Đọc truyện Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào – Chương 51: Thâm tình(4)
Editor: Shiba
Một ngày không biết niệm chú bao nhiêu lần “Không được đọc truyện”, “Không được lướt Shopee”, “Taobao sale kệ nó”…Phía trước là nấm mồ thi cử, sẩy chân một phát là kèn hoa rực rỡ…
– —
Nghe anh nói thế, ngược lại Hứa Lê vô cùng ngây ngô thắc mắc, “Anh muốn làm gì, anh định đánh tôi sao?”
Trước sự đơn thuần của cô, ánh mắt Lục Gia Hành trở nên vô cùng mềm mại, anh nhẹ nhàng hôn lên vầng trán xinh xắn, “Yên tâm đi, anh không nỡ.”
Anh bắt lấy hai tay cô giữ chặt trên đỉnh đầu, đè xuống trao cô nụ hôn mãnh liệt, nhấn chìm cô trong cảm xúc đê mê khi răng môi hoà quyện trơn trượt, Hứa Lê bị hôn đến mất hồn mất vía, sống lưng tê dại rùng mình.
Hô hấp Lục Gia Hành thấm nặng, vội vàng mở ngăn kéo đầu giường lục lọi, anh hấp tấp ném hết sách bên trong ra, lại sờ soạn nhưng chỉ thấy trống rỗng.
Anh ngồi bật dậy, vì tay hai người vẫn đang cột vào nhau khiến Hứa Lê cũng bị kéo lên theo, mơ màng nhìn ngăn kéo mở rộng.
Lục Gia Hành ôm đầu, thở dài, “Ném hết cả rồi.”
Lần trước khi phát hiện Triệu Đình chuẩn bị áo mưa cho anh đặt trong này, anh đã tức giận đến mức vứt hết tất cả vào thùng rác, bây giờ lại tự đẩy mình vào tình huống vô cùng lúng túng.
Hứa Lê thấy bộ dáng này của anh không nén nổi nghi hoặc: “Ném gì cơ?”
Lục Gia Hành ôm cô nằm xuống, “Không có gì, em ngoan ngoãn một chút, để anh bình tĩnh lại đã.”
Anh đang vô cùng bực bội, nhíu mày lầm bầm lầu bầu, “Bây giờ em vẫn chỉ là một đứa trẻ, làm sao nuôi nổi một đứa khác được chứ.”
“Đứa trẻ nào?”
Lục Gia Hành dùng một tay ôm cô vào lòng, “Im lặng, đừng nói gì cả.”
Hứa Lê bị trói chặt không dám động đậy, hơi thở đàn ông bao vây lấy cô, không hiểu sao khiến cô thấy an tâm hẳn lên.
Hai người vốn chỉ định nằm một chút ai ngờ thiếp đi lúc nào chẳng hay, tới khi tỉnh lại thì trời đã hửng sáng, Hứa Lê bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ đánh thức, cô vừa ngẩng đầu liền thấy cằm Lục Gia Hành.
Chỉ qua một đêm mà râu anh đã mọc ra lún phún, Hứa Lê đưa tay sờ nhẹ, lòng bàn tay ngưa ngứa.
Lục Gia Hành giật mình, cô nhanh chóng nấp trong ngực anh, giả vờ nhắm mắt lại.
Tình tiết này rất giống đêm đầu tiên đó, buổi sáng tỉnh lại, cô cũng nằm trong lòng anh thế này, tâm trạng sau khi biết mình cùng người thầm thương ở bên nhau, sự kinh hoảng bối rối xen lẫn vui sướng đều hiện lên khuôn mặt đó.
Đáng tiếc, khi ấy Lục Gia Hành hiển nhiên không biết cô đã sớm tỉnh lại, mà phản ứng của anh lúc sau cũng không tốt đẹp gì.
Hứa Lê nhớ tới những thứ này, liền oán hận cấu anh một cái.
“Dậy rồi à?” Giọng nói dịu dàng từ đỉnh đầu truyền xuống.
Hứa Lê vội nhắm mắt.
“Vẫn còn giả bộ ngủ.” Lục Gia Hành nắm tay cô ấn lên cằm mình, “Này, muốn sờ thì cứ sờ cho đã.”
Mặt Hứa Lê phát sốt, “Anh dậy lâu rồi à.”
“Ừm, thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ gọi.” Giọng anh rất khàn, khuôn mặt không giấu nổi sự mỏi mệt, duỗi tay vỗ nhẹ lên trán cô, “Ngồi dậy đã, cánh tay bạn trai em tê rần rồi đây này.”
Hứa Lê che mặt, nhỏ giọng oán giận, “Tôi có phải con nít đâu, sao anh cứ đánh lên đầu tôi chứ.”
Lục Gia Hành bật cười, giọng nói càng thêm phần mệt nhọc, “Được rồi, em lớn nhất.” Lúc trước cô cũng như vậy, luôn sợ Lục Gia Hành xem cô như đứa trẻ, cũng có lẽ do sự chênh lệch tám tuổi giữa họ, cô luôn nằng nặc muốn cùng vai vế với anh.
Lục Gia Hành tìm kéo cắt sợi dây cà vạt đang trói hai người, Hứa Lê thấy hơi đau lòng, “Hỏng mất rồi, thật đáng tiếc.”
Nhìn mặt đất bừa bộn, Lục Gia Hành vươn vai duỗi người rồi đi vào phòng tắm, “Vậy em khâu lại đi, anh sẽ dùng tiếp.”
……
Lúc anh vừa đi Hứa Lê tìm kim chỉ định khâu lại thật.
Ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu đầy rực rỡ, từng toà cao ốc mọc lên san sát, xa xa vòng quay lớn vẫn đang chậm chạp chuyển động. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất rải đầy sàn nhà, cô gái nhỏ ngồi quỳ dưới nền gỗ, nghiêm túc nghiên cứu sợi chỉ trong tay, cả thân mình như được phủ một lớp phấn vàng ấm áp, lông mi cong vút run rẩy, so với cánh bướm còn đẹp hơn vạn phần.
Cảm giác mệt mỏi của Lục Gia Hành bỗng nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện, anh dựa vào tường ngắm cô, trong lòng chợt nảy sinh suy nghĩ ——
Nếu mỗi buổi sáng thức giấc đều có thể nhìn thấy tiểu nha đầu thì cũng không tệ.
Cô khiến anh cảm thấy trái tim say trong mật ngọt, một vị ngọt khiến người ta an lòng. Đáng tiếc anh nhận ra quá muộn, cô luôn ngoan ngoãn dễ chịu, tối hôm qua chỉ là một trong số cực ít những lần cô ầm ĩ, Lục Gia Hành biết trong lòng cô gái nhỏ của anh có quá nhiều tổn thương.
E rằng đã thương tích chồng chất, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không hề biết.
Hứa Lê cúi đầu cắn chỉ, dấu phần nút thắt vào khe vải rồi giơ lên cho Lục Gia Hành xem, “Anh xem, sửa được rồi này.”
Cô vốn khéo tay, lại dùng chỉ đồng màu, nếu không nhìn kỹ thật đúng là khó mà phát hiện.
Lục Gia Hành ngồi xổm xuống, nhéo mặt cô, “Ừm, đảm đang quá.”
Hứa Lê phồng má, có chút thẹn thùng, nhớ tới chuyện hôm qua, tự dưng nổi điên một lần làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Anh còn nhiều cà vạt lắm, nếu em lại muốn bỏ trốn anh sẽ dùng để trói lại, sau đó cắt hỏng em sẽ phải khâu tiếp.” Lục Gia Hành không cho cô cơ hội phản bác, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi rồi thì thầm bên tai cô, “Rửa mặt nhanh rồi ra ăn sáng.”
……
Hứa Lê chưa bao giờ tưởng tượng một ngày Lục Gia Hành sẽ nấu cơm, tuy chỉ là một nồi cháo trắng, đồ ăn thì chị Vương đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, nhưng dáng vẻ anh mặc tây trang bưng đĩa chia thức ăn vẫn khiến Hứa Lê cảm thấy không quen.
“Lần đầu tiên anh nấu cho người khác đấy, nể mặt mà ăn nhé.” Lục Gia Hành đưa muỗng cho cô, trong đáy mắt ngập tràn sự dịu dàng, “Haizz, không biết thói đời kì lạ gì đây nữa, anh còn phải phục vụ một tiểu nha đầu.”
Hứa Lê xoa mũi ngồi xuống, cúi đầu múc một muỗng vào miệng, vị cháo thanh đạm, không khí rất hoà thuận vui vẻ.
Lúc ăn không ai mở miệng, nhưng Hứa Lê luôn cảm nhận được ánh mắt ai đó, khi ngẩng đầu đã thấy Lục Gia Hành đang ngắm nhìn cô, anh khẽ cười rồi lại tiếp tục ăn.
Tháng 10 cuối cùng cũng kết thúc, nghênh đón buổi sáng đầu tiên của tháng 11.
Một buổi sáng vô cùng bình yên.
Nếu thời gian có thể ngừng tại giờ khắc này thì thật tốt.
******
Sau khi ăn xong hai người cùng tới Tập đoàn, Hứa Lê vẫn luôn sắm vai một học sinh tốt ngày ngày chăm chỉ tiến bộ, coi như đầu óc hơi mơ hồ nhưng công việc trong phạm vi chức vụ của mình vẫn hoàn thành đầy đủ.
Lục Gia Hành dừng xe cách công ty một con phố, “Thật sự không muốn vào cùng anh à?”
Ngồi xe tới đã là xa xỉ, nếu như bị ai đó trong công ty bắt gặp một thực tập sinh nho nhỏ ngồi xe sếp lớn đi làm nói chung cũng không tốt. Hứa Lê lắc đầu, “Gần lắm, chỉ cần qua đường là tới rồi.”
Lục Gia Hành vuốt nhẹ bàn tay cô, “Đừng suy nghĩ linh tinh, có chuyện gì thì tới tìm anh, nếu không thấy thì gọi cho Tần Chiêu, không được giận dỗi nữa, đã biết chưa?”
Hứa Lê không hé răng.
Lục Gia Hành hù dọa cô, “Đưa lịch thực tập cho anh, nếu dám bỏ đi anh sẽ đánh vắng ngay tại chỗ, sau đó gửi cho giảng viên của em, xem Hứa học bá của chúng ta làm sao hoàn thành tín chỉ để ra trường?”
“Anh, anh làm thế là……. Không được!” Hứa Lê bĩu môi kháng nghị, Lục Gia Hành níu cô lại hôn một cái, “Vậy thì phải nghe lời, ngoan ngoãn luôn tốt hơn nhiều.”
Hứa Lê ra sức chống cự, “Anh thật quá đáng!”
Lục Gia Hành mím môi cười, rất giống mấy kẻ mặt người dạ thú gật gù, “Ừ đấy.”
******
Buổi sáng thứ hai, mọi người trong công ty đều vô cùng bận rộn, Hứa Lê phải liên tục photo tài liệu cả ngày trời, may mà được nghỉ ngơi một lúc, cô liền tranh thủ đọc sách.
Cũng chỉ có lúc này, cô mới có thể cảm thấy vừa thoải mái vừa dễ chịu.
Lúc Lục Gia Hành bị ngất xỉu là tầm hơn 10 giờ sáng, khi ấy đang mở cuộc họp hội đồng quản trị, Lục Gia Hành một giây trước còn đĩnh đạc phát biểu, không hề có dấu hiệu khác thường, sau đó đột nhiên ngã xuống.
Tin tức được bưng bít không truyền ra bên ngoài, lúc Tần Chiêu tới nói cho Hứa Lê thì Lục Gia Hành đã được đưa đến bệnh viện, Lục Chấn Đông đang mời vài chuyên gia tới kiểm tra hội chẩn.
“Tình huống có thể không quá khả quan.” Trên đường, Tần Chiêu thử thăm dò, “Lục tổng té xỉu là vì lao lực quá độ, công việc ở tập đoàn vốn đã bận rộn, anh ấy hầu như làm việc liên tục, lại thêm vết bỏng ở cánh tay rất nghiêm trọng.”
Hứa Lê siết chặt đai an toàn, “Tôi…… Tôi không biết, không, tôi biết anh ấy bị bỏng, nhưng tôi…… Tôi không chú ý.”
Cả ngày hôm qua cô chỉ biết đắm chìm trong cảm xúc của chính mình.
Tần Chiêu an ủi cô, “Không sao đâu, Lục tổng đã tỉnh, chính anh ấy bảo tôi tới đón cô.”
Lúc đến nơi, bên ngoài phòng bệnh Lục Gia Hành có vô số vệ sĩ trấn giữ không để anh chạy linh tinh. Lục Chấn Đông tận mắt nhìn thấy con trai ngã quỵ trước mặt mình liền vô cùng hốt hoảng, đưa đến bệnh viện mới biết anh bị thương nặng như vậy, tình trạng cơ thể vốn dĩ đã không tốt, ông càng nghĩ càng sợ, mặc kệ ai nói gì cũng nhất quyết bắt Lục Gia Hành nhập viện.
Khi Hứa Lê bước vào Lục Gia Hành đang thay thuốc, toàn bộ cánh tay để lộ, phía trên nổi đầy bọng nước, vì trong đó có bưng mủ nên bác sĩ yêu cầu chọc vỡ để nặn hết ra.
“Đừng nhìn, quay sang chỗ khác.” Lục Gia Hành không ngờ cô xuất hiện bất ngờ như vậy, kéo tay bắt cô xoay người.
Hứa Lê đứng im không chịu nhúc nhích, ra sức cắn môi dưới.
Lục Gia Hành không có cách nào lay chuyển được cô đành phải nói chuyện phân tán sự chú ý, “Chưa ăn cơm phải không, anh đã bảo người trong nhà làm rồi nhờ Ngô Lãng đi lấy, lát tới nơi em ở lại ăn luôn nhé.”
Hứa Lê không tiếp lời, chỉ có khoé mắt ửng hồng.
Lục Gia Hành lấy tay lau cho cô, “Ngày hôm qua em giận dỗi làm anh suýt quên mất, sao em còn chưa tặng quà cho anh nữa.”
Hứa Lê lúc này mới bĩu môi, “Quà gì cơ?”
“Quà sinh nhật.”
Trước đó Lục Gia Hành bảo cô viết một bài thơ tặng anh, Hứa Lê đã sớm quên sạch, cô không giỏi nói dối, bộ dạng chột dạ trông rõ tội.
“Bao giờ em mới để tâm tới anh một chút đây, thôi được rồi, bây giờ em làm tặng anh một bài luôn đi, anh thấy hơi giận rồi đấy.”
Hứa Lê đảo mắt suy nghĩ, tâm không lặng thì chẳng làm được gì cả.
Đúng lúc đó, bác sĩ đã nặn mủ thoa thuốc xong xuôi, nói: “Không được chạm vào nước, cũng đừng đụng vào nó, miệng vết thương vốn đã chảy mủ, nếu để nhiễm trùng sẽ rất khó trị.”
Hứa Lê hít một hơi lạnh, cánh tay không được đụng linh tinh mà cô gác lên cả đêm hôm qua, rốt cuộc Lục Gia Hành không biết đau là gì sao, tại sao không hề kêu một tiếng.
……
Buổi chiều Hứa Lê xin nghỉ, Lục Gia Hành đang truyền nước biển, cô liền kê ghế ngồi cạnh mép giường đọc sách.
“Xem gì đó?”
“Thơ.”
Lục Gia Hành kê cao gối tựa lưng, “Chuẩn bị quà cho anh nghiêm túc thế à, vậy đi, đợi lát nữa anh sẽ đích thân kiểm tra em tác nghiệp.”
Hứa Lê phồng má, viết hí hoáy lên cuốn sổ.
Nhìn bộ dáng phong độ trí thức dịu dàng của cô khiến người khác cảm thấy rất thoải mái, Lục Gia Hành không nhịn nổi xoa đầu cô, “Hứa Lê?”
“Dạ?” Cô cắn bút ngẩng đầu.
Lục Gia Hành: “Rốt cuộc em nhớ được bao nhiêu?”
Hứa Lê: “……”
“Vậy em có nhớ giấy đăng kí kết hôn của chúng ta cất ở đâu không?”
Hứa Lê lập tức cảnh giác, “Anh muốn thứ đó làm gì?” Cô cúi đầu, đầu ngón tay vân vê trang giấy, “…… Muốn ly hôn?”
Lục Gia Hành sửng sốt, “Trong đầu em toàn nghĩ linh tinh gì đấy?”
Một chú chó suốt ngày bị đánh đập, chủ nhân vừa giơ tay lên nó liền tưởng rằng mình lại sắp bị đánh; đã quen với sự xua đuổi ghét bỏ, nên ngay khi ai kia tới gần cũng không dám dễ dàng tin tưởng.
“Anh không muốn ly hôn, bây giờ em muốn công khai quan hệ chúng ta cũng được.” Lục Gia Hành nhìn cô, “Sao nào? Bà Lục.”
Nghe đến đây, Hứa Lê lập tức rụt cổ biến thành chim cánh cụt.
……
Tin tức Lục Gia Hành bị thương nhanh chóng lan truyền khắp nơi, người đến thăm rất nhiều trong đó còn có Cố Hân và Kiều Tinh Hoan.
Hứa Lê ngại không khí khó xử, ôm đồ chuồn khỏi phòng bệnh, ngồi trên ghế dài tiếp tục viết thơ.
Trước mắt đột nhiên khuất sáng, Kiều Tinh Hoan đã ngồi xuống bên cạnh.
“Buông tay đi.” Cô ta nói.
Hứa Lê nghiêng đầu, “Gì cơ?”
“Cố Hân nói cô rất lợi hại, có thể níu giữ trái tim của anh Gia Hành, tôi vốn dĩ cũng chỉ hơi tò mò muốn xem xem cô là tiên nữ phương nào.” Kiều Tinh Hoan đối mặt Hứa Lê, “Bây giờ thấy rồi, hóa ra cũng chỉ có thế, hơn nữa tôi còn có một thứ mà cô chẳng thể nào sánh nổi.”
Hành lang đèn điện sáng choang nhưng đôi mắt Hứa Lê lại phủ đầy u ám.
“Tôi và anh Gia Hành đã quen nhau từ rất sớm, tình cảm rất thân thiết, tôi cũng đã theo đuổi anh ấy nhiều năm.” Kiều Tinh Hoan không giống Cố Hân, cô ta ngoài mềm trong cứng, từ nhỏ đã được anh trai chiều chuộng như công chúa mà lớn lên, không biết bận tâm nhiều thứ, muốn gì thích gì liền biểu đạt trực tiếp.
Cô ta rút một tấm ảnh từ trong ví giơ cho Hứa Lê xem.
Trên ảnh Lục Gia Hành đang mặc trang phục đua xe, tay giơ cúp, bên cạnh là Kiều Tinh Hoan, cô ta đang ôm cánh tay anh đầy thân mật. Bầu không khí rất vui vẻ, có cả sâm panh, hình như Lục Gia Hành vừa mới đoạt giải, trông anh vừa kiêu ngạo vừa phóng khoáng.
Anh của hai mươi tuổi đối với Hứa Lê là một thứ kí ức vô cùng mơ hồ, hoặc có thể nói, khi ấy cô chỉ có thể nghe chút tin tức về anh từ miệng người khác hay trên những tờ báo xa xôi.
Nhưng những thứ đó lại chiếm cứ toàn bộ trái tim ngây ngô thời kỳ thiếu nữ.
Cô yêu anh, rất rất yêu anh, loại tình cảm mông lung theo ký ức khôi phục từng chút một đánh úp cô trong sự bất lực.
Hứa Lê dời tầm mắt.
Kiều Tinh Hoan cất tấm ảnh, nói: “Tôi vì anh ấy mà học đua xe, có khi trong lúc luyện tập xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từng bị gãy một chiếc xương sườn, ngay chỗ này.” Cô ta chỉ vào ngực mình.
Hứa Lê nhìn lướt qua, chỉ thấy vòng một phát triển.
Kiều Tinh Hoan nói tiếp: “Không phải tôi chưa thử từ bỏ, thậm chí tôi còn kết hôn với người khác, cho rằng như thế có thể khiến bản thân quên đi tất cả, nhưng khi nghe được tin tức về anh ấy, nhìn anh ấy một cái, tôi liền hối hận, muốn theo đuổi anh ấy một lần nữa.”
Nếu chưa từng xem video trong điện thoại Văn Triệt, có lẽ Hứa Lê sẽ bình tĩnh nói với cô ta rằng, “Ngại quá, chúng tôi đang ở bên nhau.”
Chính những sự thật giả dối đang đan xen trong đầu đó lại khiến cô rất sợ.
Sợ bản thân biến thành một trò cười.
Sự trầm mặc ấy càng tiếp thêm dũng khí cho Kiều Tinh Hoan, “Tôi đã cho người điều tra về cô, vẫn còn đang đi học, điều kiện gia đình rất bình thường, tôi có thể cho cô một số tiền, cứ ra giá đi, chỉ cần cô đồng ý rời khỏi anh ấy.” Cô ta còn tỏ vẻ lí lẽ, “Dù sao lấy điều kiện của cô cũng không có khả năng gả vào Lục gia, nếu đã biết không có kết quả, tội gì phải lãng phí sức lực, thay vào đó tìm mục tiêu mới vừa tầm có phải tốt hơn không.”
Quan trọng là gả vào đấy nha.
Hứa Lê không nói nên lời, video đó như một cú tát thẳng vào mặt cô, lí do hai người kết hôn chẳng phải đã rõ rồi hay sao.
Không phải không có tình yêu, chỉ là khi đó, anh không yêu cô.
Kiều Tinh Hoan đinh ninh bản thân đã bóp được quả hồng mềm rồi, kiêu ngạo nói: “Lưu lại số điện thoại, suy nghĩ kĩ rồi liên lạc với tôi.” Thấy Hứa Lê vẫn im lặng, Kiều Tinh Hoan cười, “Tôi có thể nhìn ra cô cũng rất thích Gia Hành.”
Trong đầu Hứa Lê lộn xộn, bản thân cô còn không rõ trái tim mình muốn gì, Kiều Tinh Hoan làm sao biết được, tò mò: “Sao cô biết tôi rất thích anh ấy?”
Kiều Tinh Hoan hất cằm, “Cô không cần phủ nhận, hôm đó tôi vừa xuất hiện, cô liền ghen tuông bỏ đi, đó chính là minh chứng rõ nhất.”
Lúc cô ta đứng dậy lại bồi thêm một câu —— “Có điều, tôi thấy anh ấy cũng chẳng mấy thích cô đâu.”
Bộ dạng Kiều Tinh Hoan nói chuyện rất giống Kiều Tinh Thần, nhưng Kiều Tinh Thần khiến người khác cảm thấy ấm áp bao nhiêu, cô ta lại như trong bông có kim, đâm vào da thịt đau nhói bấy nhiêu.
Hứa Lê ngồi ngây người một lúc, bàn tay siết chặt rồi lại buông ra, cuối cùng xé một mảnh giấy, dùng tay trái viết mấy dòng.
Cô xếp tờ giấy thành hình trái tim rồi kẹp giữa cuốn sổ, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
– —
Từ hồi đọc Khom lưng đã mê Bồng Lai Khách rồi, tới lúc đọc Trở về 30 năm trước thì thấy đúng là không phí tiền mạng, mọi chi tiết được tác giả sắp xếp đều rất hợp lý, tự nhiên nhưng chắc mình bị ám bởi cái bóng của Khom lưng, mọi người ai chưa đọc thì đọc thử nhé.
À, ai đang chuẩn bị thi thì chúc mọi người thi tốt nhá, chưa gì mà đã hết nửa năm…