Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Chương 111 - 170


Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 111 – 170

Chỉ duy có ngươi là không thể thương lượng 1
Bạch Lộ cười nói đối với Lâm Quân Tử :” Thương thế của ta không nghiêm trọng, cứ theo cách tẩm bổ của ngươi, ta không phải sẽ biến thành một gã béo sao?”
Lâm Quân Tử đang gắp một miếng thịt gà rừng bỏ vào trong bát của Bạch Lộ, theo lẽ thường nói:
” Bị thương thì phải tẩm bổ, hơn nữa lại còn ở mặt, đây là vấn đề vấn đề mặt mũi, nhất định phải ăn nhiều một chút !”
Bạch Lộ đang muốn từ chối, Tiểu Thảo lại đẩy cửa phòng ra, bưng vào một chén canh nóng, đặt trước mặt Lâm Quân Tử.
” Tiểu thư, đây là cung chủ phân phó phòng bếp cố ý chuẩn bị cho người, Cung chủ nói mấy ngày nay người ở bên ngoài chịu khổ, đây là Huyết Sâm, bổ mà không khô, để cho người uống!”
Lâm Quân Tử khá là tò mò, thò đầu nhìn về phía chén canh kia: “Huyết Sâm? Chưa nghe nói qua, sao lại có màu đen? Uống ngon không? “
Tiểu Thảo bị hỏi có hơi khựng lại, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nhăn nhó nói:
” Đại tiểu thư, nô tỳ chưa từng không có uống qua, không biết! “
Lâm Quân Tử cười nói: “Nếu vậy chén canh này để cho ngươi uống đi, thân thể ta khỏe mạnh như trâu, chẳng có cái gì phải bổ cả!”
“A!”
Tiểu Thảo rõ ràng là sợ hết hồn, hoảng loạn khoát tay lui về phía sau.
“Không, không, không, Tiểu Thảo không dám, Tiểu Thảo không dám, đây là đồ cung chủ chuẩn bị cho Đại tiểu thư, Tiểu Thảo không dám ăn bừa. Nhân lúc Huyết Sâm còn nóng, Đại tiểu thư người mau uống đi!”
Lâm Quân Tử nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương e ngại của Tiểu Thảo, cũng không muốn làm khó nàng nữa, đem chén canh đẩy tới trước mặt Bạch Lộ.
“Ngươi uống đi, ngươi bị thương, đúng lúc đang cần tẩm bổ, bổ mà không khô, là đồ tốt nha!”
Bạch Lộ chỉ khẽ lắc đầu,, đem chén canh nhẹ nhàng đẩy trở lại.
“Không cần, thân thể ta rất tốt, không cần uống thứ này. Hơn nữa, Huyết Sâm này quý hiếm vô cùng, cung chủ đúng là rất thương yêu muội muội! Để khỏi phụ lòng quan tâm của ca ca, ngươi mau uống đi!”
Lâm Quân Tử cau mày, Huyết Sâm này là cái gì, nhìn đen thùi lùi một chút chẳng có tí hương vị ngọt ngào nào của đồ ăn!
Hơn nữa thân thể Bạch Lộ nhu nhược như vậy, phải bồi bổi một chút mới đúng!
Nghĩ tới đây, nàng lại đem chén Huyết Sâm đẩy về phía Bạch Lộ.
“Ta no rồi, chén canh này ngươi nhất định phải uống, xương cốt yếu ớt như vậy, ngươi còn ở trước mặt ta giả bộ cường tráng làm gì hả?”
Chỉ duy có ngươi là không thể thương lượng 2
“Ta no rồi, chén canh này ngươi nhất định phải uống, xương cốt yếu ớt như vậy, ngươi còn ở trước mặt ta giả bộ cường tráng làm gì hả?”

Lâm Quân Tử dùng sức hơi lớn một chút, bát Huyết Sâm sóng ra ngoài vài giọt.
Bạch Lộ vội vàng đưa tay giúp nàng giữ lại bát canh, trong miệng vẫn cứ từ chối: “Ta thật sự không cần, ngươi vẫn là…”
Trong giây lát một mùi thơm nhè nhẹ, theo vài giọt canh bắn ra, bay vào lỗ mũi Bạch Lộ.
Sắc mặt Bạch Lộ đột nhiên chấn động, ánh mắt liếc sang bát canh Huyết Sâm, nửa câu từ chối còn lại cũng biến mất.
Lâm Quân Tử nhìn nét mặt trở nên có chút khác thường của Bạch Lộ, có chút khó hiểu, không nhịn được hỏi:
“Sao vậy? Thấy gì sao?”
Bạch Lộ nhanh chóng thu hồi nét mặt kinh ngạc, sắc mặt lại vẻ ôn hòa bình tĩnh.
Chỉ có ánh mắt là quét qua Tiểu Thảo một cái, mỉm cười nói: “Không có gì, chẳng qua chén Huyết Sâm này thật là thơm, ngửi đã muốn uống rồi!”
Lâm Quân Tử lập tức cười, chỉ vào Bạch Lộ nói:
“Coi coi, ngươi tham ăn như vậy, cho ngươi uống thì không uống, bây giờ lại nói thơm! Đừng dài dòng nữa, thừa lúc còn nóng, mau uống đi!”
“Được!”
Bạch Lộ không từ chối nữa, nhẹ nhàng đồng ý, bưng lên chén Huyết Sâm, uống một hớp.
Nước canh mang theo mùi vị nồng đậm kỳ quái, chảy xuống cổ họng, chân mày Bạch Lộ cũng không có nhăn lấy một cái.
Chẳng qua là ánh mắt trong trẻo mang theo bình thản kia, ấm áp nhìn chăm chú vào Lâm Quân Tử. Phảng phất như thứ hắn đang uống chính là thiên hạ đệ nhất mỹ vị, mà không phải là thiên hạ kịch độc.
Lâm Quân Tử nhìn dáng vẻ vui vẻ của Bạch Lộ, cực kỳ tò mò hỏi: “Mùi vị như thế nào? Đen thùi lùi, nhất định rất khó uống hả?”
Vừa nói vừa bưng chén canh kia lên, lẩm bẩm: “Ta cũng uống một hớp, để coi là đắng hay ngọt.”
Khóe mắt Bạch Lộ quét về phía Tiểu Thảo, nhìn dáng vẻ nàng ta chuyên tâm chú ý đến Lâm Quân Tử, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẻo.
Mà bên này, Lâm Quân Tử đã đem bát canh bưng đến khóe miệng, Bạch Lộ đảo mắt nhìn thấy một màn này, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Dùng sức hất tay, nhanh chóng đánh rớt chén canh trong tay Lâm Quân Tử
Sau đó, một ngụm máu đen cũng từ trong miệng Bạch Lộ phun ra.
“Không được uống, trong canh có độc! “
Bạch Lộ thống khổ nói ra những lời này, thân thể vô lực ngã xuống trên bàn.
Chỉ duy có ngươi là không thể thương lượng 3

“Không được uống, trong canh có độc! “
Bạch Lộ thống khổ nói ra những lời này, thân thể vô lực ngã xuống trên bàn.
Lâm Quân Tử nhất thời sợ choáng váng, nửa ngày mới phản ứng lại.
Nhanh chóng chạy đến bên cạnh Bạch Lộ, hoảng loạn kêu to:”Ngươi nói cái gì? Trong canh có độc? Ngươi trúng độc sao? Sao lại như vậy? Người đâu a, cứu mạng!”
Tiểu Thảo đứng ở một bên cũng bị dọa cho sợ, vội vàng chạy đến bên cạnh Bạch Lộ bối rối kiểm tra.
“Tiểu thư, Bạch công tử giống như chỉ ngất đi thôi a!”
Lâm Quân Tử khẩn trương, đồng thời cũng càng tức đến khó thở, trong canh có độc?
Trong canh lại có độc!
Rốt cuộc là ai muốn hại chết nàng?
Đến tột cùng là kẻ nào lại âm hiểm ác độc như vậy??
Mà bây giờ, trúng độc lại là lại là Bạch Lộ, lại là hắn!
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Bạch Lộ, hai tròng mắt đã đóng chặt, trong lòng Lâm Quân Tử chợt dâng lên một trận đau đớn, toàn thân cũng khẩn trương đến sắp suy sụp.
Ôm chặt lấy bả vai Bạch Lộ, hồn bay phách lạc kêu to:
“Bạch Lộ, ngươi tỉnh tỉnh, ngươi mau tỉnh lại mau tỉnh lại! Ngươi không được xảy ra chuyện, ngàn vạn không được xảy ra chuyện a!”
“Tiểu Thảo, mau nhanh đi gọi cung y, mau đi thông báo ca ca, nhanh lên một chút tìm người đến cứu mạng a!”
Lâm Quân Tử lớn tiếng phân phó Tiểu Thảo.
Đồng thời ngón tay cũng nhanh chóng ấn vào gan bàn tay của Bạch Lộ, huyệt Hợp cốc, đây đều là các huyệt vị có thể thúc người ta ói ra.
Nàng mong đợi kỳ tích xuất hiện, có thể để cho canh độc Bạch Lộ uống vào phun ra.
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
Lăng Tiếu Phong dẫn người cùng cung y nhanh chóng chạy đến, cung y lập tức động thủ cứu chữa cho Bạch Lộ.
Sắc mặt Lăng Tiếu Phong cực kỳ mặt âm trầm, bắt đầu phong tỏa Lăng Tiêu Cung, truy xét kẻ đã hạ độc!

Tất cả những người làm ở phòng bếp của Hạo Nguyệt các, bao gồm cả Tiểu Thảo, quản sự phòng bếp, đầu bếp,, nô dịch hơn mười người đều căng thẳng quỳ gối trước hành lang, sắc mặt thê lương hoảng sợ.
Bữa ăn sáng hôm nay, bao gồm cả chén canh Huyết Sâm kia, đều có liên quan mật thiết đến những người này.
Mỗi người trong số bọn họ đều có cơ hội gây án!
Mà bây giờ, tính mạng của mỗi người bọn họ đang gặp nguy hiểm, nếu như cung chủ giận chó đánh mèo xuống, kéo họ ra ngoài chém đều có thể!
Cho nên, mỗi người đều kinh sợ đến run rẩy.
Nội tặc 1
Lăng Tiếu Phong cẩn thận chuyện đã xảy ra, càng thêm khiếp sợ đến tột cùng.
Bởi vì cho tới bây giờ hắn chưa hề bảo người làm canh Huyết Sâm cho Lâm Quân Tử !
Đường đường Lăng Tiêu Cung, quy củ luôn luôn nghiêm cẩn, thưởng phạt phân minh, cư nhiên phát sinh chuyện như vậy, thật sự là làm người ta tức sùi bọt mép tức sùi bọt mép!
Bên trong phòng, Lăng Tiếu Phong nhìn về phía quản sự phòng bếp gầm lên một tiếng
“Ai bảo ngươi hầm canh cho Đại tiểu thư? Nói mau! “
Quản sự phòng bếp quỳ trên mặt đất, lúc này đã sợ đến mất hồn mất vía.
Một tiếng gầm này của cung chủ, suýt nữa làm cho hắn sợ đến mức ngất đi.
Cố gắng chống đỡ thân thể cho khỏi quỵ ngã, dập đầu như giã tỏi nói:
“Dạ, dạ, là Lý đội trưởng truyền ra lệnh… lúc sắp chuẩn bị xong bữa sáng, hắn, hắn tới, nói cung chủ muốn cho Đại tiểu thư bồi bổ thân thể, cho nên, cho nên ta mới phân phó đầu bếp làm chén canh này!”
Lăng Tiếu Phong ánh mắt sắc bén, có những tia lạnh lẽo lóe lên, thanh âm thanh âm nói: “Lý đội trưởng?”
“Dạ, chính là Lý Mật đội trưởng! Hắn tự mình đến nói!”
Quản sự phòng bếp vội vàng muốn chứng minh sự trong sạch của mình.
Lăng Tiếu Phong lạnh lùng nhìn quản sự phòng bếp, giọng nói lạnh như băng
“Lý đội trưởng có bao giờ truyền mệnh lệnh của ta? Ngươi cũng không có hoài nghi lệnh hắn truyền ra là là thật hay giả?”
Quản sự phòng bếp vội vàng nói: “Ta lúc mới bắt đầu cũng có nghi ngờ, nhưng mà, lúc Lý đội trưởng lấy Huyết Sâm ra ta cũng không nghi ngờ nữa, bởi vì Lăng Tiêu Cung bởi vì chúng ta Huyết Sâm cũng không có nhiều, chỉ cất ở Tử Nguyệt các. Cho nên, ta liền ra lệnh cho đầu bếp hầm canh, không ngờ trong Huyết Sâm này lại có độc…”
Giọng nói của quản sự phòng bếp càng ngày càng thấp, hiễn nhiên là đã quá sợ hãi.
Một câu nói chợt nhắc nhở Lăng Tiếu Phong, hắn lớn tiếng phân phó thị vệ bên cạnh “Mau đi đến Tử Nguyệt các, kiểm tra số lượng Huyết Sâm, truyền Lý đội trưởng kia đến!”
“Dạ, cung chủ!”
Không đến một khắc, thị vệ hồi bẩm: “Huyết Sâm trong Tử Nguyệt các đều đã mất, Lý đội trưởng không rõ tung tích!”
Lăng Tiếu Phong tức giận, rầm một tiếng chụp bể chiếc ấm tử sa trước mặt, sắc mặt trở nên dữ tợn: “Cư nhiên đục nước béo cò trộm mất Huyết Sâm, Lý Mật, lá gan của ngươi quả không nhỏ!”

Nắm tay của Lăng Tiếu Phong cũng siết chặt hiện lên cả gân xanh, đêm qua có phi tặc đột nhập vào Tử Nguyệt các, sáng nay kẻ trông coi Tử Nguyệt các lại tự trộm!
Nội tặc 2
Nắm tay của Lăng Tiếu Phong cũng siết chặt hiện lên cả gân xanh, đêm qua có phi tặc đột nhập vào Tử Nguyệt các, sáng nay kẻ trông coi Tử Nguyệt các lại tự trộm!
Hơn nữa, còn muốn hạ độc hại chết Lăng Tiêu Cung Đại tiểu thư.
Lăng Tiêu Cung này rốt cuộc đã biến thành thứ thậm tệ như thế nào?
Nếu như truyền ra giang hồ, còn có chỗ để đặt chân sao?
Lăng Tiếu Phong quay đầu nhanh chóng phân phó cho thị vệ bên cạnh:
“Lập tức dùng Ưng Tiếu*, truy nã Lý Mật trên cả nước, không được chết, phải sống!”
*Tiếu ở đây là cái còi.
“Dạ, cung chủ!”
Phụ tá thân cận của Lăng Tiếu Phong Cao tiên sinh bước lên phía trước một bước: “Cung chủ, chuyện không có đơn giản như vậy! “
Lăng Tiếu Phong nhướn mày lên, giọng nói gắn gằn: “Ý của tiên sinh là?”
Chân mày của Cao tiên sinh khẽ nhướn lên, chậm rãi nói:
“Lý Mật này là thủ hạ của Mộ Dung công tử, thường ngày rất được Mộ Dung công tử coi trọng, ăn mặc dùng đồ vô cùng xa hoa, có thể nói cần cái gì thì có cái đo, hắn không cần thiết phải mạo hiểm tính mạng trộm Huyết Sâm hạ độc. Cho nên, trong chuyện này nhất định có ẩn tình khác!’
“Mộ Dung Hàn?”
Lăng Tiếu Phong hỏi ngược lại một câu, chân mày nhướn lên.
“Chẳng lẽ bởi vì ngày hôm qua ta xử phạt Mộ Dung Hàn, trong lòng Lý Mật thấy lòng thấy bất bình, cho nên, hôm nay tới trả thù Vân Nhi? “
Nói được một chút, Lăng Tiếu Phong lại bác bỏ ý kiến này.
“Không đúng, điều này cũng hợp lý, ta xử phạt Mộ Dung Hàn vô cùng nhẹ! Lý Mật không thể vì vì chuyện này mà sinh lòng trả thù được!”
Lâm Quân Tử đang canh giữ ở bên giường giúp đỡ cung y chữa trị cho Bạch Lộ nghe thấy ba chữ Mộ Dung Hàn, đột nhiên hiểu ra chuyện gì.
Nàng lập tức vọt tới trước mặt Lăng Tiếu Phong.
“Ca ca, kẻ hạ độc ngày hôm nay nhất định chính là nhất định chính là Mộ Dung Hàn, ban đầu, cũng chính hắn bắt ta ra khỏi cung, chuẩn bị giết!”
Trong mắt Lăng Tiếu Phong thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, khiếp sợ vô cùng: “Muội nói cái gì? Lúc đầu không phải là muội để lại thư, rời cung trốn đi sao? Sao lại thành hắn bắt muội rời khỏi cung?”
Lâm Quân Tử vội vàng nói:
“Ban đầu muội căn bản không để lại bức thư nào cả, đó là do một tay Mộ Dung Hàn dựng lên, hắn lặng lẽ dùng thuốc mê làm muội hôn mê, mang muội giao ột người tên là Lý Nguyên, bảo Lý Nguyên giết muội, sau đó lưu lại ngón tay ngón chân và lỗ tai!”
Lăng Tiếu Phong thất kinh: “Cái gì? Còn có chuyện như vậy? Vân Nhi, tại sao muội không nói sớm?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.