Phượng Hoàng

Chương 8: Âm mưu


Đọc truyện Phượng Hoàng – Chương 8: Âm mưu

– Thái tử điện hạ thiên tuế.

Nhìn những bá quan phía dưới, ta chợt thấy lạc lõng. Phượng Dương một
thân võ phục màu đỏ đứng ở hàng đầu tiên bên phải, nơi ta ngồi vốn là
của nàng ấy nhưng bây giờ lại đang cúi đầu dưới kia, nên hay không nên?

– Bình thân, có việc khởi tấu.

****

Một buổi chầu sáng nhàm chán, chẳng có việc gì nổi bật, tất cả đều có Tể tướng nghĩ biện pháp, chiếu chỉ đã có Mẫu hoàng đã viết sẵn, ta chỉ cần cho đọc lên, vị trí Thái tử này của ta có tác dụng gì, những đêm thức
trắng đọc tấu chương là gì?

– Âm nhi!

Ta quay lại nhìn Phượng Dương đang bước tới đây, bộ võ phục đỏ tươi đẹp đến rực rỡ cứ đập vào mắt.

– Tới cung ta đi.

Ta hững hờ không trả lời nhưng lại đổi hướng đến Thiên Viên Các. Phượng
Dương đi bên cạnh ta. Nàng ấy không biết là không được đi ngang hàng với Thái tử sao?

– Ngươi không vui?

Ta nhìn Phượng Dương, ta từng vui sao?

– Không, sao hỏi vậy?

– Sắc mặt không được tốt.

Phượng Dương có thể quan sát nét mặt của ai sao?

– Tỷ nhìn nhầm rồi.

Phượng Dương không nói gì, chỉ im lặng bước đi tiếp. Từ lúc nào giữa
chúng ta đã không còn chuyện gì để nói, khoảng cách mười năm đó, thật sự xa như vậy sao? Ta nhớ cũng trên con đường này, Phượng Dương dắt tay ta đi, chúng ta cũng im lặng nhưng khoảng cách chưa từng xa như bây giờ.

Dù ta luôn nói với chính mình: Phượng Dương không giống những công chúa
khác, giữa chúng ta có chút gì đó gọi là tình tỷ muội, không phải sao?
Nhưng tại sao khi ở chung với nàng ấy, ta đã không còn cảm thấy thân
thiết như trước kia, cũng không thấy vui nữa. Giữ vị trí Thái tử suốt

mười năm, ta đã thay đổi đến mức nào?

– A Dương, tại sao tỷ…

“Lại nhường Đế vị cho ta?”

Nhìn vào đôi mắt hai màu trong suốt ấy, làm thế nào ta cũng không thể thốt ra được. Ta đang sợ hãi điều gì?

Phượng Dương chờ ta nói, nhưng cuối cùng ta lại thở dài. Nàng ấy hơi ngỡ ngàng, cuối cùng nói:

– Âm nhi, ngươi nên cẩn trọng với Phượng Ngưng.

Ta ngạc nhiên nhìn Phượng Dương, nàng ấy không phải người sẽ cảnh báo ta điều gì đó. Phượng Dương cũng nhìn ta, đôi mắt hai màu không có chút
cảm xúc, nàng nói:

– Hôm qua Phượng Ngưng tìm ta, ám chỉ về việc đổi Thái tử.

Quả nhiên là Phượng Ngưng đang tìm cách loại bỏ ta nhưng nàng ta ngu
ngốc đến thế nào mà lại tìm Phượng Dương nhỉ? Chẳng lẽ mấy năm qua Mẫu
hoàng dung túng nàng ấy quá mức, thay nàng ta giải quyết thế lực của ta, thậm chí thay nàng ta suy nghĩ nhiều đến mức khiến Phượng Ngưng không
còn biết đâu là phương hướng?

– Vậy à? Tỷ thấy thế nào?

Ta mỉm cười nhìn Phượng Dương, ta muốn biết tỷ ấy nghĩ như thế nào. Ta
ngạc nhiên khi đôi đồng tử của Phượng Dương đổi thành một màu đen kịt,
nàng đang tức giận:

– Ngươi nghĩ điều gì khiến Nghi quốc có thể tồn tại hơn ngàn năm? Phượng Âm, ta khuyên ngươi nên bỏ ý nghĩ đó đi trước khi ta lôi ngươi về với
con đường dành cho ngươi.

Ta ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Phượng Dương xa dần, toàn thân nàng ấy
toả ra sát khí, hay đúng hơn là giống với khí thế của quân vương?

Con đường dành cho ta? Có con đường đó sao?

– Thái tử?

Một kẻ mặc áo trắng đứng trước mặt ta, gương mặt có vẻ quen quá.

– Thần Lãnh Tiếu tham kiến Thái tử.


Lãnh Tiếu? Là phu thị của ta sao? Hắn làm gì ở đây?

– Miễn lễ, ngươi tại sao lại ở đây?

– Thần qua tìm Kính công tử.

Kính Thiên? Tại sao phu thị của ta luôn tìm phu thị của Phượng Dương
vậy? Bọn họ thân thiết như người một nhà mà quên mất ta với Phượng Dương có thể đấu đến một sống một chết sao?

– Có chuyện sao?

– Không ạ, chỉ là đàm luận thơ văn thôi.

Kính Thiên có thể đàm luận thơ văn? Nói dối cái gì thế?

– Vậy à?

Ta không tiếp tục gợi chuyện với Lãnh Tiếu, trong cung đình, có vài việc biết bề nổi là được rồi, không nên tìm hiểu quá sâu.

Phượng Dương bỏ rơi ta giữa đường, ta đành quay trở về Tiên Ấn Cung của
mình, từ khi lập phu quân ta đã ra khỏi Tĩnh Thần cung của Tĩnh phụ
thân, lập một cung điện riêng gọi là Tiên Ấn Cung nằm ở phía Đông hoàng
cung, một nơi khá hẻo lánh. Từ đây đi bộ về thì có vẻ hơi xa rồi, nếu
biết trước ta đã giữ kiệu phu lại, còn hơn là cực thân đi giữa trời nắng thế này.

Lãnh Tiếu tại sao lại xuất hiện trong Thiên Viên Các của Phượng Dương,
ta không tin hắn tìm Kính Thiên, vậy hắn tìm ai? Lãnh Tiếu hình như là
con thứ của Lãnh Tướng quân, không lẽ hắn muốn đào tường của ta chạy qua bên Phượng Dương? Vậy cũng liều lĩnh quá, không nói Phượng Dương chấp
nhận hay không thì Ngự sử cũng không cho phép, có thể biếm hắn làm tù
nhân đày ra biên cương cũng nên. À không, ta là Thái tử thì ít nhất cũng phải chém đầu. Thật tội cho gương mặt xinh đẹp như thế.

– Đừng mà, có người thấy thì phải làm sao?

– Ta không sợ.

Ta ngạc nhiên nhìn về hòn giả sơn bên phải, đây là con đường tắt trong
cung, rất ít người dám đến đây, một là vì ta không thích chạm phải cung
nhân hai là nơi đây luôn có lời đồn ma quái. Nghe giọng hình như là

Dương phu thị của Mẫu hoàng, giọng còn lại… Trương nữ quan?

Hay cho một đôi dâm loạn!

Trong cung luôn như vậy, bên ngoài là vẻ hào nhoáng xinh đẹp nhưng trong những góc khuất, liền xuất hiện những chuyện nhơ bẩn không thể nhìn.
Một kẻ là người hầu trung thành, một kẻ là sủng phu được Mẫu hoàng ưu
ái. Nhưng đang làm cái gì ở đây? Trên con đường dẫn về cung Thái tử?

Ta coi như không nghe thấy gì, tiếp tục bước về Tiên Ấn Cung, những bông hoa dại rực rỡ hai bên đường cũng không làm ta vui thêm chút nào, thậm
chí còn tạo cảm giác bức bối không thể nói thành lời.

– Thái tử điện hạ?

Ta nhìn Kim Thuyền áo đỏ trước mặt, hắn nhỏ hơn ta ba tuổi, bây giờ cũng chỉ là hình dáng của một thiếu niên ngây thơ không hiểu sự đời, hắn
dùng đôi mắt rực sáng nhìn khiến ta có chút mủi lòng:

– Kim Thuyền sao? Có chuyện gì?

Hắn cười một nụ cười ngượng ngùng, ta không rõ mình đã làm gì khiến hắn vui như vậy.

– Thái tử, đây là lần đầu người gọi tên ta đấy.

Nhìn hắn như vậy, không hiểu ta lấy đâu ra tâm trạng trêu chọc hắn:

– Trong hôn lễ cũng gọi mà.

Quả nhiên gương mặt hắn đỏ bừng lên. Ta không hiểu tại sao chỉ cần nhắc
đến hôn lễ, Kim Thuyền liền ngượng ngùng như vậy. Hình như hôn lễ đó ta
cùng lúc cưới Kim Thuyền và Lãnh Tiếu nhưng ta chỉ đến phòng Kim Thuyền
nghỉ, không biết có đúng không nữa.

– Thái tử, Người đã dùng ngọ thiện chưa?

Ngọ thiện? Hình như vẫn chưa, bụng ta cũng đang đói.

– Vẫn chưa.

– Để ta bảo trù phòng làm thức ăn cho Người.

Ta gật đầu nhìn Kim Thuyền đi, hẳn là hắn được dạy dỗ phải chăm sóc thê tử là ta cho thật tốt, nhỉ?

Phượng Dương nói ta nên bỏ suy nghĩ trong đầu đi, nhưng ta không muốn,
trong cung cấm này chẳng có gì để ta luyến tiếc cả, tất cả chỉ là do
Phượng Dương đặt ta lên đây, ta không muốn làm bù nhìn nữa. Nếu Phượng
Ngưng muốn làm Thái tử, cứ để nàng làm đi, rồi nàng cũng sẽ nhận ra Mẫu
hoàng là người lạnh lùng như thế nào mà thôi. Còn ta…


– Người đâu!

Một tỳ nữ bước từ rèm vào, ta chẳng nhớ nổi gương mặt là của ai nữa. Chỉ là, sao lại son phấn nhiều như vậy?

– Gọi Vương Tả Khiết tới đây.

Nàng ta hành lễ rồi lui ra, một chốc sau Vương Tả Khiết tới, hắn lại mặc một bộ trang phục loè loẹt, ta không hiểu một nam nhân tại sao lại
thích nhiều màu như vậy?

– Thái tử điện hạ.

Ta khoát tay cho hắn ngồi xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người, ta hơi lưỡng lự:

– Chuyện đó có thể thành công không?

Hắn hơi ngạc nhiên:

– Thái tử, mọi chuyện đang chuẩn bị rất tốt, có thể tiến hành bất cứ khi nào.

Ta chống tay lên đầu, chỉ là Phượng Dương đột nhiên trở về, ta không tin rằng nàng ấy sẽ dễ dàng chấp nhận mọi chuyện như vậy. Nhưng bây giờ nói huỷ bỏ có phải đã muộn hay không?

– Thái tử, người hối hận sao? Ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với Người.

Hắn thâm tình nói với ta, nhìn ta bằng ánh mắt nồng nàn đầy kiên định.

Ta nhìn Vương Tả Khiết, tức giận.

Chỉ còn ta với hắn, diễn thứ tình cảm buồn nôn này cho ai xem?

– Phải, ta không bỏ được vinh hoa nơi đây. Ngươi cũng từ bỏ Quân Nương đi thôi.

Quân Nương là nữ tỳ của ta, nếu ta không đồng ý, cả đời này của nàng
đừng nghĩ đến việc lập phu quân hay có phu thị. Vương Tả Khiến không
phải người Nghi quốc, hắn không chấp nhận việc nữ tử của mình làm chủ
mọi việc nhưng hắn lại yêu Quân Nương nên đồng ý giúp ta rời cung, đến
Ân quốc. Đổi lại, ta phải trả tự do cho Quân Nương, còn nàng có đồng ý
đến với hắn hay không là chuyện của hai người. Khi Vương Tả Khiết nói
giao dịch này với ta, ta đã lập tức đồng ý mà trong lòng cười thầm. Hắn
đánh giá năng lực của mình quá cao hay khinh thường khả năng dùng người
của ta?

Chỉ cần rời khỏi Nghi quốc, ta sẽ có tự do mà mình mong muốn, có thể chu du đến cả ba quốc gia kia. Cũng vì thế mà bao năm nay ta thường hay đọc những tản văn nói về những quốc gia kia, văn hoá của họ quả thật bất
đồng với Nghi quốc nhiều lắm.

– Thái tử, Người đừng đùa nữa, mọi chuyện ta đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mỗi gió đông mà thôi.

Gió đông? Ta sợ rằng gió đông không có mà gió tây thì nổi thành bão đấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.