Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 52: Thâm tình (5)


Đọc truyện Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào – Chương 52: Thâm tình (5)

Editor: Shiba

– —

Phòng bệnh Lục Gia Hành đang ở điều kiện cơ sở vật chất đều thuộc hạng nhất, hiệu quả cách âm không tồi, Hứa Lê bước vào mới nghe thấy tiếng Lý Trị la hét ầm ĩ.

“Hôm qua chúng ta đã lên kế hoạch là phải so tài một trận cho ra trò, sau đó mở tiệc lặn dưới đáy biển, mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, còn nói nhất định phải chụp ảnh kỉ niệm, cậu đột nhiên mang con gái nhà người ta bỏ đi.” Lý Trị chống hông, cúi đầu nhìn cánh tay Lục Gia Hành “Sớm biết thế chúng tôi nên giữ cậu lại nhất quyết không cho đi!”  

Chu An Thời nho nhã đứng một bên, “Nhờ phúc của Lục tổng, sân huấn luyện nhà tôi tránh được một kiếp.”

“Vậy chờ cậu ta khỏe lên chúng ta lại ăn mừng!”

Đang lúc vui vẻ, có người nói: “Lục tổng hôm qua đua xe vẫn bình thường, sao tự dưng sau một đêm đã thành ra thế này rồi, bệnh gì mà kỳ quặc thế!”

Lý Trị nghe xong nhướng mày ba hoa, “Các cậu thì biết cái gì, người ta dẫn con gái đi thì làm gì hở, tôi nói Lục tổng, đàn ông tới đầu ba, thể lực tất nhiên không được như xưa, dù cậu có khỏe tới mức nào nhưng làm sao chịu nổi vật lộn cả đêm như vậy.”

Ở đây đều là người một nhà, Lý Trị nói oang oang chẳng hề kiêng dè, Lục Gia Hành trợn mắt lườm cậu ta, “Đừng nói bậy.”

Lý Trị chỉ vào anh, “Cậu có dám nói cậu không có ý gì?”

Cậu ta nhân dịp Lục Gia Hành nằm bệnh trên giường, không có cách gì trừng trị mình, rốt cuộc có cơ hội trêu ghẹo hai câu mà ngày thường không dám chọc, ai ngờ trêu xong Lục Gia Hành không hề mắng lại, cũng không phản bác.

Bộ dạng anh lạnh nhạt rũ mắt, giống như đang tự hỏi bản thân vấn đề này, lát sau lại trầm mặc xem như là cam chịu.

Cố Hân với gối dựa sô pha ném tới, “Cậu đừng làm phiền Gia Hành nữa!”

Lý Trị ôm đầu trốn, “Tôi chỉ nói thật thôi mà, nếu không em hỏi lão Chu thử xem, trong này anh ấy lớn tuổi nhất, có phải cũng đã xuất hiện biểu hiện lực bất tòng tâm?”

Chu An Thời luôn hoà nhã cũng phải nổi giận, làm bộ muốn bắt Lý Trị, “Tới! Cố Hân, hai ta hôm nay phải trói cậu ta lại!”

“Làm thịt cậu ta!”

Lý Trị kêu rên, “Hai ngươi từ khi nào lại ăn ý như vậy! Đừng, đừng cào nữa!”

Mọi người nô đùa rất có chừng mực, Lục Gia Hành nhìn, mỉm cười. Ngày thường công việc bận bịu, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng như dây đàn, rốt cuộc cũng được thả lỏng một lát. Khi ở cùng những bạn bè chơi xe, anh như được sống lại khoảng thời gian đã từng đánh đâu thắng đó trên đường đua, không gì cản nổi, vô ưu vô lự.

Hứa Lê yên lặng đi đến đầu giường.

Lục Gia Hành giương mắt, “Lại đây, em trốn ở đâu cả buổi không thấy mặt người.”

Hứa Lê có vẻ lo lắng bồn chồn, cuốn vở trong tay đã bị cô cuốn thành ống vặn vẹo trong lòng bàn tay, “Tôi đi viết thơ cho anh.”

“Viết xong rồi à?” Lục Gia Hành cong khóe môi.

Hứa Lê mở đưa cho anh, trang đầu tiên hiện lên mấy dòng chữ thanh tú trang nhã, Lục Gia Hành cúi người, dường như có bốn mùa xuân hạ thu đông nhảy múa qua đáy mắt, lăn tăn gợn sóng không thôi.

Âm thanh vui cười xung quanh phảng phất như biến thành phông nền cho hai người, anh lẩm bẩm đọc:

“Đông Sơn trình gấm vóc, y thủy tiệm đốm lan. Ỷ thụ ngâm thi cổ, bằng phong vọng trạm sàn. Mây trắng lưu chim nhạn, Tà dương lặn trọng còn. Bia tự hang đá chỗ, hào hùng mạc bình thường*.”


(*Tạm dịch:

Núi Đông tựa gấm vóc

Sông xa lấp lánh vàng

Tựa cây ngâm thơ cổ

Đón gió ngắm suối trong

Mây trắng lưu chim nhạn

Tịch dương đến rồi đi

Chữ khắc trên bia đá

Hào tráng đâu bình thường)

Trên mu bàn tay Lục Gia Hành còn cắm kim truyền dịch, dây ống chạm nhẹ lên trang giấy, “” Mây trắng lưu chim nhạn,” có phải ý nói mây trời muốn níu giữ chim nhạn đừng bay đi?”

Hứa Lê gật đầu.

“Sao lại muốn níu giữ?” Hắn hỏi.

Hứa Lê không đáp, chỉ nắm lấy ngón tay anh di chuyển tới nửa câu sau —— “Tịch dương đến rồi đi.”

Cho dù hôm nay mặt trời lặn xuống núi, ngày hôm sau vẫn sẽ mọc lên, đời người nếu có hi vọng, có yêu nhất định sẽ ở lại.

Câu sau trả lời câu trước, như thể nói cho hai người nghe.

Lục Gia Hành nhìn Hứa Lê, sau một lúc lâu mới hiểu rõ mỉm cười, “À.”

Anh lại nhìn thêm lần nữa mới nói: “Chữ rất đẹp, sao trước kia lại không nhận ra nhỉ, em dùng bút lông viết cho anh đi, để anh lồng khung treo trong văn phòng.” Anh gấp cuốn sổ trả cho cô, sách rất mỏng, một hình trái tim rơi ra từ trang giấy, từ vị trí này có thể nhìn thấy hai chữ “Yêu cậu”.

“Đây là gì?” Lục Gia Hành nhặt lên hỏi.

Hứa Lê thậm chí không cần diễn, cô vốn đang hồi hộp vào lúc này thoạt nhìn cực kỳ giống chột dạ.

Lục Gia Hành dứt khoát lưu loát mở ra, bên trong là… một phong thư tình ——

“Lê thân mến, mình yêu cậu tựa như chuột yêu gạo, mặc kệ có bao nhiêu mưa gió, mình vẫn sẽ ở bên cậu như thuở ban đầu! Mong cậu đồng ý làm bạn gái mình! Yêu cậu Tiểu Vương.”

Lục Gia Hành tức khắc giận sôi máu, “Ai viết thư tình cho em?”

Hứa Lê cúi đầu, thầm ước gì có một khe nứt để chui xuống. Dạo trước khi cô vẫn còn làm công việc sắp xếp sách cũ trong thư viện trường, nào biết thẻ đọc kẹp trong sách lại dễ giũ ra như vậy.

Nhưng bây giờ cô đang cực kì lo lắng.

Lục Gia Hành thấy cô im lặng, đen mặt nói: “Em nhìn xem chữ viết thì xiêu xiêu vẹo vẹo, kết câu cũng không biết chấm phẩy, lỗi sai cả đống thế này! Thằng nhóc này chắc là kém cỏi nhất lớp đúng không? Nhìn tới nhìn lui tổng cộng chỉ có dăm ba câu, trong đó hai câu đã ăn cắp lời nhạc trên mạng? Viết thư tình mà chẳng hề có chút chân thành nào!”


Bỗng nhiên cảm thấy mình nói hơi nặng, anh nắm tay Hứa Lê, giọng nói hòa hoãn lại “Không phải là anh cấm người khác không được theo đuổi em, nhưng em xem…… Em vẫn còn đang đi học, chưa rành hết sự đời, nam sinh vừa thấy liền nổi lên ý xấu. Em đã đồng ý với cậu ta chưa?”

Hứa Lê lắc đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn Lục Gia Hành.

Sắc mặt đối phương không tốt, ừm một tiếng, “Làm thế là đúng, từ nay về sau nghe anh đừng để ý tới cậu ta nữa.”

Lý Trị cuối cùng cũng thoát khỏi màn “Bạo lực nam nữ kết hợp”, nhanh nhẩu lấy điện thoại ra chụp lấy chụp để, đèn flash nháy liên tiếp, miệng thì hô hoán, “Lục tổng lại dạy dỗ con nít đấy à.”

Bộ dạng của hai người vừa rồi đã sớm bị người sáng suốt thấy được, tuy nhiên do e ngại tính tình Lục Gia Hành, ai cũng không dám quấy rầy, Kiều Tinh Hoan ngồi trên sô pha, lạnh lùng đưa mắt nhìn.

“Tiểu Lê Tử thi không qua môn à?” Lý Trị nhặt tờ giấy lên xem, “Ối chà, lão Vương cách vách muốn đào tường, bây giờ tiểu Vương cũng muốn đào tường, Lục tổng, sao anh lại bị người ta thọc gậy bánh xe thế này!”

Ngô Lãng thò lại xem, “Mau biến đi chỗ khác, người ta viết thư tình cho Tiểu Lê Tử, cậu xem làm gì!”

Mọi người đang hóng chuyện cuối cùng cũng sáng tỏ.

Lục Gia Hành nặng mặt mở miệng, “Chỉ là nhãi ranh rách chuyện, cô ấy đã từ chối rồi.”

Chu An Thời ho khan hai tiếng, lao tới hoà giải, mọi người cũng thuận theo lờ đi trong ngại ngùng.

Ai ngờ đúng lúc này, Hứa Lê đang đứng một bên đột nhiên mở miệng, giọng nói mềm mại không rõ cảm xúc gì, nhưng nghe tinh thì nhận ra có mấy phần hờn dỗi.

Cô nói: “Anh giáo huấn tôi lâu như vậy, là đang ghen sao?”

Phòng bệnh nháy mắt yên tĩnh đến tột độ.

Chưa từng có cô gái nào dám hỏi Lục Gia Hành câu hỏi trí mạng như thế này, bầu không khí tràn ngập sự xấu hổ, ánh mắt mọi người đổ dồn lại chờ đợi anh trả lời.

Lục Gia Hành cảm nhận được sự áp bách từ bốn phương tám hướng, ngón tay miết nhẹ trên mặt giấy, dòng chữ bị nhòe thành từng vệt mực đen. Anh vò tờ giấy thành cục ném ra xa, nhàn nhạt nhìn Hứa Lê, “Ừm, anh ghen rồi.”

Nét chữ còn chưa khô, vốn chỉ vừa mới viết.

Hoàn toàn có thể vạch trần, nhưng anh không làm thế, anh cam tâm tình nguyện dung túng cô.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Hứa Lê đỏ mặt quay vội đi.

Lý Trị càng kêu rên lớn tiếng hơn, “Tới thăm bệnh còn bị nhồi cẩu lương, già đầu cả rồi, Lục tổng anh chú ý một chút được không!” Vốn là kẻ miệng rộng, cậu chàng vội vã lao tới vặn hỏi, “Hai ngươi rốt cuộc có quan hệ gì mà tiểu cô nương sợ cậu đến nỗi vậy, ngày nào cũng dùng kính ngữ.”

Lục Gia Hành vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hứa Lê, lười biếng mở miệng: “Cô ấy nói là quan hệ gì thì chính cái đó.”

Bầu không khí giống như bị ấn nút tạm dừng, yên lặng vài giây, Chu An Thời là người đầu tiên mở lời “Chúc mừng.”

Bạn bè lâu năm ngầm hiểu, tất cả đều thành tâm chúc phúc một phen, tâm trạng Lục Gia Hành rất tốt, mặc kệ để bọn họ trêu ghẹo đủ kiểu.

Chỉ có Cố Hân đẩy cửa ra ngoài, còn khuôn mặt Kiều Tinh Hoan cương cứng đến khó coi. Cô ta chợt nhớ lại cảnh tượng ngoài hành lang lúc nãy.


—— “Tôi có thể nhìn ra cô cũng rất thích Gia Hành.”

—— “Sao cô biết tôi rất thích anh ấy?”

—— “Cô không cần phủ nhận, hôm đó tôi vừa xuất hiện, cô liền ghen tuông bỏ đi, đó chính là minh chứng rõ nhất. Có điều, tôi thấy anh ấy cũng chẳng mấy thích cô đâu.”

Bây giờ nghĩ lại từng câu đều thật châm chọc.

Hứa Lê không phải người thích chủ động công kích, cũng không thích cãi cọ, nhưng khi bị người khác đâm một dao, cô sẽ rút ra, thuận tay đâm trả.

Trong lòng Kiều Tinh Hoan cực kì khó chịu nhưng chẳng thể nói lời nào, mọi người đều đã trưởng thành, không đến mức xé rách mặt nhau. Hơn nữa thái độ Lục Gia Hành ở sân huấn luyện đã rõ như ban ngày, cô ta còn làm thế nào được.

Bầu không khí lúc này đúng là khiến người ta cảm thấy lúng túng, ngồi một lát mọi người liền lục tục đứng dậy ra về. Kiều Tinh Hoan đi ngang qua Hứa Lê, “Em gái, tiễn chị được không.”

Hứa Lê đi theo ra ngoài, ban đêm trong bãi đỗ xe, hai người đi tuốt sau cùng rồi dừng hẳn lại.

Kiều Tinh Hoan thình lình kéo áo lộ ra một vết sẹo dữ tợn vắt qua cổ tay, “Chị từng vì anh ấy mà tự sát nhưng không thành, cho nên chị mới nghĩ có lẽ ông trời đang muốn cho mình thêm một cơ hội nữa, vừa nãy xem như chị đã đắc tội em, lần này coi như chị cầu xin em, nhường anh ấy cho chị được không.”

Gió thu đảo qua, Hứa Lê hít một hơi thật sâu, “Chị không chết không phải vì ông trời muốn cho chị thêm cơ hội.” Cô giơ tay chỉ vào vết sẹo trên cổ tay Kiều Tinh Hoan, “Mà bởi vì chị cắt sai vị trí, phải cắt chỗ này mới là yếu hại.”

Kiều Tinh Hoan không thể tin nổi, “Gia Hành có biết bộ mặt này của cô không? Chẳng trách Cố Hân lại nói cô ghê gớm! Hóa ra không chỉ có chó mới biết cắn người!”

Hứa Lê vốn không muốn nghe mấy lời ô uế này, cũng khinh thường cãi qua cãi lại với cô ta, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Vì chị là em gái của thầy Kiều, tôi cũng muốn nói mấy câu, tình yêu không phải bố thí, cũng không phải so đo ai yêu nhiều hơn ai, thích chính là thích, không thích thì cưỡng cầu mấy cũng vô dụng, thật ra trong lòng chị cũng hiểu rõ thái độ của Lục Gia Hành đối với chị, nếu muốn gì, chị có thể trực tiếp nói với anh ấy, không cần tới tìm tôi mất công.”

Cô xoay người bỏ đi, Kiều Tinh Hoan vung tay bắt lại, “Cô cho rằng tôi không biết? Chẳng phải cô cũng nhảy lầu tử tự để rồi ngã đập đầu hay sao, sau khi mất trí nhớ liền quấn lấy Gia Hành, chẳng lẽ cô không lợi dụng sự thương hại của anh ấy?”

Hỏi một câu khiến Hứa Lê á khẩu không trả lời được, cô hất tay Kiều Tinh Hoan, đôi đồng tử đen nhánh ánh lên tia sáng lấp lánh tựa ánh sao đêm, lời nói ra lại vô cùng bình tĩnh: “Tuy rằng tôi còn chưa nhớ được lí do tại sao lại ngã từ trên lầu xuống nhưng tôi tin là đó tuyệt đối không phải tự sát, bởi vì người không yêu bản thân thì cũng đừng mong người khác yêu mình, dùng chính tình yêu của mình để tra tấn người khác thì cũng không xứng có được tình yêu.”

Giọng nói đó không hề mang theo sự sắc bén bức người mà chỉ phảng phất chỉ rõ một sự thật, lại chẳng hề kiêu ngạo hay siểm nịnh, vô cùng bình thản.

Kiều Tinh Hoan thuận thế buông tay, sững người đứng như trời trồng tại chỗ.

……

Trên đường trở về, Hứa Lê cố ý đi rất chậm, gió thu lạnh lẽo táp vào mặt, trên bầu trời lấp lánh ánh sao, cô hít thật sâu rồi lại thở ra.

Cho dù trong lòng đang tồn tại rất nhiều vướng mắt không có lời giải, cho dù như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cô vẫn muốn thử lại lần nữa.

******

Ngoài phòng bệnh vệ sĩ đã đi đâu mất, Hứa Lê đẩy cửa phòng, hình như trong phòng có người tới, đang nói chuyện.

Cô sợ quấy rầy, lúc định bỏ đi thì nghe thấy tên của mình, cả người đông cứng lại.

“Hội đồng quản trị biết tin con té xỉu, ước gì lấy cớ đó chèn ép con, bây giờ tình hình nội bộ tập đoàn đầy bất ổn, không phải thời điểm thích hợp để công bố quan hệ với Hứa Lê, trong khoảng thời gian này con cũng phải chú ý giữ mình, đừng thân cận với nó quá.” Nói lời này người là Lục Chấn Đông.

Lục Gia Hành không vui, “Thế nào gọi là đừng thân cận quá?”

“Chắc con còn chưa biết, Hứa Trạch đang bị trường học điều tra, tin tức chưa bị tiết lộ ra bên ngoài, đoán là còn chờ kết quả cuối cùng, nếu nhà nó xảy ra chuyện gì, sẽ ảnh hưởng tới việc con tiến vào hội đồng quản trị, thậm chí là vị trí CEO.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Lục Chấn Đông trầm mặc vài giây, “Việc này con quản không được, ba cũng quản không được.”

Trong phòng không một tiếng động, ngay sau đó Lục Gia Hành cao giọng đáp trả, “Vậy thì có liên quan gì đến cô ấy, vả lại Lục Gia Hành này đâu phải dựa vào phụ nữ để thăng tiến!”

“Mày chính là dựa vào phụ nữ để thăng tiến đấy!” Lục Chấn Đông cũng nổi giận, “Thích nghe lời nói thật phải không, được, để tao nói cho mày hay, trong tay bà nội mày có rất nhiều cổ phần của tập đoàn, tuy không hay ra mặt nhưng thừa sức chèn ép ba mày, hơn nữa nếu liên kết với các cổ đông còn lại thì tao sẽ không ngóc đầu lên được. Cho nên vì muốn bà nội vui lòng, mới ép mày cưới Hứa Lê.”


Ông nói xong, bỏ lại một sự trầm mặc dài dẵng.

Lục Gia Hành mở miệng, giọng nói lạnh thấu xướng: “Ba, thế mà con vẫn luôn cho rằng ba rất thích cô ấy.”

“Chẳng có gì là thích với không thích, những gia tộc như chúng ta, kết hôn không chỉ có tình yêu mà còn phải nhìn gia thế, năm đó chính vì cưới mẹ mày mới khiến bà nội tức giận bao nhiêu năm như vậy, bá chiếm số cổ phần đó không chịu buông ra, mày xem ba thân ở ví trí cao nhưng từng bước đều vô cùng nguy khó.” Lục Chấn Đông thở dài, “Hiện tại nhà ông ta xảy ra chuyện, bà nội mày lừa gạt cho qua là xong chuyện, chỉ cần bảo nó ngoan ngoãn, dỗ bà nội vui vẻ là được. Bên ngoài tự mày cân nhắc lợi hại, nên tránh thì phải tránh.”

Ngừng một chút, Lục Chấn Đông lại nói: “Dù sao lúc trước mày cũng có thích nó đâu.”

Hóa ra kết quả vẫn là một trò cười.

Cửa phòng phát ra một tiếng động rất lớn, người bên trong đang nói chuyện đều kinh ngạc, Lục Gia Hành rút kim lao ra, chỉ thấy hành lang trống rỗng.

……

Hứa Lê chạy ra bên ngoài, một hơi chạy thật xa, cô vội vã vẫy taxi.

Bác tài thấy bộ dáng cô thở hổn hển, “Cô gì ơi, cô có sao không, cô muốn đi đâu?”

Đúng vậy, đi đâu?

Có thể đi đâu được đây!

“Q đại.” Đây là nơi duy nhất cô có thể nghĩ đến lúc này.

Chỉ có trường học mới khiến cô có cảm giác an tâm, ngồi trong thư viện bình tĩnh lại một lát cũng được, nhìn bạn bè chung quanh yên lặng đọc sách học bài, ít ra như vậy cũng có thể khiến cô cảm thấy không cô đơn.

Khung cảnh ngôi trường quen thuộc mỗi lúc một hiện rõ, bầu không khí làm cho người ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Hứa Lê xuống xe, đi về hướng thư viện, có hai nữ sinh vừa đi vừa nghe tiếng Anh, “Lần sau mình nhất định phải qua cấp bốn!”

“Mình đã bảo cậu bỏ phần nghe đi, điền đại vô đó, tập trung làm phần đọc hiểu không chừng còn có khả năng!”

Đột nhiên có một vài người vội vàng chạy về phía trước, đánh vỡ sự yên tĩnh xung quanh.

Bên cạnh có người hỏi: “Bên kia xảy ra chuyện gì vậy, lại có ai tỏ tình à?”

“Tỏ tình cái đầu cậu! Xảy ra chuyện lớn rồi! Hình như có nữ sinh nhảy lầu!”

Có câu châm ngôn thế này, “Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ.”

Giờ phút này, Hứa Lê chợt cảm thấy sao tất cả mọi chuyện đều đang xảy ra với bản thân mình, cô mờ mịt đứng tại chỗ, điện thoại trong túi rung lên từng chặp, Lục Gia Hành không biết đã gọi tới biết bao nhiêu cuộc.

Cô không tiếp, máy móc đi theo đám người phía trước, dưới lầu thư viện đã bị kéo dây cảnh giới, trên mặt cỏ đắp một tấm vải bố trắng, phía dưới gồ lên một vật rất lớn như là cơ thể người, máu dần thấm ra xung quanh.

Hứa Lê chỉ nhìn thấy một cánh tay trắng ngợt lộ ra bên ngoài, cô khom người nôn thốc nôn tháo.

– —

Tác giả có lời muốn nói: Hai chương tiếp theo sẽ xuất hiện trích đoạn trong văn án, sau đó lại là phần ngược nữ chính Khakha.

– —

Shiba: Hôm qua đi xếp hàng mua thuốc mới biết thời tiết này có nhiều người bị cảm cúm như vậy, thế là lại bịa lí do lười học để đọc truyện, chỉ trong một ngày đã ngốn hết Không thèm yêu sếp. Mọi người ai  chưa đọc mà đang đói thì thử xem, mình cũng có thêm một lựa chọn để đọc mỗi khi chán nghề…

P/s: Chả hiểu sao app Wattap lại tự nhiên giở chứng bị lỗi   -__-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.