Phượng Tuyệt Thiên Hạ: Độc Y Thất Tiểu Thư

Chương 10: Lười Đến Mức Tận Cùng 4


Đọc truyện Phượng Tuyệt Thiên Hạ: Độc Y Thất Tiểu Thư – Chương 10: Lười Đến Mức Tận Cùng 4


Con mèo đen nhẹ nhàng tiêu sái đến trước mắt PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT , lắc lư cái đuôi ,để lại một tư thái tao nhã,rồi xoay người,mông đối với mặt PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT , cái đuôi nhẹ nhàng đảo qua trên mặt nàng , liền lấy cái tư thái cao ngạo như vậy, rời khỏi tầm mắt PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT
PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT đứng hình , nàng nhớ rõ thú cưng của nàng Duyên nhi cũng đâu có tệ,như thế nào sau khi đến nơi này, hết bị chó cắn lại đến mèo khinh bỉ
Tí tách ,Tí tách
Mưa, càng lúc càng to,nước mưa chảy xuống đất, tạo thành từng bọt nước nhỏ, thấm vào trong đất .Làm cho nàng cảm giác như đang ở trong vũng bùn,chật vật không chịu nổi
Có lẽ nên suy nghĩ làm như thế nào để đi ra ngoài.Tìm cách đi ra ngoài, hay là tiếp tục minh tưởng ? hay là kêu cứu mạng ??Nhưng mà nàng nghĩ nghĩ được một lúc,sau đó đầu hơi gật gật,liền ở trong tình huống bị chôn sống mà ngủ Suy nghĩ nhiều làm gì,nghĩ ngơi được một chút , rồi tính sau
Hai cái tay khoăn lại để trước ngực, đầu đặt lên đó , bộ dáng đó giống như là mới vừa chơi máy tính mệt mỏi, nằm úp sấp nghỉ ngơi một lát , nàng không có có chút ý thức là mình đang ở dị giới vùng hoang vu , dã ngoại .Ở trong đầu chỉ có một vấn đề là, tạnh mưa rồi , tỉnh lại,có khi nào bên người lại có thêm môt cây nấm…
Trên một cây cách đó không xa, trên cái cây nho nhỏ đáng thương , có môt thân hình cân nặng hơn 200kg ngồi ở đó ,nhìn bộ dáng cây kia lung lay sắp đổ , thât sự là không thể không làm người ta lo lắng, cây đó có khi nào bị thân hình mập mạp này, đè tới chết non

Nhưng mà, khi này, đôi mắt bị thịt ép tới nỗi sắp không thấy được,trừng thật to nhìn PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT
Tại sao cũng có người ở dưới tình huống như thế , an tâm ngủ
Thân hình mập mạp xem như thế đủ rồi, theo trên cây nhảy xuống đất,bộ dáng linh hoạt,thât sự là làm người ta không thể tưởng tượng nỗi , con người mập mạp như thế , nhảy lại rất nhẹ nhàng
Đáp xuống mặt đất, mập mạp kia giơ lên một cây dù màu phấn hồng .Lấy tư thái tản bộ,chậm rãi , chậm rãi đi tới trước mắt PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT:
“Ai~, Đã chết chưa?”
Ngay tại thời điểm PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến một âm thanh , nghe giống như giọng nói của một đứa con nít sắp thành thiếu niên ,cái giọng điệu quỷ dị này,người ta nói là—-Giọng vịt đẹt
Chậm rãi mở mắt ra,nàng có chút không để ý thoáng nhìn qua
Chỉ thấy,một cái bóng dáng mập mập đô đô,chiếu vào ánh mắt , đương nhiên mập không phải là trọng điểm mà là cách ăn mặc của cái tên mập mạp này

Một thân quần áo nam màu xanh lam với hồng nhạt ,kết hợp đai lưng màu hồng phấn,trên đôi giày thêu hoa văn màu hồng, cái bụng mập mạp, làm quần áo to ra.Trên khuôn mặt , ngoại trừ thịt,thì không có cái gì đặc biệt
Tuy nhiên trên tay cầm cây dù màu hồng phấn , chẳng ra cái thể loại gì,làm cho nàng xem như thế là đủ rồi!!
“Tại sao lại không nói cái gì ?”
Cái âm thanh khó nghe này lại truyền đến,làm cho PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT nhíu mày ,những đứa trẻ đang bị biến thanh(âm thanh thay đổi), tiếng nói rất đáng sợ
“Ngươi ảnh hưởng đến giấc ngủ của ta”
Nàng hơi hơi thở dài một hơi:
“NGẠCH…”
Mập mạp tiên sinh lúc này không biết nói cái gì cho đúng:
“Ngươi suy nghĩ lại ,không cầu ta cứu sao?”
“Ngươi muốn cứu, sẽ cứu.Ngươi nếu không muốn cứu , dù ta nói lời hay ,ý đẹp gì, ngươi cũng sẽ không cứu ta” PHƯỢNG KHOẢNG NGUYỆT chậm rãi nói,trong giọng nói hơi mơ màng,làm cho người ta rất hoài nghi, nàng có thể sau 1 giây liền ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.