Phù thủy tình yêu

Chương 11


Đọc truyện Phù thủy tình yêu – Chương 11


Chương 11
Trái tim xao động
Tôi bắt đầu mang tâm trạng buồn phiền cùa mình mà phân tán ra khắp các mặt khác trong cuộc sống. Như ở tiết học mỹ thuật, tôi đang tập trung tinh thần liên tưởng vẽ một bức tranh mùa thu lãng mạn: Com đường miền quê mùa thu cúa nước Pháp có hai hàng cây phong thẳng tấp đứng hai bên vệ đường, gió thu thoáng nhẹ lướt qua, làm rụng rơi những chiếc lá phong lãnh lẽo xuống đât. Phong cảnh ngập tràn sự ai thương.
“Vậy cậu hãy gọi nó là Bản tình ca bi thương đi.” Chân Tâm ngồi bên cạnh mỉm cười tinh ranh đưa đầu qua chọc tôi. Tôi không có tinh thần, lườm cô ấy một cái: “Nhiều chuyện!”
“Reng!” Chợt tiếng nhạc chuông reo lên không đúng lúc, làm đứt đoạn linh cảm sáng tác giàu màu sắc bi kịch của tôi. Là “Chân Hy?” Cái tên này không ngừng hiện ra trong đầu, cánh tay tôi mất tự chủ mà run lẩy bẩy, trái tim bắt đầu nhảy loạn xạ. Lần này… Không biết cậu ấy sẽ mang đến tin tức gì cho mình nữa đây? Không biết có sẽ lại bị như lần trước bị cậu ấy vô thức một lần nữa quăng xuống địa ngục, hay… Đúng là oái ăm! Tôi suy nghĩ lung tung, tâm trạng bất an mà bắt máy, cứ như rằng đang tiến hành một nghi thức cực kì nghiêm túc, giống như đang cẩn thận bảo vệ một sinh mệnh mong manh vậy.
Chưa đợi tôi kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã truyền qua giọng nói của Chân Hy: “Cinrella, cậu vẫn ổn chứ?” Nghe thấy giọng nói có vẻ phấn khởi của cậu ấy, tôi không vui lắm, dùng giọng điệu ngay cả bản thân nghe thấy còn tê buốt cả răng mà đáp lại sự hỏi thăm của Chân Hy: “Tâm trạng tốt thế, xem ra Chân HY nhà ta đã bị tình yêu bồi dưỡng khá tốt nhỉ?” “Ha ha! Cinrella, cuối tuần này cậu có rảnh không?”
Gì chứ? Cậu ấy muốn hẹn mình đi chơi sao? Dường như phút chốc tôi đã đánh mất năng lực nhận biết lời nói, hoặc có thể nói tôi như nhìn thấy một ánh hào quang khi nghe thấy cậu đề nghị. Sau khi đấm vào đùi của mình nhiều lần, và cũng không phải đang ở trong trạng thái mộng du, tôi liền lập tức điều chỉnh tâm trạng của mình, (để tránh bọ dạng như mọi khi mới nghe giọng nói của Chân Hy thôi thì đã sướng run).

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tôi hít một hơi thật sâu tự nhủ: Các nàng công chúa đều có phong thái rất nho nhã, dịu dàng, mềm mỏng cả… Cinrella, cố lên! Tôi tự cổ vũ mình. Làm ra vẻ bất cần, tôi nói: “Cuối tuần này hả? Chưa biết nữa! Để tôi xem tòa soạn có gọi điện cho tôi hẹn tôi thu thập thông tin phỏng vấn không đã?”
Lúc trước, chỉ cần là Chân Hy hẹn, tôi đều bất chấp tất cả đem toàn bộ công việc trên tay vội vàng hoàn tất sớm hoặc để dồn vào hôm sau, chưa bao giờ nói một tiếng từ chối với Chân Hy! Cứ nghĩ rằng những hành động đó sẽ cảm hóa được cậu ấy, đến khi hoàng tử mệt rồi thì sẽ lại quay về với tôi. Từ nhỏ đến lớn cùng cậu ấy trải qua biết bao nhiêu buồn vui biến cố. Sự quan tâm lẫn nhau giữa tôi và cậu ấy, đã trở thành một thói quen vô tình, mặc dù cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, nhưng bất tri bất giác đã bị phớt lờ mất.
“Công việc bên tòa soạn cậu hãy nghĩ cách giải quyết đi, cậu không muốn gặp tôi đến thế sao? Đúng là kẻ vô lương tâm. Thôi không nói nữa, trưa thứ Bảy tôi sẽ đến nhà đón cậu. Cứ quyết định vậy nhé. Bai bai!” Hử! Gì thế này, chắc hẳn cái cậu này đã bị tôi nuông chiều hư mất rồi. Lần nào cũng thế cả, thật tức chết đi được. Còn dám nói ngược lại tôi là kẻ vô lương tâm? Làm như tất cả đều do tôi một tay gây ra vậy… Đúng là đáng ghét! Uổng công tôi đã phải giả bộ hồi lâu. Cậu ấy chẳng thèm đoái hoài đến sự phản kháng của tôi gì cả!
Nhưng… Dù sao cậu ấy cũng đã hẹn chắc mình rồi, thế là mình có thể cùng cậu ấy trôi qua ngày cuối tuần vui vẻ? Ha ha! Tôi đã nói mà, Chân Hy sao có thể bị một người con gái nào ràng buộc được chứ? Mặc dù cô ta có hay ho đến đâu, cuối cùng cậu ấy vẫn sẽ quay lại với tôi thôi!
Phút chốc tâm trang của tôi trở nên cực kỳ tốt, những sự buồn phiền trước đó lập tức như trốn biến đi đâu mất. Tôi bắt đầu vì “kiệt tác” của mình mà thêm vào sắc màu thu vàng. Rừng cây phong vàng đựm cùng với bóng cây rợp mát cả con đường tương phản với nhau vô cùng thú vị. Đúng là một bức tranh đầy sắc thu!
Chân Tâm đưa cái đầu “Mỹ nhân” của mình qua nói. “Này cái cô mắc chứng si mê hoàng tử thời kì cuối kia! Hoàng tử của cô lại quay về phải không? Thật chán chết đi được. Lần nào cũng diễn biến thế cà!” Chân Tâm đã quá quen với tâm trạng “lâm ly bi đát” của tôi, chỉ có một người có thể khiến tôi “Mưa nắng thất thường”, đó chính là Chân Hy.
Tôi bắt đầu tích cực chuẩn bị cho cuộc hẹn cuối tuần này, thật ra không cần Chân Hy nhắc nhở, tôi cũng sẽ đem nhiệm vụ tòa soạn giao cho mình hoàn tất sớm. Ok! Mọi việc xong xuôi, chỉ còn đợi cuộc hẹn cuối tuần này đến thôi!
Trong lúc rời thời gian cuộc hẹn còn đúng hai ngày, tôi đã tự bấm ngón tay đếm ngược từng giây từng phút. Rồi cuối cùng, vào sáng thứ Bảy, lúc tinh mơ, tôi bị tiếng hót líu lo và hương hoa làm tỉnh giấc. Tôi rời chăn bông ấm áp, không lừng thừng như mọi ngày nữa. Vừa đánh răng vừa nhìn vào bóng hình mình phản chiếu trong gương, tôi chợt phát hiện: Tuy rằng mình ngủ không đủ giấc, song không hiểu sao trên mặt vẫn hiện ra vẻ hồng hào đầy e thẹn, ngay cả những bọt bong bóng bám quanh miệng cũng rất đáng yêu. Đúng là một buổi sáng tuyệt đẹp… Thần kinh của tôi đang trong trạng thái hưng phấn. 

“”Ha ha! Chuyện lạ có thật? Hôm nay cô mắc đi xem mắt hả? Lúc đi học đâu thấy cô dậy sớm như thế!” Không cần nói, thoáng nghe là tôi biết ngay những lời đó đều phát ra từ miệng của cái tên Hàn Tuyết Hàm đáng chết đây mà. Ủa! Sao hắn lại mặc quần áo thể thao? Rồi… lúc này đang là mùa đông lạnh giá… Sao hắn dám mặc quần ngắn áo ngắn vậy?
“Này! Còn ông ăn mặc như thế muốn ra đường khoe chất béo của mình hả?” Tôi dửng dưng hỏi ngược lại hắn. Vẻ mặt hắn tỏ ra bất mãn và hắn trả đũa ngay: “Cô tưởng tôi giống cô hả? Suốt ngày nằm dài trên giường tích tụ chất béo? Tôi mới đi tập thể thao sáng về đấy ạ, đồ ngốc!”
Lẽ nào?… Lẽ nào cái tên này sáng nào cũng dậy sớm đi rèn luyện thể dục sao? Ha ha! Hắn đến đây ở đã lâu mà sao mình lại không phát hiện ra vậy? Xem ra hắn không phải là kẻ không còn thuốc chữa. Tôi trợn mắt lườm hắn một cái, rồi không thèm để ý nữa. Thật ra thì tôi không còn thời gian rảnh rỗi tranh luận với hắn, vì có một cuộc hẹn trưa nay: Tiến hành một công trình quy mô lớn, sửa sang khuôn mặt. Hơn nữa, hôm nay bản cô nương ta đây có tâm trạng cực tốt, nên không thèm tính toán với ngươi làm gì cho mệt!… Bây giờ hình bóng hiện ra trong đầu tôi ngoài Chân Hy ra vẫn là… Chân Hy!
“Cô làm gì thế? Đi hát bội hả? Sao tô trét mặt mình đỏ như…?” Hàn Tuyêt Hàm hỏi. Đồ đáng ghét! Hắn muốn kiếm chuyện với mình sao? Lòng dạ tôi bắt đầu lâm vào tình trạng căng thẳng. Nén nhịn! Nén nhịn! Mình không được để tên tiểu tử này phá hoại tâm trạng hẹn hò hôm nay của mình. Tôi cố gắng thở mạnh một hơi dài tự chủ. 
Hắn vẫn chưa thôi khiêu khích, tiếp tục dựa vào cánh cửa thao thao bất tuyệt: “Ha ha! Biết mình xấu xí rồi hả, xem như cô còn chút tự hiểu mình.” Đồ đồng tính đáng chết, ông tưởng tôi giống như ông à? Đem tôi ra so với Chân Hy, không biết có sự phân biệt giới tính sao? Đồ ngốc! Tôi oán hận hắn trong lòng, nhưng vẻ ngoài thì cố ý tỏ ra bình thản… Đừng nổi giận, đừng để tên tiểu tử này đắc ý. 
“Thật là khâm phục cô, làm bóng đèn cản đường mà lại vui sướng như thế?” Hắn vẫn chưa thôi chọc tức. Tôi cười thầm trong lòng tự nhủ: Thôi đi! Bản cô nương ta đây rộng lượng không thèm đôi co với ngươi nữa! Ủa?! Khoan… Bóng đèn cản đường? Ý gì nhỉ? Tôi nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Hàn Tuyết Hàm, trái tim đập rộn lên. 
“Đừng nhìn tôi như thế chứ, nếu không phải Chân Hy nói sợ cô buồn nhất định đòi tôi đi theo cho bằng được, tôi cũng chẳng thèm đi mấy cuộc hẹn hò vớ vẩn này đâu!” 
“Cái gì? Ông.. Ông củng tham dự… Cuộc hẹn hò này à?” Tôi bắt đầu có dự cảm không tốt.

“Hẹn hò? Nói chính xác hơn, là đi theo xem họ hẹn hò thôi!” Hắn tỉnh bơ. Nghe hắn nói thế, tôi chợt cảm thấy như tiếng sét đánh ngang tai và hỏi hắn: “Ý ông có nghĩa là… Hôm nay… Thân Ân Thể cũng có đi nữa à?” 
“Đúng vậy, đồ ngốc ạ! Chứ cô nghĩ Chân Hy còn tâm tình để đơn độc tiếp cô sao?”
Gì chứ? Tiếp tôi? Giữa tôi và Chân Hy mà cũng phải dùng đến từ “Tiếp” để “hình dung” sao?
“Hàn Tuyết Hàm, ông im ngay!” Cuối cùng, không thể nín nhịn được nữa, tôi hất phấn son trang điểm xuống sàn trong cơn tức giận, rồi thẫn thờ ngồi trên ghế nệm, đầu óc cứ ong ong tiếng. Tại sao? Tại sao? Phải, Chân Hy! Tại sao như thế chứ? Tại sao mỗi lần mới cho tôi chút hy vọng, lại lập tức làm cho tôi thất vọng gấp đôi?! Tại sao mỗi lần tôi mới cảm nhận được hơi thở của thiên đường, lại lập tức bị đánh rơi xuống 18 tầng địa ngục? Sự thân mật giữa chúng ta, chỉ do mình tôi mơ mộng ra thôi sao? Còn cậu thì… Vĩnh viễn chỉ ở ngoài cái ranh giới tình cảm bạn bè, chưa từng tiến bước tiếp cận tình yêu bao giờ?… 
Tôi ngồi dậy chạy thẳng vào phòng tắm, điên cuồng dùng ca nước lạnh tạt vào mặt cho tỉnh. Tôi oán hận khuôn mặt đang phản chiếu trên gương lúc nãy vẫn còn vui sướng hồng hào, tôi oán hận hình bóng cô gái trong vô cùng tẻ nhạt và hơi mập đang phản chiếu trên gương. Bây giờ tôi thậm chí không dám ngước đầu lên nhìn, bởi vì tôi oán hận cả khuôn mặt thẫn thờ của mình trong lúc này.
“Này! Cô ngủ đông ở trong đó luôn rồi hả?” Hàn Tuyết Hàm gõ cửa phòng tắm rầm rầm. “Họ đã đến rồi kìa, đang chờ chúng ta đấy!”
Cái gì? Họ đến rồi sao? Trời! Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Tôi nhìn vào khuôn mặt còn lem luốc hơn mặt mèo đang phản chiếu trên gương, lóng ngóng tay chân… Mới nghĩ đến bên cạnh Chân Hy có một người con gái còn mê hoặc hơn hồ ly tinh, sự dũng cảm trong tôi chẳng mấy chốc tan biến hết. Tôi sợ sệt nói: “Tôi… Tôi không đi đâu. Ông… Hãy đi với họ đi…” Giọng nói của tôi thoáng nghe hơi run rẩy.
“Cô có bị hâm hâm không hả, bà thím? Mới sáng tinh mơ đã thức dậy lật đật sửa soạn, bây giờ lại nói không đi?! Cô tự ra nói với họ đi!” Nghe giọng nói của hắn có vẻ như đang rất bực mình. Xí! Đúng là một tên chẳng biết gì cả. 
Không còn cách nào khác, tôi đành rửa mặt sạch sẽ bước ra “nghệnh tiếp” với một vẻ khiêu chiến. “Cinrella!” Vừa mới bước ra cửa, chợt Chân Hy liền quay vòng 180 độ lao đến ôm chầm lấy tôi: “Ôi Cinrella bé nhỏ của tôi. Lâu quá không gặp, nhớ cậu quá đi!” 

Tôi ớn lạnh trước hành động của Chân Hy. Gì chứ? Chân Hy trở nên nhiệt tình như thế từ lúc nào vậy? Lẽ nào… Lẽ nào con hồ ly bé nhỏ của cậu ấy không có theo đến đây sao? Tôi rùng mình vui sướng. Đã nói rồi mà… Chân Hy sao lại không thể đơn độc tiếp tôi chứ? Không! Không phải gọi là “tiếp”, mà là hẹn hò mới đúng. Đồ Hàn Tuyết Hàm đáng chết, ông làm gì có thể lý giải được tình cảm giữa tôi và Chân Hy chứ? Ông hãy nhìn cho kỹ đây này, đồ…
Phút chốc tôi liền cười tươi như hoa, si mê nhìn lấy chàng hoàng tử ở bên cạnh mình… Ôi hoàng tử của tôi, ánh mắt sâu thẳm của chàng sao mà dịu dàng đến thế! Với khoảng cách gần như thế, với ánh mắt nhìn tôi thân thiết, cặp mắt như hai viên socola nồng nàn của Chân Hy chẳng mấy chốc khiến tôi như hòa tan trong sự ngọt ngào. Tôi e thẹn mà tránh né ánh mắt hừng hực nhiệt tình của cậu ấy, đầu cúi xuống càng lúc càng thấp, niềm hạnh phúc tràn đây. 
Khuôn mặt tuấn tú đầy thu hút của cậu ấy dần dần sát vào tôi, càng lúc càng gần, tôi cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cậu ấy, và cả mùi hương nhè nhẹ rất riêng của Chân Hy… Tôi say đắm mà nhắm nghiền đôi mắt, chờ đợi nụ hôn hứa hẹn của hoàng tử…
“Này!” Vai tôi chợt bị người khác vỗ vào một cái thật mạnh. “Sao hả? Cô ngẩn ngơ gì thế? Lên xe mau!” Lại là cái tên Hàn Tuyết Hàm. “Mắc mớ gì đến ông chứ?!” Tôi ý thức được sự thẫn thờ của mình, liền vội vàng bước đến trước cửa xe của Chân Hy. Ngay trong khoảnh khắc đó, qua tấm kính của xe sạch bóng, tôi nhìn thấy rõ ràng một khuôn mặt bản thân mình không muốn nhìn: Thân Ân Thể. Cô ta đang thẳng lưng ngồi ở ghế trước, cạnh vị trí chỗ lái, tư thế cứ tỏ ra vẻ là nữ chủ nhân vậy. Tôi không nói năng gì, trầm lặng bước lên sau xe ngồi.
… “Cô nghĩ Chân Hy còn tâm tình đơn độc tiếp cô sao?” Trong đầu tôi cứ phảng phất hiện ra lời nói của Hàn Tuyết Hàm. Mình thật sự bị hắn nói trúng rồi sao? Không lẽ ngoài mình ra, toàn bộ mọi người cũng cho là như thế, cả… Chân Hy?
“Cinrella..” Chân Hy từ chỗ lái quay đầu qua hỏi: “Sao thế? Không khỏe à?” Đúng vậy làm sao tôi có thể khỏe được, khi chỗ ngồi cạnh Chân Hy đã bị người con gái khác “quang minh chính đại” chễm chệ ngồi trên đó? Làm sao có thể khỏe được, khi cuộc hẹn hò trông ngóng suốt cả tuần lễ không ngờ lại trở thành “bóng đèn cản trở” họ? Làm sao có thể khỏe được khi người mình yêu đột nhiên trở nên nhiệt tình bất thường, chỉ vì muốn biểu đạt sự vui sướng tuyệt luân “đã bước vào yêu đương” với người khác? Như thế thì làm sao tôi có thể khỏe được?!
Nhưng, tôi lại không muốn làm khó Chân Hy, cũng không muốn để lòng tự trọng của mình tổn thương lần nữa. Do đó nên tôi nhìn thẳng vào Chân Hy và nở một nụ cười thật tươi. Chân Hy lịch thiệp dặn dò: “Phải chú ý sức khỏe nhé, gần đây khí hậu có chút khác thường, dễ bị cảm lạnh lắm.” Mũi tôi hắt một cái, nước mắt suýt chút trào ra, tôi liền vội vàng giả vờ đưa tay lên dụi mắt, cố gắng hít một hơi thật sâu.
“Ân Thể, đây chính là Cinrella mà tôi thường nhắc đến với cậu!” Chân Hy tươi cười giới thiệu tôi cho Thân Ân Thể biết. Tôi cũng mỉm cười đáp lại cho có lệ, rồi cướp mất lời giới thiệu sắp nói ra của Chân Hy nói: “Tôi biết, vị này chính là Thân Ân Thể phải không? Lúc trước khi ba của Chân Hy sắp xếp cho các cậu gặp mặt, tôi từng xem qua tấm hình của cô.” Có lẽ sự giả vờ điềm đạm này sẽ khiến tôi trông đáng thương hơn chăng, tôi thật sự không thể chấp nhận được khi phải nghe Chân Hy giới thiệu các câu đại loại như, “Đây là Thân Ân Thể, cô ấy chính là bạn gái của tôi.” Không biết có phải trời sinh con gái đều rất mẫn cảm hay không, hoặc chỉ là cảm giác nhợt nhạt giữa tình địch với nhau, tôi cứ cảm thấy ánh mắt của cái cô Thân Ân Thể kia… có chút kì lạ. Thậm chí hơi dữ dằn?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.