Đọc truyện Phương trình anh em – Chương 81
Lúc Tề Giai Niệm tỉnh dậy thì đã vào buổi sáng ngày hôm sau, bầu trời bên ngoài đã sáng bảnh mắt.
Bên tai cô là tiếng thở đều đều và êm ái của anh trai, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt trong trẻo của người con trai, như được bao bọc bởi một lớp lông tơ viền vàng, lông mi của anh thật mảnh và dày, nhẹ nhàng run rẩy theo từng hơi thở, thật yên bình và sâu lắng.
Tề Giai Niệm đột nhiên đỏ mặt, cô chợt nhớ tới giấc mộng xuân sắc đêm qua, trong giấc mơ đó cô là một con thỏ tinh, lừa chủ nhân nhỏ ngây thơ Tề Ngạn Sơ giao hợp với cô. Cô không thể nhớ rõ cảnh tượng cụ thể thế nào, nhưng cô có một ấn tượng mơ hồ rằng dường như cô đang kiềm chế anh trai mình bằng dây xích.
“Tỉnh rồi sao?” Tề Ngạn Sơ vốn dĩ ngủ không ngon, cho nên khi em gái cựa quậy trong vòng tay thì anh biết rõ là cô đã tỉnh.
Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt liên hồi, nhìn đôi mắt ngái ngủ của anh trai, lại nhớ đến hai người bọn họ đã cùng trong giấc mộng xuân điên cuồng như vậy, sắc mặt càng trở nên đáng sợ hơn.
“Ừ.” Cô trầm giọng đáp, rồi nhanh chóng cúi đầu, tránh né ánh mắt anh.
“Tối hôm qua em uống say khướt. Anh thay quần áo rồi tắm cho em, vật lộn mãi em mới chịu ngủ yên.” Tề Ngạn Sơ vươn tay dưới chăn vỗ vỗ lưng em gái: “Sau này em không được phép uống rượu khi không có anh bên cạnh, có biết chưa hả? Em đấy, uống say đến mức không còn biết mình là ai nữa.”
“Vâng.” Cô gái xấu hổ gật đầu, rượu hôm qua có vị ngọt như nước hoa quả, ai mà ngờ được nó lại mạnh như vậy?
Tề Ngạn Sơ liền cười khẩy.
Tối qua, anh cố tình chừa đường lui cho cô, cũng không làm quá mức mạnh mẽ, sau khi thỏa mãn chút ham muốn dục vọng của bản thân, anh đưa em gái đi tắm rửa. Sau này anh còn muốn giở lại mánh khóe cũ, cho nên nhất định không thể làm quá trớn, nếu không sẽ rất khó có lần sau?
Lúc hai anh em cùng nhau thức dậy tắm rửa thì đã hơn mười giờ sáng.
Tề Giai Niệm cảm thấy không được thỏa mãn với giấc mộng xuân đêm qua, thế là cô đành đem cuốn sách thức ăn ngon của thành phố này đang mở đặt sang một bên.
Cả hai bắt xe buýt đến ga thứ bảy hay thứ tám gì đó để đến trung tâm mua sắm lớn bên ngoài trường đại học, sau đó phải xếp hàng hơn nửa tiếng đồng hồ để được ăn buffet hải sản mà cô gái đã thầm mong được nếm thử.
Tề Giai Niệm ăn uống no say thỏa thích mới chịu ra ngoài, còn Tề Ngạn Sơ nghĩ rằng tối nay phải đè em gái ra làm cho thật đã, cho nên anh phải cho cô ăn thật nhiều để bổ sung đầy đủ “tinh lực”.
Sau bữa tối, hai người đi dạo một vòng quanh trung tâm mua sắm, Tề Ngạn Sơ vốn dĩ muốn mua một món quà cho em gái, nhưng khi cô gái nhỏ nhìn thấy giá liền lắc đầu một cái, rồi vội vàng kéo anh trai rời đi.
Xa hoa và lãng phí là điều không tốt. Những đồ trang sức này tuy rằng hào nhoáng nhưng không thể ăn hay sử dụng được, nếu đã như vậy chi bằng mua những cái thiết thực thì tốt hơn.
Trong cửa hàng bánh ngọt, Tề Giai Niệm đã tàn sát tứ phía, giống như hận không thể ăn hết toàn bộ bánh trái trong này vậy.
Cả hai quay trở lại trường với đầy đủ sức lực, lúc này Tề Giai Niệm đề nghị đến thăm lớp học của anh trai.
Chính…chính là không biết có phải đã quá lâu không làm tình rồi không, vì bây giờ đầu óc cô tự dưng tràn ngập hình ảnh giường chiếu, cảm thấy bản thân như vậy thật sự rất mất tự nhiên, cô cần một bầu không khí học tập thánh thiện để gột rửa những ý nghĩ xấu xa của mình.
Trường đại học không có phòng học cố định nên Tề Ngạn Sơ đưa em gái đến phòng tự học cố định của mình.
Anh không giống với những người khác, một là không yêu đương, hai là không giao du, mỗi ngày ngoài giờ học đều ở trong phòng học tự học, sau một thời gian, mọi người đều biết chỗ ngồi đó luôn có người ngồi rất lâu, cho nên sẽ không ai chiếm chỗ ngồi đó của anh.
Trên đường gặp một giáo viên trong khoa đang có việc phải vội về, liền nhờ Tề Ngạn Sơ lấy đồ giúp, thế là Tề Giai Niệm đành phải một mình vào lớp học.
Theo mã số lớp học mà anh trai đưa ra, cô bước vào với một đống bánh ngọt và đồ tráng miệng trong một tay và một cốc trà sữa lớn trong tay kia.
Không ngờ vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ đã có người vào trong tự học rồi, trong lòng Tề Giai Niệm thở dài, quả nhiên là nơi tụ tập của những người chăm học, hì hục một hồi, cô đã tìm một chỗ ngồi cho mình ở hàng thứ ba bên phải.
Đặt những cuốn sách trên bàn sang một bên, cô đặt túi đồ ăn ngon lên bàn, mỉm cười chờ anh trai trở về để chia sẻ với cô.
Tuy nhiên, trước khi Tề Ngạn Sơ quay lại, rắc rối đã đến với cô.
“Ai cho cậu ngồi ở đây?” Một cô gái dáng người cao ráo trang điểm đậm nhìn xuống Tề Giai Niệm với ánh mắt không mấy thiện cảm.
—-