Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 100 – 115
Nói định cùng chung phú quý
Bạch Lộ chậm rãi điều hòa khí huyết, khí tức còn trong cơ thể cuối cùng cũng đã bình ổn trở lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thân thể mềm mại của Lâm Quân Tử dính sát vào thân thể hắn, mùi hương thanh u của thân thể chậm rãi quanh quẩn tiến vào xoang mũi của hắn.
Bạch Lộ nhịn không được nhẹ nhàng hít một hơi, trong lòng khẽ than nhỏ một tiếng, thật thoải mái!
Ngẩng đầu, nhìn ra khoảng không xa xôi ảm đạm.
Bạch Lộ nở nụ cười có chút buồn bã, nếu sau này mỗi ngày đểu có thể ôm ngươi ngắm sao trời, là chuyện hạnh phúc cỡ nào a!
Lâm Quân Tử cảm thấy toàn thân đều trở nên cứng ngắc, rốt cục nhịn không được hỏi: ” Ngươi đã đỡ hơn chút nào chưa? Chúng ta không thể cứ nằm mãi như vậy đi?”
Kỳ thật, Lâm Quân Tử trong lòng cũng bắt đầu không được tự nhiên.
Tuy là không có ai thấy, đúng là, nhưng mà tình huống gần như nhào tới này thật sự là quá sức ái muội !
Bạch Lộ ngăn chính mình tiếp tục tham luyến, ôn nhu nói: “Ta khỏa rồi, ngươi đứng lên đi!”
Lâm Quân Tử vội vàng ngồi dậy, sau đó xoay người lại đỡ lấy Bạch Lộ ngồi xuống, miệng thân thiết hỏi han: “Ngươi không sao chứ? Chân thế nào rồi?”
“Không có việc gì, chỉ là sái một chút, không có gì đáng ngại!” Bạch Lộ nhàn nhạt đáp lại.
Tuy thấy không rõ lắm vẻ mặt của Bạch Lộ, nhưng Lâm Quân Tử vẫn thật thà nói: “Thế thì tốt, ta khỏe mạnh hơn so với ngươi, về sau không cho phép ngươi liều chết như vậy a! Ngươi làm ta sợ muốn chết!”
Thấy dáng vẻ quan tâm của Lâm Quân Tử, trong lòng Bạch Lộ dâng lên một trận vui sướng.
Hắn nhẹ nhàng lau đi một tia máu tươi trên khóe môi, vẻ mặt hiện lên một nụ cười ấm áp, thanh âm cũng trở nên nhiễm một chút ngọt ngào “Như vậy mới xem như cùng sinh cùng tử đi!”
“Phi phi phi, tử cái gì mà tử, đâu có nghiêm trọng như thế, ta chỉ thích cùng chung vinh hoa phú quý thôi!” Lâm Quân Tử phản bác.
“Ân, ta cũng được muốn cùng ngươi cùng chung vinh hoa phú quý. Nói định rồi nhé, cùng nhau hưởng thụ a!” Bạch Lộ nói cực kỳ chân thành.
Lâm Quân Tử vừa đỡ hắn đứng lên, vừa đáp lại”Rồi, rồi,nhưng mà, kiểu gì cũng phải leo lên vách núi chết tiệt này trước đã, mới có thể đi hưởng thụ chứ!”
Ngẩng đầu nhìn vách núi tối đen không có lấy một con đường,
Lại nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ lo lắng của Cửu Nguyệt, Lâm Quân Tử bất mãn chửi ầm lên “Cái nơi chết tiệt này, hại chết người a!”
Ai bị ai ăn?
Hao hết sức lực chín trâu hai hổ, Lâm Quân Tử rốt cục dưới sự nâng đỡ của Bạch Lộ, cùng với sự lôi kéo của Cửu Nguyệt, bò lên được trên vách núi.
Lúc này, quần áo của nàng, vốn là ngoại sam của Bạch Lộ đã rách mướp.
Hơn thế nữa, tóc thì tán loạn, giầy lại còn mất đi một chiếc.
Lâm Quân Tử thở hồng hộc nói với Bạch Lộ: “Ngươi có phải đã tập leo núi rồi đúng không ? Làm sao lần này so với ta còn linh hoạt hơn? Lại còn cực kỳ nam nhân mà cứu ta a!”
Bạch Lộ hít thở mạnh một hơi, liều mạng nhịn cười, cực kì tự hào mà nói: “Ta là nam nhân mà, đương nhiên phải linh hoạt hơn so với ngươi rồi!”
Kỳ thật cho dù không phải từ trong lòng muốn bảo hộ Lâm Quân Tử đi chăng nữa, thì Bạch Lộ cũng đã quyết định, nhất định không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt Lâm Quân Tử được nữa.
Hắn phải làm một nam nhân mạnh mẽ, để cho Lâm Quân Tử phát hiện ra nam tính mị lực của hắn! (* ngưỡng mộ ~ing *)
Kết quả, Lâm Quân Tử lại phun ra một câu khiến cho Bạch Lộ dở khóc dở cười :
“Đừng có mà khoác lác. Ngươi dáng người nhu nhược, thân thể cân đối coi như cũng ổn, mà cân nặng lại vẫn có vẻ nhẹ, cho nên mới lợi hại hơn ta thôi.”
Lâm Quân Tử vẫn còn chịu đựng không thốt ra câu nói kia, ngươi so với nữ nhân còn nhẹ hơn a!
“Ách…”
Ta là nam nhân, đó là một sự thật, như thế nào lại thành khoác lác a!
Bạch Lộ thật sự hết chỗ nói rồi.
Cửu Nguyệt cầm một cây đuốc, cực kì quan tâm đánh giá Bạch Lộ, miệng nhỏ giọng hỏi thăm: “Công tử, ngườii có khỏe không?Lúc nãy có bị ngã không? Mấy ngày nay người khiến ta lo lắng gần chết!”
Lâm Quân Tử trừng mắt nhìn Cửu Nguyệt đang ra sức nói lời ngon tiếng ngọt liếc mắt một cái, nói: “Vậy ngươi vì sao không sớm một chút tới cứu bọn ta a? Làm hại chúng ta suýt nữa nghẹn điên rồi!”
Cửu Nguyệt phát hiện Bạch Lộ lúc này trên người chỉ mặc một bộ nội sam, mà ngoại sam của hắn, lại đang ở trên người Lâm Quân Tử.
Vì thế, Cửu Nguyệt chớp chớp đôi mắt to, giảo hoạt hỏi: “Ân, hai người chẳng lẽ đã rơi vào nông nỗi người phải ăn người ?”
Ý ngoài lời chính là, công tử, ngươi đã đem vị tiểu nữ ngang ngược này ăn rồi chứ ?
Hay là bị tiểu nữ ngang ngược kia ăn mất rồi ?
Bạch Lộ đương nhiên biết Cửu Nguyệt muốn nói gì, không khỏi hơi hơi nhíu mày, không hờn giận liếc mắt nhìn Cửu Nguyệt một cái.
Lập tức, Cửu Nguyệt sợ tới mức nụ cười tươi rói trên mặt đều chạy mất tăm.
Lâm Quân Tử không hiểu ý, trừng mắt nhìn Cửu Nguyệt một cái “Ngươi không biết nói cái gì vui vẻ một chút sao? Ai ăn thịt người hả? Cái đồ quạ đen !”
Còn định đổi lấy bánh bao
Lâm Quân Tử không hiểu ý, trừng mắt nhìn Cửu Nguyệt một cái “Ngươi không biết nói cái gì vui vẻ một chút sao? Ai ăn thịt người hả? Cái đồ quạ đen !”
Ngại công tử , Cửu Nguyệt không dám nói thêm gì nữa.
Chỉ chỉ vào chiếc xe ngựa phía sau cách đó không xa, nói với công tử:”Công tử, chúng ta đi thôi!”
Lâm Quân Tử giờ mới phát hiện, Cửu Nguyệt vì cứu bọn họ, đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Bạch Lộ nói với Lâm Quân Tử : “Đi thôi, trước rời khỏi nơi này đã, rồi tính sau.”
“Ân, nhưng lmà, Cửu Nguyệt ngươi đánh xe phải cẩn thận a! Ta không cần trở lại dưới vách núi đen nữa đâu.”
Lâm Quân Tử lí sự không buông tha cho ngươi ta.
Cửu Nguyệt lập tức nhăn mày, miệng than thở “Làm chi tự vách áo cho người xem lưng a?”
Lâm Quân Tử vỗ vỗ bụi đất trên người, quay đầu nhìn thoáng qua vách núi đen tối om, thoải mái mà nói: “Rốt cục cũng rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, thật là tốt. Ai nha, từ từ đã, hình như ta rớt đồ rồi.”
Lâm Quân Tử bỗng nhiên trở nên bối rối, mò mẫm cái gì đó trên cổ.
Bạch Lộ cả kinh, nhìn Lâm Quân Tử đang kinh hoảng hỏi: “Rớt cái gì vậy ?”
“Chính là cái khấu tử ngươi tặng ta đó ? Ta đã móc vào đeo trên cổ rồi, sao lại không thấy nữa ?”
Bạch Lộ cúi đầu giúp Lâm Quân Tử tìm kiếm chung quanh, sau đó, tìm được chiếc khấu tử ở phía sau cổ Lâm Quân Tử.
“Ở đây này !”
Lâm Quân Tử vội vàng cầm lên tay, thở phào một cái “A…, may mà không nất, đây chính là đồ dự trữ của ta, để dành lúc thời khắc mấu chốt đem đi đổi bánh bao , không thể mất được a!”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Bạch Lộ cùng Cửu Nguyệt đồng thời hốt hoảng kêu lên.
Sau đó, vẻ mặt Bạch Lộ nháy mắt trở nên bi thương.
Trong ánh mắt có sự bi phẫn của một người muốn lao đầu xuống vực.
Đó là bảo bối gia tổ ta truyền lại a!
Ngươi vừa mới khẩn trương tìm nó như vậy, ta đúng là muốn vui mừng muốn chết.
Nhưng mà, ta tuyệt đối không ngờ, ngươi muốn lưu giữ nó là để chuẩn bị cho thời khắc mấu chốt mà đổi lấy hai cái bánh bao!
Ông trời ơi!
Người mau mở mắt, để cho nàng thanh tỉnh thanh tỉnh, thông suốt thông suốt, có được hay không?
Bạch Lộ thiếu chút nữa liền gục, liền đứt từng khúc ruột , đâm đầu xuống đất!
*******************************************
Khâm phục đồng chí Quân Tử vĩ đại của chúng ta chưa ! Nàng còn biết phòng ngừa chu đáo!
Vòng ngọc thần kỳ 1
Mà Cửu Nguyệt, lại càng thêm sợ hãi.
Cái mà tiểu nữ ngang ngược này đang cầm trong tay , chính là bảo bối tổ truyền trong nhà công tử a!
Công tử như thế nào có thể đem thứ đó tùy tiện đưa cho người ngoài?
Lại còn đưa cho tiểu man nữ này a!
Đó là tín vật đại biểu cho gia tộc Trung Sơn a!
Trời ạ, vậy về sau, ta còn qua nổi mấy ngày tốt đẹp đây?
Nếu tiểu man nữ này thành đương gia chủ mẫu, không quá ba ngày, ta sẽ phải tạm biệt cái mạng nhỏ của mình a?
“Công tử? Công tử! Công tử…” Cửu Nguyệt sắp khóc đến nơi.
Nhưng mà lúc này Bạch Lộ tâm tình đang siêu khó chịu, căn bản là không thèm quan tâm đến Cửu Nguyệt, chỉ mở miệng ném ra hai chữ “Chạy đi!”
Cửu Nguyệt nghe ra lãnh ý trong lời nói, cũng không dám nhiều lời, đành phải đau đớn nhăn mặt ngoan ngoãn bò lên càng xe ngựa.
Bạch Lộ cố nén mất mát, nói với Lâm Quân Tử : “Đi thôi, lên xe.”
Lâm Quân Tử đi đến phía sau thùng xe, vươn tay xốc màn xe lên, đang chuẩn bị lên xe, lại ở lúc duỗi tay ra, trước mắt chợt hiện lên một luồng ánh sáng chói lòa.
Bạch Lộ cũng thấy luồng sáng đó, cả hai người đều cả kinh.
Lúc này, đã là giờ tý đêm khuya, ánh trăng trên trời, sáng soi bốn phía, thấy rõ ràng mặt đất không sót chút gì.
Mà ánh sáng kia lại đến từ chiếc vòng ngọc trên tay của Lâm Quân Tử.
Trái tim Lâm Quân Tử đập mãnh liệt, đêm trăng tròn, chẳng lẽ là ngày gì đặc biệt?
Chẳng lẽ chính là thời khắc để cho ta xuyên việt trở về nhà sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Quân Tử đảo mắt về phía sau lui lại vài bước, rời khỏi bên người Bạch Lộ.
Nàng không nghĩ đến lúc về nhà, bên người lại kéo theo mang theo một ngụy nương yêu diễm.
Tuy rằng, đồng chí ở xã hội hiện đại không ít, nhưng là, nàng Lâm Quân Tử lại là phi thường truyền thống bình thường, cho tới giờ chưa từng quan tâm đến những thứ linh tinh quái dị này.
Nàng cũng không muốn khả năng đó phát sinh trên người mình!
Nhưng mà, thế mà, thế mà lại, ước chừng năm phút đồng hồ trôi qua, kỳ tích gì cũng không có phát sinh.
Lâm Quân Tử vẫn ngây ngốc ngơ ngác đứng ở bên cạnh vách núi đen mặc cho gió lạnh thét gào.
Bạch Lộ trầm mặc không nói gì nhìn hành động quái dị của Lâm Quân Tử, hắn cũng đang âm thầm kinh ngạc.
Nàng như vậy là bị sao vậy?
Mà cái vòng tay nàng đang mang kia, tới cùng là bảo vật gì?
Vòng ngọc thần kỳ 2
Nàng như vậy là bị sao vậy?
Mà cái vòng tay nàng đang mang kia, tới cùng là bảo vật gì?
Ở đêm trăng tròn, vì sao lại phát sáng lên chói lọi như vậy?
Trăng tròn giờ tý, là giữa tháng, thời khắc chí âm đệ nhất, lẽ nào vật đang phát sáng kia, lẽ nào đó chính là thứ trong truyền thuyết kia…
Trái tim Bạch Lộ khẽ giật mình một chút, tiến lên cầm lấy cổ tay Lâm Quân Tử, nhìn chằm chằm chiếc vòng ngọc kia, kích động hỏi thăm: “Chiếc vòng này của ngươi ở đâu mà ra vậy?”
Lâm Quân Tử ngây ngốc đứng giữa trời, kỳ tích nào cũng chưa phát sinh, không khỏi ảo não trong lòng, nàng muốn về nhà biết bao a!
Nàng rất nhớ ba mẹ a!
Cho dù nàng vẫn hay coi thường sự yếu đuối của ba.
Nhưng mà, bây giờ, nàng tình nguyện ở bên cạnh ông, nhìn nụ cười thô kệch của ông a !
Lâm Quân Tử cố nén sự thất vọng trong lòng, ngẩng đầu gặp phải dáng vẻ kích động vô cùng của Bạch Lộ, không khỏi thấy kỳ quái “Ta mua được trên đường, ngươi thích?”
“Ách? Mua ở quán đi rong sao ?!” Hy vọng trong mắt Bạch Lộ rõ ràng trở nên ảm đạm.
Lâm Quân Tử cực kì tò mò cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc vòng ngọc,
Chỉ thấy trong vòng cung trắng như trân châu kia, có ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra, giống như sóng biển, lại giống như gợn mây.
Ánh sáng trong trẻo kia, chiếu lên cánh tay Lâm Quân Tử thấy rõ cả huyết quản bên trong.
Lâm Quân Tử ngơ ngẩn không khỏi thầm nghĩ trong lòng: lão nhân xem bói kia, rốt cuộc đã đưa cho nàng bảo bối gì a?
Kiểu như Dạ minh châu sao ?
Trên sách hình như gọi là Huỳnh thạch thì phải !
Không đúng a, vì sao chỉ phát sáng đúng vào tối hôm nay a, trước kia chưa từng có phát sáng qua a!
Bỗng dưng, ánh sáng trên vòng tay tiêu thất, lại khôi phục thành vòng tay như bao cái bình thường khác.
Lâm Quân Tử vừa ngẩng đầu, phát hiện ánh trăng bị một tầng mây dày đặc che mất.
Mẹ kiếp, thứ này, thật sự cực kỳ thần kỳ a!
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
Xe ngựa đi trên sơn đạo gập ghềnh cực kì xóc nảy, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ ngon lành của Lâm Quân Tử.
Trận xóc nảy này vô hình trung thành khúc hát ru cho nàng, khốn đốn vài ngày, rốt cục thoát khỏi nhà giam, trong lòng thoải mái, cho nên Lâm Quân Tử ngủ cực kỳ ngon lành.