Phương trình anh em

Chương 82


Đọc truyện Phương trình anh em – Chương 82

“Ai cho cô ngồi đây?” Một nữ sinh dáng người cao gầy, trang điểm lộng lẫy nhìn Tề Giai Niệm từ trên cao, ánh mắt cực kì không thân thiện.

“Tôi…” Tề Giai Niệm có chút hoảng hốt, phản ứng đầu tiên của cô là mình tìm nhầm chỗ ngồi rồi, theo bản năng bắt đầu lật sách trên bàn, muốn xem có tên anh trai hay không.

Nữ sinh kia thấy thế, lông mày lá liễu dựng thẳng, gay gắt: “Cô… Sao cô có thể tự mình lật loạn đồ đạc của người khác chứ!”
 
Thanh âm của cô ta không nhỏ, khiến mấy học sinh khác cũng nhìn qua, hai nữ sinh ở bàn sau lại cùng ăn ý hùa theo lên án Tề Giai Niệm: “Đúng vậy, cô là loại người gì vậy, không có mắt sao? Trên bàn còn để đồ của người khác đây này.”
 

“Xin lỗi, xin lỗi. “Tề Giai Niệm bị khí thế của mấy cô chị này dọa sợ, cô chỉ là học sinh trung học, ngày thường cũng chỉ đánh nhau ầm ĩ với hội chị em, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải tình huống như vậy.

“Vậy thì để em đi chỗ khác.” Cô xách đồ lên định bỏ chạy, lúc đứng lên không cẩn thận đụng phải cốc trà sữa, hắt lên trang sách trên bàn.

Lần này thì xong rồi, các cô gái xinh đẹp kia giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, trong nháy mắt xù lông: “Cô, cô làm bẩn sách vở của cậu ấy!” “Bàn tay làm móng tinh xảo của cô ta túm lấy cánh tay Tề Giai Niệm: “Lau sạch sẽ đi!”

“Làm sao lau sạch sẽ được…” Cô bé oán giận, sinh viên đại học ai cũng tính toán chi li như vậy sao, không phải chuyện xảy ra thì cũng xảy ra rồi à?

“Tôi mặc kệ cô lau như thế nào, tóm lại, làm sạch ngay cho tôi!” Ngón tay nữ sinh kia bóp lấy lớp thịt trên cánh tay Tề Giai Niệm, càng ngày càng mạnh, cô bé da thịt mềm mại thì làm sao chịu được, vung tay muốn rụt về.


“Chị làm gì thế, chị làm tôi đau, buông ra.” cô cũng hơi tức giận liền đổi xưng hô gay gắt hơn: “Cũng không phải đồ của cô, cô cũng không quản được!”

“Tôi…” Cô gái đỏ mặt, dừng lại và nói: “Đây là đồ của bạn trai của tôi, tại sao tôi không thể quản chúng? Cô phải làm sạch sẽ ngay bây giờ cho tôi, nếu không đừng hòng đi ra khỏi đây.”
 
Câu nói này khiến mọi người xung quanh bắt đầu khó chịu.
 
“Cái gì chứ, hai người bọn họ hẹn hò lúc nào vậy?”

“Không phải là cậu ấy bị từ chối rồi sao? Lừa người hả.”

“Nữ theo đuổi nam cách một lớp tầng sa* cậu có hiểu hay không?”
*Nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa:Câu nói này mang hàm ý nam theo đuổi nữ khó khăn như vượt ngọn núi lớn, còn nữ theo đuổi nam dễ dàng như qua làn vải mỏng.

“…”

Trong lòng Tề Giai Niệm thầm nghĩ không xong rồi, lúc này gặp phải người khó chơi rồi, không biết nếu tìm anh trai đến có thể giải quyết được không nhỉ? Trong đầu cô bạn trai của cô gái này chắc là một người con trai vạm vỡ, tứ chi nảy nở,  không được, chắc chắn anh trai đánh không lại đâu.

Cũng chính vào lúc này, Tề Ngạn Sơ cuối cùng cũng tới.

Tề Giai Niệm vừa nghĩ tới sẽ đi tìm anh trai giúp mình, nữ sinh kia đã đẩy cô ra trước một bước, đi tới.

Tề Giai Niệm đáng thương không đứng vững, dưới chân đã vậy còn bị ngáng một cái, té lăn trên đất.

Bàn ghế phát ra tiếng động chói tai, toàn bộ người trong lớp nhìn cô, cô bị chơi khăm rồi.

Tề Ngạn Sơ nhíu mày, đi tới: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Nữ sinh kia đem sách bị hắt trà sữa đưa cho anh xem, giường như đang tranh công chỉ vào Tề Giai Niệm: “Người này chiếm chỗ ngồi của cậu, còn làm bẩn sách của cậu, nếu không phải tôi…”

Tề Ngạn Sơ coi cô ta như không khí, anh đi ngang qua bên cạnh, khom lưng đỡ Tề Giai Niệm lên: “Đau không?”

Vốn không đau lắm, nhưng sau khi nhìn thấy bánh phô mai dâu tây bị cô ta ném xuống đất, mông đau, trái tim càng đau hơn.

 
Còn muốn giữ lại để buổi tối ăn đêm…

Bi từ đó mà ra, ánh mắt Tề Giai Niệm đỏ lên.

“Đau.” Cô đỏ mắt đứng lên, đáng thương nhìn Tề Ngạn Sơ: “Xin lỗi, bạn học, làm bẩn sách của anh rồi.”

Tề Ngạn Sơ không biết em gái mình làm cái gì, nhưng mà cô đã làm bộ không quen biết, anh sẽ theo cô: “Không sao, bẩn thì bẩn thôi.”

Người vây xem nhịn không được thổn thức, người bạn này chưa bao giờ nhiều lời với người khác, hôm nay chẳng những hảo tâm đỡ em gái này, còn dùng giọng điệu dịu dàng như vậy an ủi cô ấy saosao?

Có người nhịn không được nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng lẽ mặt trời mọc từ phía Tây lên rồi?

“Nhưng bạn gái của anh bảo tôi nhất định phải làm sạch…” Tề Giai Niệm chỉ vào sách, lại chỉ vào cô gái xinh đẹp cao gầy đang trợn tròn mắt sau lưng Tề Ngạn Sơ.

Tề Ngạn Sơ cũng không quay đầu lại: “Anh không biết cô ấy.”

“Ồ, không biết á, đó không phải là bạn gái anh sao?” Tề Giai Niệm dùng đôi mắt to vô tội nhìn nữ sinh kia, đột nhiên nín khóc mỉm cười: “Vậy em có thể theo đuổi anh không? Em yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.”

“Được.”

Trong phòng học dấy lên một trận xôn xao, khiếp sợ ban ngày ban mặt lại có người nói láo chuyện tình cảm, càng kinh ngạc vì thanh sắt như Tề Ngạn Sơ cũng có thể nở hoa, lại còn trong một cơ hội quỷ dị như vậy.


“Tề Ngạn Sơ… Cậu quá đáng…” Âm thanh kia mang theo sự nức nở vang lên, đương nhiên là người nói dối chuyện tình cảm rồi.

Tề Ngạn sơ liếc mắt nhìn cô ta một cái, vờ không nghe thấy.

Anh thật sự không ngờ giờ nghỉ mà trong phòng tự học còn nhiều người như vậy, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, cũng không thể làm chuyện không thích hợp với thiếu nhi được, mất hứng thú, vẫn nên trở về khách sạn thì hơn.

Xoay người đi về phía cửa phòng học, đi được nửa đường lại dừng bước, quay đầu lại.

Người đẹp cao gầy còn tưởng anh có chuyện muốn nói với mình, đôi mắt sáng lên: “Sao vậy?”

Tề Ngạn Sơ tiếp tục coi cô ta làm không khí, ánh mắt nhìn về phía Tề Giai Niệm ở bên kia: “Không phải muốn đuổi theo anh sao, giờ anh phải đi, em đi cùng không?”

“Đi chứ!”

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Tề Giai Niệm ôm một đống đồ ăn ngon điên cuồng đuổi theo bước chân của anh trai, rời khỏi tòa nhà tự học.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.