Bạn đang đọc Phượng Hồng Vô Tâm – Tiếng Chuông Gió – Chương 51
Nằm trong viện suốt hai hôm, tôi bắt đầu thấy chán vì quá tù túng. Tính tôi vốn ưa tự do, không chịu ngồi yên bao giờ, vậy mà ở trong cái phòng này được đến ngày thứ hai kể cũng là kì tích thật. Nhưng cũng không thể nói là ở đây chán được, từ trên này, tôi có thể nhìn xuống sân của nhà nào đó bên cạnh, cứ buổi chiều là lại có một đám trẻ con lít nhít chạy ra chơi cùng nhau, tôi thì ở trên dõi mắt nhìn, cố tìm lấy bóng dáng đứa trẻ to xác của tôi. Lại tưởng tượng đến cái cảnh con An chạy lăng quăng dưới sân với bọn nhóc tì, chơi nhảy dây, ô ăn quan với chúng nó là tôi lại mỉm cười.
Viện tư này nằm sướng thật đấy, cơ mà im ắng quá, tôi thích yên tĩnh nhưng lại sợ nhất cái im ắng rợn người kiểu này. Có cảm giác ngoài hành lang toàn là những cái bóng trắng vật vờ, kêu khóc thê lương, chỉ cần tôi ho nhẹ cái là chúng sẽ ùa vào ăn tươi nuốt sống.
Sang đến ngày thứ ba, bệnh tình tôi có chút khởi sắc song vẫn mệt mỏi vô cùng. Mồm miệng đắng ngoét, mắt thì đau như muôn nổ bật ra, cả người rã rời chẳng có tý sức lực nào. Ban đầu tôi còn mong con An hay đứa nào cùng lớp vào chơi với tôi cơ, nhưng giờ tôi lại muốn bọn nó đừng hay biết chuyện tôi bị bệnh, nhỡ đứa nào vào thăm xong lại lây ốm thì tôi áy náy lắm. Hoạn nạn gì, mình tôi chịu là đủ, đừng ai bị kéo theo tôi là tôi mãn nguyện lắm rồi. Buổi sáng thứ năm, tôi nhẩm tính lịch thì hôm nay bắt đầu học hè, thấy tôi vắng chắc bọn nó cũng nghĩ tôi bùng học hè để chơi thôi, chuyện tôi ốm đay ắt chẳng ai hay. Đinh ninh như vậy, tôi nằm hết ngủ lại xem TV trong viện, đến trưa thì hóng mẹ đem cơm vào, mấy bữa rồi ăn đồ hàng chán quá, rốt cục, cơm mẹ nấu là tôi vẫn khoái khẩu nhất. Buổi chiều, tôi đang truyền nước thì có ai gõ cửa lạch cạch. Tôi hỏi:
– Mẹ ạ!
Không thấy ai trả lời. Một lát sau, có tiếng léo nhéo:
– Bi ơi! Mở cửa tao vào nào!
Tiếng con An gọi, tự nhiên lòng tôi vui hẳn lên. Nhưng ngay sau đó là sợ hãi, nó mà vào đây lại lấy ốm mất thôi. Nghĩ vậy, tôi giả giọng ồm ồm:
– Nhầm phòng rồi! Ở đây không có Bi biếc gì cả.
– Mày có mở cửa không!- Con An cáu lên, quát
Tôi im thin thít, lúc nãy tự nhiên lại lên tiếng hỏi làm gì cơ chứ, để nó nhận ra giọng. Giờ cứ im im thế này, nó dỗi nó sẽ đi về thôi. Lúc nữa, nó ở ngoài gọi liên tục, ầm hết cả hành lang, bất chợt, trên loa gọi:
– Đề nghị nhân viên bảo vệ đến tầng 2 nhà A, có người đang gây ồn ào làm ảnh hưởng đến quá trình điều trị của bệnh nhân.
Con An cuống cả lên:
– Oa oa! Hưng ngố cho tao vào đi! Bảo vệ lên đánh tao đấy.
Tôi hốt hoảng mở vội cửa, túm nó lôi tuột vào trong. Con An ôm chầm lấy tôi, reo lên:
– A Bi ngố! Mãi gặp được mày, trốn kĩ quá cơ.
Nào ngờ nó ôm chặt quá, người tôi đang đau nhừ nên kêu lên:
– Ấy ấy! Thả ra, mày ôm nát bét lục phủ ngũ tạng tao rồi.
Nó cười toe, lắc lắc cái chỏm tóc. Tôi bẹo má nó, hỏi:
– Mẹ tao bảo mày tao ở trong này à?
Nó lắc đầu cười. Tôi hỏi:
– Thế mày làm thế nào mà….!
Con An hí hửng khoe:
– Hôm trước tao không thấy mày sang rủ đi chơi nên ngày hôm sau tao sang rủ mày đi. Mẹ mày bảo mày vừa đi chơi rồi thế là tao đi về. Hôm qua tao đi mua bánh thì thấy mẹ mày đi vào viện, lại ngó lên cửa sổ trên này vẫy tay. Tao nhìn lên theo, gặp ngay cái mặt khả ố của mày đang ngó xuống. Nên hôm nay tao vào đây chơi với mày.
Tôi ngạc nhiên:
– Vậy làm thế quái nào mà mày vào đây được, mày có thẻ đâu.
Nó chỉ chỉ vào đầu, tí tởn:
– Này nhớ, lúc nãy tao gặp nhà gì đông lắm, đang lên đây thăm người ốm, tao bám vào theo, lộn xộn quá nên đưa thẻ hết một lượt, tao đi lẫn với nhà đó lên. Mày thấy tao thông minh không?
Tôi thót tim, gõ vào đầu nó cái, bảo:
– Mày bị ngẫn à! Tí nữa bảo vệ lên tìm thì mày chết.
Nó nhảy dựng lên:
– Thằng ngố, mày bảo ai ngẫn cơ! Mày nói….
– Cộc…cộc….cộc! Yêu cầu mở cửa kiểm tra. – Tiếng bác bảo vệ gọi.
Tôi với nó cuống hết cả lên, tôi nhảy lên giường, tung chăn lên bảo:
– Chui vào trốn đây! Tao ở ngoài nói đỡ cho.
Con An nhảy gọn vào chăn, co tròn người nằm gọn trong đó. Tôi thì ra mở cửa xong quay lại ngồi trên giường, vớ lấy quyển truyện đoc, tay tì vào “đống chăn”, hỏi:
– Gì vậy bác?
– Có người lạ đột nhập! Xin lỗi vì đã làm phiền cháu, nhưng vì an ninh chung ọi bệnh nhân. Nãy có ai lạ ra vào không?
– Không ạ!
– Thật chứ?
– Thật ạ!
– Vậy để bác đi kiểm tra phòng khác!
– Dạ! Cháu chào bác ạ! – Tôi mở cờ trong bụng.
Cửa phòng chuẩn bị đóng lại, đột nhiên bác bảo vệ ngoái vào, bảo nhỏ:
– Con trai đi dép thỏ hồng là pê đê đấy con trai ạ. Mà cháu đừng có đè lên đống chăn thế, ngạt “đống chăn” đấy.
Nói đoạn, bác cười tủm tỉm, đóng cửa phòng lại. Tôi điếng người, câm luôn không nói lại được câu nào. Nhìn xuống đất thấy đúng là con nguyên đôi dép thỏ hồng có cánh của con An thật, mà kể ra mình cũng ngu, dám mùa rìu qua mắt thợ, người ta cả đời làm bảo vệ bệnh viện, còn lạ gì mấy trò mèo này nữa.
Ở trong chăn lâu, con An ngọ ngoạy cố chui ra. Vừa ra ngoài, nó hít lấy hít để, cười toe toét, bảo tôi:
– Eo ôi, con trai mà điệu thế! Cái chăn cũng thơm toàn mùi nước hoa kìa!
Nó ôm cái chăn lên mũi hít hà, kêu:
– Nước hoa thơm thế! Loại nào đấy?
Tôi ngoẹo đầu nhìn nó, mắt ti tiện:
– Thứ nhất, tao không dùng nước hoa, thứ hai, tao không tăm 3 hôm rồi. Và thứ ba, cái mày khen thơm đấy, sinh học nó gọi là MHC.
Nó cáu kỉnh vứt cái chăn vào mặt tôi, nói:
– Hôi, hôi kinh khủng khiếp! Như mùi cá ươn ý, tởm, buồn nôn! Lè
Tôi cười cười, hỏi:
– Thế lát mày về kiểu gì?
– Thì cứ thế đi xuống thôi, lúc về có ai hỏi thẻ đâu. À mà quên, tao mang ày cái này này.
Nói đoạn, nó nhảy tót xuống, nhoài người vào trong gầm giường lôi cái balo Doremon ra. Nhìn nó loay hoay lôi ra cơ man là đồ, tôi lại buồn cười. Trong cái balo của nó lôi ra có sữa, kẹo bánh, táo tàu, còn có cả ô tô đồ chơi, siêu nhân nữa. Tôi không nhịn được nữa, lăn ra giường cười ngặt nghẽo, mặc cho đầu đau như búa bổ vì cười lắm. Tôi vừa cười vừa bảo:
– Em bé ơi! Năm sau vào lớp 1 à?
Đúng thật là cái túi của nó y như mấy cái túi của lũ trẻ con mẫu giáo, mang đi toàn thứ linh tinh. thế mà bỏ vừa cái balo bé xíu. Nó nhìn tôi, nghiêm mặt:
– Ăn đi au khỏe!
Tôi đắng miệng không ăn nổi mà vẫn bị nó nhồi nhét hết chỗ đồ ăn nó mang vào. Ăn xong, nó lấy ô tô ra nghịch, phòng bệnh điều trị sốt xuất huyết bỗng thành phòng điều trị tâm thần, ở đâu có hai đứa điên, người to như cái bồ rồi con chơi siêu nhân với ô tô đồ chơi, máy bay. Ngồi chơi được một lúc, đột nhiên nó hỏi tôi, giọng buồn buồn:
– Bi này! Nếu xếp hạng những người xung quanh mày thì tao đứng thứ mấy?
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, đáp:
– Đầu tiên là bố mẹ tao, sau đó là ông bà tao, rồi đến thằng Việt, thằng Dũng, sau là mày với Ngọc Anh.
Nghe tên lạ, nó trừng mắt nhìn tôi xong dịu luôn, giọng run run hỏi:
– Ngọc Anh là ai thế?
– Nó là em gái thằng Việt!
– Vậy à? – Mặt con An đột nhiên buồn xo, tiu nghỉu hẳn đi.
Tôi mỉm cười hỏi:
– Sao nhìn mày như cún cụt đuôi thế?
Nó cười cười, đáp:
– Đâu mà! Mắt mày lé rồi.
Tôi đưa hai tay béo má nó sang bên, bảo:
– Rõ ràng mà. Sao mày ăn nhiều mà chẳng béo lên thế nhỉ, lúc nào tao béo má mày cũng thấy như nhau. Chẳng thấy dầy hơn tí nào cả.
Nó ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mắt nhìn xa xăm, chẳng đáp lời tôi gì.Tôi lay lay:
– Búp Bông! Hâm à?
Nó im lặng, ngồi thu lu lại, nhìn như con gấu bông. Tự nhiên thấy nó khang khác, tôi không dám hỏi nữa, im lặng ngắm nó, trong mắt tôi, bao giờ nó cũng đáng yêu cả, ngắm mãi cũng không chán.
Bỗng nhiên có tiếng mở cửa phòng, chị y tá mang thuốc vào, kèm theo là cặp lồng cơm của mẹ tôi. Chị y tá bảo:
– Em ăn xong cơm thì uông thuốc nhé, uống thành hai đợt, túi A trước, túi B sau túi A chừng 15 – 30 phút.