Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Chương 101 - 120


Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 101 – 120

Thâm sâu rối bời.
Xe ngựa đi trên sơn đạo gập ghềnh cực kì xóc nảy, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ ngon lành của Lâm Quân Tử.
Trận xóc nảy này vô hình trung thành khúc hát ru cho nàng, khốn đốn vài ngày, rốt cục thoát khỏi nhà giam, trong lòng thoải mái, cho nên Lâm Quân Tử ngủ cực kỳ ngon lành.
Bạch Lộ thấy nàng ngủ say, xốc mànhxe ngựa lên , thân hình khẽ nhúc nhích, ngồi xuống càng xe.
Không đợi hắn hỏi, Cửu Nguyệt liền thấp giọng hỏi: “Công tử, vừa nãy lúc ngã xuống có thương tổn đến thân thể? Hay có sinh ra vấn đề khác không ? Vừa nãy lúc leo lên núi, nội lực của người rõ ràng không đủ!”
Bạch Lộ nhàn nhạt nói: “Lúc dưới núi nàng trúng độc, Ta dùng nội lực giải độc cho nàng!”
Cửu Nguyệt rõ ràng cả kinh “Công tử, ngươi như thế nào có thể sử dụng nhiều nội lực như vậy ? Nếu hiện tại bị bắt được, người sẽ cực kỳ nguy hiểm!”
Thanh âm của Bạch Lộ rất ôn hòa nhưng cũng cực kỳ kiên định nói: “Đúng vậy, nhưng ta không thể để cho nàng gặp nguy hiểm!”
“Công tử, nàng đáng để người…”
Bạch Lộ nhàn nhạt ngắt lời Cửu Nguyệt mà nói “Nói xem tình hình ở Duyên Châu thế nào rồi !”
Cửu Nguyệt đành phải bất đắc dĩ im miệng, nghĩ nghĩ nói: “Quan binh Duyên Châu vẫn không có động thái gì khác thường, có lẽ đã thật sự tưởng là nhóm chúng ta đã ngã chết. Lăng Tiêu Cung lại triệu tập một số đông nhân mã, mài đao xoèn xoẹt, không biết có chuyện đại sự gì đã xảy ra!”
Bạch Lộ thấp giọng hỏi: “Không có nghe nói trong Lăng Tiêu Cung lạc mất người nào sao? Hoặc là, có ai bị bắt cóc ?”
Cửu Nguyệt lắc đầu “Không có, chỉ nghe nói Lăng Tiêu Cung cung chủ gần đây cùng Hoàng Thượng có chút không thuận mắt, nghe nói là Hoàng Đế hạ chỉ muốn muội muội hắn xuất giá, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, hai bên đều cứng rắn! Bầy giờ chuyện triệu tập binh mã này, có lẽ là hướng về phía Hoàng Đế.”
Cửu Nguyệt lúc nói những lời này, thè lưỡi, cảm thán nói: “Này Lăng Tiêu Cung cung chủ thật là thực lực a, có lá gan dám cùng Hoàng Đế gọi nhịp a!”
Bạch Lộ không nói gì, ánh mắt âm trầm nhìn về phương xa đang chìm trong đêm tối.
Đôi mi thanh tú căng thẳng nhíu lại, trên gương mặttuấn mỹ vô song , dần nhuộm một tầng mâu thuẫn mù mịt.
Thật lâu sau đó, một tiếng thở dài lạnh nhạt, nhẹ nhàng thoát ra, mang theo sự rối bời thâm sâu không thể nói thành lời.
Tự sâu trong lòng mà nói, hắn hy vọng nàng người là Lăng Tiêu Cung , như vậy, mục tiêu của hắn sẽ càng gần thêm một bước.
Có lẽ toàn bộ đối với hắn mà nói sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà, hắn lại kỳ vọng nàng không phải người của Lăng Tiêu Cung, bởi vì nếu như vậy, hắn nhất định sẽ thương tổn đến nàng!
Đối với nam nhân ôn nhu có suy nghĩ không an phận
Nhưng mà, hắn lại kỳ vọng nàng không phải người của Lăng Tiêu Cung, bởi vì nếu như vậy, hắn nhất định sẽ thương tổn đến nàng!
Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp luôn ngụy trang vẻ mạnh mẽ kia, vì hắn mà mất đi nét tươi cười.

Trái tim hắn sẽ trở nên đau đớn không rõ vì sao.
Trời cao để cho ta gặp ngươi, tới cùng là phần thưởng cho ta, vẫn là trừng phạt?
Đêm tối dày đặc, đường núi thâm sâu.
Một tiếng thở dài hờ hững kia vừa thoát khỏi miệng, phút chốc liền theo gió đêm bay xa, vỡ tan trong màn đêm bao la tĩnh lặng.
____________________________________________________________________________
Rúc trong chỗ ấm áp, một đêm ngon giấc.
Lâm Quân Tử dưới ánh sáng mặt trời miễn cưỡng vặn vẹo thắt lưng, cánh tay lại chạm được một mảnh ấm áp.
Mở to mắt, liền thấy một khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế mị hoặc bên cạnh .
Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc kia,lông mi mềm mại như cánh bướm xinh đẹp,cái bớt đỏ như một đốm lửa giữa hai lông mày, còn có bờ môi đẹp tựa chu sa, làm cho Lâm Quân Tử nhìn đến động lòng.
Thật là một khuôn mặt hảo tuấn mỹ a, thực làm cho người ta nhịn không được muốn âu yếm!
Lâm Quân Tử nhìn bờ môi đỏ au kia, không khỏi một trận tim đập thất thường.
Mùi thơm nhàn nhạt như hương hoa núi rừng kia , hít vào thật thoải mái a!
Mở to mắt, cẩn thận đánh giá khuôn mặt tuấn mỹ kia, trong lòng Lâm Quân Tử bắt đầu có chút hoảng hốt.
Kỳ thật, đôi khi, hắn cũng cực kỳ trượng nghĩa nhiệt tình a!
Giống như nàng ngã xuống vách núi đen kia ,hắn cũng rất có nghĩa khí, không để ý đến an nguy của bản thân mà ôm lấy nàng a!
Có lẽ, trong nội tâm hắn vẫn mang theo nam nhân vị đi!
Chỉ là do vẻ ngoài quyến rũ này hủy đi hình tượng của hắn !
Kỳ thật, hắn cũng là một nam nhân không tồi, cực kỳ thiện lương, cực kỳ trượng nghĩa, cực kỳ chân thành.
Nếu gả ột nam nhân như vậy . . .
Đúng lúc này, trong đầu đột nhiên nhảy ra một kẻ tiểu nhân, ở bên tai Lâm Quân Tử kêu gào thét, uy, ngươi đang làm cái gì?
Ngươi có phải đã bị choáng váng đầu rồi hay không, làm sao có thể có suy nghĩ không an phận đối với một nam nhân ôn nhu như nước như vậy chứ ?
Cho dù có tốt đến mức nào , hắn cũng không có đầy đủ nam nhân vị nha!
Lâm Quân Tử vội vàng lắc lắc đầu, ngăn chặn suy nghĩ đáng giận trong đầu mình .

Trong lòng cao giọng cảnh cáo chính mình, kính nhờ, đừng tùy tiện háo sắc như vậy.
Manh mối không đúng
Lâm Quân Tử vội vàng lắc lắc đầu, ngăn chặn suy nghĩ đáng giận trong đầu mình .
Trong lòng cao giọng cảnh cáo chính mình, kính nhờ, đừng tùy tiện háo sắc như vậy., hắn không phải đồ ăn của ngươi!
Khó khăn mãi tâm trí mới thanh tỉnh một chút, nhưng mà vừa cúi đầu xuống Lâm Quân Tử liền sợ hãi mở to hai mắt mà nhìn.
Chủ nhân của khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia, lúc này đang gắt gao ôm lấy thắt lưng của nàng , ngủ cực kỳ nồng. ( khụ
khéo nhở =)) )
Sự thỏa mãn cùng thư thái giữa hai hàng lông mày kia, khiến cho trái tim của Lâm Quân Tử như nhảy dựng lên.
Nhưng mà, lập tức, lại thanh tỉnh lại, trong lòng dâng lên một trận không được tự nhiên.
Không được, độc của nàng đã giải, không cần hắn tiếp tục thân mật chiếu cố nàng.
Hơn nữa, Lâm Quân Tử nàng chỉ thích nam nhân cường thế bá đạo , nàng mới không cần cùng một ngụy nương cùng giường mà ngủ!
Mà còn, của nàng tư tưởng có chút manh mối không đúng a!
Đình chỉ!
Mau dừng cương trước bờ vực, nàng không cần cùng hắn có cái gì liên quan đặc biệt a!
Hiện tại, ôm ấp gắt gao như vậy , vạn nhất bị người ngoài thấy, nàng làm sao mà giải thích nổi!
Lâm Quân Tử nháy mắt ngồi dậy, thần tốc bò đến góc thùng xe ,
Có chút mất hứng kéo kéo cái áo khoác vừa dài vừa rộng lại vừa dơ của mình .
Bạch Lộ bị động tác thô lỗ của Lâm Quân Tử làm cho tỉnh lại.
Thấy sắc mặt nàng cực kì ghét bỏ , vẻ mặt không khỏi ngưng trọng , có chút ủ rũ nản lòng.
Hắn khiến cho nàng chán ghét như vậy sao?
Chẳng lẽ trong mắt nàng một điểm cũng không nhìn thấy hắn đối với nàng tốt ?
Nàng thật sự đối với hắn một chút tình ý cũng không có sao?

Cố nén mất mát, Bạch Lộ vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng như cũ hỏi thăm:
“Tỉnh ngủ, đã đói bụng chưa? Ăn chút gì nhé?”
Lâm Quân Tử thấy ánh mắt tràn ngập quan tâm của Bạch Lộ , trong lòng khẽ rung động,
Vội vàng làm bộ như không có chuyện gì, thống khoái mà nói: “Ta nghĩ muốn mua bộ quần áo, bộ y phục này làm sao mà đi gặp người được !”
“A…, hảo, chúng ta đến trấn phía trước rồi dừng lại một chút .” Bạch Lộ thanh âm, cho tới bây giờ vẫn lịch sự nho nhã.
Lâm Quân Tử không có phát hiện, Bạch Lộ chưa từng ở trước mặt nàng nói qua chữ không!
Con gái đều là cuồng mua sắm
Tụ Hiền trấn, trên đường phố tràn ngập hương vị cổ xưa , đoàn người bắt đầu qua lại.
Khu chợ náo nhiệt , tiếng rao hàng, tiếng hô to, liên tiếp.
Lâm Quân Tử như ý mua được một chiếc váy dài màu hồng nhạt, mái tóc dài trên đầu cũng được lão bản nương giúp vấn lên .
Yểu điệu dáng người, khuôn mặtxinh đẹp thanh tú , đúng là xuân đào ánh thủy, liễu xanh đón gió.
Một tiểu mỹ nhân kiều nhỏ xuất chúng như vậy, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người trong trấn nhỏ.
Bạch Lộ trốn ở trong xe ngựa, xuyên thấu qua khe hở màn xe nhìn khuôn mặt đắc ý của Lâm Quân Tử đang cười khanh khách ,
Khóe môi cũng dương lên một tia vui sướng.
Trong lòng hiện lên một ý niệm, có một người con gái xinh đẹp thuần lương như vậy, mẫu thân nhất định sẽ cực kỳ yêu thích !
Người một nhà hạnh phúc sống cùng với nhau, đó chính là những tháng ngày vui vẻ hắn cực kỳ khát vọng !
“Phịch” một tiếng, một bao lớn quần áo từ sau mành xe ngựa bị ném vào xe cắt ngang dòng suy nghĩ hạnh phúc của Bạch Lộ.
Sau đó truyến đến tiếng thở dài khoa trương của Lâm Quân Tử : “Ai da, mệt chết ta, đi dạo phố đúng là mệt chết a !”
Bạch Lộ nhìn một bao lớn đầy thứ linh tinh, nghi hoặc hỏi: “”Đây là đồ gì vậy ? Sao lại mua nhiều như vậy?”
Lâm Quân Tử ngồi vào trong xe ngựa, đúng lý hợp tình nói:
“Y phục a, trang sức a, son phấn a, giầy a, đều phải mua toàn bộ mới đúng. Nữ hài tử nào mà chẳng có mấy bộ y phục xinh đẹp a? Ngươi đây là vẻ mặt gì a? Đừng nói là đau lòng bạc của ngươi nha ?”
Bạch Lộ cuống quít lắc đầu “Không có, không có, chỉ là chúng ta đang trốn chạy , mang theo mấy thứ này, ta sợ chạy không nhanh a!”
Bạch Lộ cố nén biểu tình kinh dị , làm bộ như cực kỳ thông tình đạt lý.
Trong lòng điên cuồng chảy mồ hôi, cư nhiên mua một bao lớn như vậy, chẳng lẽ nữ hài tử đều là cuồng mua sắm sao?
Lâm Quân Tử không chút để ý đến vẻ mặt của Bạch Lộ , chỉ vui mừng mở bao quần áo ra, ở trong xe ngựa mở triển lãm thời trang.
Này đều là thật nha,quần áo toàn bằng tơ lụa a, làm từ tơ tằm nha, cực kỳ bảo vệ môi trường không ô nhiễm đích !

Hơn một giờ, Lâm Quân Tử nhảy nhót hưng phấn đến quên cả đường về nhà .
Truy binh lại đến
Mặt trời chiều ngả về tây, ráng đỏ diễm lệ, trên bầu trời xanh sâu thẳm, giống như một đám lửa đỏ thiêu đốt.
Chim bay mỏi cảnh, thuyền đánh cá trở về.
Xe ngựa cuốn theo bụi đất trên đường, vó ngựa đạp lên nhàn nhạt bụi mù, theo gió tây phiêu phiêu bay lượn.
Lâm Quân Tử lúc này đang cầm một hộp son , thử màu trên cổ tay
Lại trong giây lát, ngoài mành truyền đến một tiếng gầm nhẹ của Cửu Nguyệt “Không ổn, có binh đuổi tới, công tử, làm sao bây giờ?”
Cửu Nguyệt thanh âm cực kì kinh hãi, giống như tiếng la bên cạnh vách núi đen đêm đó.
Lâm Quân Tử nghe đến thanh âm đó, sợ tới mức tay run lên, hộp son cũng rơi xuống gầm chiếc giường nhỏ trên xe ngựa.
Bạch Lộ sắc mặt trở nên ngưng trọng, nhẹ nhàng xốc lên màn xe, nhìn về phía sau xem xét.
Trên con đường đất cách đó không xa, bụi mù cuồn cuộn, ngựa hí người kêu.
Có một đội nhân mã, hắc y thiết kỵ, hùng hổ thần tốc đuổi theo.
Lâm Quân Tử khẩn trương hỏi Bạch Lộ “Hiện tại làm sao bây giờ? Nhiều người như vậy, chúng ta chạy không được!
Ngươi không phải nói Duyên Châu không có thế lực của cậu ngươi sao? Như thế nào vẫn có người đuổi theo a?”
Trong đôi mắt dịu dàng của Bạch Lộ chớp lên ánh sáng, trên gương mặt xinh đẹp thanh tú, mang theo một tia bình tĩnh cùng ung dung.
Hắn cũng không quá kích động, chỉ quay đầu nhìn Lâm Quân Tử liếc mắt một cái, an ủi nàng nói:
“Đừng sợ, bọn hắn là một đám ô hợp, hẳn không làm được gì đâu!
Mục tiêu của bọn hắn là ta, cùng lắm thì ta bị bọn hắn bắt về!”
“Như vậy sao được? Ngươi tuyệt không thể để bị bắt về, cái khác không nói, các ngươi là họ hàng gần kết hôn a!
Đến lúc đó bệnh di truyền hội hại đến đời sau đó!”
Lúc này, Lâm Quân Tử vẫn không có quên những kiến thức y học nàng từng học qua , thật sự là một vị hộ sĩ vĩ đại đầy tư cách a!
Bạch Lộ có chút không hiểu, nhíu mày “Cái gì bệnh di truyền? Hại đến đời sau?”
Lâm Quân Tử không có thời gian giảng giải cho hắn, ánh mắt nhìn vào cái bớt đỏ xinh đẹp giữa mi gian của Bạch Lộ,
Đảo mắt vài lần, phút chốc trước mắt sáng lên “Có rồi, chúng ta nhất định có thể tránh được .”
Đội nhân mã kia, thế tới hung hãn, không chỉ được huấn luyện đơn thuần, phi nhanh như bay, rất nhanh đã đuổi tới.
Cửu Nguyệt điều khiển xe ngựa đã phất roi như gió, nhưng mà, vẫn là bị mấy chục người ngựa kia bao vây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.