Phượng Tuyệt Thiên Hạ: Độc Y Thất Tiểu Thư

Chương 11: Lười Đến Mức Tận Cùng 5


Đọc truyện Phượng Tuyệt Thiên Hạ: Độc Y Thất Tiểu Thư – Chương 11: Lười Đến Mức Tận Cùng 5


“Đừng tưởng rằng ngươi cố ý khích tướng ta, ta sẽ cứu ngươi”Mập mạp tiên sinh tiếp tục nói, vẫn là tiếng nói khinh khủng đó.Nhìn bề ngoài ,trông rất hiền hậu dễ làm người khác bỏ xuống phòng bị, nhưng mà lúc nói chuyện,đôi mắt nhỏ hơi hơi mị lên,khóe miệng hơi nhếch lên 1 cái nghiền ngẫm tươi cười trông rất nham hiểm
“Muốn cứu thì cứu , không muốn cứu thì đi đi, đừng làm phiến ta ngủ”
Khẩu khí PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT có chút ác liệt,trong âm thanh tràn đầy bất mãn,đối với nàng mà nói,cái chuyện mà bực mình nhất là khi đang ngủ có người quấy rầy, thực phiền toái
Sau khi nói xong PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT cũng không nhìn mập mạp kia nữa,tiếp tục úp đầu trên cánh tay mình
Nghe được lời nói và hành động của nàng ,mập mạp tiên sinh có chút không bình tĩnh ,đôi mắt nho nhỏ ,lại trừng thật to.Nữ nhân này, đừng nói là hôn mê rồi?

Nhưng mà, ở giây tiếp theo,khóe miệng mập mập tiên sinh run rẩy, bởi vì nữ nhân trước mắt này, hô hấp đều đều ,hơi thở vững vàng,đều biểu lộ một chuyện là—–Nàng đang ngủ
Lại đợi gần nữa canh giờ,nhưng mà PHƯỢNG KHOẢNG NGUYÊT vẫn an an ổn ổn ngủ
Mập mạp tiên sinh, nhu nhu cánh tay mập mạp của chính mình , xoay tròn cổ cùng với bả vai, sau đó một tay giơ lên cây dù , một tay nắm lấy tay PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT , kéo lên,liền như thế kéo PHƯỢNG KHOẢNg NGUYỆT ra bên ngoài
Từ bên trong đất bị kéo ra ,nàng nhẹ nâng mí, chậm rãi mở ra , trên khuôn mặt có chút bấn loạn,lộ ra một đôi mắt hổ phách to, nhưng mà trong đôi mắt kia ,lóe ra 1 tia không vui
Nhìn thấy PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT mở mắt ra,hai cánh tay mập mạp tiên sinh ở trên người vỗ vỗ,sau đó mở miệng nói
“Ta…”một câu ta cứu ngươi nói chưa hoàn chỉnh, chỉ thấy giây tiếp theo , cả người thấy trời đất đảo điên

PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT thực hiện một cái hành động lưu loát, sạch sẽ, liền đem mập mạp tiên sinh quăng ngã
Thân hình đầy thịt kia, như một cái bóng tròn lăn đi thật xa, thật xa…Làm cho một thân phấn hồng sắc, rất chật vật
“NGAO, đau chết ta, đau muốn chết !!!” Mập mạp tiên sinh bắt đầu tru lên, cái giọng này, làm cho người ta hận không thể bóp chết hắn
“Ồn ào chết ” Bị giọng vịt đẹt này kích thích,PHƯỢNG KHOẢNG NGUYÊT hoàn toàn tỉnh táo lại,lạnh lùng trả lời một câu
“Ngươi , nữ nhân này! Bản thiếu, tốt bụng cứu ngươi, ngươi..ngươi thế nhưng….”Mập mạp tiên sinh rất phẫn nộ,vừa đứng lên , vừa lên án tội lỗi của PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT ,không nghĩ tới , thời điểm đang đứng lên , thắt lưng chợt nhói “Tê~ ĐAU QUÁ.”
“Ngươi có thể không cứu ta, nhưng mà ngươi không thể đánh thức ta” So với sự phẫn nộ của mập mạp tiên sinh , nàng còn cao hơn một bậc ,sự phẫn nộ của nữ nhân khi bị đánh thức , không thể xem thường
“Ngươi…Ngưoi…”Mập mạp tiên sinh hết lời để nói.Lần đầu phát hiện,nói với nữ nhân , không thể nói bằng đạo lý.Bởi vì đạo lý trong lòng nàng, trong lời nói của nàng , mới là nhất
“Đứng dậy nhanh lên,tỉnh ngủ, có chút đói bụng”Phượng Khoảng Nguyệt vươn tay,nhặt lên thanh kiếm , rồi đi hai bước,đối với mập mạp tiên sinh nãy giờ ngửa mặt lên trời nói


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.