Đọc truyện Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào – Chương 53: Cô vợ nhỏ bỏ trốn (1)
Editor: Shiba
– —
Thời khắc con người ta lâm vào khốn cảnh vẫn luôn tự trách bản thân nếu lúc trước không làm thế thì thật tốt biết bao.
Hứa Lê cũng từng nghĩ, nếu cô không đúng lúc nghe được những lời Lục Chấn Đông nói thì tốt biết bao, nếu cô không tới thư viện thì hay biết nhường nào. Đáng tiếc, những thứ này cũng chỉ như lá rụng bởi gió thu, một khi cành đã khô héo, một khi gió đã thổi to, tránh được nhất thời không tránh được cả đời, nên kết cục chẳng thoát khỏi kiếp rơi rụng.
Chuyện gì nên tới rồi cũng sẽ tới.
Hứa Lê không dám nhìn tiếp, điện thoại trong túi vẫn rung, rung đến nỗi cô chẳng có cách nào gọi một cuộc khác, lý trí mách bảo chuyện nên làm còn rất nhiều, nhưng bây giờ cô chẳng thể nghĩ được điều gì. Đã không nghĩ được thì đừng cố, cô tắt nguồn, cứ như vậy máy móc đi vào thư viện, tìm một vị trí sáng tỏ trong phòng nằm gục xuống.
Ngửi mùi hương sách mực nồng đậm vấn vít nơi đầu mũi, nghe bên tai thấp thoáng âm thanh lật sách, cảm thấy nơi đây giống một không gian được ngăn cách với thế giới bên ngoài, cứ thế dần dần ngủ thiếp đi.
Một đêm ác mộng vây hãm, Hứa Lê mơ thấy rất nhiều khung cảnh trong quá khứ, đan xen rối rắm không phân biệt được đâu là thật đâu giả, cảnh tượng cuối cùng lại do chính mình tưởng tượng ra, cô đuổi theo đằng sau một chiếc xe đua, xe lao rất nhanh, mỗi lúc một cách xa cho tới khi mất hút trong tầm mắt. Hứa Lê vấp ngã rồi lại bò dậy, tới khi muốn đuổi theo thì lại phát hiện hai chân bị người ta dùng xích sắt trói lại. Vừa bước tới một bước liền té nhào xuống, giãy giụa trong vô vọng, cứ thế lặp đi lặp lại…
“Bạn gì ơi, tỉnh lại đi, bạn có sao không?”
Hứa Lê bị một trận lay động choàng tỉnh, cô híp mắt, bên ngoài trời đã ửng sáng, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ mang theo hơi ấm nhàn nhạt.
Một nữ sinh xa lạ quan tâm nhìn cô, “Bạn ơi, mình thấy bạn ngủ mà vẫn khóc mãi, sợ bạn không khỏe chỗ nào nên mới đánh thức.” Nữ sinh này vốn ngồi luyện đề cả đêm trong thư viện, vô tình thấy Hứa Lê.
“…… Mình không sao.” Hứa Lê xoa thái dương đau nhức đến tê dại, từng cảnh tượng đêm qua lại hiện ra trong đầu, bỗng cảm thấy cơn tởm lợm như chực trào từ dạ dày lên cổ họng.
Nữ sinh kia vội nói: “Hay mình đỡ bạn tới phòng y tế nhé? Trông sắc mặt bạn tệ quá.”
Hứa Lê lắc đầu, “Mình chỉ gặp ác mộng, một lát là ổn thôi, cảm ơn bạn nhé.
Cô gái cũng không nài ép tiếp, chỉ nghi hoặc nói: “Chẳng trách, vừa nãy mình thấy bạn hình như nói mớ, kêu gì mà lục…… Lục…….”
Chắc là Lục Gia Hành.
Người mà cô vô cùng để ý ngược lại bây giờ trở thành cơn ác mộng nhấn chìm cô.
Thư viện mới sáng sớm mới mà đã không còn bao nhiêu ghế trống, Hứa Lê bước ra ngoài, vườn trường tràn ngập sắc thu, từng tốp ba năm túm lại vừa đi vừa trò chuyện. Cô đột nhiên nhớ lại rất nhiều kí ức trong quá khứ, nhưng càng nhớ đầu lại càng đau như búa bổ.
Khoảnh khắc vừa mở nguồn điện thoại, hàng loạt thông báo tin nhắn, cuộc gọi nhỡ liên tiếp nhảy ra, đang lúc không biết làm sao cho phải, điện thoại lại rung lên, vẫn là dãy số quen thuộc đó.
Hứa Lê luống cuống, chẳng lẽ Lục Gia Hành gọi cho cô cả đêm, một phút cũng chưa ngừng?
Cô nhanh chóng tắt máy, không phải không thể đối mặt, mà là không muốn đối mặt.
Dưới lầu, chỗ nữ sinh tự sát đêm qua đã được dội rửa sạch sẽ, nhưng dây cảnh giới xung quanh vẫn chưa được gỡ bỏ, có thể nhìn thấy từng vệt máu đỏ thắm mờ mờ dưới nền đất.
Đám sinh viên đi ngang qua, có người nhỏ giọng thì thầm.
“Nghe nói chị đó đẹp lắm, tiếc thật đấy.”
“Áp lực lớn quá mà, trường mình năm nào chẳng có người tự sát, lúc trước có người đêm hôm treo cổ trong ký túc xá, tới lúc bạn cùng phòng đang ngồi WC thấy lạnh người, ngước mặt nhìn lên mới phát hiện ra, đúng là bị dọa chết khiếp.”
“Haizz, có gì luẩn quẩn trong lòng thì cứ từ từ giải quyết, chết rồi người thân chẳng phải sẽ đau lòng tới không sống nổi sao!”
Hứa Lê lặng thinh đứng nghe đám người to nhỏ chuyện trò, gió lạnh buổi sáng táp lên mặt khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều. Một lúc sau vội vàng lảo đảo chạy về nhà, vừa tới cửa đã nghe tiếng Trần Thục ngồi trong phòng khách vừa gọi điện thoại vừa khóc, “…… Lão Hứa không phải người như vậy, chuyện này đúng thật là bịa đặt, đứa bé Lý Vận tôi cũng biết, lần đi Hàn Quốc giao lưu, chúng tôi còn đi cùng nhau mà.”
Bà đang nói, nhìn thấy Hứa Lê bước vào nhà, điện thoại trong tay bỗng trơn tuột rơi xuống đất, liền vội vàng nhặt lên: “Trước mắt cứ như vậy đã, tôi có chút việc, lát nữa tôi sẽ gọi lại.”
Trần Thục cúp điện thoại đứng dậy, “Lê Tử, sao con lại về đây?”
Hứa Lê nghẹn ngào gọi một tiếng: “Mẹ.”
So với giọng điệu xa cách hồi trước thì đúng là khác xa nhau, thân là mẹ, Trần Thục nhạy cảm nhận thấy thái độ bất thường của cô, vội vã tiến lên giữ chặt Hứa Lê, “Lê Tử, con sao vậy?”
Hứa Lê tầm mắt đảo qua khắp nhà, “Ba đâu mẹ? Con nghe nói trong nhà đã xảy ra chuyện, ba đâu rồi mẹ?”
Trần Thục cả đêm chưa ngủ, khoé mắt sưng đỏ vằn tơ máu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Cô siết chặt tay bà, “Nói cho con được không!”
Trần Thục cuối cùng cũng không nhịn nổi, ngồi sụp xuống khóc oà lên, “Ba con dẫn dắt một nghiên cứu sinh tên là Lý Vận, lúc cô ta bảo vệ luận văn có chút vấn đề.” Cả đời làm sự nghiệp giáo dục khiến Trần Thục thật sự khó có thể mở miệng thốt ra mấy từ đó, ngập ngừng một lúc mới nói tiếp, “Làm giả số liệu trong luận văn, hơn nữa còn được đăng trên tạp chí nổi tiếng trong nước.”
“Cái gì?” Hứa Lê tuy mới chỉ là sinh viên khoa chính quy, nhưng cũng biết làm giả số liệu nghiêm trọng đến mức nào.
“Đã thế còn là đề tài mà ba con hướng dẫn cho nó, nhà con bé đó điều kiện vốn không tốt, nên vừa học vừa làm mong kiếm thêm chút tiền, lúc làm luận văn cũng không nghiên cứu nghiêm túc, sắp tới hạn nộp nên phần số liệu ở mấy chỗ còn thiếu nó đã tự bịa ra.”
“Chẳng lẽ ba cho phép chị ấy làm vậy?”
Trần Thục, “Ba con vốn không biết chuyện này! Luận văn là do nó tự viết, dạo trước bị người ta tố cáo, bên Viện vẫn luôn điều tra ráo riết, ngày hôm qua mới có kết quả xác nhận đúng là cố ý giả tạo số liệu, hơn nữa có một đoạn trong đó được sao chép từ luận văn đăng trên tạp chí nước ngoài, hoàn toàn rập khuôn từ bản dịch tiếng anh. Đã làm giả lại cộng thêm đạo văn, hơn nữa lại là luận văn tốt nghiệp thạc sĩ. Gần đây trong nước đang rầm rộ phong trào chỉnh đốn giáo dục nên chuyện này càng bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió, cuối cùng trường học quyết định đuổi học.”
“Nghiêm trọng vậy sao?” Hứa Lê bỗng mờ mịt.
“Lý Vận là nghiên cứu sinh năm ba, làm xong luận văn sẽ được tốt nghiệp, cả gia đình còng lưng nuôi nó ăn học đến bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì, chỉ trông cậy sau khi tốt nghiệp có thể tìm được một công việc đổi đời, đứa bé này sao lại nghĩ quẩn như vậy! Dù thế nào thì sao lại nhảy lầu chứ!” Trần Thục nói xong che mặt khóc.
Hứa Lê nhớ lại cảnh tượng tối qua, vội che miệng nôn khan.
Cô về phòng mình rồi lại đi ra, không biết bản thân muốn làm gì, chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi mơ hồ đang dần nuốt chửng mình, cùng không thể tin nổi, cô không muốn đem hai người đó liên hệ với nhau, ôm chút hi vọng may mắn ít ỏi hỏi Trần Thục, “Cô ấy đã chết, Lý Vận…… Đã chết rồi?”
Trần Thục nghẹn ngào, “Tối qua vừa nhảy từ thư viện xuống, chết ngay tại chỗ.”
Hứa Lê đột nhiên cảm thấy sét đánh giữa trời.
“Ba con ngay sau đó đã bị trường học người kêu đi rồi, nói là phối hợp điều tra.” Trần Thục tuyệt vọng, “Chuyện này chẳng hề liên quan gì tới ba con cả, chuyện luận văn ông ấy vốn không biết, hơn nữa, lúc lãnh đạo trường ra quyết định đuổi Lý Vận cũng đã xử phạt ba con rồi, bây giờ lại gọi ông ấy đi nữa là có ý gì?”
Hứa Lê thở hắt, vội vã lao ra ngoài, “Con đi tìm giáo sư hỏi thăm tình hình một chút.”
Trần Thục giữ chặt cô, “Con à, đừng đi, vô dụng thôi, mấy ngày trước xảy ra chuyện luận văn, mẹ đã tìm rất nhiều người, thậm chí tới cả Lục gia rồi nhưng không ai chịu giúp, cũng không giúp được. Đây là luận văn tạo giả, lại do người khác tố cáo, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm chúng ta, không có cách cứu vãn được.”
Hứa Lê nhớ tới lời Lục Chấn Đông, cảm thấy như bị rót bùn quanh chân, muốn cất bước mà lại bất lực, dường như sức sống đang dần bị rút ra khỏi cơ thể, cô cắn răng nói: “Con cứ hỏi thăm qua xem sao đã, mẹ, mẹ đừng gấp, con tin nhất định nhà trường sẽ xử lý công bằng.”
……
Phụ đạo viên không có trong văn phòng, Hứa Lê đợi cả buổi vẫn không thấy người, nên quyết định gọi điện thoại hỏi thăm một chút, mở máy ra, lần này người đó đã không gọi nữa.
Cô bình tĩnh lại, quyết định gọi cho Khang Cảnh Minh trước.
Mọi người đều đang đi thực tập, đối với chuyện này Khang Cảnh Minh cũng không rõ lắm, cậu ta gọi cho lớp trưởng hỏi tình hình, một lát sau gọi lại cho Hứa Lê, ấp úng nói: “Cậu trước hết đừng nhúng tay vào chuyện của giáo sư Hứa mà kiểm tra lại kết quả học tập của cậu đã, có người nói với mình là kì thi môn Hán ngữ cổ đại lần trước cậu thi lại phải không.”
Hứa Lê không hiểu lắm, “Đúng là có thi lại, mình cũng thấy không cần thi nhưng giáo sư Trần nói sợ ảnh hưởng tới thành tích của mình nên cứ bắt khai giảng thi luôn một thể. Nhưng mình đã nộp minh chứng của bệnh viện lên khoa nên chắc thành tích vẫn tính như bình thường.”
“Mình biết, cậu còn nhớ không, lúc đó Giáo sự Trần không ở trường nên khi cậu tới đưa tài liệu chứng minh, mình đã giúp cậu chuyển cho ông ta. Nhưng…… Nhưng hình như ông ta không giao tài liệu đó cho lãnh đạo khoa.”
Hình tượng của Hứa Trạch trong cảm nhận của đa số sinh viên vẫn luôn tốt đẹp, khi chuyện điều tra luận văn bị vỡ lở, mọi người chẳng ai tin là sự thật, hơn nữa ai nấy cũng đang bận rộn thực tập. Chuyện xảy ra tối qua, cả khoa chỉ có cán bộ lớp mới biết.
Những chuyện này đều là lớp trưởng lén nói cho Khang Cảnh Minh, mọi người vốn đã không có ấn tượng tốt với Trần Tây Bắc, môn học này lại do ông ta trực tiếp giảng dạy.
Lớp trưởng mấy hôm trước giúp Trần Tây Bắc đăng ký điểm nên mới biết chuyện.
Thi lại có nghĩa là gì?
Chính là Hứa Lê sẽ bị tính trượt một môn, chiếu theo nội quy trường học, cô sẽ bị xoá khỏi danh ngạch được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh.
Khang Cảnh Minh sợ cô vẫn chưa hiểu, đành phải nói trắng ra, “Lê Tử, thành tích học kỳ nào của cậu đều rất nổi bật, giành được vô số giải thưởng, dù thế nào cũng vẫn thuộc diện nghiên cứu sinh tuyển thẳng, thế nên bây giờ cậu nhanh chân chạy lên khoa hỏi cho rõ đi!”
Hứa Lê cảm thấy chóng mặt nhức đầu, đáp: “Được.”
Khang Cảnh Minh thấy cô muốn cúp điện thoại, trịnh trọng nói, “Lê Tử, nếu cần mình làm chứng cậu cứ nói một tiếng, dù phải vượt lửa băng sông, quyết không chối từ!”
Nắng chiếu xuyên qua tán lá trải đầy lầu một Viện Văn Học, nhưng Hứa Lê đứng trên hành lang mà lạnh run từng chập, giọng điệu cô lúc đó như thể đã từng xuất hiện trong quá khứ: “Được, mình biết rồi.”