Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Chương 102 - 125


Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 102 – 125

Đại soái ca đuổi theo 1
Cửu Nguyệt quất roi điều khiển xe ngựa phi nhanh như gió, thế nhưng vẫn bị hơn chục người cưỡi ngựa vây quanh.
Dẫn đầu là một người thanh âm lạnh lùng, hắn quay về phía Cửu Nguyệt quát lên một tiếng lớn: ” Ngươi cho rằng ngươi chạy nhanh, ta sẽ không đuổi kịp, phải không? Đồ khốn.”
Dứt lời, hắn cầm một cây roi da dài như rắn quất xuống, “ Ba” chiếc roi da trúng Cửu Nguyệt làm Cửu Nguyệt ngã khỏi xe.
Xe ngựa bỗng khựng lại, Cửu Nguyệt kêu lên một tiếng, ngồi dưới đất khóc rống lên.
” Ngươi dựa vào cái gì mà đánh người, các ngươi là ai a? Vì sao lại chặn xe ngựa của chúng ta, chúng ta lại không phải người xấu, lẽ nào đất nước không còn vương pháp nữa sao?”
Lâm Quân Tử ngồi bên trong xe ngựa, nghe thấy tiếng nói, ngực chấn động mạnh.
Tiếng nói này nghe thật quen tai, hình như ta đã nghe ở đâu đó.
Lâm Quân tử đang cố gắng nhớ lại, bỗng dưng giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên: ” Lâm Quân Tử, ngươi còn không đi ra cho ta!”
Lâm Quân Tử lập tức hoảng sợ.
Trời ạ, ta xuyên còn chưa được vài ngày nha, như thế nào, lại có người biết được đại danh lừng lẫy của ta a?
Kháo, thanh danh của lão nương ở cổ đại hiển hách như sấm bên tai vậy sao ?
Lâm Quân Tử run rẩy đưa tay, vén rèm nhày xuống xe ngựa.
Đến lúc nàng thấy rõ ràng nam nhân đang ngồi trên lưng ngựa đang như hổ rình mồi nhìn xe ngựa kia.
Trái tim Lâm Quân Tử bị một trận kinh hoàng.
Sau đó, còn có vô số bong bóng hồng nhạt từ trong mắt nàng nhảy ra.
Nàng không nghĩ tới lại có thể trông thấy vị đại soái ca tàn bạo này.
Kháo, như thế nào nhìn thấy hắn, Lâm Quân Tử lại kích động đến chảy nước miếng.
Lâm Quân Tử cố gắng đè nén ý nghĩ háo sắc trong lòng, nàng giả bộ rất kinh ngạc khi nhìn thấy hắn, nàng hỏi:
“Ai nha, Đại học sĩ, sao lại là ngươi nha? Ngươi thế nào lại biết ta ở đây nha?
Được rồi, ngày đó, ngươi không sao chứ hả? Cái kia, rắn không phải là rắn độc chứ ?”
Lúc này, sắc mặt Đại học sĩ đã cực kì tức giận, lông mày nhíu chặt, ánh mắt tàn nhẫn.
Vết sẹo hình trăng rằm cạnh tóc mai tựa hồ như đang run rẩy.
Lâm Quân Tử thật không biết sống chết mà đặt câu hỏi.
Sắc mặt Đại học sĩ ngày càng biến sắc giống cái đáy nồi.

Hắn nghiến răng bật ra một câu nói: ” Ngươi vẫn không biết xấu hổ còn hỏi ta? Vì sao ngươi lại trốn không thấy bóng dáng? Ngươi muốn giỡn ta sao?”
Đại soái ca đuổi theo 2
Hắn nghiến răng bật ra một câu nói: ” Ngươi vẫn không biết xấu hổ còn hỏi ta? Vì sao ngươi lại trốn không thấy bóng dáng? Ngươi muốn giỡn ta sao? Ngươi cho rằng bái đường xong, còn có thể chạy trốn khỏi bàn tay ta?”
Nghe một hồi chất vấn, Lâm Quân Tử đột nhiên sửng sốt, tức thì sợ đến lấy tay bịt kín miệng.
Náng mới nhớ tới, ngày đó, nàng không nói mà đi, lặng lẽ đi ra khỏi hào trạch ( chỗ ở) của hắn.
Nàng giờ đã hiểu, vị Đại học sĩ này lai giả bất thiện*, cũng không phải đến tìm nàng nói chuyện nha.
*người đến chẳng tốt đẹp gì
Nàng tính đến thù mới hận cũ lại nhìn tư thế nghiến răng nghiến lợi của hắn, đừng nói là hắn muốn bắt nàng về tiền dâm hậu sát nha!
Lâm Quân Tử một phen hoảng hốt một bên lôi Bạch Lộ từ trong xe ngựa ra, môt bên lại vừa nơm nớp lo sợ hướng Đại học sĩ giải thích: ” Kì thực, ta không có bỏ trốn, là vì ta có chuyện trọng yếu phải cùng tỷ tỷ của ta đi giải quyết, cho nên, ngươi không nên tức giận a!”
” Tỷ tỷ ngươi?”
Đại học sĩ lạnh lùng đánh giá người đứng bê n cạnh Lâm Quân Tử.
Lúc này, Bạch Lộ mặc một chiếc váy dài voan mỏng màu trắng, môt chiếc áo choàng mỏng màu vàng.
Tóc mây quấn cao, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp như tơ, đôi môi đỏ mọng.
Nhất là cặp mi thanh tú như phác họa một đáo hoa đào màu phấn hồng diễm lệ.
Càng khiến cho dung nhan tuyệt thế của hắn thêm chói lọi, không gì sánh nổi
Hắn dùng tay che che khuôn mặt thể hiện bộ đáng xấu hổ nhu nhược, nhìn lại càng có vẻ thẹn thùng đáng yêu vô cùng.
Những binh sĩ vây quanh xe ngựa khi nhìn thấy Bạch Lộ đều thở hắt một hơi
Tất cả đều không ngừng kinh ngạc kêu lên: ” Oa, mĩ nhân, mĩ nhân a!”
” Hắc hắc, cô nương này thật đúng là tuyệt thế khuynh thành a!”
Lâm Quân Tử nghe những lời này không khỏi sợ hãi, nàng quay đầu nhìn Bạch lộ,
Nàng nén trong lòng cười thầm, Bạch công tử, ngươi thật là sinh nhầm giới tính nha!
Mà lúc này, sắc mặt Bạch Lộ cũng tái mét nhưng lại được che dấu bởi lớp son phấn nên vẫn rung động lòng người.
Nhưng vẫn có thể thấy trong đôi mắt hắn đầy sự căm phẫn.
Hắn âm thầm trừng mắt liếc Lâm Quân Tử, tất cả là tại âm mưu quỷ quái của ngươi a!
Thật may, Lâm Quân Tử vừa vặn đem Bạch Lộ với tốc độ nhanh nhất biến thành một mĩ nhân.

Dù sao quần áo, son phấn cũng là sẵn có.
Lâm Quân Tử dùng son vẽ lên giữa lông mày của hắn một đó hoa để che giấu cái bớt màu hồng của hắn.
Mục đích là để quan binh không nhận ra.
Trước mặt mọi người cưỡng hôn
Lâm Quân Tử dùng son vẽ lên giữa lông mày của hắn một đó hoa để che giấu cái bớt màu hồng của hắn.
Mục đích là để quan binh không nhận ra.
Nhưng vạn lần không ngờ tới, nhóm người này đều không phải tới bắt Bạch Lộ mà là bắt Lâm Quân tử.
Đại học sĩ ở trên ngựa lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Lộ, hiển nhiên, cô nương này đúng là tuyệt thế giai nhân nhưng hắn lại không có hứng thú.
Đôi mắt lướt qua Bạch Lộ, Đại học sĩ phút chốc xoay người xuống ngựa, từng bước tiến đến bên cạnh Lâm Quân Tử, rồi cầm lấy tay nàng.
Lâm Quân Tử hoảng sợ: ” Ngươi làm gì vậy?”
” Theo ta trở về?” Thanh âm lạnh lùng không thể nghi ngờ..
Lâm Quân Tử từng bước lui về phía sau: ” Ta còn có việc phải làm cùng tỷ tỷ mà? Ta…”
Đại học sĩ lông mày nhướn lên, cắt đứt lời nói của nàng :” Lão bà của ta muốn làm gì, có nên hay không cần sự đồng ý của ta?”
Lâm Quân Tử mơ hồ ngây ngốc hỏi:” AI là lão bà của ngươi a?”
“Ngươi, chúng ta đã bái đường thành thân!” Trong mắt Đại học sĩ có một tia lửa giận hiện lên.
Từ khi nào hắn lại trở nên có kiên nhẫn như vậy?
Lâm Quân Tử giật mình hiểu được, mắt trợn trắng:” Ta không phải! Ngươi có nhiều lão bà như vậy, chính thê, thiên thê ba bốn năm sáu phòng, vì sao nhất định không tha ta a? Ta không phải đã nói rồi sao, ta là vì hai cái bánh…”
Lâm Quân Tử còn chưa nói xong, môi của nàng đã bị chặn lại.
Đại học sĩ cúi người ôm lấy nàng, gắt gao hôn lấy môi nàng.
Lâm Quân Tử tức thì cảm thấy trời đất quay cuống, ông trời a!
Nam nhân tàn bạo này đang làm cái gì a?
Trước mặt nhiều người vậy…
Sắc mặt Lâm Quân Tử lập tức biến màu đỏ, nhưng là, nàng lại không có khí lực để giãy dụa.

Bá đạo cưỡng chế hôn môi nàng,
Còn mang theo hơi thở cỏ xanh trong nháy mắt bắt nàng làm tù binh.
Làm cho nàng không có cách nào kiềm chế, ý nghĩ đều trở nên hỗn loạn.
Trước tình cảnh này, tất cả các binh sĩ vây quanh đều cười hì hì.
Mà Cửu Nguyệt đứng cạnh xe ngựa, lại gào một tiếng rung trời động đất:
” A a a? Các người làm cái gì a? Coi chúng ta như không tồn tại a? Tiểu man nữ, tiểu yêu nữ, uổng phí công tử nhà ta đối với ngươi một tấm…”
*********************************************************
Đại học sĩ này, quả thực là mãnh mẽ a! Tiểu Bạch đồng chí thất đáng thương a, muốn hộc máu….
Về phủ động phòng
” A a a? Các người làm cái gì a? Coi chúng ta như không tồn tại a? Tiểu man nữ, tiểu yêu nữ, uổng phí công tử nhà ta đối với ngươi một tấm…”
Âm thanh gào thét của Cửu Nguyệt bỗng chốc biến mất, bời vì hắn nhìn thấy hai tay nối gân xanh của Bạch Lộ nắm chặt thành quyền.
Hắn bị dọa sợ tới mức bò trên mặt đất, lấy tay gắt gao bảo vệ đầu của mình.
Hắn hiểu rõ công tử nhà hắn một quyền phát ra, chắc chắn trời long đất lở, không chết vài người thì sẽ không buông xuôi!
Lâm Quân Tử nghe tiếng gào của Cửu Nguyệt lập tức thức tỉnh, hoảng hốt đầy người Đại học sĩ ra.
Còn chưa kịp vì tức giận mà chửi bới, chợt nghe giọng nói tà mị mang theo đầy thỏa mãn của Đại học sĩ vang lên:
“Ta muốn trước tiên đóng một cái ấn, từ nay về sau, ngươi đã là người của ta! Nếu đúng không phải ngươi chạy trốn, vậy theo ta trở về!”
Lâm Quân Tử mang theo chút xấu hổ, hỏi: “Trở về đâu?”
” Trở lại phủ của ta động phòng!”
“Hả?”
Lâm Quân Tử nghe thấy lời nói trắng trợn như vậy, sắc mặt lại đỏ lên.
Cái tên Đại học sĩ chết tiệt này, trước mặt bao nhiêu người thế này sao có thể nói ra những lời đó?
Cố tình khiến nàng khó xử sao?
Nàng còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị Đại học sĩ ôm lấy, hướng về phía con ngựa đen.
” Ta không đi, ngươi buông ta ra, có ai vừa gặp mặt có hai lần lại làm ra chuyện này a? Cổ đại, mọi người đều là cầm thú hay sao?”
Lâm Quân Tử không cam lòng chửi bậy.
Đại học sĩ đột ngột sửng sốt, dừng lại cước bộ, trừng ánh mắt sáng nhìn Lâm Quân Tử:” Ý của ngươi là phải gặp mặt vài lần mới có thể làm ra chuyện này?”
” Đúng, ít nhất, ít nhất …”
Lâm Quân Tử không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lí, nhất thời nói năng lộn xộn.
Nhìn trong mắt Đại học sĩ mang theo tia châm biếm, Lâm Quân Tử có chút tức giận, nàng ghét nhất bị người khác xem thường.

Lập tức mồm miệng nàng lại linh hoạt:” Ta cho ngươi hay, ta lập gia đình là có ba điều kiện, nhất thiết là phải có đủ ba điều kiện đó, ta mới gả cho.”
Đại học sĩ cười giễu cợt một tiếng:” Nguyện nghe ngươi nói!”
” Thứ nhất, không thể là Vương gia, thứ hai, không được phép có thê thiếp, thứ ba ta muốn là vợ chồng phải bình đẳng! Nếu như không có được ba điều kiện đó, ta đây không gả!”
Vùng xung quanh lông mày của Đại học sĩ chau lại, sắc mặt mang theo tia âm lệ nói:” Yêu cầu của ngươi cũng thật nhiều, nhưng ta đây cũng có nguyên tắc, nữ nhân đã bái đường với ta, tuyệt đối không thể trở thành lão bà của người khác!”
Hương khí có độc.
Vùng xung quanh lông mày của Đại học sĩ chau lại, sắc mặt mang theo tai âm lệ nói:” Yêu cầu của ngươi cũng thật nhiều, nhưng ta đây cũng có nguyên tắc, nữ nhân đã bái đường với ta, tuyệt đối không thể trở thành lão bà của người khác!”
Dứt lời, ôm Lâm Quân Tử bước đi.
Lâm Quân Tử sợ hãi, trong miệng kêu to” Uy, người thật sự muốn cưỡng hôn a, ngươi đường đường đại học sĩ chẳng lẽ còn muốn bá vương nghạnh thượng cung sao?”
Trong lòng Đại học sĩ đối với tiểu nữ nhân này cảm thấy rất có hứng thú, khóe môi giương lên, lộ ra nụ cười đầy tà khí.
” Không cần kêu to như vậy, khiến cho người khác tưởng ta đang khi dễ ngươi, thượng không được cung, chúng ta trở về phủ rồi thương lượng được không?”
Cánh tay mạnh mẽ, khuôn mặt tuấn dât, cao quý, rất xứng với nụ cười đầy tà khí, đầy mị hoặc, Lâm Quân Tử chỉ cảm thấy tim không nhảy!
Kháo, ông trời a, tốt nhất là ông cho sấm sét đánh chết ta đi!
Ta thật sự nhịn không được, thất thân thì thất thân a!
Nam nhân như vậy không lấy, ta còn muốn gả cho ai a?
Mặc kệ là có bốn năm sáu bảy phòng, lấp tức liền động phòng đều có thể!
Đại học sĩ ôm Lâm Quân Tử đi tới hắc mã, đang định đặt Lâm Quân Tử lên lưng ngựa
Bỗng nhiên, một trận cuồng phong nổi lên.
Một quả thạch tử, trực tiếp nhằm trúng giữa lưng của Đại học sĩ hướng tới nhanh như sao băng.
Đại học sĩ nghe tiếng gióđoán được vị trí, hắn xoay người, thạch tử bay sượt qua ống tay áo của hắn.
Vốn tưởng rằng thạch tử bay qua là sẽ tránh được ám khí, nhưng thật không ngờ, thạch tử kia dường như có khả năng quan sát của con người.
” Ba”, một tiếng va chạm vào gốc cây ven đường, cuối cùng lại phản xạ quay về.
Đại học sĩ vội vàng cúi đầu, một lần nữa tránh thoát được sự tập kích của thạch tử, trong lòng thất kinh, chẳng lẽ xung quanh đây còn có cao thủ tuyệt đỉnh.
Không phải là thạch tử kia có khả năng quan sát của con người mà là người đánh ra thạch tử kia, hắn sớm đã nhìn thấu, đã tính toán các chiêu thức tránh né của đối phương.
Đại học sĩ kinh hãi đột nhiên quay đầu lại, không còn nhìn thấy rõ mọi thứ, bỗng một mùi hương quỷ dị theo hướng gió phả vào mặt hắn.
Hương khí có độc
Trong đầu Đại học sĩ chợt hiện lên ý niệm, hắn đồng thời mạnh mẽ đem khuôn mặt Lâm Quân Tử gắt gao ấn vào lồng ngực của mình.
Thân thể cao lớn của Đại học sĩ bổ nhào về phía trước, hắn dùng một chút ý thức tỉnh táo cuối cùng phát hiện.
Tất cả các thủ hạ và binh sĩ của hắn đã sớm vô thanh vô thức hôn mê nằm ở trên lưng ngựa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.