Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 949: Đại chính biến - Quyết chiến Tử Cấm thành(6)


Đọc truyện Quan Cư Nhất Phẩm – Chương 949: Đại chính biến – Quyết chiến Tử Cấm thành(6)

Lúc này, tiểu hoàng đế cũng đã thức dậy, Phùng Bảo chờ hắn dùng thiện xong liền đưa hắn đến Văn Hoa điện. Sau giờ đọc sách buổi sáng là Thân học sĩ của Hàn Lâm viện giảng [Luận ngữ], tiết này phải kéo dài đến gần một canh giờ. Phùng Bảo liền nhân cơ hội lặng yên rời khỏi, trở về Càn Thanh cung.

Lý quý phi cũng đã xong bài buổi sáng, mới nghỉ ngơi được một lúc ở Đông Noãn các, chợt nghe quản sự tới tấu là Phùng Bảo cầu kiến, liền cho hắn đi vào.

Chào hỏi xong mấy câu, Phùng Bảo trình lên tấu chương cho Lý quý phi:
– Nương nương, Cao các lão vẫn không chịu bỏ qua.

Sau khi Lý quý phi xem xong, nhíu mày nói:
– Cao Hồ Tử này thật là lỳ lợm.

– Nương nương bớt giận. – Phùng Bảo vẻ mặt bất đắc dĩ nói: – Cao tể tướng hiện nay là người hùng hổ thế đấy, nương nương vẫn coi hắn là tiên sinh dạy học ở Dụ để sao?

– Ừm.
Lý quý phi nhìn chữ kí của năm người trên tấu chương, ra vẻ khó xử nói:
– Hoàng thượng vừa mới đăng cơ đã liên tiếp giữ lại tấu chương của nội các, thật sự có phần không được.

– Nương nương không cần khó xử. – Phùng Bảo đứng dậy, quỳ xuống nói: – Tối hôm qua nô tài một đêm không ngủ, đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Hiện tại hoàng thượng vừa mới đăng cơ, còn phải dựa vào nội các giúp ngài quản giang sơn nữa mà. Nhất thiết không thể bởi vì lão nô mà làm tổn thương hòa khí giữa cung phủ.


Rồi hắn cắn răng một cái, nhẫn cơn đau lòng nói:
– Cho nên lão nô nguyện ý dàn xếp ổn thoả, tiếp thu việc Cao các lão sắp đặt.

– A. . .

Lý quý phi có chút bất ngờ, nàng nhìn gương mặt trung hậu của Phùng Bảo, trong lòng hơi cảm động. Những năm gần đây, Phùng công công đối với nàng cùng hoàng đế trung thành và tận tâm, nhẫn nhục chịu khó; càng khó có được là hắn chưa bao giờ tự cho mình là công thần, vốn sự tình nội ngoại hắn không cần thiết tấu trình hết, nhưng Phùng Bảo đều phải trước tiên báo cáo với mình, chưa bao giờ tự chủ trương.

Điều khác không nói, chỉ nói phần trung thành cẩn thận này đã tốt hơn Cao Hồ Tử tự cao tự đại gấp trăm lần rồi.

– Phùng công công có thể thức đại thể, chú ý đại cục. – Nghĩ vậy, Lý nương nương nói: – Ai gia sẽ không bạc đãi ngươi.

– Lão nô thẹn không dám. – Phùng Bảo vẻ mặt chịu nhục nói: – Chỉ cần ít gây ra rắc rối, để hoàng thượng và nương nương bớt chút lo lắng, lão nô đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

– Dỡ xuống gánh vác này cũng tốt, ngươi cũng có thể chuyên tâm đốc thúc hoàng thượng chăm chỉ. – Lý nương nương hết sức cảm động: – Giúp hoàng thượng trở thành một quân chủ xứng chức, đó mới là việc nên làm.

– Vâng. . .


Phùng Bảo thống khoái đáp ứng, trong lòng thì nguội lạnh. Thì ra chó vẫn chính là chó, chủ nhân có thân thiết với ngươi thì cũng sẽ không suy nghĩ cho ngươi. Một khi thiên tuế nương nương người ta muốn dàn xếp ổn thoả, là sẽ không ngại đem ngươi ra làm vật hi sinh.

Thật ra Phùng Bảo có rất nhiều biện pháp lựa chọn, nhưng nếu đã quyết định nghe theo kế sách của Trương Cư Chính, sửa chơi chiêu bi tình, như vậy chỉ có thể yếu nhược tới cùng, biểu hiện ra mặc dù một bụng ủy khuất, nhưng bộ dạng vẫn còn phải lấy đại cục làm trọng.

Điều này làm cho Lý quý phi hết sức cảm động, nói rất nhiều lời khuyến khích, lại bảo hắn báo lên danh sách đệ tử trong tộc, chuẩn bị phong thưởng một phen, để mà an ủi tâm linh bị thương của hắn.

Từ Càn Thanh cung đi ra, Phùng Bảo ngồi trên kiệu của mình, đột nhiên cảm thấy cái lạnh từ đâu ập vào trong người, hắn mờ mịt ngẩng đầu, nhìn cành liễu bên đường bị gió thổi hắt hiu, rốt cuộc phát hiện thì ra gió tây bắc nổi lên, mùa hè đã qua, tiết thu tiêu điều đã đến rồi…


– Thái Nhạc huynh a Thái Nhạc huynh, ngươi nghìn vạn lần đừng có mà hãm hại ta nha…

Trong lòng Phùng công công tức thì dấy lên cái cảm giác bi ai của ve mùa đông.

*******

Buổi chiều, ti Lễ giám trả trở về bản tấu của Cao Củng. Cao Củng thấy thế đại hỉ:
– Hoạn quan, bó tay rồi sao!


Hắn lập tức cầm bút phiếu nghĩ, roẹt roẹt viết xuống mười chín chữ to: Lãm khanh đẳng sở tấu, thậm vu thì chứng hữu bì, cụ kiến trung tẫn, đô y nghĩ hành!, ý tứ rất đơn giản: Ta đã xem tấu chương của khanh, nó cực kỳ hữu dụng đối với chính trị, biểu hiện của khanh trung thành, cứ theo khanh mà xử lý đi!

Sau đó sai người lập tức đưa đến ti Lễ giám phê hồng. Phùng Bảo cấm lấy xem thì vừa tức vừa cười, tấu chương này là ngươi viết, hiện tại lại tự mình biểu dương mình, da mặt cũng dày thật đấy.

Hắn vốn có ý là giữ lại vài ngày, nhưng Cao Củng phái người một ngày ba lần đến ti Lễ giám thúc giục, thò đầu là một đao, thụt đầu lại cũng là một đao, Phùng Bảo bó cả tay lẫn chân, đành phải phê hồng đóng dấu, hoàn thành theo trình tự pháp luật hiện có.

Không phải muốn một danh phận sao, ngươi có thể tạo phản hả? Cho ngươi luôn…

Khi Trình Văn đem đạo tấu chương đã được đóng dấu kích động mang về Văn Uyên các, tảng đá trong lòng Cao Củng rốt cuộc cũng rơi xuống, vỗ bàn nói:
– Gọi bọn Hàn Tiếp, Lạc Tuân, Tống Chi Vấn tới đây!

Người phía dưới vội vàng đi gọi người, trong phòng thủ phụ chỉ còn lại một mình Cao Củng,. Hắn vốn định xử lý công vụ một lúc, cực chẳng đã tâm tình kích động, khó có thể bình phục, đành phải gấp tấu sớ lại, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đẩy ra cánh cửa sổ quanh năm đóng chặt. Một cơn gió mát thổi vào làm Cao các lão đang nóng trong người cảm thấy thoải mái dị thường. Trận quyết chiến này mình đã nắm chắc phần thắng, kế tiếp chỉ cần bố trí kín đáo, tuần tự mà tiến, nhất định có thể thủ thắng!

Trước đó những gì Cao Củng suy nghĩ chẳng qua là Phùng Bảo tại ti Lễ giám có thể nắm giữ tấu chương nội ngoại, bất kể thế tiến công của ngôn quan mạnh thế nào, đều có thể lưu trung không phát, thậm chí lợi dụng quyền lực phê hồng để bác bỏ, mặc dù không nhất định có thể đứng ở thế bất bại, nhưng ít ra nó rất khó gặm.

Nhưng hiện tại, sớ [Trần ngũ sự] đã thành pháp lệnh, như vậy không trải qua phiếu nghĩ là không được phê hồng, thậm chí Phùng Bảo muốn chế trụ tấu chương cũng không có khả năng rồi! Có đạo ý chỉ này, tấu chương buộc tội Phùng Bảo trình lên, ti Lễ giám chỉ có thể phát cho nội các nghĩ chỉ, quyền hành ở trong tay mình, không lo không bóp nát được một Phùng Bảo!

Hiện tại mình triệu tập các Ngôn quan tới trị phòng ti Lễ giám thương nghị, chính là vì thương định ra kế hoạch tổng tiến công cuối cùng.


Nếu như thay đổi người khác, có lẽ còn phải vào mật thất bí mật mưu đồ thêm, tận lực chối bỏ bản thân; nhưng tính cách của Cao Củng không cho phép mờ ám như thế, hơn nữa Phùng Bảo là ti lễ chưởng ấn thái giám, tấu chương trình lên, hắn lập tức có thể thấy được. Huống chi Phùng Bảo còn là đề đốc Đông Xưởng, thời khắc giám thị mình, còn có chỗ nào bí mật nữa đâu?

Nhưng không sao, vốn là chiến tranh chính đại quang minh, không cần phải bí mật hành sự! Tất cả kế hoạch là Cao Củng hắn phát động, Cấp sự trung và Ngự sử cũng chịu Cao Củng hắn làm chủ. . . Những năm gần đây, hắn cùng các ngôn quan hoà mình, chính là sự thực đã công khai từ lâu, căn bản không cần che giấu, cũng không sợ bị xoi mói cái gì. Bởi vì Cao Củng chỉ chuẩn bị dùng lá cờ đường đường chính chính để đánh ngã tên thái giám chết tiệt đại gian đại ác kia!

Đợi các học sinh đến đủ cả rồi, Cao Củng đã khôi phục bình tĩnh, không cần nói thêm cái gì, chỉ cần truyền đọc cho các quan tiên phong của mình sớ [Trần ngũ sự] đã nhận được câu trả lời, liền làm cho mọi người huyết mạch sôi sục, xoa tay xắn tay áo rồi.

Nếu Phùng Bảo cũng không thể làm khó dễ nữa, vậy còn do dự gì nữa? Kiến công lập nghiệp chính vào lúc này!

Vì vậy Hàn Tiếp trước tiên mở miệng:
– Sư tướng, triệu hoán các đệ tử đến đây có phải vì việc buộc tội Phùng Bảo không?

– Không sai.

Cao Củng vuốt chòm râu, nhìn mọi người chung quanh nói:
– Ngày đó hoàng thượng đăng cơ, các ngươi phải nổi giận đùng đùng cáo trạng với ta, nói Phùng Bảo trộm đứng bên ngự tọa, lén chịu bách quan quỳ lạy, loại đại bất kính đi quá giới hạn này đương nhiên phải nghiêm ngặt buộc tội. Nhưng mà lão phu suy nghĩ tân hoàng đăng cơ, thái độ trong cung còn chưa sáng tỏ, cho nên không cho phép lập tức phát động. Hiện tại xem ra, tân hoàng thượng còn có nhị vị nương nương, đều vẫn lấy quốc sự làm trọng, lấy đại cục làm trọng, cũng không phải một mặt thiên vị.

Nói rồi hắn giơ lên bản sớ [trần ngũ sự]:
– Đây là minh chứng!

– Hoàng thượng đã làm tấm gương cho chúng ta, chúng ta làm thần tử thì còn do dự gì nữa? – Cao Củng nhìn mấy người nói: – Tội trạng của Phùng Bảo ta thu thập cho các ngươi đều chuẩn bị sẵn hết chưa?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.