Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 8: Cảnh giới phép thuật


Đọc truyện Quái Dị Thẻ Ma Pháp – Chương 8: Cảnh giới phép thuật

Thì ra chỉ có người có phép thuật mới tìm hiểu về cảnh giới. Người chưa tu luyện sẻ tránh nói việc này với người thường. Mà dù biết thì trước 15 tuổi cũng không thể tu luyện phép thuật nếu không sẽ ảnh hưởng đến cơ thể phát triển.

Magic Plate được chia làm ba loại cảnh giới lớn, người ta dùng màu sắc của Magic Plate để phân biệt ba loại cảnh giới này.

Thứ nhất là Red Plate (thẻ ma pháp đỏ) có sức chứa kém. Red Plate được chia làm sơ cấp, trung cấp và đỉnh phong. Phân biệt cảnh giới này bằng các ký hiệu trên thẻ Rb, Rm, Re. Trong đó, Rb là thuộc sơ cấp cảnh giới, sức chứa thẻ ma pháp yếu kém nhất. Rm là sức chứa trung cấp, cuối cùng là Re là sức chứa đỉnh phong của Red Plate. Ở Red Plate cảnh giới, muốn đột phá từ sơ cấp đến trung cấp thì phải qua ba giai đoạn. Giai đoạn ký hiệu Re đám mây, Re vương miện, và Re ngọn lửa. Những giai đoạn này sẽ hiện hữu hình ảnh đúng như tên gọi phía trên của các ký hiệu. Tương tự như vậy từ Rm đến Re cũng phải trải qua ba giai đoạn ký hiệu đó.

Sau cảnh giới Red Plate (thẻ ma pháp đỏ) sẻ là Silver Plate (thẻ ma pháp bạc) và Gold Plate (thẻ ma pháp vàng).

Nam thúc mới là thuộc cấp Red Plate đỉnh phong dấu hiệu vương miện. Nếu muốn tìm hiểu thêm thì lão cần phải đột phá cảnh giới cao hơn nữa.

Nhất Thành nhớ đến Âm Tà Công ở trong Huyết Luyện Cốc. Hôm đó hắn thấy hai người kia là Silver Plate. Không biết hai lão kia đã đến đỉnh phong chưa? Nhưng hắn chắc chắn là Âm Tà Công mạnh hơn Nam Thúc này gấp trăm lần.

– Nam Thúc, sao lúc nảy chiến đấu? Thúc lại hiện ra Red Plate. Không phải lúc đánh nhau thường tránh để đối thủ phát hiện thực lực mình sao?

Nhất Thanh tò mò hỏi, ở các tiểu thuyết võ hiệp hay kiếm hiệp. Ai cũng tìm cách giấu đi sức mạnh của mình, khi chiến đấu sẽ có nhiều lợi thế và tạo yếu tố bất ngờ.

Nam Thúc nghe hỏi vậy thì ngẩn người, sau một lúc suy tư, lão thở dài nói

– Thật ra không phải là không muốn che giấu mà là không thể che dấu chúng. Thẻ ma pháp là nơi chúng ta ghi lại các loại ma pháp chúng ta học được. Nó là vật chứa, cũng là nơi bắt nguồn của các loại ma pháp. Muốn kích phát ma pháp, ta có thể thông qua cơ thể để truyền ma pháp ra ngoài bằng bình chứa ma pháp trong người, nhưng muốn kích hoạt một nguồn năng lượng phép thuật lớn, Magic Plate chính là cầu nối. Để Magic Plate tiếp xúc với vật hoặc vật chất cần thi phép, lúc đó chúng ta có thể kích hoạt năng lượng phép thuật nhiều hơn. Điều này lúc nào vào được thi viện sẽ biết rõ hơn. Ma pháp rất đa dạng, thiên biến vạn hoá, chủ yếu là tuỳ người sử dụng và cảnh giới của họ.


Nhất Thành suy nghĩ một chút liền hiểu, nếu muốn sử dụng nhiều năng lượng phép thuật thì không thể lấy cơ thể làm vật dẫn được. Mà phải dùng trực tiếp ma pháp chứa đựng trong thẻ ma pháp. Nhưng đó chưa phải là tất cả, hắn rất hiếu kỳ cái thiên biến vạn hoá mà Nam thúc nhắc đến.

Sau việc quái dị tân công đêm hôm đó, cả chặn đường còn lại không có gì xảy ra vấn đề gì. Hai nhóm song song cùng nhau lên đường.

Vài ngày qua đi, xa xa Huyết Nguyệt Thành đã hiện ra trước mắt. Ngay khi bọn họ quyết định tiến vào thì một nhóm nhân mã từ trong đi ra. Những người này nhìn qua là biết đế quốc binh sĩ. Đám người này mặc giáp trụ, cưỡi ngựa chiến. Một trung niên nam nhân mặt quáp trụ nổi bật đi đầu nhảy xuống quỳ gối trước xe ngựa của vị phu nhân kia.

– Mặc tướng Trùng Dân, tham kiến phu nhân.

Phu nhân vén màn xe, nhìn vị tướng quân Trùng Dân quỳ trên mặt đất. Trên mặt nở nụ cười nhẹ nói,

– Trung Dân tướng quân không cần khách sáo, xin hãy đứng lên. Lần này chúng tôi đến đã làm phiền người rồi.

– Phu nhân đến Huyết Nguyệt Thành là vinh dự của mặc tướng. Mời phu Nhân vào thành nghỉ ngơi.

Trung Dân tướng quân kia đứng dậy nói, binh lính sau lưng liền mở ra 1 con đường.

Phu Nhân lúc này quay sang nhóm người Nhất Thành hỏi,

– Nhất Thành, có nơi dừng chân chưa? Nếu không hay là ngươi đến ở cùng chúng ta?


Mấy ngày qua đi chung, Nhất Thành đã hơi quen vị phu nhân này. Vi Vi lâu lâu cũng nói chuyện với hắn, bị hắn chọc cười khúc khích cả ngày. Mọi người rất thích tính cách Nhất Thành, 1 thiếu niên nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ thấu đáo cẩn thận.

Kiến thức rộng rãi, với lại trên người Nhất Thành toả ra vẻ thần bí. Sau khi việc quái dị tấn công, Nam thúc đã nhiều lần hỏi xem hắn làm sao nhận biết được quái dị xuất hiện. Nhất Thành chỉ trả lời qua quýt rồi lãn đi, càng như thế, hắn càng làm vị phu nhân kia Nam thúc và Vi Vi cảm thấy hắn thần bí hơn.

Trung Dân tướng quân khuôn mặt ngạc nhiên nhìn về Nhất Thành. Thiếu niên này áo quần thô sơ, không phải con cháu quyền quý, thế mà được phu nhân này yêu quý đến thế. Phải biết ít ai lọt vào được mắt của vị phu nhân này.

– Đa tạ, chúng tôi đã có tính toán khác. Phu Nhân, Vi Vi, Nam thúc, hẹn gặp lại ở khảo thí.

Nhất Thành cười cười chào hỏi rồi ra dấu cho Phạm Nham chuẩn bị tách đoàn.

– Uh, vậy thì hẹn gặp lại. Nếu có khó khăn gì nhớ tới tìm ta.

Vị phu nhân kia cũng không ép. Nói xong liền vào xe tiến vào thành. Lúc Nam Thúc đi ngang qua Nhất nam,

Nếu có khó khăn gì thì đến Kinh thành tìm ta, cứ nói tìm Nam Hữu Vân sẽ có người biết.

Nam Thúc nói xong liền đi theo xe vào thành.

Khi binh lính rút đi hết, Phạm Nham liền tiến đến hỏi.


– Vì sao không chấp nhận lời mời vị phu nhân kia? Chắc chắn thân phận của họ không nhỏ?

Nhất Thành nheo mắt nhìn Phạm Nham,

– Nham Thúc, chúng ta là người thường. Những người kia thân phận quá cao. Nếu mà theo họ, sẻ có vinh hoa phú quý nhưng mất đi tự do. Thứ hai là nếu phạm lỗi thì sẽ liên lụy đến Tiêu Tiêu Thôn. Bọn họ đều là người tu luyện, trong mắt họ người thường chỉ là sâu kiến. Thứ ba, chúng ta không có thực lực hay là thế lực, nếu tham gia họ thì chỉ làm nô tài bán mạng là cùng. Đừng nhìn họ bây giờ thân thiện, nếu có nguy hiểm, hy sinh mấy tên quê mùa là chuyện bình thường.

Nhất Thành cười lạnh nhìn đám người Phạm Nham,

– Ở thế giới mạnh được yếu thua này, không có thực lực hay tiềm lực, thì nên kiếm nơi bình bình thường thường mà sống qua ngày. Tham gia tranh quyền đoạt lợi chỉ mất mạng vô ích. Nắm tay ai lớn, người đó làm chủ.

Bọn Nham Thúc nghe Nhất Thành nói vậy thì trầm mặt. Sau 1 lúc Phạm Nham mới thở dài nói,

– Nhất Thành nói đúng. Ở thế giới này Nắm tay ai lớn, người đó làm chủ.

Ba người Phạm Nham bọn họ sao không hiểu được đạo lý này. Nhóm Bá Nhân thiếu niên phương cương còn chưa hiểu lắm nhưng trải qua chuyện vừa rồi. Bọn hắn tự hỏi nếu mấy người kia đánh không lại quái dị, họ sẻ có dùng mình làm vật hy sinh để họ chạy thoát không.

Huyết Nguyệt Thành nằm gần rừng rậm Huyết Nguyệt nên lúc nào cũng náo nhiệt. Đủ mọi loại người tụ tập ở đây. Bây giờ thêm việc thư viện khảo thí, làm cho nơi đây trở nên càng nhộn nhịp. Đường phố chật ních người, 2 bên buôn bán đủ thứ kỳ hoa dị bảo. Nếu bọn họ đến đây mà không có ai dẫn đường chỉ sợ nhà trọ cũng khó tìm.

Nhất Thành vừa vào thành liền trở nên hiếu kỳ. Ở đây kiến trúc thật sự rất đặc biệt, mang theo 1 phần hiện đại và 1 phần cổ xưa. Hai bên đường thì buôn bán phức tạp, có thức ăn, vũ khí, thậm chí có sủng vật…. Con người thì đủ thể loại, nhìn sơ qua có người tu luyện, dân liều mạng, chiến sĩ, và người thường. Cách ăn mặc mỗi người mỗi vẻ, có người mặt 1 chiếc áo khoác đen trùm đầu, nhìn qua rất giống pháp sư thời trung cổ. Có người thì mặt như chiến sĩ, tay chân để trần, trên thân mang giáp nặng, thậm chí có người rất giống đạo sĩ.

Nham Thúc dẫn bọn hắn đến 1 khu nhà củ, nằm phía nam thành.


– Đây là nơi chúng ta sẽ ở lại cho đến hết khảo hạch. Mỗi lần có công việc, ba người thúc đều ở đây.

Nhà này đã rất cũ và có duy nhất chỉ 1 phòng nhưng như vậy cũng tốt rồi. Bọn họ dù sao cũng là từ thôn quê nghèo đi ra nên cũng chả để ý. 1 Phòng duy nhất dành cho Nhan Du còn cả đám nam nhân thì ngủ ngoài phòng khách.

Sau khi dọn dẹp một chút, thấy đã được thì Cung thúc đi kiếm chút đồ ăn về cho cả bọn. Ăn xong thì cả đám lăn ra ngủ. Mấy ngày qua, bọn họ quá mệt mỏi. Ba vị thúc thúc thì đi ra ngoài, hình như còn có việc.

Nhất Thành không ngủ mà ra sân phơi nắng. Đến tối, nhóm Nham thúc trở về trên tay mang theo 1 chút đồ ăn. Cả đám quây quần ăn uống, nói chuyện phiếm. Nhưng có 1 tin tức quan trọng được Nham Thúc nhắc đến.

– Hôm nay ta đi ra ngoài thì có được 1 chút tin tức về việc khảo hạch. Đợt này có ba thư viện lớn đến khảo hạch ở Huyết Nguyệt Thành. Gồm: Ma Pháp Đế Tắc thư viện, Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện, và Nhật Nguyệt Thư Viện. Bọn họ đều là thư viện nổi danh, từng đào tạo ra học viên xuất sắc. Lần này nghe nói việc khảo thí sẻ khó hơn mấy lần trước, tất cả gia tộc, thanh niên tài tuấn ở Đại Càn Quốc đều tập trung về đây khảo hạch. Vì thế nếu ra ngoài hãy chú ý cẩn thận đừng gây xích mích. Nhỡ chạm vào người có quyền lực thì rất khó giải quyết.

Mấy người Nhất Thành liền gật đầu đồng ý. Nhân Dịch và Nhu Nhân trải qua chuyện quái dị tấn công cũng thu liễm bản thân, họ đã hiểu cái gì là sức mạnh và quyền lực.

– Ngày mai Thúc sẽ dẫn các nhóc dạo quanh thành. Ra ngoài biết nhiều 1 chút cũng tốt cho mấy nhóc.

Nham Thúc đánh tiếng. Mọi người ăn xong thì chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.

Huyết Nguyệt thành càng ngày càng đông đúc. Cả đám Nhất Thành cũng đều làm quen với sự nhộn nhịp ở đây. Mấy ngày này bọn họ không đi đâu nhiều, chỉ dạo quanh 1 chút rồi về. Tối hôm trước ngày khảo thí, cả đám tập trung lại với nhau, ngồi ăn uống. Ngày mai, có lẽ là bước ngoặt trong cuộc đời của họ.

Phàm Nham vừa rồi uống hơi nhiều liên tục dặn dò,

– Các nhóc nhớ lấy, dù ngày mai có vào được thư viện hay không chúng ta cũng tự hào về các nhóc. Bá Nhân, ta đa nghe chuyện của ngươi. Đừng có liều mạng và cũng đừng đi sai đường. Dù thế nào, Bá Nhân ngươi phải sống thật tốt vào nghe không? Còn Du Nhân, bỏ ngay cái tính hách dịch đi, thế giới này rộng lớn coi chừng mất mạng. Nhân Dịch, người phải có của mình chính kiến, đừng nghe lời người khác. Nhan Du nếu thích ai, muốn cái gì thì phải nói ra, cứ câm nín vậy thì không ai biết mình muốn gì đâu. Nhất Thành …..

Lão thao thao bất tuyệt tới lúc hết chịu nổi thì lăn ra ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.