Đọc truyện Phượng Hoàng – Chương 7: Định quốc tướng quân
Khi đến cửa cung, ta rất ngạc nhiên nhìn nghi thức đón tiếp công chúa
long trọng đang diễn ra, thậm chí các đại thần và nội cung đều đang đứng chờ, Mẫu hoàng uy nghi đứng ở nơi cao nhất. Ta chưa từng thấy Mẫu hoàng vui như vậy, ánh mắt người ấm áp nhìn Phượng Dương tiến tới hành lễ, cả giọng nói cũng không giấu được niềm vui:
– Miễn lễ. Dương Nhi, lại đây.
Người tiến tới dắt Phượng Dương. Ánh mắt Người chưa từng nhìn tới ta, kẻ đang hành lễ với Người.
– Dương nhi, ta còn tưởng phải bảy tháng nữa con mới có thể về. Để Mẫu
hoàng xem, là đại cô nương rồi. Con xem con này, sao lại gầy như vậy?
Hoá ra, không phải Phượng Dương không có tin tức gì mà là Mẫu hoàng chặn lại sao? Tại sao?
Ta cúi đầu đi bên cạnh, cố gạt những lời Mẫu hoàng nói với Phượng Dương ra khỏi tai. Đột nhiên người lại nói:
– Truyền, tối nay mở tiệc tẩy trần cho Định Quốc tướng quân.
Suốt mười năm nay, trong cung không hề mở tiệc. Mẫu hoàng luôn nói không thể lãng phí nhưng hôm nay đặc biệt mở mừng Phượng Dương trở về sao? Dù ta biết là không nên nhưng không ngăn được cảm xúc khác lạ trong lòng.
Trong ba năm, tuy Mẫu hoàng giống như chỉ ẩn trong hậu cung hưởng an
nhàn nhưng khi cảnh tượng này diễn ra, ta mới biết thực ra thời gian ba
năm quản lý triều chính của ta cũng chỉ có tiếng vang bề ngoài mà thôi,
bên trong chưa có một chuyện gì ta quyết định.
Buổi tiệc rất nhộn nhịp nhưng với ta chẳng khác gì sự hỗn loạn. Mẫu
hoàng vui mừng, nội cung hoan hỷ, bá quan rộn ràng, vũ công nhảy múa như những cánh én chao lượn.
Ta chóng mặt. Nhân lúc không ai để ý, ta liền rời khỏi buổi tiệc.
– Quân Nương, Thiết Bảo, hai ngươi đi nghỉ đi. Ta muốn ở một mình.
Chờ họ đi xa rồi, ta mới bình tĩnh hơn một chút. Bước chân chậm rãi trên đường, tiếng ồn ào của bữa tiệc ngày càng xa.
Phượng Dương quay trở về sau mười năm, ta không biết nên vui hay buồn.
Dù không nói ra nhưng ta hiểu vị trí thái tử này là do Phượng Dương
nhường. Nếu nàng ấy muốn đòi lại, ta nên làm thế nào? Dù cho Phượng
Dương không quan tâm nhưng trong suốt mười năm, chưa một lần Mẫu hoàng
công nhận ta. Trong tim Người, thái tử của Nghi quốc chỉ có một Phượng
Dương mà thôi. Hơn nữa, Phượng Dương quay về…
Không biết thế nào ta lại bước tới Thiên Viên Các. Thói quen mười năm thật đáng sợ.
Khi bước vào, mọi thứ vẫn như vậy, tĩnh lặng. Chân ta quen đường đi
thẳng vào hậu viện, ở đình nghỉ mát có một bóng người đang ngắm trăng.
– Ngươi không tham gia yến tiệc sao?
Kính Thiên quay lại nhìn ta, ánh mắt sạch sẽ không vương chút bụi.
– Ta ở lại sắp xếp chỗ nghỉ.
Phải rồi, hắn là phu thị của Phượng Dương, chăm sóc nàng ấy là điều phải làm.
– Cuối cùng nàng ấy cũng về.
Ta nhìn Kính Thiên, hắn nhìn trời.
– Ta sợ Người không nhận ra ta.
– …
Ta muốn nói Phượng Dương sẽ không nhưng ta không tin điều đó. Ta không
biết Phượng Dương còn nhớ nàng ấy từng tặng một phu thị cho ta hay
không?
Chúng ta lặng im nhìn vào bầu trời tĩnh mịch. Ta biết, đêm nay là lần cuối ta đến đây, ở bên cạnh phu thị của tỷ tỷ mình…
****
Ngày hôm sau lâm triều, Mẫu hoàng uy nghi trên ngai vàng. Phượng Dương không lên triều.
Trong buổi triều sớm, nghe Ngự sử thượng tấu, ta mới biết trong suốt
mười năm, một mình Phượng Dương bình định vùng chiến loạn Hoả Hương.
Không những thế, nàng ấy còn đuổi tận đám hải tặc ngoài biển khơi, chiếm thêm mười ba đảo ngoài biển.
Trong lịch sử Nghi quốc, chưa có một vị công chúa nào lập được công cao
như thế, thậm chí còn thành lập được một đội thuỷ quân đông hơn cả quân
đội hoàng gia. Đó là lý do mẫu hoàng che giấu tin tức của nàng ấy sao?
Người sợ ta ngăn cản hay giết chết nàng?
Bãi triều, ta đến Thiên Viên Các, cung điện của Phượng Dương. Ta ngạc
nhiên nhìn sự thay đổi ở đây. Những chậu hoa mà Kính Thiên thích đã bị
mang đi, thay vào đó là một bãi đất rộng có rất nhiều cọc gỗ và người
rơm. Trong đình cũng không còn bộ bàn bằng gỗ lê ta tặng mà thay vào đó
là những kệ binh khí sắc lạnh.
Ở giữa sân còn có một nam nhân đang chỉ huy cung nhân đổi nội thất. Ta
ngạc nhiên nhìn từng món Kính Thiên thích bị mang ra ngoài. Lại nhìn kẻ
đang huyên thuyên kia, là kẻ áo xanh cầm quạt lông hôm qua, hắn gọi
Phượng Dương là“ nương tử”. Là phu thị của nàng ấy sao?
– Tham kiến thái tử điện hạ.
Hắn nhìn ta, cười tiến tới hành lễ.
– Miễn lễ. Ngươi là ai?
– Tại hạ Ngô Thanh, là quân sư của Thuỷ Tịnh quân.
Thuỷ Tịnh quân là thuỷ quân của Phượng Dương, không nghĩ tên này lại là quân sư.
– Kính Thiên đâu?
– Kính công tử đang ở trong phòng.
Ta đi thẳng vào hậu viện, bên trong cũng đang đổi đồ đạc. Không suy
nghĩ, ta đi tới phòng của Kính Thiên. Một nữ nhân chặn ta lại, nàng nói:
– Thái tử điện hạ, xin dừng bước. Tướng quân đang nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi? Trong phòng của Kính Thiên?
– Phượng Dương đêm qua ngủ ở đây?
– Hồi Thái tử điện hạ, vâng ạ!
Ta gần như không tin vào tai mình, Phượng Dương hôm qua nghỉ trong phòng của Kính Thiên?
– Kính Thiên cũng trong đó?
Nàng ta hơi ngạc nhiên nhìn ta nhưng lại nhanh chóng cúi xuống:
– Thưa, vâng!
Ta không tự chủ lùi lại một bước. Nhắm mắt hít thở, ta cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh:
– Khi Phượng Dương tỉnh dậy, ngươi nói nàng: ta đợi ở chính sảnh.
Ta thẫn thờ đi tới chính sảnh, cũng không để ý xem có hạ nhân nào ở đây hay không. Phượng Dương và Kính Thiên…
Kính Thiên là phu thị của Phượng Dương, điều này là chuyện sớm muộn nhưng ta chưa từng nghĩ nó lại nhanh đến thế.
****
– Âm nhi?
Phượng Dương đã ngồi trước mặt ta từ bao giờ, ánh nắng từ cửa sổ đã chói chang hơn hẳn. Nhìn lại đôi mắt hai màu trước mặt, sao ta không thấy nó đẹp như ngày xưa nhỉ?
– Ngươi sao lại ở đây?
Phượng Dương đứng lùi lại để ta có thể quan sát nàng ấy một cách toàn diện nhất.
– Ta qua xem tỷ cần giúp gì không?
– À!
Phượng Dương không tiếp lời ta, nàng cầm một miếng điểm tâm lên cho vào
miệng. Rất tuỳ tiện. Nhìn chiếc váy màu đỏ tươi nàng mặc, ta không biết
nên nói gì. Trong cung rất ít người mặc màu đỏ, đặc biệt là đỏ tươi vì
nó khiến người khác nóng nực. Quá rực rỡ, quá bắt mắt nhưng màu đỏ trên
người Phượng Dương lại có vẻ đẹp ma mị khác, như thể nó được định sẵn là của nàng ấy.
– Ở đây có quen không?
Ta hỏi. Phượng Dương nửa dựa vào ghế, tuỳ tiện nói:
– Không có gì là quen hay không, cũng chỉ là một chỗ ở mà thôi.
Suốt mười năm ta gìn giữ không để cho Thiên Viên các thay đổi dù chỉ là
một cọng cỏ, nhưng đối với nàng ấy cũng chỉ là “một chỗ ở mà thôi”.
– Mười năm qua, tỷ sống thế nào?
Phượng Dương hơi nhìn ta, nàng nói:
– Tốt! Ngày ngày đều tự do.
Suốt mười năm sống trong đao kiếm nhưng nàng ấy lại nói là tốt, tự do?
– Phượng quân…
– Ta biết! Không phải lỗi của ngươi, là tự phụ thân nghĩ không thông.
Ta không tin nhìn Phượng Dương. Nàng biết chuyện ngày hôm đó?
Ngay hôm tỉnh dậy, nghe tin Phượng Dương phải đến Hoả Hương, ta đã đến
Thiên Viên các chứng thực nhưng lại gặp Phượng quân Hạ Nghinh ở đó.
Người đứng giữa sân luyện ngựa của Phượng Dương, tĩnh lặng nhìn vào
khoảng không bằng đôi mắt không có tiêu cự. Ánh mắt vô hồn đó đột nhiên
nhìn vào ta, một cơn ớn lạnh chạy dọc theo xương sống khiến ta rùng
mình.
Người tiến tới rất nhanh, thậm chí ta không nhìn thấy cách Người di
chuyển thì nơi cổ đột nhiên bị thít chặt, chân cũng đã rời khỏi mặt đất.
Tất cả những gì ta thấy là đôi mắt đỏ rực đầy phẫn nộ của Phượng quân.
Gương mặt bình thản hay cười dịu dàng lúc này méo mó vì giận dữ. Đó lần
đầu tiên ta nhận thấy sát khí.
Như một bản năng, ta rút thanh kiếm mà Phượng Dương tặng đâm vào mặt
Phượng quân. Khi cả người bị ném ra xa, ta bỏ chạy, khoé mắt còn kịp
nhìn thấy Phượng quân dùng hai ôm mặt, qua kẽ tay của Người là dòng máu
đen đang chảy…
– Âm nhi!
Có người lay ta, kéo ta ra khỏi ký ức kinh hoàng ngày hôm đó.
Là Phượng Dương, đôi mắt hai màu của nàng đang nhìn ta.
Ngơ ngác nhìn nàng, ta không nhớ mình đang ở đâu.
– Âm nhi, đừng suy nghĩ nữa.
– À…
Chúng ta im lặng một lúc lâu, cuối cùng Phượng Dương nói:
– Âm nhi, nghe nói ngươi đã lập phu quân?
– … Phải, là công tử Phong gia.
Phượng Dương quay về chỗ, nhón một quả nho bỏ vào miệng:
– Hắn thế nào?
Phong Nghị, hắn thế nào? Làm sao ta biết hắn như thế nào?
Ta bối rối một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nói một câu không đầu không đuôi:
– Quản hậu viện rất tốt.
Phượng Dương hơi quay lại nhìn ta, nàng ấy ngắt thêm một quả nho ném vào miệng:
– Các phu thị khác thì sao? Ta nghe nói toàn là Mẫu hoàng nhét vào hậu viện của ngươi, ngươi chưa từng mang về?
Những phu thị khác?
– Cũng không hẳn, năm trước ta có lập một người.
Phượng Dương không hỏi gì nữa, chúng ta im lặng. Ta hỏi:
– A Dương, ngươi không thích người được Mẫu hoàng lập cho sao?
– Ngươi nói Kính Thiên sao?
– …
Ta thật không hiểu Kính Thiên đối với nàng ấy là gì? Nếu không thích tại sao lâm hạnh hắn? Nếu thích tại sao trong suốt mười năm không liên lạc
dù chỉ là một lời nhắn?
– Cũng không hẳn là không thích. Chỉ là lần đầu gặp nên không có gì để nói thôi.
Lần đầu gặp? Nàng ấy nói gì thế?
Ta ngạc nhiên nói với Phượng Dương:
– Ngươi và Kính Thiên đâu phải lần đầu gặp. Hắn là phu thị ngươi mang từ ngoài thành vào mà.
Phượng Dương có chút sửng sốt nhưng lại không để tâm:
– Vậy sao? Ta không nhớ. Dù sao thì hắn cũng là phu thị của ta, gặp lúc
nào không quan trọng. Nhưng… Âm nhi, ngươi có vẻ rất quan tâm người
phu thị này?
– Có sao? Ngươi đừng nghĩ lung tung! Ta và Kính Thiên không có gì.
Dưới ánh nhìn của Phượng Dương, toàn thân ta ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng ấy nói:
– Ta không nghĩ gì cả. Âm nhi, ngươi lo lắng quá rồi.
Ta uống ngụm trà tránh né ánh nhìn của Phượng Dương. Đôi mắt nàng ấy
trong suốt giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác.
– A Dương, ngươi muốn tỳ nữ hay nam quan?
– Không cần đâu, thứ đó phiền lắm.
Phượng Dương chống cằm nhìn ra sân. Ta không cho là đúng nói:
– Cũng phải có người nấu ăn và quét sân chứ?
– Phu thị của ta có thể làm những chuyện đó.
Phu thị của nàng ấy? Ta ngạc nhiên. Từ khi nào thì phu thị phải làm những việc dành cho hạ nhân này?
– Ngươi có bao nhiêu phu thị?
– Hai. À, thêm Kính Thiên là ba.
– Là…
Ta hơi phân vân. Nếu là phu thị của Phượng Dương thì ta đã gặp trước đó hay chưa?
Phượng Dương không đợi ta hỏi đã lên tiếng gọi:
– Ngô Thanh, Bạch Triển?
Một bóng đen từ cửa sổ nhảy vào, đứng trước mặt ta, hành lễ:
– Thần tham kiến Thái tử.
– Miễn lễ.
Ta nói.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn về Phượng Dương. Nàng ấy vừa ăn nho vừa nói:
– Hắn là Bạch Triển, phó tướng cũng là phu thị của ta.
Rồi nhìn về phía Bạch Triển, nói tiếp:
– Ngươi lui xuống gọi Ngô Thanh vào đây, bảo hắn mang lên một bình trà.
Ta nhìn bóng dáng Bạch Triển đi xa. Gương mặt hắn khá khôi ngô nhưng… có cảm giác đã từng gặp. Hình như là kẻ đã chỉa kiếm vào ta ngày Phượng
Dương trở về.
– Hắn là người nước Ân sao?
– Phải. Là hoàng tử bị vứt bỏ của Ân quốc.
Ta nhìn Phượng Dương, cố đoán xem nàng ấy đang nghĩ gì. Giữ một hoàng tử bị vứt bỏ của nước khác ở dưới trướng? Nàng ấy không biết hắn là một
mối lo hay sao? Dù Nghi quốc và Ân quốc không có giao du nhưng không có
nghĩa là Nghi quốc có thể chứa chấp một hoàng tử của Ân quốc? Hơn nữa,
trong ánh mắt của người kia lại chất chứa thù hận, hắn chỉ lợi dụng Nghi quốc mà thôi.
– Nương tử, nàng tìm ta?
Một người bước vào khiến ta giật mình. Là kẻ mặc áo xanh ta vừa gặp lúc nãy, quả nhiên là phu thị của Phượng Dương.
– Hắn là Ngô Thanh.
Ta nhìn kỹ tên Ngô Thanh này. Gương mặt rất xinh đẹp nhưng dáng dấp lại
không giống kẻ học võ, dù gương mặt tươi cười nhưng không che lấp được
làm da trắng xanh. Trông có vẻ sẽ chết yểu.
Ta nhấp một ngụm trà, thu lại tầm mắt, lắng nghe lời trò chuyện của Phượng Dương và Ngô Thanh.
– Nương tử, nàng muốn ăn cái gì?
– Gì cũng được. Ngươi làm chủ đi.
– Nương tử, có cần nấu cho Kính công tử không?
– … Ra ngoài đi!
– Nương tử?
– …
Chờ bóng Ngô Thanh khuất xa, ta mới nhìn Phượng Dương:
– Hắn trúng độc nặng.
Phượng Dương cười, nàng nói:
– Độc của Hoả Thiềm. Hắn muốn Định Đan trong nội cung Nghi Quốc.
Định Đan là thánh dược của Nghi Quốc, mỗi đời vua cũng chỉ có một viên
giữ mạng mà thôi. Một kẻ ngoại tộc nhưng lại muốn có Định Đan?
– Cả hai người đó đều lợi dụng ngươi. Tại sao lại để bọn chúng bên người?
Phượng Dương chỉ cười, không nói. Có vẻ nàng ấy sẽ không nói gì về chuyện này, ta đành chuyển sang chuyện khác:
– Hai tháng nữa sứ thần của Diệp tộc và Tử Hương tộc sẽ đến, ngươi cùng ta tiếp họ được chứ?
Diệp tộc và Tử Hương tộc là hai bộ tộc lớn sống ở phía Nam Nghi quốc, dù bọn họ tự trị nhưng đã thuần phục Nghi quốc suốt hai trăm năm, mỗi năm
đều mang cống phẩm đến kinh thành. Tộc trưởng của họ hình như là nam
nhân thì phải.
Phượng Dương cười nói:
– Ta không thích nói chuyện với sứ thần. Ngươi tự lo thôi.
Ta nhìn Phượng Dương, nàng có vẻ lười biếng dựa vào ghế, mắt nhắm hờ. So với mười năm trước, nàng tuỳ tiện hơn rất nhiều nhưng bá khí ngày xưa
chưa từng biến mất.
****
Phượng Dương trở về, trong cung và triều đình có biến động lớn. Cần bổ
sung những vị trí bị khuyết ở Hoả Hương nên thiếu người rất nhiều, ta
nhức đầu vì không tìm được người phù hợp. Cử người trẻ thì không đủ kinh nghiệm, những kẻ già cả thì không muốn đi. Mẫu hoàng lại một lần nữa
không chịu nhúng tay vào triều chính, suốt ngày gọi Phượng Dương vào hậu cung trò chuyện, ném mọi việc lại cho ta xử lý.
– Thái tử, nên nghỉ ngơi thôi.
Phong Nghị tới từ bao giờ? Ta đang nhức đầu về chuyện tiến cử người đến Hoả Hương, hắn lại tới bảo ta nghỉ ngơi?
– Canh mấy rồi?
– Đã qua giờ Tý rồi.
Đã muộn như vậy? Gấp tấu sớ trong tay, ta nhìn chồng sớ chưa đọc mà cảm
thấy đầu như phình to ra. Làm cả một đêm nhưng sao có cảm giác chồng tấu sớ lại cao lên?
Ta dựa vào vào ghế, nhắm mắt lại. Thật đau đầu.
– Ngày mai Phượng Dương lên triều rồi?
Phong Nghị không tiếp lời ta, hắn giúp ta xoa thái dương đang đau nhức. Tay nghề của hắn không tồi chút nào.
– Ngươi nói nên giao việc gì cho Phượng Dương?
– Thần không biết!
Phong Nghị cái gì cũng tốt nhưng hắn quá bảo thủ, dù trong luật lệ không cho hậu cung tham sự triều chính nhưng bao triều đại qua, Phượng quân
giúp Hoàng đế giải quyết việc nước cũng không thiếu. Chẳng lẽ hắn nghĩ
ta sẽ viện cớ này để đẩy hắn ra khỏi vị trí phu quân sao?
– Phong Nghị, chúng ta thành thân bao nhiêu năm rồi?
– Hồi Thái tử, đã gần năm năm.
– Lâu như vậy rồi… Hiểu tại sao chúng ta thành thân không?
– Thần hiểu.
Hắn quả thật nói chuyện rất ngắn gọn. Đây chính là nói ít sai ít.
– Nói ta nghe một chút.
– Cả đời này chỉ trung thành với một người.
– Vậy sao?
Ta cười. Ta không biết nên nói thế nào. Giữa chúng ta chỉ có quyền lợi ở giữa, dù là phu thê nhưng…
Chỉ cần ta còn là Thái tử, hắn không dám phản bội ta. Nhưng giữa chúng ta ngoài như thế… thì còn có cái gì?
– Hôm qua ngươi về nhà mẹ hả?
– Vâng.
– Phong mẫu thế nào?
– Người nói Đại công chúa đang chuẩn bị gì đó, xin Thái tử cẩn thận.
Gần ba năm qua, Phượng Ngưng liên kết với Tử Hương tộc và Diệp tộc, còn
cả Phượng Thành nữa, bọn họ muốn lật đổ ta. Phượng Dương trở về, có vẻ
khiến họ hoảng loạn một chút. Nghi quốc triều đại này thế nhưng có tới
năm công chúa trưởng thành, hơi nhiều một chút, có chút rắc rối trong
việc phong vương, chia đất.