Phượng Hoàng

Chương 6: Mười năm


Đọc truyện Phượng Hoàng – Chương 6: Mười năm

– Thái tử điện hạ, việc phát lương này…

Tiếng nói của Hạ Cẩm làm ta giật mình. Ta lại ngẩn người rồi.

– Cứ làm theo ý ngươi là được. Ta mệt rồi, các ngươi lui xuống trước đi.

Hôm nay là tròn mười năm Phượng Dương đi Hoả Hương. Trong suốt mười năm
không có tin tức gì truyền về, thậm chí cả tin báo tử cũng không có.
Không ai biết tình hình của nàng. Những thám tử ta cử đi đều không quay
trở lại, thậm chí sát thủ của Phượng Ngưng cũng không có tung tích. Mọi
người đều đoán Phượng Dương lành ít dữ nhiều nhưng không có tin báo tử,
Định Quốc tướng quân vẫn mãi là nàng ấy.

– Thái tử, người hôm nay hình như không được khoẻ?

Hạ Cẩm lại lên tiếng đánh thức ta. Nàng là người ta một tay đào tạo. Khi ta lên ngôi, vị trí tể tướng sẽ là của nàng. Suốt ba năm nay, Mẫu hoàng gần như chỉ vui vẻ trong hậu cung, mọi chuyện chính sự người đã giao
cho ta xử lý nhiều, thứ ta còn thiếu chính là một lễ đăng cơ và thánh
chỉ nhường ngôi mà thôi.

– Bên Hoả Hương vẫn không có tin gì sao?

– Hồi Thái tử, không có.

Ta nhắm mắt dựa vào phượng toạ. Mỗi năm cứ ngày này tâm trạng ta đều
không tốt, ta luôn mơ thấy Phượng Dương dùng máu của mình, từng bước đưa ta vào phòng đế vương. Dù chúng ta là song thai nhưng ta vẫn không hiểu tại sao nàng ấy làm thế. Ta vốn dĩ không được chọn nhưng nàng lại thay
đổi số mệnh ta, đưa đế vị đáng lẽ là của mình cho ta ngồi. Vì sao?

– Thái tử điện hạ, Phong Nghị quân cầu kiến.

– Truyền.

Phong Nghị là phu quân của ta cưới năm mười ba tuổi. Hắn là con trưởng
của Phong gia, một trong ba đại gia tộc của Nghi quốc. Ngoài Phong Nghị, ta còn bốn vị phu thị khác, đều xuất thân từ các đại gia tộc. Bọn họ là minh chứng cho sự phục tùng của các gia tộc đối với ta.

– Tham kiến Thái tử điện hạ.

– Thần cáo lui.

Hạ Cẩm hành lễ với ta và Phong Nghị xong liền ra ngoài. Ta thấy nàng câu nệ quá, nhưng cũng không tiện ngăn cản.

– Có chuyện gì?

Ta vừa nhìn theo Hạ Cẩm ra ngoài vừa vu vơ hỏi Phong Nghị. Hắn ngập ngừng nói:

– Người ở Thiên Viên các…

Kính Thiên? Hắn có chuyện gì?

Ta nghiêng người nhìn Phong Nghị. Chuyện trong cung hắn quản rất tốt nhưng luôn vướng mắc ở Thiên Viên các. Tại sao nhỉ?

– Không thấy người đâu cả.

Phong Nghị dứt khoát nói hết. Ta trầm tư dựa đầu vào tay.

Kính Thiên không phải kẻ thích gây chuyện, nếu không có việc gì thì hắn
sẽ không rời khỏi Thiên Viên Các. Tại sao hôm nay lại không thấy đâu?
Trước đây ta từng nghi ngờ Phượng Dương có liên lạc với Kính Thiên nhưng khi cho ám vệ theo dõi thì lại hoàn toàn không có. Kính Thiên hàng ngày chỉ tập võ, luyện đàn, không có thư từ hay nói chuyện với bất cứ ai,
một hành động đáng nghi cũng không có.

– Vương Tả Khiết có trong cung không?

– Vương phu thị cũng không có.

Ta nhức đầu.

Vương Tả Khiết là phu thị ta mới thu nhận, không phải người của đại gia tộc mà là một kẻ lưu lạc giang hồ. Tính cách bất kham không nói, thậm
chí không hề hiểu bất cứ một luật lệ nào. Dù hắn cho ta cảm giác mới mẻ
nhưng không phải lúc nào cũng gây chuyện như thế này. Kính Thiên là phu
thị của Phượng Dương, là tỷ phu của ta. Vương Tả Khiết cứ tìm hắn mãi
càng khiến chúng ta nhập nhằng không nói rõ.

– Quân Nương?


– Có thần!

Quân Nương là nữ tỳ thân cận của ta, là con thứ của Lãnh gia được đưa
vào cung từ nhỏ, hầu hạ ta đã hơn ba năm. Ta thích tính cách nhẹ nhàng,
cẩn trọng của nàng ấy nên giữ lại trong cung.

– Chuẩn bị y phục, chúng ta xuất cung.

Vương Tả Khiết là kẻ ham vui. Hôm nay ngoài kinh thành có Hội văn đàn,
tụ tập rất nhiều nhân sĩ, muốn một bước thành danh thì đây là dịp hiếm
có. Hắn tìm Kính Thiên đi cùng hẳn là nhắm vào lệnh bài xuất cung của
Kính Thiên.

Khi ta và Quân Nương đến cổng cung, Phong Nghị đã đứng ở đó chờ. Hắn
không mặc cung trang mà chỉ khoác áo bào bình thường, trông giống một
quý công tử.

Hắn muốn đi với ta?

– Thái tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Ta gật đầu xem như đã hiểu. Nói ra mất mặt nhưng đến bây giờ ta vẫn
không biết cưỡi ngựa. Tiểu Bảo mà Phượng Dương tặng chưa từng để ta cưỡi bao giờ. Nó không muốn, còn ta thì sợ. Mười năm nay ngoài việc dắt ngựa có tiến bộ thì ta vẫn không dám ngồi lên lưng con ngựa nào.

Ta và Phong Nghị cùng ngồi xe ngựa. Quân Nương cưỡi ngựa đi bên cạnh. Phu xe là Thiết Bảo, cận vệ riêng của ta.

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh trên đường, ta đong đưa theo nhịp lắc của xe
một cách nhàm chán. Bên ngoài bắt đầu có tiếng người qua lại, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, tiếng rao hàng, quả thật rất nhộn nhịp. Ta
không thích phố chợ, cảnh hỗn loạn của nó khiến ta cảm thấy không an
toàn. Người quá đông, đường quá chật, quá nhiều tiếng nói, thậm chí khi
đi dạo còn bị va vào người.

Ta nhìn Phong Nghị. Hắn năm nay đã trưởng thành hơn lần đầu ta gặp trong hôn lễ. Khi đó hắn cũng chỉ mới làm lễ trưởng thành hơn một tháng, cơ
thể còn khá nhỏ, gương mặt cũng không có nhiều nét cứng cáp như bây giờ. Dù mang danh phu thê nhưng chúng ta chưa từng động phòng. Theo luật lệ
của cung thì khi ta đăng cơ mới có thể động phòng với các vị phu thị.

– Thái tử?

Ta nhìn Phong Nghị, chờ hắn nói tiếp:

– Thái tử, Hội Văn đàn hôm nay Lãnh Tiếu và Kim Thuyền cũng tham gia.

– À!

Ta gật đầu coi như đã biết nhưng trong đầu lại đang cố nhớ gương mặt của hai người tên Lãnh Tiếu và Kim Thuyền kia.

Lãnh Tiếu và Kim Thuyền là phu thị của ta, mới năm ngoái theo chiếu chỉ
của Mẫu hoàng nhập cung. Còn Hạ Chương thì nhập cung khoảng hai năm
trước, Vương Tả Khiết thì mới vào hơn nửa năm. Đối với các phu thị này
thực ra ta không nhớ rõ lắm, chỉ gặp trong hôn lễ nhưng khi đó bọn họ
đều trang điểm kiểu tân lang, nhìn ai cũng giống nhau. Lãnh Tiếu, Kim
Thuyền và Hạ Chương rất ít khi gặp ta, nếu có cũng chỉ khi cung đình có
tiệc lễ, nhìn không được rõ. Chỉ có Vương Tả Khiết là do ta gặp trong
Phong gia, vì thích tính cách hoạt bát của hắn nên mới ban chiếu lập làm phu thị. Phong Nghị thay ta quản lý hậu viện, thường phải gặp.

Ta không giống Phượng Ngưng quản giáo nghiêm các phu thị của mình, bọn
họ muốn làm gì ta cũng không ngăn cản, chỉ cần không gian díu với nữ
nhân khác là được.

– Thái tử, đã đến nơi.

Quân Nương lên tiếng ngăn câu hỏi của ta. Phong Nghị đỡ ta xuống xe
ngựa, trước mặt chính là Nhạc Thi Trai, một nơi giống tửu quán dành
riêng cho văn nhân đến. Nơi này là gia sản riêng của Quốc sư. Nàng thích thi văn, cũng thích thi nhân, phò mã của nàng là ông chủ ở đây. Thỉnh
thoảng buồn chán ta cũng hay tới đây đi dạo.

Tửu lâu khá lớn, nằm ở bên ngoài thành nên không ồn ào nhưng hôm nay có
lễ hội, người đến người đi rất đông. Cả tửu lâu có vẻ náo nhiệt lên rất
nhiều.

– Thái tử điện hạ!

Trương lão, chưởng quầy của Nhạc Thi Trai ra đón. Ta chỉ gật đầu rồi

theo lão lên lầu trên bằng lối riêng. Tửu lâu này có hai lầu, bên trên
bình thường chia làm nhiều gian phòng riêng, còn bên dưới giống như đại
sảnh nhưng hôm nay những vách ngăn tầng hai đều dỡ bỏ toàn bộ, sắp xếp
thành một gian phòng trang trí lộng lẫy cho khách quý. Bên dưới đã thay
đổi thành một sân khấu lớn có khoảng mười văn sĩ đang làm bài.

Nhìn thoáng qua gian khách quý ta nhanh chóng nhận ra Kính Thiên, khí
chất của hắn rất khác: thanh mát, dịu dàng giống một cây trúc lạc lõng
giữa rừng hoa đua sắc. Hắn cũng nhìn qua đây, mắt chúng ta giao nhau,
đôi mắt hắn rất sạch sẽ không vương một chút bụi. Là ta mười năm nay
chăm sóc hắn quá tốt hay tình cảm hắn dành cho Phượng Dương quá nồng
nàn, khi không có nàng bên cạnh thì hắn không còn quan tâm đến cái gì
khác nữa.

Ta cũng nhận ra Vương Tả Khiết. Trông hắn như con công loè loẹt, dù nhức mắt nhưng khi đứng cạnh Kính Thiên lại giống như một bức tranh kỳ lạ:
vừa có tĩnh, vừa có động.

Mọi người hành lễ với ta, ngạc nhiên là có Phượng Ngưng ở đây. Dù không
muốn nhưng nàng vẫn phải nhường ghế chủ vị cho ta. Phong Nghị ngồi ngay
bên tay trái ta, Vương Tả Khiết ngồi bên phải, Quân Nương và Thiết Bảo
đứng phía sau. Kính Thiên ngồi cách xa ta nhất, hắn chỉ đứng lên hành lễ với ta rồi hoàn toàn hờ hững với xung quanh.

– Không nghĩ thái tử người cũng tới đây.

Phượng Ngưng lên tiếng, ta hơi liếc nhìn nàng. Mười năm trôi qua, không
giống với Phượng Ngoã lặng lẽ trưởng thành rồi trở thành vương gia nhàn
hạ. Phượng Ngưng luôn đối đầu với ta ở mọi nơi, trong triều hay hậu cung đều không có ngoại lệ. Chẳng lẽ nàng nghĩ ta không nhận ra dã tâm của
nàng hay sao?

– Có lý do để ta không tới sao?

Phượng Ngưng nhìn ta tức giận, sau đó hậm hực nhìn xuống tầng dưới. Ta
cũng thu lại vẻ ngông ngênh kia, chú ý đánh giá những kẻ dưới đài.

Bên dưới có hơn mười nam nhân, tuổi còn khá trẻ đang viết. Nhìn lại đề
mục, chỉ có một chữ “Mỹ”, chẳng biết là làm thơ hay viết luận?

Trong mười người bên dưới thì có một người khá nổi bật, hắn mặc trường
bào màu trắng, gương mặt có vẻ tuấn tú, cả người toát ra khí chất lạnh
lùng, cao ngạo. Nam tử không phải ai cũng có khí chất này, ít nhất phải
là người của đại gia tộc và được coi trọng mới dám có thái độ cao ngạo
như vậy.

Ta hơi nghiêng ra sau, hỏi Quân Nương:

– Lãnh Tiếu và Kim Thuyền ở đâu?

– Người mặc áo trắng dưới đài là Lãnh công tử, Kim Thuyền là người mặc áo đỏ.

Ra là phu thị của ta, thảo nào nhìn có vẻ quen.

Còn Kim Thuyền, là cậu nhóc mặc áo đỏ có gương mặt đáng yêu bên góc
trái. Nhìn lại Phong Nghị một thân cẩm bào, Vương Tả Khiết áo vàng, Kim
Thuyền màu đỏ, Lãnh Tiếu màu trắng. Tại sao những phu thị của ta lại
chọn màu sắc đối lập như thế? Nhìn lại y phục huyền cẩm của mình, chúng
ta mà đứng cạnh nhau thì có kẻ dứt mắt ra được sao?

Cây nhang sắp tàn, thời gian sắp hết, kết quả của cuộc thi sắp có rồi.

Đột nhiên Thiết Bảo đặt tay lên kiếm, che một thân trước mặt ta, hắn có
vẻ căng thẳng. Thiết Bảo là dũng sĩ giỏi nhất Nghi Quốc, dù xuất thân
không được tốt nhưng năng lực thì không cần bàn cãi, đó là lý do ta chọn hắn làm cận vệ riêng cho mình.

Ta tập trung lắng nghe thì nhận ra có tiếng ngựa từ xa vang lên, dồn
dập. Có rất nhiều ngựa đang chạy hết tốc lực về đây. Phía sau hình như
còn có một nhóm người nữa. Dù ở xa nhưng ta cảm nhận được trong gió có
một áp lực lớn, ta chưa từng gặp trước đây.

Mọi người ở Nhạc Thi Trai cũng nhận ra bất thường, một đám người hoang
mang dồn lại, ta từ từ trở thành người đứng giữa. Phong Nghị và Vương Tả Khiết cũng đứng hai bên của ta, Kính Thiên lại là người đứng ngoài

cùng. Võ công của hắn không tệ, chắc không đến nỗi xảy ra chuyện gì.

Lạo xạo…

Có tiếng chân người chạy xung quanh Nhạc Thi Trai, tiểu nhị trong trai
cũng đứng thành hàng bao bọc bên ngoài, bọn họ đều là người có võ công,
ta khá an tâm. Người của phủ Quốc sư hẳn cũng không đến nỗi không chống
được giặc cỏ.

Nhưng trong kinh thành Nghi quốc, sao lại xuất hiện giặc cỏ?

Yên lặng đột nhiên bao trùm, không một tiếng động, một tiếng gió cũng
không. Thiết Bảo rút hẳn kiếm ra che trước mặt ta, Quân Nương cũng đã
rút kiếm của nàng ấy. Ta không tự chủ nắm lấy thanh đoản kiếm trong tay
áo.

Một toán người sáu nam một nữ phi ngựa thẳng vào trong tửa lâu. Dù có
tiểu nhị đứng chặn, bọn chúng cũng không hề dừng ngựa mà lao thẳng vào
hàng người, phi vào bên trong đại sảnh, tất cả đều mang kiếm bên người.

Bên dưới liền trở thành chiến trường của tiểu nhị và bọn người mới tới.

Ta quay qua nhìn Thiết Bảo, hắn nhận lệnh lao vào đám người. Ta cuối
cùng là muốn biết, thần thánh phương nào mà cả gan làm loạn ngay trong
kinh thành Nghi quốc.

Điều ta tức giận là dù có thêm Thiết Bảo nhưng nhóm người mới tới kia
lại chiếm ưu thế, nhất là tên hán tử đang giằng co với Thiết Bảo, hắn
càng ngày càng áp đảo. Ban đầu là một toán tiểu nhị, bây giờ chỉ còn bốn người cố chống chọi. Tình hình đang tệ đi.

Ngay khi ta định cho Phong Nghị và đám phu thị ra trận thì một mũi tên
không biết từ đâu bay vụt tới cắm vào ngực kẻ đang đánh với Thiết Bảo.
Sau đó là một trận mưa tên xé gió vào đám người. Nếu không phải Thiết
Bảo nhanh tay đỡ gạt thì hắn cũng nằm trong đống thi thể kia.

Ta nhìn từng người một gục xuống. Trụ lại chỉ còn bốn người, trong đó có nữ nhân kia, nàng ta gào lên:

– Thiết Huyết! Có gan thì ra đây đánh với lão nương! Ẩn núp bắn tên không phải anh hùng.

Nàng ta vừa dứt lời thì một mũi tên bắn thẳng tới, kẻ bên cạnh dùng thân mình đỡ mới cứu được nàng ta một mạng. Nàng ta kinh hoàng nhìn đồng bọn ngã xuống. Ta lập tức nhận ra sự có mặt của một người.

Nàng ta mặc một bộ y phục đỏ tươi, trên mặt đeo một cái mặt nạ bằng bạc, mái tóc dài cột thật cao, tay cầm hai thanh đoản kiếm nhuốm đỏ, toàn
thân toả ra sát khí. Khi nàng lại gần, đôi mắt đen kịt, lạnh lẽo khiến
người ta sợ hãi.

Phía sau nàng ta xuất hiện thêm một nam nhân mặc võ phục màu đen bó sát, cũng đeo mặt nạ tương tự nhưng hắn cầm một trường thương dài đẫm máu.
Các cửa sổ cũng xuất hiện khoảng mười kẻ mặc đồ đen đeo mặt nạ, tất cả
chúng đều im lặng như vốn dĩ đã ở đó từ rất lâu rồi.

Tất cả đều được huấn luyện kỹ. Nếu nhóm bảy người tới trước có vẻ võ
công khá tốt thì những người đến sau này, khiến ta nghĩ đến Diêm Vương
trồi lên từ địa ngục. Không chỉ được huấn luyện tốt mà còn là kẻ bước ra từ chiến trường, từng người từng người đều mang lại cảm giác yên tĩnh
chết chóc.

Dù đọc nhẩm Tĩnh Tâm kinh hơn hai mươi lần thì ta vẫn không ngăn được
nhịp tim đang đập mạnh và mồ hôi lạnh chảy ra. Ta cảm nhận được mọi
người xung quanh đang run. Chỉ duy nhất có một người, hắn không quan tâm chuyện gì xảy ra mà ánh mắt lại hoàn toàn bị hút vào cô gái áo đỏ đeo
mặt nạ. Kính Thiên đang nhìn nàng ta! Hắn giống như… đang kích động?

Ta nhìn theo ánh mắt hắn. Cô gái kia đã bước tới giữa đại sảnh, một mình đối diện với ba kẻ đang bị dồn vào đường cùng mà không hề có chút nao
núng, cũng không sợ hãi. Bình tĩnh giống như chuyện vốn dĩ phải vậy.

Người nữ nhân kia nói:

– Thiết Huyết! Ngươi chiếm địa bàn của chúng ta, đuổi chúng ta lên đất liền. Ngươi còn muốn gì nữa?

– Mạng người!

Người đeo mặt nạ nói bằng giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nữ nhân kia đột nhiên biến sắc, nàng ta gào lên:

– Thiết Huyết, ngươi thật quá đáng. Nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?

– Phải!

Nữ nhân kia không nói gì nữa, nàng ta lao vào người đeo mặt nạ, hai tên
nam nhân cũng cùng lao vào đánh. Dù có học võ nhưng ta không nhìn ra họ
đánh nhau như thế nào, chỉ thấy một tên nam nhân bị mũi tên bắn chết,
một kẻ chạy thoát còn nữ nhân kia hét thảm một tiếng.

Bị chém đứt một tay, nàng ta tuyệt vọng nhìn người đeo mặt nạ đang tới gần, nàng ta cầu xin:

– Xin hãy tha cho ta, mười ba đảo hoàn toàn thuộc về ngươi, ta thề sẽ
không đặt chân lên thuyền nữa, cả đời sẽ tụng kinh thờ Phượng…


Ta không hề nghĩ nàng ta thế nhưng không nói một lời, trực tiếp dùng
đoản kiếm chặt đầu nữ nhân kia, nhanh đến mức không cho người kia thời
gian nói hết. Một cột máu đỏ tươi văng lên, bắn tung toé ra sàn nhà, mùi máu tanh tưởi bao trùm trong không khí. Có người chịu không nổi đã nôn
ra, có kẻ thì ngất xỉu. Dạ dày ta nhộn nhạo, cố ngăn bản thân không được nôn ra nhưng mùi máu tanh làm ta choáng váng.

– Ya Ya… Nương tử! Đã nói phải để người sống mà! Bây giờ thì hỏi ai về tung tích các đảo chủ còn lại chứ?

Một nam nhân mặc trường bào màu xanh, tay phe phẩy cái quạt lông vừa
tiến vào vừa nói với cô gái đeo mặt nạ. Hắn không hề sợ hãi trước cảnh
tượng này?

Người con gái kia không trả lời mà lạnh lẽo nhìn nam tử mới đến, hắn lập tức ngừng cười:

– Ầy… Được rồi! Ta sẽ điều tra.

– Tìm những kẻ còn lại, giết hết!

Nàng ta ra lệnh, những kẻ mặc áo đen nhanh chóng biến mất. Ta tức giận
nhìn kẻ đang chậm rãi bước ra cửa dưới kia. Nàng ta quá ngông cuồng!
Trong kinh thành, dưới chân thiên tử nhưng lại giết người không hề nhợn
tay. Nàng ta coi luật pháp Nghi Quốc là gì?

– Đứng lại!

Nàng ta quay người lại, đôi con ngươi đen kịt không cảm xúc nhìn vào ta. Ta biết mình phải tức giận vì sự hỗn xược này nhưng cảm giác sợ hãi lấn át trái tim, điều khiển cơ thể ta. Khi giật mình tỉnh lại thì nàng ta
đã bước lên lầu, Thiết Bảo mang trên mình thương tích chắn ngang giữa
chúng ta, mũi kiếm của hắn chĩa về kẻ đang tới.

Một người áo đen đeo mặt nạ không biết từ đâu nhảy lên, rút kiếm chỉa
vào Thiết Bảo. Cả căn phòng chìm trong im lặng. Ta không thể tin nhìn
vào thanh kiếm đang chỉa về phía mình.

Làm Thái tử mười năm, lần đầu có kẻ đưa mũi kiếm về ta công khai như vậy.

Ngay khi ta chuẩn bị rút kiếm ra thì người nữ nhân kia đột nhiên khoát
tay, tên áo đen tra kiếm vào vỏ. Nữ nhân kia từ từ tháo mặt nạ xuống,
khuôn mặt nàng ta dần dần lộ ra.

Vầng trán cao, lông mày liễu, mắt hạnh, sống mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn,
làn da trắng mịn màng. Gương mặt đó hiện ra, ta có ảo giác rằng mình
đang soi gương.

Người có gương mặt giống ta như đúc chỉ có một người! Kẻ suốt hơn mười
năm không chút tin tức, thậm chí là không có chút gì đó giống như đang
tồn tại. Người mà ta luôn mong muốn được gặp lại, ta luôn nghĩ đến ngày
chúng ta gặp lại…

Phượng Dương!

– Âm nhi!

Đến giọng nói cũng giống như vậy! Nhìn vào đôi đồng tử hai màu, ta nghĩ
chúng ta chưa từng chia ly. Khoảng thời gian mười năm đó, chưa từng tồn
tại…

– A Dương?

– Tham kiến Thái tử điện hạ!

– Tham kiến Định Quốc tướng quân.

Bên tai ta vang lên những tiếng ồn ào. Ta vẫn không tin rằng Phượng
Dương đang đứng trước mặt ta. Nàng vẫn nhìn ta cười cười, giống như
trước đây, khi nàng dắt tay ta đi khắp hoàng cung, khi nàng tặng ta con
ngựa, khi nàng bảo Kính Thiên sẽ theo ta…

Kính Thiên?

Phải rồi Kính Thiên!

Ta nhìn ra phía xa. Sau lưng Phượng Dương, Kính Thiên cũng đang nhìn về
bên này. Nhưng ánh mắt hắn chỉ nhìn vào nàng ấy, người đứng trước mặt
ta.

– Thái tử điện hạ, hồi cung thôi!

Phong Nghị nói nhỏ bên tai ta. Hồi thần nhìn lại, mọi người vẫn đang quì, ta đành ra lệnh:

– Bình thân! Truyền lệnh ta, hồi cung!

Suốt đường đi, ta luôn vén rèm nhìn Phượng Dương cưỡi ngựa đi đằng
trước. Nàng ấy cưỡi con ngựa to lớn có màu lông đỏ đậm, bên trái là tên
nam nhân áo xanh cầm quạt lông, họ đang nói chuyện với nhau. Ta nhìn
sang Kính Thiên đang lặng lẽ đi bên phải Phượng Dương. Hắn luôn nhìn vào nàng ấy, lặng lẽ nhìn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.