Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 10: Vật Chất Bí Ẩn


Đọc truyện Quái Dị Thẻ Ma Pháp – Chương 10: Vật Chất Bí Ẩn

– Giỏi, Giỏi, Giỏi.

Đố Ngũ cười ha hả vỗ vai Nhất Thành khen ba tiếng giỏi liên tục. Lưu Hương và Đồ Tư bên kia đang trừng mắt với Đố Ngũ.

– Giỏi cái đầu ngươi, thơ tục tĩu vậy mà khen? Đầu ngươi bị lừa đá?

Lưu Hương không lưu tình trách mắng Đố Ngũ.

– Vần điệu rõ ràng, dễ hiểu. Còn chê gì nữa. Với lại chỉ trong vài giây ngắn ngủi có thể nghĩ ra bài thơ đối đáp với đề thi. Hẳn đã rất giỏi. Các ngươi không phục sao? Với lại hắn viết đúng bốn câu thơ, đã là thiên tài trong thiên tài rồi.

Đố Ngũ cũng chả kém đáp trả.

Nhất Thành giờ thì đứng một bên xem kịch, nhìn ba người kia đang cãi nhau. Giống như chuyện này chả liên quan đến hắn. Nghe Đỗ Ngũ nói đến thi viết liền hỏi vấn đề thắc mắc trong lòng.

– Mấy vị lão sư, đề thi này là sao? Ta nghi ngờ nảy giờ. Chẳng nhẽ thi xem ai viết chữ đẹp?

– Người tham gia khảo thí mà việc này cũng không biết?

Đồ Tư nhìn hắn nghi hoặc hỏi.


– Ta đi ra từ thôn nhỏ, có ai nói cho ta việc này đâu? Thâm chí mới biết đến việc tu luyện không lâu?

– Uh, vậy cũng dễ hiểu vì sao ngươi không biết. Mấy chữ kia được Lão Tư dùng ma pháp đặc biệt viết ra. Chỉ có người có thiên phú ma pháp mới đọc được. Mức độ khó tùy theo từng câu. Chép được câu đầu, thiên phú yếu. Chép câu hai, thiên phú chỉ trung bình, câu thứ ba – thiên phú khá. Câu thứ tư là thiên tài.

Đố Ngũ lên tiếng giải đáp cho Nhất Thành.

– Vậy thư viện nhận học sinh thiên phú khá hay chỉ nhân thiên tài?

– Chỉ nhận thiên tài. Năm nào cũng vậy, năm này khó hơn 1 chút. Phải đọc được ba chữ trong hàng thứ tư. Vậy mới được thông qua. Những người thiên phú khá, chúng ta sẽ tặng không một pháp môn tu luyện, coi như bồi thường.

– Ngươi thông qua khảo thí, đứng vào hàng đi.” Đồ Tư trầm giọng lên tiếng.

– Vậy bài thơ này tặng cho ngài, tuổi lớn rồi, làm gì phải nhanh một chút. Nếu không lại không biết lúc nào mới có nương tử.

Nhất Thành cười hi hi nói. Sau đó đi đến đứng cùng Bá Nhân.

– Ha…ha…ha

Đổ ngũ với lưu Hương nhịn không được cười lớn. Đố Tư thì mặt đen như đít nồi. Từ lúc hắn làm lão sư đến giờ, làm gì có ai đùa giỡn hắn. Lần này thì quá mất mặt.


Cả đám thiếu niên đứng sâu lưng Đồ Tư ai nấy cũng mặt mày cổ quái. Họ đâu có ngờ, 1 vị lão sư nghiêm túc, mạnh mẽ lại bị một tiểu tử đùa giỡn. Dù không biết trong giấy viết gì nhưng chắc chắn là thứ thú bị.

– Bắt đầu đợt thứ hai khảo hạch. Các người nhanh chóng di chuyển ra giữa quảng trường. Nhớ giữ vững tinh thần. Lúc các ngươi tỉnh dậy tự mình đi ra khỏi vòng ánh sáng tức là các ngươi đã thông qua khảo nghiệm thứ hai.

Đợt khảo hạch vừa rồi đã loại rất nhiều người, giờ ở giữa quảng trường không đến 100 thiếu niên trẻ tuổi. Nhanh chóng đám thiếu niên di chuyển ra giữa quảng trường. Không chỉ bọn hắn, mà còn đám học viên của ba trường chia ra đứng thành vòng tròn bao vây bọn họ.

– Khao khí bắt đầu.

Nhất thành thấy đám học viên liên tục kết ấn. Một vòng sáng nhanh chóng hình thành.

Bỗng nhiên, Nhất Thành cảm thấy choáng váng, mắt hoa lên. Lúc ổn định lại, trước mắt liền xuất hiện cảnh đường phố. Mà đường phố này là của địa cầu, hắn nhớ đây là lúc hắn mới làm về. Nhất Thành ngơ ngác đứng yên tại chỗ, chẳng nhẽ hắn đã trở về. Chính lúc này trên đầu hiện lên một vệt đen. Hắn nhận ra đây là viên thiên thạch đã rơi trúng mình, làm mình xuyên qua. Cảnh này làm sao hắn quên được? Cũng vì nó mà hắn đã đến với thế giới này? Vi nó mà hắn phải rời xa người thân, bạn bè? Hắn đã từng rất hận, mệt mỏi khi phải sống một nơi xa lạ. Không người thân, không bạn bè. Hắn ngẩng đầu nhìn chầm chầm vào viên thiên thạch kia đang rơi xuống. Cảm giác chờ đợi và biết trước không thể tránh khỏi thật làm hắn rối bời khó chịu.

Đúng lúc này, không gian xung quanh vặn vẹo, biến dạng. Mọi thứ tối đen, ánh sáng le lói duy nhất xuất hiện. Một hình dạng người mà không phải người, như một đám sương khí đang lơ lửng trước mặt hắn, là vật tỏa ra ánh sáng duy nhất trong bóng đêm đen.

– Xin chào

– Ai đang nói chuyện?


Nhất Thành giật mình, nhìn loạn xung quanh. Tiếng nói kia giống như từ hư không xuất hiện. Hắn không thể xác định được vị trí hay có bất cứ nhận biết nào.

– Ngươi không cần tìm kiếm, ta đang ở trước mặt người.

– Ngươi là đám sương này, làm sao có thể?

– Ta không có hình dạng cố định, vì thế ta có thể hóa thành bất cứ thứ gì.

Đám sương liền hóa thành vô vàng muôn thú cuối cùng dùng hình thể người xuất hiện trước mắt Nhất Thành.

“Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?”

“Ta không nhớ mình là ai? Đến từ đâu? Ta chỉ nhớ mình rớt trúng đầu ngươi, rồi không gian rạn nứt, cả hai chúng ta được đưa đến thế giới này.”

Nhất Thành giật mình, hắn liền nghỉ đến một thứ

– Ngươi chính là viên thiên thạch kia, rơi trúng đầu ta ở trái đất?

– Có thể nói như vậy, hình như ta gặp tai nạn, một vụ nổ lớn xảy ra. Làm ta mất phương hướng, thương tổn nặng. Lúc rơi trúng ngươi, ta liền nhập vào linh hồn ngươi, làm nơi trú ẩn mới, chờ thương thế tốt hơn. Không nghĩ tới ta nhanh chóng tỉnh lại như vậy, hình như trong vô thức, ta đã hấp thụ một loại vật chất bí ẩn. Nó giúp ta chữa trị, vừa rồi có thứ xâm nhập linh hồn ngươi, dựa vào cơ hội đó ta liền tỉnh dậy. Hoàn thành việc chữa trị cuối cùng.

Nhất Thành ngơ ngác, đây là tên hại hắn. Mang hắn thế giới này, thắm chí hắn còn nhập vào linh hồn mình làm nơi trú ẩn để chữa trị thương thế. Vật chất bí ẩn? có thể là quái dị bị hút lấy lúc hắn mới trùng sinh. Mà cũng có thể là thứ đen đen ở Huyết Luyện Cốc kia. Mà hắn muốn biết? Hắn có thể trở về không?


– Vậy ngươi có thể mang ta trở về thế giới cũ không?

– Không thể, cơ thể ngươi ở thế giới kia đã bị hủy diệt. Mà lúc rớt vào khe nứt, ta không biết chúng ta đã trôi dạt bao lâu. Có khi 100, 1000 năm, có khi 1, 2 ngày. Chính ta không biết mình ở đâu. Vũ trụ rộng lớn vô biên, dù ta trước kia cũng không biết vũ trụ rộng bao nhiêu. Muốn tìm lại thế giới trước kia, khó như mò kim đáy bể.

Nhất Thành thực sự muốn khóc, hắn đã hòa nhập một chút vào thế giới này nhưng hắn làm sao quên được cuộc sống trước kia. Gia đình, bạn bè, chẳng nhẽ tất cả chỉ còn là ký ức thôi sao?

– Xin lỗi, cũng vì ta mà ngươi mất đi tất cả.

– Không sao! Đó là tai nạn, cũng không phải ngươi cố tình. Với lại nhờ ngươi mà ta sống lại. Nhưng mà ngươi là ai? Còn nhớ được những gì?

Nhất Thành cũng không so đo quá nhiều, việc này xảy ra trên người hắn. Có thể nói là trong cái rủi có cái may. Với lại đây là tai nạn, chả ai muốn xảy ra cả.

– Ta nhớ mình là vật chất bất tử bất diệt. Ta sinh ra từ lúc nào cũng không nhớ nổi, chỉ biết, vụ trụ này được tạo nên từ các vật chất. Vật chất sinh mệnh, vật chất không sinh mệnh. Con người cũng được tạo ra từ vật chất sinh mệnh. Trái đất cũng tạo ra từ vật chất. Vũ trụ bao la không ai biết nó đến từ đâu, và từ đâu sinh ra vũ trụ. Nói chung ta không biết.

Nhất Thành nghe xong thì như đi trên mây. Cái vì vật chất, cái gì sinh ra vũ trụ. Vật chất tạo con người? Hắn không thể hiểu nổi. Vật chất tiếp tục nói.

– Ta giờ phải rời đi. Đi tìm lại ký ức cùng nơi được sinh ra. Có thể là trăm triệu năm ánh sáng, có thể sẽ không bao giờ tìm thấy. Lần này xuất hiện là cám ơn ngươi đã giúp đỡ ta, dù trong vô thức.

– Haizzz. Có vẻ ngươi sẽ đi một nơi nào đó rất xa, ý ngươi là ngươi xuất hiện cảm ơn, và cũng là chia tay. Có lẽ ta phải sống ở thế giới này rồi.

– Không, chưa chắc ngươi sẽ ở mãi thế giới này. Người ở thế giới này có thể tu luyện ma pháp. Cái gì là tu luyện? Ta không hiểu. Nhưng ta hiểu bọn họ đang tìm cách hòa hợp với thiên nhiên, sử dụng và tìm hiểu các vật chất trong vũ trụ. Mà nếu ngươi tu luyện đến lúc hiểu rõ mọi thứ, có khi ngươi sẽ tìm được đường về nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.