trong ngoài kinh thành bị loại bỏ, sưu cao thuế nặng trên vai bách tính được miễn… Nói ngắn lại một câu nói, quan lão gia, bọn thái giám đều bị bức cho trở nên quy củ, dân chúng rốt cuộc có thể an an ổn ổn kiếm ít tiền, tiếp tục sinh sống.

Đành phải thừa nhận, người Trung Quốc của thời đại này vẫn còn là một quần thể ưu tú nhất thế giới, rất giỏi về sinh hoạt. Chỉ cần không có áp bách bóc lột biến thái, họ có thể trong thời gian rất ngắn làm cho cửa hàng đã đóng cửa được khai trương trở lại, tài phú mất đi được tích lũy trở lại, phồn hoa đã từng lại hiện ra gấp bội.

Theo các lão nhân nhận định, thành Bắc Kinh hiện giờ là thời gian phồn hoa, náo nhiệt nhất trong sáu bảy mươi năm qua. Trên các đường phố con hẻm đều vang tiếng mua bán. Trên các con đường náo nhiệt, bách tính trong trang phục tươi đẹp rêu rao khắp nơi, thương phẩm đến từ các nơi toàn quốc, thậm chí hải ngoại rực rỡ muôn màu, xe kiệu đủ loại kiểu dáng gây nên giao thông bế tắc nghiêm trọng.

Khi màn đêm buông xuống, kinh thành lại không có an tĩnh, trái lại càng trở nên rực rỡ, náo nhiệt phi phàm, bởi vì chợ đêm bắt đầu rồi. Mặc dù còn đang trong lúc quốc tang, nhưng không khí vui mừng tân hoàng đế đăng cực đã tách khỏi nỗi buồn tiên đế băng hà, thị dân kinh thành bứt rứt gần một tháng rốt cuộc có thể mượn cớ ăn mừng tân quân đăng cơ mà đi ra quậy tưng bừng một phen. Toàn bộ tửu lâu tiệm cơm trên các đoạn đường phồn hoa đều chật ních, trên đường cái rất náo nhiệt. Các cửa hàng đều châm đèn dầu nhiều màu nhiều vẻ mời chào khách hàng, các nghệ nhân ra sức biểu diễn tiết mục xiếc của họ, ca hát; mùi các món ăn nam bắc đủ loại kiểu dáng lao tới mũi. . . Các thị dân ban ngày vất vả làm việc đưa cả nhà ra ngoài chơi, thậm chí ngay cả đệ tử của đại hộ cũng nhịn không được bỏ xe kiệu, băng qua đoàn người, hưởng thụ không khí náo nhiệt của cuộc sống.

Lúc này dễ thấy nhất là ca lâu sân khấu, tửu quán hiệu ăn. Thành thị của Trung Quốc phát triển cho tới hôm nay từ lâu đã đã đột phá giới hạn của các nước láng giềng, ở đâu nhiều người náo nhiệt, ở đó sẽ có tửu lâu tiệm cơm xuất hiện; những nơi phồn hoa hơn còn sẽ có rạp hát ca lâu xuất hiện. Vừa đến buổi tối, những địa phương này sẽ đốt lên đèn dầu đủ sắc màu rực rỡ, ca cơ vũ nương ở trong đó hiến nghệ, tiếng đàn sáo êm tai vang lên. Mọi người qua đường nhịn không được dừng chân lại, tinh tế thưởng thức; có người ưa thích thì sẽ vui vẻ thưởng tiền, đi vào cổ vũ.

Tại đầu đường chợ đèn hoa, có một rạp hát lớn tên là Lê Viên Xuân, lúc này đang diễn xuất hí khúc kinh điển [Phục Sóc]… Đều nói người phương bắc thích xem đế vương tướng tướng, người phía nam thích xem tài tử giai nhân, quả không sai chút nào. Cũng đều lấy bối cảnh Long Khánh triều thu phục Hà Sóc, người phương bắc xem hoài mà không chán là [Phục Sóc] đánh đánh giết giết; ở phía nam thứ mà ai cũng khoái lại là [Tam Nương Tử], ca ngợi một đoạn vong niên dị tộc ái tình…

Lúc này, trên đài đang diễn xuất Lý Thành Lương một mình qua Hoàng Hà, trong tiếng chiêng trống nhạc đệm dồn dập, Lý Thành Lương tô khuôn mặt xanh lè cầm một cây hoa thương đang đại triển thần uy. Long sáo(diễn viên mặc áo vằn) đóng thành kỵ binh từng tốp bị hắn giết chết, sau đó rút về hậu trường.


Trong hậu trường thì cảnh tượng lại bận rộn, các diễn viên đang trang điểm lại, các long sáo ở hậu đài, các tiểu công thì đang dọn đạo cụ ra ra vào vào. Bởi vì hôm nay là ba gánh hát hợp lại cùng diễn xuất, ở hậu trường cũng mỗi người một vùng trời riêng, cho nên các gương mặt xa lạ đi ra đi vào, mọi người cũng đã quen, nước giếng không phạm nước sông.

Ở trong một góc phòng không để mắt tới nhất, là gánh hát mới lên sân khấu cuối cùng, bởi vì thời gian còn sớm, cho nên thành viên phần lớn đang nghỉ ngơi, bọn họ hoặc ngồi hoặc nằm ở trên rương trên mặt đất trên bàn, có vẻ hết sức an tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng có mấy gã sai vặt vội vã ra vào.

Lúc này thấy một gã sai vặt bưng hai chén mì nóng, xin đường từ bên ngoài đi vào, chạy thẳng đến gian phòng của gánh hát trong cùng. Hắn vừa đặt mì xuống, tùy tiện lau tay trên người, rồi nói khẽ với trướng phòng của gánh hát đang nhắm mắt dưỡng thần:
– Từ Tước đã đến nhà Du Thất, Lữ Quang đi gặp Cao Củng.

Trướng phòng có chòm râu gật đầu, nhưng không hề mở mắt.

– Chúng ta có nên động thủ trước không?
Một hán tử đang trang điểm cho một diễn viên ở bên cạnh thấp giọng nói:
– Thật ra trước khi hắn chưa chưa đi vào đã nên động thủ, cho dù trên người hắn chỉ là bản sao, nhưng cũng đủ làm điêu đứng Phùng Bảo rồi.

Quy củ tổ tông, trước khi ti Thông chính phát ra, tấu chương của bách quan tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài, nếu như có thể lục soát được chứng cứ gì từ trên người Từ Tước, tất nhiên có thể khiến Phùng Bảo chịu không nổi.

Trướng phòng tiên sinh lúc này mới mở mắt, không ngờ là Dư Dần đang bí mật trở lại kinh thành, hắn kỳ quái liếc thủ hạ kia một cái:
– Ngươi là người của Cao Củng hả?


– Đương nhiên không phải. – Hán tử vội vàng lắc đầu.

– Vậy ngươi vội cái gì? – Dư Dần vén bộ râu mép giả, bưng lên một cái chén nói: – Ăn mì của ngươi đi, bớt nhiều chuyện.

– Ăn bát mì này rồi thì cái gì cũng muộn mất. – Hán tử phiền muộn nói: – Lẽ nào thật sự chúng ta tới là để hát?


– Sao lại thiếu kiên nhẫn như thế? – Dư Dần nhíu mày nói: – Cùng một mẹ, ca ngươi trầm ổn hơn ngươi nhiều.

“. . .” Lòng tự trọng của hán tử giống như bị đả kích, bưng bát mì lên, im lặng ăn.

– Thấy họ ta hát xong ngươi lên sân khấu, trong lòng ngứa rồi có đúng không?

Dư Dần có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể từ từ giải thích cho hán tử:
– Nhưng ngươi nhìn xem cái bọn Sơn Tây đó, không phải chưa làm gì hết sao? Lúc này trong tay có thẻ đánh bạc, nhưng không cần phải vội đặt xuống, đó là việc hạnh phúc cỡ nào. Nhiệm vụ của chúng ta là giám thị cùng chuẩn bị, một khi tình thế thoát ly khống chế thì mới lập tức tham gia, hiện tại tất cả đều phát triển theo hướng hy vọng, nhúng tay vào không phải là thêm phiền sao?

– Chỉ sợ đến lúc đó, ngay cả cơ hội ra bài cũng không có, sẽ để người ta giải quyết dứt khoát rồi!

Hán tử mặc dù tức giận nhưng không ảnh hưởng đến ăn uống, ăn xong bát mì, lau miệng nói:
– Không phải là ta nói, lần nói thúc ta cẩn thận quá mức rồi, sợ là sẽ tính sai.

– Quyết sách của đại nhân không tới phiên hai ta nhiều chuyện, chúng ta chỉ cần làm tốt bản phận là được! – Dư Dần không hài lòng nói.

– A. . .

Hán tử chịu khoản này của hắn, sau một khắc liền như không có việc gì hỏi:
– Vậy Lữ Quang thì sao, cũng không bắt hả?

– Không bắt. – Dư Dần bình tĩnh nói: – Đó đã là một quân thí, có ăn cũng vô dụng, trái lại sẽ hại mình.

– Thế cứ trơ mắt nhìn Cao Hồ Tử bị chúng hãm hại sao? – Hán tử có chút bực mình nói: – Mặc dù ta cũng không thích hắn, nhưng vừa nghĩ đến những kẻ giở trò này, ta đã bực mình rồi.

– Nếu phải quyết chiến, phải phòng bị tất cả các mặt. – Dư Dần lại vô tình nói: – Chính hắn sơ suất trúng chiêu, chúng ta không có nghĩa vụ đi chùi đít thay hắn.

– Ngươi và thúc ta cũng thật biết nhẫn nhịn.

Hán tử kia chính là Lục Luân, hắn coi như đã kinh nghiệm tôi luyện rồi, nhưng trước mặt Dư Dần bình tĩnh như băng sơn, hắn vẫn bị triệt để đánh bại:
– Vậy cứ tiếp tục chờ đi. . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.