Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Chương 112 - 175


Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 112 – 175

Nội tặc 3
Lăng Tiếu Phong thất kinh: “Cái gì? Còn có chuyện nhý vậy? Vân Nhi, tại sao muội không nói sớm?”
Lâm Quân Tử cắn răng nghiến lợi, tức giận vạn phần nói:
“Muội chuẩn bị hôm nay nói cho huynh biết nha, nhưng mà, nhưng mà, ai ngờ tên Mộ Dung Hàn đáng chết kia, làm sao mới sáng sớm đã muốn độc chết muội a! Không ngờ lại hại đến Bạch Lộ!”
Cao tiên sinh lại nói tiếp: “Lý Nguyên? Lý Mật? Chẳng lẽ hai người đó là huynh đệ? Bọn chúng đều là đồng lõa của Mộ Dung Hàn? “
Lăng Tiếu Phong tức đến mày rậm nhướn thẳng, bên trong mắt tích đầy sát khí làm cho người ta không rét mà run.
” Đáng chết Mộ Dung Hàn, ta đối với ngươi không tệ, ngươi cư nhiên rắp tâm hại người, người đâu…”
Lời của Lăng Tiếu Phong còn chưa hết, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng la hét ầm ĩ truyền đến.
Ánh mắt Lăng Tiếu Phong lạnh lẽo, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thị vệ thân cận vội vàng bước ra cửa phòng tra xét.
Trong phút chốc, hai thị vệ áp giải một người vào cửa.
Người kia quần áo xốc xếch, toàn thân đều là bụi, trên mặt trái có một vết bầm đen rất đậm, bộ dáng cực kỳ chật vật.
Nhìn thấy Lăng Tiếu Phong, người kia “Vụt” Một tiếng quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha thứ: “Cung chủ tha mạng, cung chủ tha mạng a! “
Lăng Tiếu Phong định thần nhìn lại, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh, chậm rãi nói:
“Đây không phải là Lý đội trưởng sao? Làm chuyện gì, muốn ta tha mạng? “
Lý Mật toàn thân không nhịn được run rẩy.
“Cung chủ, ta là bị người sai khiến, là Mộ Dung công tử sai ta làm vậy, hắn nói có thể mang ta đi tìm một đại nhân vật giàu có hơn làm chỗ dựa, cho nên, cho nên, tiểu nhân mới bị ma xui quỷ khiến, tiểu nhân đáng chết vạn lần, cầu xin cung chủ tha mạng, Đại tiểu thư tha mạng a! “
Lăng Tiếu Phong lạnh lùng cười lớn “Tìm một đại nhân vật giàu có hơn làm chỗ dựa ? Xem ra, ở Lăng Tiêu Cung là ủy khuất các ngươi a!”
Lăng Tiếu Phong bỗng chốc ngưng cười, nói với hai thị vệ: “Làm sao bắt được?”
Một thị vệ cúi đầu đáp: “Hắn trốn trên nóc nhà nghe lén, bị ta phát hiện, một gậy đánh xuống!”
Lăng Tiếu Phong nhìn về phía tên thị vệ kia, nói: “Tốt lắm, từ giờ vị trí của hắn thuộc về ngươi, bây giơ, đi tóm Mộ Dung Hàn về cho ta! Nhớ, phải sống!”
“Dạ, cung chủ!”
Thị vệ được phong chức, vẻ mặt phấn chấn, giọng nói dâng trào giải người đi.
Nội tặc 4

“Dạ, cung chủ!”
Thị vệ được phong chức, vẻ mặt phấn chấn, giọng nói dâng trào giải người đi.
Lý Mật mặt đã không còn chút máu, không ngừng dập đầu hướng về phía Lăng Tiếu Phong
“Cung chủ, nể tình ta từng cống hiến công sức cho người, cầu xin người ta cho ta đi! Vê sau ta xin làm trâu làm ngựa báo đáp người!”
Đột nhiên chuyển sang Lâm Quân Tử “Đại tiểu thư, van cầu người, tha mạng a, ta đáng chết, ta đáng chết, cầu xin người khai ân, lưu lại cho ta một cái mạng chó đi!”
Lâm Quân Tử lùi về phía sau một bước, khinh bỉ nói:
“Ở Lăng Tiêu Cung còn không biết thế nào là đủ, Ngươi rốt cuộc còn muốn giàu có cỡ nào a? Ngươi muốn làm Hoàng đế sao?”
Lăng Tiếu Phong chán ghét nhìn Lý Mật, lạnh lùng hỏi: “Đại nhân vật giàu có hơn nào? Mộ Dung Hàn muốn tìm kẻ nào làm chỗ dựa? Nói!”
Lý Mật không ngưng dập đầu.
“Cung chủ, tiểu nhân không biết, Mộ Dung Hàn không có nói cho ta biết, hắn chỉ nói người đó quyền lực rất cao, thế lực rất lớn, dựa vào hắn so với Lăng Tiêu Cung còn có tiền đồ hơn!”
Lăng Tiếu Phong không nhịn được nhìn về phía thị vệ phía sau lưng Lý Mật khoát tay áo: “Kéo xuống, xử lý theo quy củ!”
“Dạ, cung chủ! “
Hai thị vệ kéo Lý Mật đi.
Lý Mật đã sợ đến ruột gan rã rời, điên cuồng giãy giụa kêu la:
“Cung chủ, tha mạng a, cung chủ, tha mạng, cho ta một cơ hội đi, cho ta một cơ hội đi! Cung chủ…..”
Tiếng kêu rát màng nhĩ gần gần đi xa.
Lăng Tiếu Phong chau mày lại đi tới bên giường nhìn Bạch Lộ đang hôn mê bất tỉnh một chút, hỏi cung y: “Tình hình thế nào?”
Cung y vừa thi châm vừa lắc đầu chẳng mấy lạc quan.
“Mặc dù canh uống không nhiều lắm, nhưng loại độc này là kịch độc, từ mạch tượng thì thấy, hơi thở hỗn loạn, tâm mạch yếu ớt, cực kỳ nguy hiểm!”
Lâm Quân Tử đứng ở một bên hoảng loạn hỏi: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Cung y lắc đầu: “Khó nói, khó nói a! Ta sẽ hết sức chữa trị!”
Cung y ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tiếu Phong một chút, vạn phần sầu lo nói:
“Để cho chắc chắn, cung chủ vẫn là nên mời Nam Sơn Dược vương tới đi! Hắn rất thông thạo giải độc.”

Lăng Tiếu Phong lập tức quay lại dặn dò thị vệ “Đi Nam Sơn, nhanh chóng mời Dược vương tới!”
“Dạ,cung chủ!”
Thị vệ sau lưng nhanh chóng xoay người rời đi.
Nội tặc 5
Lâm Quân Tử nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Lộ, còn có nửa bên mặt còn đang dán thuốc kia, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi bất an, Bạch Lộ, ngươi đừng có chết a, ngươi ngàn vạn đừng có chết a!
Lăng Tiếu Phong chau mày lại, mặt tràn đầy ưu phiền nhìn Lâm Quân Tử đang sợ hãi, còn chưa nói ra lời an ủi, liền nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Một thị vệ lảo đảo chạy vào cửa “Cung chủ, không xong, Mộ Dung Hàn chống cự, hơn nữa thủ đoạn dùng độc của hắn vô cùng cao siêu, những thị vệ được cử đi đều đã trúng độc, Mộ Dung Hàn sắp chạy trốn rồi!”
Lăng Tiếu Phong nghe vậy mày rậm nhíu chặt, cơn tức tăng vọt, nhìn thủ hạ phía sau lưng giơ tay lên. (tại sao bác này có lắm thủ hạ đứng sau lưng thế =”=)
“Nhanh đi xem, không thể để cho kẻ nham hiểm này chạy thoát!”
“Dạ, cung chủ!”
Lăng Tiếu Phong chỉ huy một tên thị vệ khác.
“Đi triệu tập tất cả thị vệ trong cung, vây quanh Tư Quá Hiên, ai bắt được Mộ Dung Hàn, thưởng tiền một trăm!”
“Dạ, cung chủ!” Tất cả mọi người đều chạy như bay.
Đám người của phòng bếp đang quỳ ở cửa tránh được một kiếp, hoảng loạn giải tán.
Bên trong Hạo Nguyệt Các chỉ còn lại Lâm Quân Tử, Tiểu Thảo, cung y ,, cùng với Bạch Lộ đang hôn mê bất tỉnh.
Nhìn hô hấp của Bạch Lộ càng ngày càng yếu đi, Lâm Quân Tử gấp đến nỗi trái tim như muốn vọt ra ngoài, nàng bối rối nhìn về phía cung y hỏi:
“Trừ châm cứu, còn có biện pháp khác để giải độc sao? Rốt cuộc nên chữa thế nào?”
Cung y khó xử lắc đầu “Ta cũng chỉ biết cách châm cứu này, những cái khác thì không! Thật ra thì, biện pháp tốt nhất chính là uống giải dược.”
Lâm Quân Tử những lời này vừa tức vừa vội, trong lòng thầm mắng, mẹ nó chứ đúng là nói nhảm, ai mà không biết trúng độc thì phải uống giải dược chứ?
Nhưng mà, giải dược này ở trên người Mộ Dung Hàn a!
Trời cao phù hộ, ca ca các ngươi nhất định phải bắt được Mộ Dung Hàn a!
Bên cạnh Tiểu Thảo nhìn thấy Lâm Quân Tử gấp đến kinh hoảng khiếp sợ, nhẹ giọng an ủi:

“Tiểu thư đừng nóng vội, Nam Sơn Dược vương rất lợi hại, biết dùng độc, cũng biết giải độc, ông ta nhất định có thể cứu được công tử Bạch Lộ, người đừng sốt ruột a!”
Lâm Quân Tử nghe được những lời này, giống như thấy được cứu tinh vậy, cuống quít bắt lấy tay Tiểu Thảo.
“Vậy ngươi nhanh tới cửa cung chờ ông ta, nếu như tới, lập tức đưa đến đây a, mau đi, mau đi!”
“Dạ, tiểu thư!” Tiểu Thảo vội vả đi ra cửa.
Ép nàng nói ra câu nói kia 1
Lâm Quân Tử nắm lấy bàn tay đã dần dần phiếm lạnh của Bạch Lộ, trong lòng bối rối không cách nào yên, giờ khắc này, nàng lại sợ sẽ mất đi hắn.
Thân thể mảnh mai cũng không nhịn được khẽ run lên, trong miệng không ngừng cầu nguyện.
“Ông trời, Bồ Tát, thần a, chúa a, các vị nhất định phải phù hộ cho hắn bình yên a! Hắn trừ bỏ có chút nữ tính ra, thật sự là người tốt a! Cầu xin các ngươi mở mắt, mở mắt, đừng mang hắn đi, ngàn vạn đừng mang hắn đi!”
Có lẽ là nghe được lời khẩn cầu của Lâm Quân Tử, có lẽ là ngân châm của cung y có tác dụng, trong miệng Bạch Lộ phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Tiếp đó, đôi mắt tuấn mỹ kia chậm rãi mở ra.
Lâm Quân Tử đang hoang mang lo sợ giật mình trong phút chốc, nửa ngày mới phát ra một tiếng hô vui mừng.
“Bạch Lộ, ngươi tỉnh rồi? Ngươi không sao chứ? Ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
Bạch Lộ nhêch khóe môi lên,, thanh âm thật thấp nói: “Thân thể của ta tê bại, trong bụng cũng khó chịu quá!” (bạn Lộ nhớ ~ bắt quả tang bạn làm nũng nhớ =)) )
“A? Khỏ chịu hả?”
Lâm Quân Tử cuống quít vươn tay, khẽ xoa xoa cánh tay Bạch Lộ
Vừa xoa vừa an ủi hắn nói:
“Ngươi đừng sợ, lát nữa Dược vương sẽ tới, ông ta chuyên giải độc, lát nữa thôi ngươi sẽ khỏe lại, đừng sợ nha!”
Bạch Lộ nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương hết thức lo sợ của Lâm Quân Tử, trong lòng vậy mà lại cảm thấy thật thoải mái.
Nàng vẫn khẩn trương vì hắn, để ý hắn.
Có lẽ, nàng đã bất tri bất giác yêu hắn, chẳng qua là bản thân còn chưa biết thôi!
Nha đầu này, vốn chậm hiểu như vậy mà!
Bạch Lộ lặng lẽ ngưng tụ nội lực, đem phủ tạng bên trong dùng chân khí bao lấy chén canh trong miệng kia phun ra ngoài.
Cả nửa ngày, hắn vẫn âm thầm chuyển động nội lực, bao lấy một ngụm canh độc kia, không để cho nó xâm nhập ngũ tạng, thật là mệt chết.
Bây giờ phun ra được, thật nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng mà trên mặt không thể có vẻ nhẹ nhõm được, Bạch Lộ giả bộ thống khổ, nhìn về phía Lâm Quân Tử nói:
“Ta thật sự không được rồi, không ngờ tới, đào hôn chạy trốn lại còn đến tình cảnh như vậy a, aiz, có lẽ đây chính là ý trời rồi!”
Bạch Lộ đột nhiên nôn ra, làm cho Lâm Quân Tử bị dọa cho sợ.

Nàng vừa cầm khăn lông lên lau miệng cho Bạch Lộ, vừa an ủi hắn.
“Không phải, không phải, đừng nên nói bậy, ngươi không sao hết
Ép nàng nói ra câu nói kia 2
Bạch Lộ đột nhiên nôn ra, làm cho Lâm Quân Tử bị dọa cho sợ.
Nàng vừa cầm khăn lông lên lau miệng cho Bạch Lộ, vừa an ủi hắn.
“Không phải, không phải, đừng nên nói bậy, ngươi không sao hết, ngươi nhất định không sao hết! Ngươi đừng làm ta sợ a!”
Bạch Lộ có chút thê lương cười một tiếng, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay Lâm Quân Tử, chậm rãi nói:
“Thật ra thì, ta vẫn luôn sống thật yên bình, đối với chuyện trên thế gian, không có ước vọng gì quá đáng. Người bình thường như ta, bình thường trải qua cuộc sống yên ổn của mình là tốt rồi.”
Bạch Lộ nhọc nhằn thở dốc một hơi, tiếp tục nói:
“Nhưng mà, không ngờ rằng, còn trẻ như vậy, đã phải đi, bây giờ suy nghĩ một chút, ta chỉ có một chuyện thật hối tiếc a!”
Lâm Quân Tử cầm bàn tay thon dài của Bạch Lộ, bị tình huống trước mặt làm cho suy sụp.
Chẳng lẽ Bạch Lộ thật sẽ chết?
Chẳng lẽ nàng thật sự sẽ vĩnh viễn không thấy được hắn nữa sao?
Không, không được, không muốn a!
Nhìn thấy nụ cười thê lương kia của Bạch Lộ, giọng nói tận lực bình tĩnh kia, trái tim của Lâm Quân Tử vậy mà lại đau như vậy, đau đến thế!
Giờ phút này nàng mới phát hiện ra, nàng vậy mà lại luyến tiếc, luyến tiếc hắn, luyến tiếc sự tốt đẹp của hắn, luyến tiếc tất cả những gì thuộc về hắn!
Thế giới như muốn sụp đỏ, chỉ có trái tim như bị gai đâm đau đớn!
Đau đến mức khiến cho nàng không thở nổi.
“Không, sẽ không, ngươi sẽ không chết, Bạch Lộ, ngươi kiên cường một chút, Dược vương sẽ chữa khỏi cho ngươi, chúng ta còn phải cùng nhau hành tẩu giang hồ! Bạch Lộ, ta cầu xin ngươi, kiên cường một chút thôi!”
Lâm Quân Tử hoảng hốt an ủi Bạch Lộ, không có phát hiện, bản thân đã lệ rơi đầy mặt.
Nàng rất sợ, nàng chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cám giác mất đi một thứ gì đó thật quý giá!
Cảm nhận được ngón tay Lâm Quân Tử không khống chế được mà run rẩy, nhìn thấy nước mắt trong suốt của nàng, trái tim Bạch Lộ đột nhiên có chút đau lòng cùng xấu hổ.
Lừa gạt nàng như vậy, có phải có quá lắm hay không?
Nhưng mà, không được, nhất định phải ép nàng nói ra câu nói kia, như vậy hắn mới có thể an tâm!
Bạch Lộ giả bộ kiên cường chống đỡ, cười nhạt hỏi:
“Ngươi cũng không hỏi xem chuyện gì làm ta tiếc nuối nhất sao?”
Lâm Quân Tử đã hoàn toàn mất đi vẻ ngang ngược, nàng thật sự thật sự rất sợ Bạch Lộ chết!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.