Bạn đang đọc Phượng Hồng Vô Tâm – Tiếng Chuông Gió – Chương 52
Nằm viện độ gần tuần tôi mới ra ngoài được. Không biết có phải do năm hạn của tôi hay không mà hết hè về quê suýt chết xong giờ ra đây lại dính thêm trận sốt xuất huyết. Đúng là đời đen như chó mực. Nhưng lạ là mấy hôm đến thăm tôi trong viện, mặt con An lúc nào cũng buồn thiu, chẳng biết bị làm sao nữa. Con hâm! Đã cấm không cho vào, sợ lây ốm từ tôi rồi mà nó còn cố len vào cho bằng được, có hôm nó chỉ vào ngó xem tôi đang làm gì xong lại tót đi luôn. Bị tôi cấm không cho lấn qua vạch cửa phòng, nó cứ lấp ló bên ngoài rồi thò đầu vào trêu, chốc chốc lại cười tít mắt, rung rung cái chỏm tóc lên.
*****
Ra viện, tôi vẫn giữ thói không chịu đi học hè mà dùng thời gian đó vào việc lang thang chỗ này chỗ kia. Thỉnh thoảng đi qua bãi bồi cũ, tôi bất giác nhớ lại tầm này năm ngoái, đằng xa xa kia có hai đứa tung tăng cười đùa, thằng con trai ngồi làm mẫu cho đứa con gái vẽ, đứa con gái vẽ xong, ngắm ngắm rồi đưa cổ tay chùi ngang mặt, cười hì hì, nhọ than bám trên mặt, thằng kia nhẹ nhàng bước tới, mỉm cười vuốt khẽ gò má nhem bụi. Nhưng giờ thì hết rồi, hóa ra tất cả chỉ là giả tạo hết. Lắm lúc tôi cứ tự dối mình, hi vọng ngày đó tình cảm Trang dành cho tôi có phần nào là thật sự rung động. Vậy mà không, mà có thật giả thế nào tôi cũng chẳng bao giờ biết được. Một thằng ngố thì cứ mãi là một thằng ngố mà thôi. Cuộc đời tôi là những lần trốn chạy, trốn chạy vì yêu vì hận, trốn chạy quá khứ tối tăm,… không rõ đến bao giờ tôi mới dám đứng lại.
Hôm nay, thơ thẩn dạo thế nào tôi lại rẽ vào con đường đất ra bãi bồi. Bao lần tự dặn mình là không bao giờ đến đây nữa, vậy rồi ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào, tôi vẫn cứ đi về lỗi cũ. Chẳng muốn ở lại đó lâu, tôi quay xe vòng về trường, tầm này chắc chúng nó đang tan học.
Đứng sát vào gốc cây bàng, tránh không để bọn cùng lớp chú ý là tôi đang ở đây. Ngó mãi cổng trường mà chưa thấy con An ra, có lẽ nó về từ nãy rồi mà mình không để ý. Đang định về thì tự nhiên yên sau tôi trùng xuống, có bàn tay nhỏ nhỏ vỗ vào vai gọi:
– Thằng dở người! Đứng đây ngắm em nào đấy?
Tôi mỉm cười, bảo:
– Ngắm mày, được chưa! Khiếp thật! Lủi như ninja, ra sau lưng mình từ bao giờ mà không biết
Nó cười hì hì, xòe rộng hai bàn tay ra úp lên đầu che nắng, giục:
– Nhong nhong! Ngựa ngu đi nhanh!
– A con này láo! Mày bảo ai ngựa ngu?
Tôi sừng sộ nạt, ăn liên tiếp mấy phát véo đùi đau điếng của con An, nó lườm lườm nhìn tôi, tủm tỉm cười:
– Đi về đi! Rẽ qua chỗ công viên bí mật, tao chỉ ày cái này hay lắm.
Tôi chẳng biết làm sao, đành mặc cho nó chỉ đâu thì đi đó. Tới nơi, nó chạy lon ton đằng trước, ngoắc tôi theo sau. Bỗng nó nhìn quanh quất, ngó nghiêng như tìm vật gì, tôi thấy lạ, hỏi:
– Tìm gì đấy! Bảo tao, tao tìm cho.
Đột nhiên nó reo lên, mắt long lanh, níu áo tôi nhảy tưng tưng, tíu tít cả lên:
– Kìa kìa! Ra đằng kia, tao ày xem này.
Nói rồi nó lôi tôi xềnh xệch, chỉ vào một khoảng đất xong bảo:
– Đây này, chôn ở đây được đấy!
Tôi tá hỏa, hỏi:
– Mày điên à? Tự nhiên đi chọn sẵn đất lo hậu sự. Tội nghiệp, trên đời còn nhiều mảnh đời bất hạnh quá!
Con An dậm chân tru tréo:
– Tao đã nói hết đâu, nghe hết đã chứ, mày suốt ngày tìm cớ để bắt nạt tao.
– Ờ rồi rổi! Thế Búp thích gì, một phát đấm nhé!
– Mày liệu hồn đấy!
– Bố thách!
Nó không thèm đôi co với tôi nữa, mở túi xách ra, lấy trong đó một cái ống sứ, hình như là cái “bình hoa” hai đứa nặn chung hôm đi Bát Tràng. Xong nó lại lấy ra một cái xẻng cầm tay bé tý, cỡ chắc gần bằng cái xẻng công binh. Nó dúi cái xẻng vào tay tôi, chỉ xuống khoảng đất bảo:
– Đào đi! Đào xong tao cho xem cái này!
Tôi cau có:
– Mày cho người vừa ốm dậy lao động nặng nhọc thế này à? Tự đào đê!
Nó quát:
– Lao động là hạnh phúc, mày có đào không?
Tôi làu bàu cầm cái xẻng, hì hục đào đào xới xới, con này chơi ác thật, cái xẻng bé tẹo, đã thế đào còn sợ nó gãy mất xẻng, xắn từng tí đất một, trời thì nắng chang chang ra, không có cái bóng cây che thì tôi dám cầm xẻng tương cho nó một nhát lắm. Trong lúc đó, nó lấy trong cặp ra tờ A4, hí hoáy vẽ cái gì đó. Lúc tôi đào cái hố được chừng nửa mét cũng là lúc lưng mỏi nhử, vươn người đứng dậy mà xương cốt kêu răng rắc, con An ngó sang, nhìn tôi cười toe, vẫy vẫy tôi vào xem cái hình nó vẽ. Tôi nhìn bức tranh, trầm trồ, nó vẽ hình Chibi đẹp thật, hình một đứa con gái để mái chéo, tóc đuôi gà là nó, đang nắm tay một thằng bảnh chọe, ngực áo một đứa ghi chữ Búp, một đứa ghi chữ Bi. Tôi cười, hỏi nó:
– Vẽ cái này làm gì thế?
Nó câng mặt lên, hỏi:
– Mày quên nhanh thế! Năm ngoái đi Bát Tràng chơi, mày chẳng hứa với tao là sẽ làm một bản giao kèo giữa tao với mày, làm bạn nhau mãi mãi còn gì. Này nhé, tao ghi cả điều khoản rồi nhé, làm sai là bị trời phạt đấy.
Nói rồi nó giở mặt sau tờ giấy cho tôi xem, đằng sau ghi 5 điều:
1. Bi và Búp Bông mãi mãi là bạn tốt của nhau
2. Bi không được đánh Búp Bông.
3. Bi không được làm Búp Bông buồn, khóc.
4. Phải dỗ nếu Búp Bông buồn.
5. Chủ nhật hàng tuần, Bi phải nấu cho Búp Bông ăn một món bất kỳ.
Tôi đọc xong, sừng sộ:
– Con này mày không nhỉ? Điều khoản quái gì mà toàn Bi phải thế này thế nọ thế? Đổi lại nhanh!
Nó nhõng nhẽo:
– Đi mà Bi! Nhường con gái tí có sao đâu! Đi mà.
Con An cứ túm lấy tay tôi, lắc lắc rồi làm mặt đáng yêu, dỗ tôi chấp nhận bản điều khoản “công bằng” kia. Tôi sốt cả ruột, gật đầu lia lịa:
– Ừ rồi rồi! Mày muốn gì cũng được.
Tôi tiện mồm hỏi luôn:
– Mà sao mày biết hôm nay tao đến mà chuẩn bị sẵn thế?
– Cái đó gọi là linh cảm của con gái đấy, mày không hiểu đâu!
Tôi lầm bầm:
– Linh với chẳng cảm, có mà giác quan của bệnh nhân tâm thần thì có.
Nó cười hì hì, hai đứa kí tên vào rồi nó bỏ tọt cuộn giấy vào bình, khệ nệ vác ra rồi nhẹ nhàng thả xuống hốc đất tôi đào sẵn. San lấp chỗ đất phẳng phiu, con An lại thảy xuống một nhúm hạt giống hoa gì gì đó, nhón tay vun vun đất lại, lấy trong cặp ra cái súng phun nước bé tí, phun lấy phun để vào chỗ gieo hạt.
Mải chơi, quá 1h chiều rồi vẫn còn ngồi đây, tôi với nó phóng như ma đuổi, về nhà nó hình như không có ai, nó chào tôi xong lỉnh luôn vào. Tôi thì run rẩy đạp xe về nhà, trong đầu cố viện lý do cho việc về muộn này. Về đến đầu ngõ, tôi không vào hẳn mà dừng xe trên dốc, ngó ngó vào sân nhà tôi. Thoáng thấy bố tôi đang cầm cái roi mây ngồi ngoài hè, tôi đã sợ vỡ mật, lủi ngược lại, vòng qua nhà con An lánh nạn chứ về giờ này dám là ăn đòn nát đít. Con An thấy tôi quay trở lại, nó nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi xong cười bảo:
– Sợ bố đánh nên trốn sang đâu cầu cứu tao chứ gì! He he! Không dễ đâu.
Tôi chắp tay vái nó:
– Thôi tao lạy mày! Mày cái gì cũng biết, mày giỏi! Giỏi thì cứu tao phát, đừng quên là mày cũng có trách nhiệm vì tội rủ tao đi chơi nhé.
Nó cười khúc khích, dắt tôi vào nhà xong thả ở phòng khách, lát sau đem ra một ca nước mơ, rót cho tôi uống xong quạt quạt:
– Hạ hỏa hạ hỏa! Để ta cứu vớt kẻ khốn cùng nhé!
Rồi nó chạy lịch bịch vào trong nhà, ở bên ngoài tôi chỉ nghe tiếng nó véo von:
– Dạ! Bác ạ, cháu An đây ạ!
…..
– Thằng Hưng nó đi đến trường lấy tài liệu, bị cảm nắng ạ!
– Dạ. Cháu với mấy đứa cũng lớp đem vào phóng y tế rồi ạ, xong đem nó về nhà cháu cho nằm nghỉ rồi ạ.
– Vâng ạ, cháu cũng bảo chúng nó là bị ốm thế này đừng đem nó đi đường xa, về nhà cháu cho gần ạ, chiều nó khỏe hơn thì bọn cháu đưa về ạ.
– Dạ, không có gì đâu bác, nó bạn cháu thì cháu phải lo chứ ạ. Dạ
– Vâng ạ! Cháu chào bác ạ!
Tôi ôm ở ngoài ôm bụng cười rũ rượi, cơ mà vẫn cố nén để không lọt tiếng vào trong điện thoại. Con An đi ra, nhìn tôi tủm tỉm cười xong hỏi:
– Đói chưa?
Tôi gật gật, nó chạy vào bếp rồi bưng mâm cơm ra, toàn là món ngon cả. Tôi hỏi xách mé:
– Mẹ mày đi vắng nên nấu sẵn chứ gì?
Nó chống nạnh, vênh mặt lên:
– Hơi bị coi thường nhau đấy! Tao tự nấu nhé, không ăn thì thôi, tao ăn hết!
– Hóa ra biết tự nấu rồi cơ à? Búp Bông siêu thế nhỉ?
Tôi cười khích lệ, bẹo má nó cái. Con An ngượng nghịu cúi đầu, hai má đỏ hồng lên. Xong nó bày biện mâm ra, xới cơm, so đũa chỉn chu, gắp thức ăn cho tôi. Bỗng nhiên, nhìn cái dáng nó đảm đang bên mâm cơm, tôi lại bắt đầu tưởng tượng đủ thứ, nào là tôi đi làm về, nó chờ ở nhà, rồi hai đứa ăn cơm, đầm ấm, yên vui đủ kiểu,….. Giật mình lắc lắc đầu liên tục, mình đang nghĩ cái quái gì thế nhỉ? Đúng là điên hết sức, quá điên, không biết mặt tôi lúc mơ mộng khi nãy có gì khác biệt không nữa. Con An lúc nào cũng như đi guốc trong bụng tôi, nhỡ nó nhìn mặt tôi mà đoán ra thì xấu hổ chết mất.
Ăn uống xong xuôi, hai đứa chí chóe đùn đẩy nhau đi rửa bát, loanh quanh mãi mất gần nửa tiếng mới rửa xong mấy cái bát. Ra ngồi ngoài phòng khách xem TV, đang xem, tôi buột miệng hỏi:
– Này! Sao tao thấy bố mẹ mày thả mày ở nhà suốt thế?
Đang cười toe toét, nó xụ mặt ra:
– Tao cũng chẳng biết nữa, bố tao suốt ngày hứa là đi chơi với tao, xong lại khất lần vì công tác này công tác nọ, hết Úc, Mỹ, Hàn, Nhật lại Pháp, Đức, có mỗi nhà mình thì chẳng bao giờ ở. Mẹ tao thì chỉ đạo ở nhà hàng, 9h tối mới về, có mỗi tao với lão Bủn ở nhà, buổn lắm.
Biết mình lỡ lời, tôi vội dỗ dành nó:
– Có tao này! Bao giờ mày buồn, tao đưa mày đi chơi nhé. Tao hứa không bao giờ để mày buồn hết.
Nó rơm rớm nước mắt, tôi cuống cả lên, hỏi:
– Sao thế, tự dưng lại khóc?
Nó đứa tay lên lau nước mắt, bảo:
– Không! Tao không sao cả, tao vui quá thôi!
Tôi cú nhẹ vào đầu nó, mắng:
– Thế mà làm tao hết hồn, con nỡm!
Chuyện trò một lúc, tôi thiu thiu ngủ, tay chống vào má, tựa người ra ghế ngủ ngon lành. Được một lúc, tôi bỗng giật mình tỉnh giấc vì tiếng sột soạt, lạo xạo quen tai. He hé mắt nhìn ra, thấy con An đang chăm chú nhìn tôi xong lại cắm mặt vào cái bảng, tay cầm thỏi than tô tô vẽ vẽ. Cái cách vẽ đó, tôi quá quen rồi, chỉ là tôi đã quen nhìn thỏi than trong tay người con gái khác thôi, không ngờ lần này lại là nó? Tôi im lìm không làm gì, chỉ hé mắt quan sát nó. Khẽ cựa mình một cái dò thử, con An vội vàng giấu biến đồ vẽ ra sau ghế, ngồi im thin thít dò xét tôi, thấy tôi không dậy, nó tiến lại gần, huơ huơ tay trước mặt, gọi nhỏ:
– Hưng! Hưng!
Lát sau, dám chắc là tôi vẫn ngủ yên, nó mới nhẹ nhàng lôi bảng vẽ lên, cặm cụi vẽ tiếp, cái chỏm tóc lại rung rinh, rung rinh. Tôi nằm im, băn khoăn không biết vì cớ gì mà nó lại giấu tôi chuyện này.