Đọc truyện Quái Dị Thẻ Ma Pháp – Chương 9: Khảo Thí Viết
Nơi đây là quảng trường khảo thí của ba đại thư viện. Ở đây đang có ngàn đứa trẻ tập trung chờ đợi khảo thí. Ở giữa quảng trường đông đúc này, trong khi mọi người ai nấy đều bảo trì im lặng, Nhất Thành lại chân cao chân thấp liên tục liếc ngang ngó dọc, đối với người khác, khảo thí này cực kỳ quan trong. Nhưng nếu nhìn tới hắn thì chả khác gì đến dạo chơi, tò mò nhìn khắp nơi. Nhất Thành làm gì có khái niệm khảo thí gì. Mà hắn chẳng quan tâm, việc khảo thí này là tuỳ duyên. Mà đã nói duyên phận thì có khẩn trương cũng không được. Tên này tâm lý lúc nào cũng biến thái khác người như vậy.
Nhất Thành chú ý đến trên đài phía xa, có ba trung niên nhân đang ngồi. Bọn họ đều là ở tuổi trung niên, phía sau đứng một đám trẻ tuổi, có vẻ như đây là học viên của các thư viện. Dây là người của Ma pháp đế tắc thư viện, Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện, cùng Nhật Nguyệt thư viện.
Một nữ trung niên đang ngồi lên tiếng.
– Thời gian cũng không còn sớm, nên bắt đầu khảo thí rồi.
Dứt câu, ba người đứng dậy bước đến trước hô lớn,
– Ta xin tự giới thiệu. Ta là Đổ Tư, bên cạnh là Đố Ngũ, và Lưu Hương – người sẽ giám sát việc trắc thí của các ngươi.
– Lần này có một chút thay đổi trong việc khảo hạch. Khảo hạch vẫn chia làm ba phần chính là viết, khảo hạch thuộc tính và ảo cảnh. Nhưng lần này thứ tự sẽ đảo lộn, viết rồi đến ảo cảnh, sau đó là khảo hạch thuộc tính. Nhắc nhở các ngươi một câu, lần này khảo hạch ảo cảnh sẽ mạnh gấp mười. Nếu không cẩn thận có thể sẽ mất trí, hãy suy nghĩ kỹ càng mới tham gia. Hiểu không?
– Rõ!
– Được lắm, vậy khảo hạch viết bắt đầu. Các ngươi chia làm ba nhóm. Từng người tiến đến trước ba bàn kia. Bên phải là một tờ giấy có viết chữ, bên trái là 1 tờ giấy trắng. Các ngươi chỉ việc chép lại những gì ghi trên giấy bên phải sang tờ bên trái, rồi cầm giấy các ngươi viết nộp lên cho chúng ta ba người. Chúng ta sẽ thông báo kết quả ngay sau đó.
Nhất Thành nghe xong nội dung thi viết thì há mồm lớn,
– Thi kiểu gì thế này, ai biết chữ hay không hả? Ở thế giới này, đứa nhóc năm tuổi đã biết đọc, biết viết. Chắc chắn tờ giấy kia có vấn đề.
Nhanh chóng xếp vào hàng, ai ngờ Nhất Thành ngẩn người một lúc thì trở thành xếp cuối cùng. Buồn chán chờ đợi, hắn thấy đám nhóc cùng thôn cũng xếp hàng ở nhóm khác. Mặt mày thì lo lắng chờ đợi. Lúc này, trên đài hắn phát hiện người quen, Vi Vi đang đưa giấy đến cho nữ trung niên tên Lưu Hương. Nàng liền gật gật đầu mỉm cười, rồi chỉ vi vi đứng về phía sau hắn. Nhìn sơ qua là biết người đứng sau nàng là thông qua còn rời đài là rớt.
Một nửa số người ở quảng trường đã khảo thí xong, người được thông qua rất ít. Sau lưng ba người kia có khoản 30 người.
Nhanh chóng đến đám người Bá Nhân, rất tiếc chỉ có hai người trong bọn hắn thông qua. Đó là Bá Nhân với Nhan Du. Du Nhân và Nhân Dịch bị đuổi xuống.
Nhất Thành than thở lẩm nhẩm.
– Haizzzz, hai thằng nhóc kia chỉ là người thường. Không biết người xuyên việt như ta có duyên hay không đây?
Nhất Thành thì thở dài nhưng lúc này đám Phàm Thúc đang hưng phấn không thôi.
Chờ một lúc lâu, cũng đến phiên nhất thành. Hắn tiến đến gần bàn, cầm bút lên nhìn về phía tờ giấy bên phải kia. Nhất Thành trợn mắt, lẩm bẩm đọc bốn câu thơ trên tờ giấy.
– Miệng mỉm cười nhưng tâm hồn buốt giá
– Khóc trong lòng nhưng mặt vẫn vui tươi
– Giấu nỗi đau một góc nào sâu thẩm
– Nguyện suốt đời làm một kẻ vô tâm
Cái quái gì đây? thơ thất tình? Chắc chắn người ra đề này đang thất tình. Ha… ha..ha.. Lão này thật là, rảnh quá đến nổi viết thơ thất tình thành đề khảo thí. Nhất Thành cảm thấy mấy chữ viết này toả ra khí tức kỳ lạ, giống như đang nhảy múa trên tờ giấy.
Nhất Thành liền viết bài thơ này vào tờ giấy bên trái, vừa viết hắn vừa cười tà mị, quyết định làm thêm bốn câu thơ viết vào bài thi của mình.
– Đông đến rồi em bên hắn lạnh không?
– Anh nhớ em, nhớ vãi lồng ra ấy
– Nhớ năm xưa anh cùng em chống đẩy
– Không mặc gì mà có thấy lạnh đâu.
Nhất Thành mang bài mình nộp lên. Khuôn mặt Đồ Tự thay đổi liên tục. Ban đầu thì vui mừng, sau đó thì đen thui. Giống như ăn nhầm phân.
Nhất Thành là người thi cuối cùng, hai nhóm kia đã xong trước một lúc. Cả đám đều đang nhìn về bên này chờ kết quả người cuối cùng để kết thúc khảo thí vòng đầu. Ai ngờ, lúc này cả đám thấy mặc Đồ Tự liên tục biến đổi, cả đám nổi lên sự hiếu kỳ trong lòng.
Bá Nhân, Nhan Du và Vi Vi đứng phía sau hồi hộp nhìn về bên này. Bọn họ trong lòng lo lắng Nhất Phàm không thể qua được. Trong đầu ba người đang tự hỏi? Bọn hắn cảm thấy không đúng, thường thì vài giây là có quyết định, sao lần này lâu thế.
Đổ Tư trợn mắt nhìn Nhất Thành, lắp bắp mãi không nói nên lời.
– Ngươi, người, người….
– Ta qua khảo hạch không? Ta đã chép đúng bốn câu thơ, thậm chí tăng thêm bốn câu nữa. Phải cho ta thêm điểm đó?
Nhất Thành dương dương tự đắc nói. Hắn rất đắc ý bốn câu thơ hắn vừa làm.
Sau một lúc chờ đợi không thấy gì, Lưu Hương và Đố Ngũ quyết định đi đến bên này xem chuyện gì xảy ra. Bọn họ trong lòng rất tò mò, sao Đổ Tư kia lại mặt mày đen thui như thế? Trong đám bọn họ, Đổ Tư là người mạnh nhất ở đây. Cũng là người ra đề thi lần này, viết lên bốn câu thơ tình kia. Người làm tên kia nhăn mặt với nói lắp thì tất cả các thư viện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà hôm nay thằng nhóc kia lại làm được. Hai người đang tò mò tự hỏi trên tờ giấy kia viết cái gì?
Tiếp lấy tờ giấy kia, cả hai đều sửng người 1 lúc.
– Tục tỉu
Lưu Hương, vị nữ lão sư duy nhất nhìn Nhất Thành mắng. Đố Ngũ thì cười như điên dại.
– Ha…Ha…Ha..
Tiếng cười lớn của Đố Ngũ chấn động cả quảng trường.