Đọc truyện Phương trình anh em – Chương 78
Cô gái nhỏ đã lừa cha mẹ rằng cô muốn đến trường của anh trai trong 11 ngày nghỉ, để trải nghiệm không khí học tập trong một cơ sở giáo dục được coi là tốt nhất cả nước, và đương nhiên cô đã thành công thuyết phục họ mà không tốn quá nhiều công sức.
Thế là, trong hai ngày trước kỳ nghỉ, Tề Ngạn Sơ nhận được một gói hàng từ nhà của anh, à thì … Chính xác mà nói, đó là hành lý của em gái gửi đến chỗ anh.
Cô gái nhỏ lười kinh khủng đến mức không muốn tự mình mang tới mà phải nhờ anh trai ra chỗ người chuyển giúp lấy.
Những hàng hóa chuyển phát nhanh trong trường đại học Đế Đô về cơ bản được đặt trong tủ chuyển phát nhanh của văn phòng tiếp nhận và gửi hàng trong nhà trường, nếu món hàng quá lớn không thể nhét vào được, nhân viên chuyển phát nhanh sẽ gọi điện cho người nhận ra chỗ ô trống ở cửa tiếp nhận để lấy hàng.
Khi Tề Ngạn Sơ đến lấy đồ đã vô tình thu hút những người hiếu kỳ ở đó.
Không phải vì vẻ đẹp trai hào nhoáng của anh nên mới mê hoặc hàng loạt cô gái ở đó, anh chỉ có thể nói rằng lần này em gái đã thành công phá tan tành hình tượng của anh.
Người chuyển phát nhanh không kìm lại được, lông mày nhảy dựng lên. Giới trẻ bây giờ hay thích tự đặt tên cho mình quá nhỉ?
“Ngạn heo heo, Ngạn heo heo có ở đây không?”
Hầu hết những người đến nhận hàng chuyển phát nhanh đều là con gái, khi họ nghe thấy cái tên này liền không nhịn được bật cười, sao lại có người tự đặt cho mình một biệt danh dễ thương như vậy, chắc hẳn phải là một cô gái mập mạp và dễ thương nào đó?
Nhưng chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của một người con trai vang lên, trong giọng nói còn mang theo vẻ lúng túng: “Tới rồi.”
Mọi người đều quay đầu nhìn lại, bọn họ chỉ thấy một người con trai cao thẳng mặc áo sơ mi trắng, sắc mặt hơi đỏ bước ra.
Trong ánh mắt hoảng hồn và kinh ngạc của mọi người, bạn học “Ngạn heo heo” nhận lấy hàng chuyển phát nhanh của mình rồi nhanh chóng cầm cái vali màu hồng to đùng rời khỏi đám đông đang trố mắt nhìn mình.
“Hình tượng của mình trong mắt mọi người coi như tan tành rồi.” Tề Ngạn Sơ không còn gì để nói được nữa.
Tề Giai Niệm cầm lấy điện thoại, cô bật người ngã xuống giường khi nghe anh kể lại mọi chuyện: “Ha ha ha, anh còn cần hình tượng gì chứ, lẽ nào anh muốn dây dưa với mấy chị gái kia sao?”
“Không dám không dám, em đúng là tổ tông nhỏ của anh mà!”
Mà ở đầu dây bên này, Tề Ngạn Sơ cũng cười không ngừng, làm sao anh có thể không biết suy nghĩ của em gái chứ? Cô gái nhỏ có quá nhiều ham muốn đối với anh, anh hạnh phúc còn không kịp nữa là.
**
Đây là lần đầu tiên Tề Giai Niệm ra ngoài một mình, cô vừa hồi hộp vừa vui mừng, những người khác đều đã ngủ say, nhưng cô lại không ngủ mà liên tục ăn suốt cả quãng đường từ nhà đến thành phố, cho đến cuối cùng cô đã ăn sạch sẽ toàn bộ thức ăn trong túi xách.
Khi cô đến nơi, những người khác vẫn còn đang ngái ngủ, nhưng đôi mắt cô lại sáng ngời hơn ai hết.
Vừa nhìn thoáng qua, cô đã thấy bóng dáng cao lớn đứng ở lối ra.
“Niệm Niệm.” Tề Ngạn Sơ cũng nhìn thấy em gái trong nháy mắt, cuối cùng trái tim nặng trĩu của anh cũng đã nhẹ nhõm.
Tối hôm qua anh không ngủ được, sáng sớm hôm sau liền cấp tốc chạy đến nhà ga, ngay cả trong kỳ thi tuyển sinh đại học anh cũng chưa bao giờ lo lắng như vậy, anh rất sợ em gái sẽ không tìm thấy anh sau khi ra khỏi nhà ga.
“Anh trai!”
Tề Giai Niệm vui vẻ chạy đến chỗ Tề Ngạn Sơ và ôm lấy anh thật chặt, trái ngược hoàn toàn với đám đông đang mệt mỏi xung quanh anh.
“Tuổi trẻ thật tốt …” Cô mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó than thở.
“Đưa túi cho anh.” Tề Ngạn Sơ rất tự nhiên túm lấy túi xách của em gái, mở bên trong túi ra, thấy còn ít đồ ăn, sau đó cười sảng khoái nói: “Chỉ ăn có thế này thôi sao?”
“Anh à, em vốn dĩ không ăn nhiều, được chưa ~” Tề Giai Niệm tức tốc giật lại túi và đeo nó vào lưng mình.
Không biết có phải vì một tháng không gặp hay không, nhưng khi nhìn thấy anh trai, cô cảm thấy có chút ngại ngùng, có chút lạ lẫm, cũng có chút không quen thuộc lắm, một chút cũng không giống cô chút nào.
Tề Ngạn Sơ cũng có cảm giác giống cô vậy, kể từ khi rời xa em gái đây là lần đầu tiên họ phải xa nhau lâu như vậy. Mặc dù hai người vẫn thường hay gọi video cho nhau, nhưng không hiểu sao khi chân chân thật thật đối diện với nhau, anh vẫn luôn cảm thấy không thể buông tay cô ra.
Vừa rồi khi em gái ôm lấy anh, khuôn mặt trưởng thành liền nhanh chóng đỏ bừng, cũng may trời còn tối nên cô gái nhỏ không để ý lắm.
Hai người cùng nhau ngồi xe trở về trường học của Tề Ngạn Sơ, ngồi trên xe, do cả đêm không ngủ vì quá phấn khích nên bây giờ Tề Giai Niệm đã rất mệt mỏi.
Lúc đầu, cô còn nói chuyện phiếm với anh nhưng một lúc sau, cô đã dựa vào vai anh trai mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Dưới ánh nắng ấm áp của bình minh, Tề Ngạn Sơ dịu dàng nhìn khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của em gái, cuối cùng anh cũng có cảm giác chân thật là người yêu đang ở bên cạnh.