Phù thủy tình yêu

Chương 12


Đọc truyện Phù thủy tình yêu – Chương 12


Chương 12
Con thuyền hải tặc bi thương
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Chân Hy với vẻ mặt sẵn sàng thẳng tiến hỏi bọn tôi. “Siêu thị Cách Lâm Lâm”, “Công Viên Thế Giới Hoàn Đảo!” Thân Ân Thể và tôi cùng lúc mở lời đề nghị.

“Chán chết” Hàn Tuyết Hàm đáng ghét xoay người ra sau làu bàu: “Chẳng thà đi ngủ còn sướng hơn!” Chân Hy mỉm cười nhìn vào từng người trong xe rồi nói: “Như thế là các cậu làm khó tôi rồi đấy! Các cậu không thể chung một ý kiến sao?” Tôi trốn tránh ánh mắt của Chân Hy, và biết điều mà im lặng, bởi không muốn Chân Hy phải khó xử, càng không muốn để mình đau khổ hơn. “Vậy thì đi công viên Thế Giới Hoàn Đảo cũng được!” Thân Ân Thể lại chủ động chấp nhận nhượng bộ.
“Ưm… Quyết định vậy nhé. Tôi biết từ nhỏ Cinrella đã thích đến đó rồi!” Chân Hy thở một hơi dài như trút được một gánh nặng. Thân Ân Thể mỉm cười ngọt ngào trước mặt Chân Hy, nói: “Thế chúng ta cùng Cinrella thẳng tiến đến đó chơi nhé!” Bất chợt tôi có cảm giác có lỗi bởi cái tính ngang bướng của mình. Hèn gì Chân Hy lại chung tình với cô ấy như thế? Thì ra cô ấy là một cô gái rất biết điều. Người con trai nào mà không thích như thế! Vứt tình cảm của mình dành cho Chân Hy qua một bên, tôi bắt đầu có cảm giác tốt về người con gái có tên Thân Ân Thể này. 
Khi xe chạy đến đích là công viên thế giới hoàn đảo, tâm trạng của tôi dần dần lành lặn hẳn. Nhớ lúc trước, mỗi khi cảm thấy không vui tôi đều chạy đến đây, ngắm những ngọn núi trùng điêp cao thấp, và cảm nhận bầu không khí của nơi này. Tôi cảm thấy những ngọn núi có độ dung hòa rất lớn, nó có thể dung nạp và hấp thụ tất cả chuyện buồn phiền. Núi quả thật là có linh hồn, giống như là một linh tinh ưu nhã, chữa lành mỗi tâm hồn bị tổn thương. Còn công viên trò chơi thì được xây ở lưng núi, mỗi khi trong lòng có uất ức, tôi lại leo lên chiêc thuyền hải tặc được treo lơ lửng trên khoảng không 4 m, nghe những âm thanh như gào thét trong không khí và cảm nhận sự khoái cảm một cơ thể mất trọng lực. Khi con thuyền bắt đầu đung đưa, tôi sẽ dùng hết sức lực mà mình có la hét thật to. Một lần, rồi lại một lần nữa… Cho đến khi khan tiếng, sự bi thương sẽ bị thay thế bởi sự mệt mỏi. 
Chân Hy mỉm cười hỏi: “Cinrella. Đây chính là địa bàn của cậu đó. Muốn chơi trò gì nào?” Tôi nghĩ Chân Hy sẽ không quên tất cả những ký ức của cả hai chúng tôi ở nơi này đâu. Mỗi lần đến đây đều có cậu ấy ở bên cạnh. Nhớ có nhiều lần, quần áo của cậu ấy bị thấm ướt bởi những giọt nước mắt của tôi. Còn cánh tay của cậu ấy chằng chịt những vết sẹo do tôi quá căng thẳng cào xước cậu ấy mà ra… 

Đột nhiên, tôi cảm thấy hôm nay đến đây quả là một quyết định ngu xuẩn. Nào là những trò chơi nguy hiểm, nào là những hồi ức không thể tiếp nhận… Lẽ nào hôm nay đều để một mình tôi gánh chịu hết sao? Không! Tôi không muốn như thế đâu! Tôi bắt đầu muốn trốn tránh… Lúc trước tôi có thể dũng cảm chấp nhận hết đều bởi do có Chân Hy ở bên cạnh, nhưng hôm nay thì…
Ân Thể quàng lấy tay Chân Hy một cách thân mật, nhõng nhẽo nói: “Hy, chúng ta đi chơi trò thuyền hải tặc nhé?” Ánh mắt tôi vội nhìn đi chỗ khác, trong lòng đau nhói. Chân Hy xoay đầu qua hỏi ý kiến tôi: “Cinrella, cậu đi không? Không phải cậu rất thích trò chơi này lắm hay sao?” “Không… Không, tôi không đi!” Tôi lắc đầu lia lịa. 
Hàn Tuyết Hàm ở bên cạnh không còn chịu đựng được nữa bực dọc hét lên: “Đồ con gái ngu ngốc! Rốt cuộc là cô muốn gì hả?! Cô đòi đến đây mà?! Bây giờ lắc đầu không đi chơi là sao?!” Mặc cho tôi giãy dụa kịch liệt, tiểu tử Hàn Tuyết Hàm vẫn cứ ép tôi lên con thuyền hải tặc chơi cho bằng được. Đúng là một tên đáng ghét, làm cho tôi mất mặt dễ sợ, nhất là còn ở trước mặt Thân Ân Thể nữa chứ. Tôi bị ép ngồi vào chỗ giữa ngồi, Hàn Tuyết Hàm ngồi bên trái của tôi, còn Chân Hy thì… Giữa chúng tôi bị ngăn cách bởi Thân Ân Thể!
Nhớ lúc trước chúng tôi thân thiết biết bao nhiêu? Còn bây giờ ngay cả tư cách ngồi chung cũng không được? Trong lòng tôi vì thế mà có chút cảm giác bi ai, khó nói lên lời.

Con thuyền hải tặc cuối cùng đã khởi động. Trong khoảnh khắc đó, tôi sợ đến nỗi hét lên thành tiếng. Nắm chặt lấy cái thanh chắn bảo vệ, mím chặt môi để vơi bớt cơn sợ hãi, bất chợt tôi trông thấy ánh mắt ấm áp tỏ vẻ lo lắng của Chân Hy. Nhưng tôi lại không còn dũng khí để nói lại với cậu ấy. Khi thân con thuyền ngày một cao hơn, khi tốc độ con thuyền lao xuống nhanh hơn, toàn thân tôi không còn chịu đựng được nữa, run bần bật vì sợ. Tiếng la hét ở xung quanh cứ dần dần tăng lên… Tơi sợ đến nỗi hét lên như mê sảng: “Má ơi! Ngừng!… Ngừng lại ngay!… Ngừng lại mau!”
Thấy vậy Hàn Tuyết Hàm bực mình: “Làm ơn đi bà thím. Đừng la hét như người điên nữa được không? Mất mặt chết đi được!” Tiếng gió vun vút lướt qua bên tai, ở bên dưới trông giống như một cái miệng to sắp nuốt chửng tôi vào bụng vậy. Sự lao xuống gấp gáp của con thuyền dường như đã đem con tim đang run sợ của tôi ra ngoài vũ trụ. Đôi tay tôi chỉ còn biết quờ quạng tìm kiếm một sự giúp đỡ nào đó ngoài không trung. Tôi không dám mở mắt, nhắm tịt lại, giống như một người rơi xuống giếng đang lúng túng tìm kiếm sợi dây cứu mạng. 
Sợ hãi đến nỗi đông cứng cả người, bỗng tôi nắm đại một thứ gì đó có vẻ như rất mềm, nhưng sờ vào lại rất rắn chắc? Mặc kệ, tôi chỉ biết nắm lấy món đồ đó, đồng thời tôi cảm thấy cảm giác sợ hãi đã được giảm bớt rất nhiều… Thân thuyền dần dần giảm bớt tốc độ từng chút một, và… Khôi phục lại sự bình lặng như trước. Khi mở to đôi mắt sợ hãi, tôi mới kinh ngạc phát hiện “Món đồ” mà mình nắm lấy từ nãy đến giờ là… Là một cánh tay của người khác! Nói chính xác hơn, đó chính là một cánh tay bị tôi cào cấu đầy thương tích. Tôi nhìn lên, suýt chút nữa là thất kinh hét lên, bởi chủ nhân của cánh tay đó chính là… Chân Hy.
Cánh tay của cậu ấy đã đưa từ vị trí của Thân Ân Thể qua trước mặt tôi. Cơ thể của cậu ấy cũng đã hoàn toàn đổ qua phía bên tôi, và phớt luôn vẻ mặt xanh xao do kinh hãi của Thân Ân Thể. Tôi liền buông tay cậu ấy ra theo phản xạ, và không biết mình phải làm sao?… Tâm trạng tôi lúc này trong lòng cảm thấy bàng hoàng bất an, nhưng lại cũng có cảm giác ngọt ngào. Nhìn Chân Hy mồ hôi nhễ nhại cùng vẻ mặt chịu đựng sự đau đớn, không hiểu sao tôi lại có cảm giác nhói đau trong lòng. 
“Cô đang ngẩn ngơ gì thế! Xuống thuyền mau!” Hàn Tuyết Hàm hươ hươ cánh tay trước mặt tôi hối thúc. Bừng tỉnh lại, tôi mới phát hiện trên thuyền chỉ còn tôi với hắn chưa xuống thuyền mà thôi, liền tỉnh mộng nhảy xuống thuyền. Thân Ân Thể và Chân Hy đã khôi phục vẻ thân mật như trước. Cả hai thản nhiên cười cười nói nói đi như không có chuyện gì xảy ra. Chân Hy đột nhiên quay đầu lại, vẫn với giọng nói dịu dàng hỏi tôi: “Cinrella. Cậu vẫn ổn chứ?” Thân Ân Thể cũng xoay người qua phụ họa thêm: “Cinrella. Lúc trước tôi có nghe Chân Hy nói, mỗi lần cậu và cậu ấy chơi trò này đều bị cậu làm cho thảm hại tả tơi thế này! Hôm nay cuối cùng tôi cũng đã có thể cảm nhận được rồi.”

Tôi vẫn còn cảm thấy hoảng loạn, tất cả mọi chuyện vừa xảy ra lúc nãy, rốt cuộc là do tôi ảo giác hay là… Do tôi suy nghĩ quá nhiều đây. Hàn Tuyết Hàm vuốt vuốt đôi tai, trách móc tôi: “Đồ… Bà làm gì mà la hét om sòm đến nỗi tôi phải lùng bùng lỗ tai như muốn sắp nổ đây này?!”
“Ông ở đó làu bàu gì thế hả? Không phải do ông cố ép kéo tôi lên đó chơi hay sao? Ông tưởng tôi tự nguyện hả? Tôi thề là không thèm chơi cái trò chơi chết tiệt này nữa đâu!” Tôi từng từ một to tiếng rõ ràng đáp trả Hàn Tuyết Hàm, thật ra tôi đang có ý muốn nói cho Chân Hy nghe.
“Trời! Thím Hai. Là do ai cố đòi đến đây cho bằng được hả? Bà nhìn Thân Ân Thể kìa. Cô ấy lúc nào cũng thông tình đạt lý, chứ đâu có bướng bỉnh như cô? Coi chừng ế chồng bây giờ.” Hàn Tuyết Hàm tuy nói một cách vô tâm những lời như thế, nhưng thật tình câu nào câu nấy của hắn đều đụng vào vết thương lòng của tôi. Thân Ân Thể thấy vậy liền giải vây cho tôi: “Thật ra thì không thể trách Cinrella được, trò chơi con thuyền hải tặc đích thật rất kinh hãi, ngay cả tôi còn cảm thấy sợ muốn chết đây này!”
Lời giải vây của Thân Ân Thể ngược lại càng khiến cho tình cảnh của tôi ngượng ngùng hơn. Bất chợt tôi như đã đánh mất dũng khí phản bác, không còn sức lực để tranh biện nữa. Có lẽ cứ tiếp tục tranh cãi thế này, ngay cả Chân Hy cũng sẽ cho rằng tôi là người bướng bỉnh mất. Tâm trạng của tôi bây giờ giống như cô bé Lọ Lem đột nhiên đánh mất đôi giày thủy tinh, chỉ còn biết ở một góc khuất, dõi nhìn theo hoàng tử, nhìn những cô gái xinh đẹp ở cạnh hoàng tử được nhận những lời khen ngợi chúc phúc tốt đẹp, mà lòng mình càng cảm thấy buồn tủi hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.