Đọc truyện Phượng Tuyệt Thiên Hạ: Độc Y Thất Tiểu Thư – Chương 12: Lười Đến Mức Tận Cùng 6
“Ngươi chờ ta với” Mập mạp tiên sinh linh hoạt đứng dậy,đuổi theo PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT , sau đó lại cảm giác không thích hợp nói : “Ai,ngươi là ai,ta làm sao phải nghe lời ngươi”
“Đi mau” PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT quay đầu lại,cầm kiếm không chút do dự đập lên đầu mập mạp
“Đứng lại” Mập mạp tiên sinh nghiêm túc nói,nhưng mà với cái giọng vịt đẹt đó,không có chút tác dụng nào cả
“Như thế nào?” Nàng xoay đầu lại ,ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua
“Ngươi đánh ta làm gì?”Mập mạp tiên sinh theo bản năng che đầu
“Thích ” PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT híp mắt,nhìn tên mập mạp thú vị này,tất cả những lo lắng phía trước đều biến mất .Quả nhiên niềm vui của chính mình là khi làm cho người khác thống khổ
Niềm tin cuộc sống của PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT chính là như vậy .Không cần suy nghĩ về qua khứ, về tương lai, chỉ cần thời điểm hiện tại tùy tâm sở dục (làm theo ý thích của mình )là được .Một khi cứ nhớ về quá khứ thì ta sẽ sống mãi trong bóng ma.Nếu cứ khát khao tương lai, sẽ trở thành nô lệ của mơ ước.Vì vậy chỉ có nắm chắc ở hiện tại mới là trọng yếu (quan trọng).Quản cái gì phong ba bão táp , mặc cho trời cao biển rộng ,nàng chỉ muốn cuộc sống mỗi ngày , đều làm theo ý thích của mình là được rồi
Xuyên qua, thì sao chứ.Nàng vẫn là nàng, nàng chính là nàng,chỉ vậy thôi là đủ
Chậm rãi đi,PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT cười yếu ớt,cho dù trên mặt có chút bẩn , cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của nàng
Mập mạp tiên sinh, ma xui quỷ khiến đi theo,nhìn nữ nhân khó hiểu này , có chút phẫn hận đập đầu.Thật là, hắn không biết vì cái gì mà cứu nữ nhân này? Nhưng mà trên thế giới này chắc chắn không có người thứ hai dưới tình huống bị chôn dưới đất mà yên tâm, thoải mái ngủ
“Ai, Tiểu mập mạp” PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT giống như là vừa nghĩ tới cái gì ,đối với mập mạp tiên sinh làm cái chào đón , bộ dạng kia giống như hai người quen biết đã lâu
“Ngươi….Nữ nhân này, Ta tên là LANG THIẾU BẠCH , mới không phải cái gì tiểu mập mạp” Mập mạp tiên sinh khóe miệng rút trừu
“Đã biết, tiểu mập mạp,làm sao có thể ăn cơm?” PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT nói ra mục đích của bản thân
“Vào thành là có thể ăn cơm, còn có ta tên là LANG THIẾU BẠCH” Mập mạp tiên sinh tiếp tục yếu ớt cãi lại
“NGA” PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT chậm rãi đáp .Mập mạp tiên sinh đảo trắng cặp mắt, coi như không nghe thấy có người gọi hắn là tiểu mập mạp.PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT đi ở phía trước , mập mạp tiên sinh đi ở phía sau giăng lên cây dù màu phấn hồng lên che nắng , hai người liền như vậy đi một hồi thật lâu
~”Tiểu mập mạp, ngươi có biết đường đi vào thành đi như thế nào không ?” PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT đi được một hồi lâu , đột nhiên , quay đầu , hỏi
“GÌ?” Tiều mập mạp,a , không đúng, là mập mạp tiên sinh , chân phải bị chân trái đụng một chút,bước chân lảo đảo, khuôn mặt bự như bánh mật ấy chuẩn bị hôn với mặt đất.Nhưng mà,thời điểm khuôn mặt còn cách mặt đất 3 li, thắc lưng , uốn éo, chuẩn bị xoay người chống lên ,bỗng “RĂNG RẮC” thắc lưng đau nhói,sau đó khuôn mặt béo liền hôn với đất mẹ thân yêu , làm cho cát, bụi bay lên tứ phía
Mập mạp tiên sinh lấy cây dù chống dậy , đứng lên , theo bên trong yếm lấy ra một cái khăn tay nhỏ màu phấn hồng ,ở trên mặt nhẹ nhàng lau, một bên lau, một bên ai oán phẫn hận nhìn PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT
“Ngươi, nữ nhân này, không biết đường , còn đi ở phía trước dẫn đường , ngươi không biết phương hướng , ngươi còn không kiêng nể gì đi loạn ,ngươi , ngươi , ngươi , ngươi…. …….”