Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Chương 113 - 180


Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 113 – 180

Ép nàng nói ra câu nói kia 3
Lâm Quân Tử đã hoàn toàn mất đi vẻ ngang ngược, nàng thật sự thật sự rất sợ Bạch Lộ chết!
Bây giờ nàng chỉ có một ý niệm, chỉ muốn Bạch Lộ lưu lại, khiến cho hắn sống thật tốt.
Đưa tay lau đi nước mắt cản trở tầm mắt , Lâm Quân Tử đè nén run rẩy bi thương, hỏi:
“Ừ, ngươi nói, chuyện gì làm ngươi tiếc nuối nhất? Ta nghe đây!”
Bạch Lộ giọng nói thật thấp, giống như cảm thán nói:
“Ta sống hai mươi lăm tuổi rồi, cũng không có người yêu ta! Ngươi nói có phải đáng tiếc hay không?”
Bạch Lộ khẽ cười, dáng vẻ bất đắc dĩ như vậy.
“A, ta có phải rất vô dụng hay không? Hai mươi lăm tuổi rồi, còn không có một cô gái nào yêu ta! Chỉ sợ lúc qua cầu Nại Hà, đám tiểu quỷ chắc cũng sẽ xem thường ta!”
Lâm Quân Tử cũng không nhịn được nữa, nước mắt trên mặt mặc sức chảy xuống thành một dòng sông nhỏ.
Nàng gắt gao nắm lấy tay Bạch Lộ, lớn tiếng nói:
“Ai nói không có cô gái nào yêu ngươi? Ta yêu ngươi, ta rất yêu rất yêu ngươi! Chỉ cần ngươi không ngại ta thô lỗ đáng ghét, ta tới yêu ngươi!”
Bạch Lộ nghe thấy lời này, hai tròng mắt tuấn mỹ trong nháy mắt ánh lên những tia sáng chói lọi. (giống đèn cao áp quá à =)) Lộ Lộ thật là gian xảo nha)
Cuối cùng cũng nói, cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng, cuối cùng cũng nói ngươi yêu ta!
A!
Thật tốt quá, có những lời này, còn cầu gì nữa?
Giờ khắc này, Bạch Lộ cũng hạnh phúc đến muốn nhảy lên.
Nhưng mà, không được, tính tình Lâm Quân Tử rõ ràng thẳng thắn như vậy, nếu lúc này mà vạch trần, thì tất cả cố gắng của hắn đều uống phí!
Lại còn nguy hiểm mất cả chì lẫn chài*!
*nguyên văn là 赔了夫人又折兵 – vừa mất phu nhân vừa thiệt quân, dựa theo tích: Chu Du hiến kế cho Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị, nhằm lừa Lưu Bị đến bắt giữ đòi lại Kinh Châu. Nào ngờ Lưu Bị lấy được vợ, thoát khỏi Đông Ngô, Chu Du đem quân đuổi theo đánh, mắc mưu của Gia Cát Lượng, hao binh tổn tướng vô ích. Sau này mọi người dùng câu này để ví như muốn chiếm lợi người khác nhưng kết quả ngay cả vốn liếng của mình cũng tiêu mất (Lạc Việt)
Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, ngay sau đó Bạch Lộ cười nhạt một tiếng, tiếp tục làm bộ như suy yếu cười một tiếng.
“Ngươi không cần an ủi ta, cũng đâu thấy ngươi thật lòng! Được rồi, cứ để cho ta tiếc nuối chết đi! Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng như ý mười phần a!”
Lâm Quân Tử thật nóng nảy, nhìn về phía Bạch Lộ tình chân ý thiết nói:
“Không phải là an ủi, ta thật yêu ngươi, nếu như ngươi không chê ta, chờ ngươi khỏe lại chúng ta thành thân, được không? Cầu ngươi hãy kiên trì, Dược vương lập tức sẽ tới ngay!”

Bạch Lộ khẽ kinh ngạc, ngay sau đó phát ra nụ cười từ nội tâm.
Được, thật tốt quá, không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn này, không chỉ chờ được câu ta yêu ngươi kia!
Còn muốn thành thân, như vậy tốt quá!
Quá hoàn mỹ a!
*****************************
Đồng chí Tiểu Bạch quá xảo trá nha! Mọi người nếu thấy hay, để lại lời nhắn đi! Đa tạ ha! (lời của tg ) )
Không phải an ủi
Còn muốn thành thân, như vậy tốt quá! Quá hoàn mỹ a!
“Cám ơn ngươi đã an ủi, ta sẽ rất nhớ ngươi, kiếp sau chúng ta nhất định phải ở chung một chỗ a!”
Bạch Lộ bây giờ thật muốn bật cười, vội vàng suy yếu nhắm hai mắt lại, không dám nhìn Lâm Quân Tử.
Còn Lâm Quân Tử thì gấp muốn chết, kéo lấy tay Bạch Lộ, lớn tiếng khóc lóc nói:
“Ngươi đừng có chết a, Bạch Lộ, ngươi chết ta làm sao bây giờ a Bạch Lộ, ngươi không thể chết được a! Ta thật sự không phải đang an ủi ngươi, cung y có thể làm chứng cho chúng ta, chờ ngươi khỏe lại, chúng ta thành hôn a, Bạch Lộ xin ngươi đừng có chết a!”
Bạch Lộ nhắm mắt lại, khẽ thúc giục nội lực, lại nôn ra hai ngụm.
Lâm Quân Tử bị dọa cho kinh hãi đến không dám khóc, nàng chỉ sợ chỉ nháy mắt một cái không chú ý thôi, Bạch Lộ sẽ buông tay đi về Tây phương, không còn hơi thở!
Cung y lại rất phấn chấn nói : “Nôn ra thì tốt, như vậy độc tính trong cơ thể sẽ giảm bớt, tính mạng của hắn sẽ không còn gì lo lắng!”
Lâm Quân Tử nghe những lời này, giống như vớ được phao cứu mạng, vội vàng túm lấy cánh tay Bạch Lộ, lớn tiếng nói:
“Bạch Lộ, ói đi, ói đi, mau nôn ra nhanh lên, lập tức sẽ khỏe lại, mau ói ra nhanh lên!”
Thân thể Bạch Lộ bị Lâm Quân Tử lắc cho rụng rời.
Vẻ mặt hắn đau khổ, trong lòng vô lực xót xa than thở, Đại tiểu thư của ta, buổi sáng ta chỉ ăn có vài miếng cơm, thực sự có nôn cũng chẳng ra cái gì!
Ngay vào lúc này, có tiếng bước chân bước vào trong gian phòng, Dược Vương đã tới.
Dược vương là một lão nhân hơn năm mươi tuổi, một thân đạo bào màu xám, tóc muối tiêu, râu bạc mềm rủ xuống, hơi có chút tiên phong đạo cốt.
Ông ta lập tức động thủ chẩn bệnh cho Bạch Lộ.
Chẳng qua là lúc ấn vào mạch tượng của Bạch Lộ, sắc mặt có chút kinh ngạc.
Đây là loại mạch tượng gì vậy?

Hơi thở như có như không, mạch lực tựa như hơi yếu.
Bỗng nhiên lại cuồn cuộn như nước sống, thoáng chốc chảy một cách run rẩy.
Dược vương có chút ngạc nhiên cẩn thận quan sat Bạch Lộ, hành y dùng thuốc ba bốn chục năm. mạch tượng của người này, chưa từng thấy bao giờ!
Lâm Quân Tử thấy sắc mặt Dược vương lúc trắng lúc hồng, thần sắc biến ảo không ngừng, cực kỳ lo lắng.
Rốt cục không nhịn được hỏi: “Dược vương, hắn trúng độc thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng hay không a?”
Quá thần kỳ
Lâm Quân Tử thấy sắc mặt Dược vương lúc trắng lúc hồng, thần sắc biến ảo không ngừng, cực kỳ lo lắng.
Rốt cục không nhịn được hỏi: “Dược vương, hắn trúng độc thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng hay không a?”
Dược vương lắc đầu liên tục, trầm ngâm chốc lát, từ trong ống tay áo rút ra một viên thuốc, đưa cho cung y.
“Trước đút cho hắn ăn vào! Có thể bảo vệ tâm mạch của hắn tạm thời không bị tổn hại!”
“Được!”
Cung y vội vàng dưới dưới sự giúp đở của Lâm Quân Tử, nâng đầu Bạch Lộ lên, đem viên thuốc kia cho Bạch Lộ nuốt xuống.
Thuốc đã nuốt vào xong, Dược vương lại động thủ, ở chí dương huyệt cùng trung quản của Bạch Lộ thi châm. Chẳng qua là ngân châm của ông ta mới vừa đâm vào, Bạch Lộ đã chậm rãi mở mắt.
Trên mặt Lâm Quân Tử trong nháy mắt tràn ra muôn ngàn tia sáng long lanh vui mừng.
“Bạch Lộ, ngươi đã tỉnh? Cảm giác khá hơn chút nào chưa?”
Bạch Lộ khẽ gật đầu, làm như thở phào nhẹ nhỏm một hơi “Tốt hơn nhiều, ta cảm thấy trong ngực thoải mái hơn!”
Lâm Quân Tử trong nháy mắt vạn phần cảm kích bắt lấy Dược vương nghìn ân vạn tạ, trong miệng một tràng cám ơn.
“Dược vương, ngài không hổ là y gia thánh thủ a! Thật là quá thần, Dược vương, rất cảm tạ ngài! Rất cảm tạ rất cảm tạ! “
Lâm Quân Tử chỉ còn kém nước dập đầu tạ ơn với Dược Vương.
Thật ra thì nàng chẳng biết tí gì, là Bạch Lộ sợ đêm dài lắm mộng lộ ra khuyết điểm, mới tỉnh lại sớm một chút, không giả bộ nữa!
Người Lâm Quân Tử nên cảm tạ, là Bạch Lộ!
Trên mặt Dược vương có chút kinh nghi, hơn cả là quẫn bách, thế này thật quá hoang đường rồi?

Ngân châm của ông ta còn chưa đến ổ bệnh, bệnh nhân đã khỏe rồi?
Ông ta trở nên thần như vậy từ lúc nào?
Lâm Quân Tử không nhìn thấy được nhiều như vậy, nàng kéo tay Bạch Lộ, vui vẻ đến mức lông mày cũng muốn nhảy lên, mừng rỡ vạn phần nói:
“Ngươi không sao, rốt cục không sao, làm ta sợ muốn chết! Hồn ta cũng bị dọa cho bay mất! Thật may quá, thật may quá!”
Bạch Lộ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Lâm Quân Tử, trong lòng cực kỳ không nỡ, lại vạn phần cảm động. Khe khẽ thở dài “Nha đầu ngốc, để ngươi khẩn trương vì ta như vậy, làm cho ta muốn độn thổ cho xong!”
Chân mày Lâm Quân Tử cau lại một cái, sảng khoái nói:
“Chúng ta là huynh đệ, ta không khẩn trương vì ngươi thì ai khẩn trương a? Bây giờ độc đã giải rồi, ngươi phải mau chóng khỏe lại a!”
Cảm giác được phục vụ thật là tốt.
Chân mày Lâm Quân Tử cau lại một cái, sảng khoái nói:
“Chúng ta là huynh đệ, ta không khẩn trương vì ngươi thì ai khẩn trương a? Bây giờ độc đã giải rồi, ngươi phải mau chóng khỏe lại a!”
Bạch Lộ vốn đang mặt mày hớn hở, bởi vì câu chúng ta là huynh đệ kia , lập tức liền xị xuống?
Ông trời ơi, đừng có như vậy chứ, làm sao mới chớp mắt lại biến trở về huynh đệ rồi?
Ta không muốn làm huynh đệ, ta muốn ngươi yêu ta, ta muốn bái đường thành thân a!
_____________________________________________________________
Hạo Nguyệt các, độc của Bạch Lộ đã được giải, hết thảy vô sự.
Mà ở Tư Quá Hiên, Mộ Dung Hàn đã chạy thoát.
Hắn không chỉ chạy mất, hơn nữa còn đả thương hơn mười mấy huynh đệ.
Những người này tất cả đều bị thương dưới độc dược của Mộ Dung Hàn. May thay. Dược vương đã tới, mới thể hiện thận uy, kịp thời cứu chữa cho tánh mạng của hơn mười vị huynh đệ kia.
Lăng Tiếu Phong lần đầu tiên nếm mùi thất bại, còn là bại bởi chính phản đồ trong cung.
Cho nên, cơn tức lần này của Lăng Tiếu Phong đúng là nộ hỏa xung thiên, ác khí tán loạn!
Nghiêm lệnh phong tỏa tin tức, đóng cửa cung, tra xét từng hàng, thanh lý môn hộ thật sạch sẽ.
____________________________________________________
Lúc hoàng hôn, mặt trời ngả dần về phía tây.
Bầu trời xanh biếc, được phủ kín bởi một tấm lụa mỏng màu vàng óng.
Hàng hoa quế bên trong sân Hạo Nguyệt các cũng được tâng lụa mỏng màu vàng ánh này nhẹ nhàng bao phủ.
Nhành cây xanh bóng màu mỡ, đóa hoa nở rộ, cực kỳ giống những thỏi vàng nhỏ.
Từng đợt hương thơm ngát thấm vào ruột gan, quanh quẩn không rời,
Trên chiếc giường bên trong nhà chính, Lâm Quân Tử bưng một bát cháo, đang đút cho Bạch Lộ ăn.

Thực ra thì, Bạch Lộ không bị thương ở tay, cũng chẳng bị đụng vào, hoàn toàn có thể tự mình ăn cơm.
Nhưng mà, hắn nói bản thân không có khí lực. Ngay cả sức lực cầm cái thìa cũng không có.
Cho nên, Lâm Quân Tử lại ngốc hồ hồ, cam tâm tình nguyện làm nha đầu tùy thân phục vụ cho Bạch Lộ.
Một muỗng cháo, cẩn thận tỉ mỉ thổi cho nguội, sau đó, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Bạch Lộ.
Bạch Lộ yên lặng ngồi bên giường chờ, bên dưới vẻ mặt lúc nào cung ôn hòa, lại ẩn giấu một tia cười quỷ dị.
Cảm giác được người ta phục vụ thật là tốt, mà cám giác được Lâm Quân Tử phục vụ, thật là không nói nên lời!
Dụng tâm lương khổ 1
Nhìn Bạch Lộ ngon lành ăn vài miếng cháo, Lâm Quân Tử cực kỳ quan tâm hỏi:
“Có phải chẳng có mùi vị gì đúng không? Cháo trắng thì làm gì có tí dinh dưỡng nào, ngươi làm gì mà cứ phải ăn cháo trắng a?”
Còn không đợi Bạch Lộ nói chuyện, Lâm Quân Tử đã tự ý làm chủ nói:
“Ta đi phân phó phòng bếp, làm cho ngươi một bát cháo thêm nhân sâm tổ yên đi. Ngươi bị trọng thương vừa mới hồi phục, nhất định phải ăn những thứ có dinh dưỡng!”
Bạch Lộ đột nhiên nghe thấy câu “Nhân sâm” kia, “Phụt” một tiếng, cháo trong miệng suýt nữa phun ra.
Hoảng loạn khoát tay, nói liền một tràng: ” Không cần, không cần, ta không cần ăn cái gì mà Nhân sâm với chả Huyết sâm, kính nhờ ngươi, tha cho ta đi! “
Nhìn thấy vẻ mặt kích động của hắn, Lâm Quân Tử ngẩn người, chợt hiểu ra.
Ngay sau đó, lè lưỡi một cái.
Bạch Lộ cũng bởi vì Huyết Sâm mà trúng độc, mình lại nhắc đến thứ đó làm gì chứ!
Lâm Quân Tử vội vàng nói: “Ừ, được, không ăn cái thứ Huyết sâm bỏ đi ấy làm gì, ngươi đừng nóng!”
Nhìn thấy sắc mặt của Bạch Lộ đã dịu xuống, Lâm Quân Tử không tự chủ được nói:
“Thật ra thì, những thứ này nói hay ho thì là thuốc bổ, tác dụng cũng không lớn lắm, những thứ như thức ăn từ tinh bột giàu protein , dầu cá, tảo xoắn ốc, trong thức ăn chúng ta ăn cũng có. Đậu nành, sữa tươi, cá biển, rau có màu xanh, dinh dưỡng cũng rất cao. Chỉ cần phối hợp tốt thì ăn sẽ rất ngon, cái gì cũng bổ hết!”
Những thứ này đều là kiến thức Lâm Quân Tử học được ở trường y, thuận miệng nói ra ngoài.
Lại thấy Bạch Lộ chẳng hiểu ra sao, chân mày nhướn lên, nghi ngờ hỏi:
“Cái gì gọi là thức ăn từ tinh bột giàu protein , dầu cá, tảo xoắn ốc? Đây đều là thuốc bổ ở Lăng Tiêu Cung sao? Ta cho tới giờ chưa từng nghe qua, ăn qua a!”
Lâm Quân Tử ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt phản ứng kịp, biết mình đã lỡ miệng, vội vàng nói:
“A, chính là mấy thứ đồ dinh dưỡng thôi, ngươi bây giờ phải bổ sung một chút, muốn ăn cái gì? Ta bảo phòng bếp làm cho ngươi!”
Bạch Lộ chậm rãi lắc đầu, giọng nói cũng rất là thản nhiên.
“Ta không cần phải bổ sung gì cả, đang tuổi trẻ đầy sức sống, bổ cái gì chứ? Ta từ trước đến giờ chưa từng đụng vào mấy thứ sâm, rồi tổ, rồi nhung gì đó! Không cần!”
Lâm Quân Tử ngớ ra một giây, đột nhiên nhớ lại một khắc trên bàn ăn lúc sáng kia….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.