Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao?

Chương 8: Ta muốn cùng vương gia phu quân chịu khổ


Bạn đang đọc Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? – Chương 8: Ta muốn cùng vương gia phu quân chịu khổ

Vừa vào bên trong lều nghị sự, một bàn thức ăn phong phú đang chào đón Vân Du. Cứ nghĩ Lãnh Thiên Hạo đánh nàng cơ đấy. Hóa ra hắn tốt bụng như vậy, nàng đã nghĩ xấu hắn rồi, thật có lỗi a!

Lãnh Thiên Hạo, Phó Đức Chính, Vương Doãn, Tiêu Tử, Ngô Trọng Kỳ lần lượt an vị trên những chiếc ghế gỗ bên bàn tròn.

Mắt Vân Du sang lấp lánh chạy đến đặt mông xuống chỗ trống bên cạnh Lãnh Thiên Hạo. Nàng nhanh chóng cầm đũa ăn liền tục. Sáng giờ kể chuyện dùng sức quá nhiên nên nàng đói rồi. Nàng không khách sáo nữa.

Đám Ngô Trọng Kỳ nhìn nàng ăn như tù binh bị bỏ đói nhiều năm. Lãnh Thiên Hạo còn chưa cầm đũa nàng cư nhiên bẻ hết một bên đùi gà ăn ngon lành. Là do nàng còn nhỏ chưa được dạy lễ nghi hay do lễ nghi của Vân phủ không tốt?

Vân Du ăn một hồi liền cảm thấy những ánh mắt kỳ lạ nhìn mình. Ngẩng đầu lên nàng hướng Lãnh Thiên Hạo nói: “Không ăn sao? Ngon lắm đó”

Một tay nàng cầm bánh bao, một tay cầm đùi gà, miệng bóng dầu, nói chuyện lâu lâu còn phun vụ bánh bao lên người hắn nữa.

Lãnh Thiên Hạo không còn biết dùng từ nào để hình dung tiểu Vương phi nhà mình nữa. Hắn mím chặt môi, hít một hơi thật sâu cầm đũa dùng cơm.

Ngô Trọng Kỳ, Phó Đức Chính, Vương Doãn, Tiêu Tử cũng cầm đũa dùng bữa. Trong lòng mỗi người một suy nghĩ khác nhau.

Dùng bữa xong, Phó Đức Chính vội hướng Lãnh Thiên Hạo nói: “Vương gia, hôn sự của Vương gia đã xong, thần cũng nên hồi kinh bẩm báo với thái hậu và hoàng thượng.”

Lãnh Thiên Hạo nghe được trong lòng liền cao hứng. Hắn đợi câu này lâu lắm rồi nhưng vẫn cố gắng làm mặt lạnh khách sáo nói: “Phó giám quân đi đường xa mệt nhọc vừa mới đến không lâu liền hồi kinh. Chi bằng ở lại ít hôm để bổn vương làm tốt trách nhiệm chủ nhà.”

Phó Đức Chính cung kính nói: “Chính sự không nên trễ nãi tránh thái hậu lo lắng. Thần ở lại chỉ làm hao tốn quân lương chi bằng sớm ngày hồi kinh thông báo hỉ sự đến thái hậu.”


“Chẳng hay Phó giám quân dự định khi nào khởi hành?” Hắn điềm đạm hỏi. Lòng hắn chỉ mong Phó Đức Chính bảo là đi ngay.

Phó Đức Chính lại nói: “Sáng sớm ngày mai thần sẽ khởi hành” Hắn thật sự muốn đi ngay. Nhưng nhiệm vụ vẫn chưa xong. Đêm nay hắn nhất định thâu đêm làm cho hết nhiệm vụ để mai mau chóng rời khỏi đây.

Thuận nước đẩy thuyền Lãnh Thiên Hạo tiễn luôn tiểu Vương phi hồi kinh: “Phó giám quân đã nói như vậy bổn vương liền không giữ người nữa. Chỉ là phiền Phó giám quân đưa cả Vương phi cùng hồi kinh. Quân doanh loạn lạc nếu nàng xảy ra chuyện gì bổn vương sẽ hối hận chết mất.”

Phó Dức Chính thụ sủng nhược kinh cả người đông cứng lại. Vương gia không phải đùa chứ? Lý do quan trọng nhất khiến hắn muốn rời khỏi đây đó là tiểu Vương phi. Hiện Lãnh Thiên Hạo một lần nữa đem sứ mệnh cao cả cột lên người hắn. Hắn thề sống thề chết với lương tâm sẽ không nhận trách nhiệm này.

Hắn còn muốn hảo hảo cùng con cháu hưởng phúc nên không muốn chết oan trong tay tiểu Vương phi. Còn đang lung túng chưa biết từ chối thế nào để Lãnh Thiên Hạo không sinh khí thì nghe Vân Du lên tiếng.

Bên này Vân Du đang ăn ngon miệng đột nhiên bị điểm tên. Nàng vứt luôn hai cái cánh gà trong tay chạy sang ôm lấy Lãnh Thiên Hạo: “Ta không hồi kinh. Ta muốn ở lại đây cùng Vương gia phu quân” Đồng thời nàng còn bôi hết dầu mỡ trên tay và miệng lên y phục của hắn.

Năm tên nam nhân nhìn nàng như thế sinh vật lạ xuất hiện. Lúc nãy chẳng phải chỉnh Lãnh Thiên Hạo sao? Bây giờ lại không muốn rời xa. Đến cùng chuyện này là thế nào?

Lãnh Thiên Hạo là người kinh hỉ nhất. Nàng vừa gọi hắn là Vương gia phu quân. Lúc tối đã tuyên bố gọi hắn là phu quân ca ca cơ mà. Nàng muốn làm muội muội của hắn cơ mà.

Lãnh Thiên Hạo đưa tay kéo Vân Du ra khỏi người mình: “Ở đây nguy hiểm. Nàng vẫn là theo Phó giám quân hồi kinh.”

Ngô Trọng kỳ bên cạnh cũng hạ giọng khuyên nhủ nàng: “Vương phi, ngoan ngoãn nghe lời mới là hảo hài tử” Hắn nhất thời hồ đồ xem tiểu Vương phi là hài tử nhà mình.

Vân Du ấm ức nhìn Ngô Trọng Kỳ. Dù gì thì gần hai tháng nàng cũng mang cho hắn bao nhiêu tiếng cười. Thế mà giờ đây hắn cư nhiên theo phe Lãnh Thiên Hạo bức nàng rời đi.


Ngô Trọng Kỳ đâu biết giờ phút này đây nàng đã đem hắn gắn cho cái mác “phản quốc” để tên hắn vào đầu danh sách đen.

Tiêu Tử trong quân doanh mang tiếng ngay thẳng nên đem quân quy ra nói với nàng: “Vương phi là nữ nhân, ở lại đây rất không hợp quân quy.”

Vân Du trừng to mắt ra nhìn hắn như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống vào bụng.

Vương Doãn là quân sư nên nói chuyện dễ nghe nhất: “Vương gia sợ Vương phi ở quân doanh không quen chịu khổ nên mới đưa ra quyết định khó khăn này” Miệng thì nói tốt cho nàng nhưng thật chất tâm lại nghiên về bên Lãnh Thiên Hạo.

Vân Du lại ghi thêm hai tên vào sổ đen. Có cơ hội nào sẽ hảo hảo cùng bọn họ tính toán.

Chỉ có mỗi mình Phó Đức Chính là vì nàng nói chuyện: “Vương gia cùng Vương phi vừa đại hôn liền tách ra. Liệu như vậy có phải hay không là…” Hắn cố ý lấp lửng. Hắn không muốn mích lòng Lãnh Thiên Hạo cũng không muốn cùng tiểu Vương phi gây thù chuốc oán.

Vân Du nhìn hắn với đôi mắt thành kính cảm tạ. Nếu nàng biết lý do thật sự hắn muốn giúp đỡ nàng thì e là nàng sẽ đem hắn ra đánh cho vài trận.

Nàng nức nở nói với Lãnh Thiên Hạo: “Thiếp muốn cùng Vương gia phu quân chịu khổ” Nàng vất vả lắm mới đến được đây. Chưa kịp tham quan đã bị đuổi về thật không cam lòng.

Nhìn bộ dáng ủy khuất của nàng hắn cũng mềm lòng. Bất quá đêm qua nàng bảo hắn một mình chịu khổ cơ mà. Nghĩ đến đây càng cảm thấy không ổn chút nào.

“Ý ta đã quyết. Nàng nên theo Phó giám quân hồi kinh.”


Vân Du ngồi bệt xuống đất, hai chân co duỗi, tay véo thịt đùi non tạo nước mắt rồi dụi mắt như bản thân thật sự đang khóc: “Thiếp biết rồi. Vương gia phu quân là chê thiếp còn nhỏ không thể hầu hạ chàng nên đêm qua chàng mới chạy đến nơi khác ngủ. Chàng chê thiếp phiền phức nên muốn đem thiếp mau chóng hồi kinh.”

Bộ dáng của nàng lúc này y hệt tiểu hài tử đòi thứ gì đó mà không được nên làm nũng.

Vương Doãn, Tiêu Tử cùng Lãnh Thiên Hạo nhíu mày. Không phải lúc nãy nàng chính hắn tỏ ra rất hùng hổ, rất trưởng thành sao? Sao bây giờ lại như vậy?

Ngô Trọng Kỳ cực kỳ bình tĩnh. Hắn cũng nàng gần hai tháng đương nhiên hiểu rõ tính cách của nàng.

Phó Đức Chính sửng sốt. Hóa ra đêm qua Vương gia là đi nơi khác ngủ, sáng này cố tình về lều sớm để che mắt hắn. Hắn phải hảo hảo ghi nhận hồi kinh bẩm báo với hoàng thượng và thái hậu.

Nàng không biết rằng kể từ lúc này Vân Du mười tám tuổi ở hiện đại đã thay đổi. Tình tình tiểu oa nhi của nàng được đám nam nhân này dưỡng thành bất trị.

Do ở hiện đại nàng sống một mình, lúc nào cũng tự lập không hề dựa giẫm vào ai. Xuyên về đây nàng nhận được sự yêu thương, nuông chiều, quan tâm của mọi người nên tật xấu hình thành.

Còn nỗi oan nào hơn nỗi oan này nữa. Nàng giữa thanh thiên bạch nhật vu oan hắn. Từ nhỏ đến giờ nàng là người đầu tiên dám làm như vậy với hắn.

Đêm qua rõ ràng là nàng bảo hắn đồng luyến. Còn bảo muốn cùng nha hoàn thiếp thân hưởng phúc cơ mà. Hắn nhường nàng liền đến lều tướng quân ngủ. Giờ nàng lại nói muốn hầu hạ hắn cơ đấy. Thử hỏi thiên lý ở đâu.

Lãnh Thiên Hạo nhìn bốn nam nhân còn lại tìm sự đồng tình. Nhưng tiếc thay đám nam nhân đó nhìn hắn như tội phạm nguy hiểm đang bị truy nã. Hắn còn biết kêu oan vào đâu nữa.

Bọn họ cùng có suy nghĩ. Có phải hay không Vương gia ở biên cương nhiều năm liền đã sớm đoạn tụ? Bọn họ tối còn phải ngủ hắn một lều nữa đấy. Phải hảo hảo đề phòng mới được.

Cũng may Lãnh Thiên Hạo không biết bọn họ có suy nghĩ này nếu không đem bọn hắn ra bào cắt cũng không làm hắn nguôi giận đâu.

Phó Đức Chính đang nghĩ phải hảo hảo ghi nhớ để bẩm báo lại tránh sai sót.


Lãnh Thiên Hạo nhìn tiểu oa nhi đưới đất đang khóc như hoa lê đái vũ kia bất lực. Hắn ngồi xổm bên nàng nhỏ giọng nói: “Quân doanh nguy hiểm, nếu nàng bị địch bắt thì phải làm sao? Nàng ngoan ngoãn hồi kinh được không?”

Tự dưng nàng lại sụt sịt nói nói: “Hôm qua không biết vì lý do gì nến long lại đột nhiên tắt làm thiếp không yên tâm rời đi” Nến long phượng là tượng trưng cho tân lang tân nương. Nàng dùng điểm này để uy hiếp Lãnh Thiên Hạo.

Lãnh Thiên Hạo đen mặt lại. Tối qua rõ ràng là nàng chu môi thổi tắt giờ lại còn bảo “không biết lý do”. Nàng đây là muốn tức chết hắn mới hả dạ phải không? Đây khác nào là bảo vận mệnh của hắn là do nàng nắm giữ đâu.

Không để hắn nói gì nàng chạy như bay ra ngoài miệng còn hét to: “Vương gia phu quân không cần thiếp nữa. Thiếp chết cho chàng vừa lòng” Nàng cong chân chạy nhanh ra ngoài.

Lệ Chi đứng bên ngoài đã lâu. Nàng vừa chạy ra đã bắt lấy tay nàng ta rồi làm hành động như muốn tự sát mà bị ngăn cản: “Lệ Chi mau buông ra. Vương gia phu quân không cần ta nữa. Để chết đi” Tay nàng nắm chặt tay của Lệ Chi đánh chết cũng không buông.

Lệ Chi hoảng hốt khuyên ngăn đủ điều. Vân Du tất nhiên là không muốn chết rồi. Chỉ giả bộ đóng tuồng cho bọn họ xem thôi.

Đám binh sĩ muốn nhìn lại chẳng dám nhìn. Có phải hay không tiểu Vương phi lúc sáng chỉnh Vương gia liền bị đuổi hồi kinh? Tiểu Vương phi kể chuyện hay như vậy bọn hắn còn muốn nghe nàng kể thêm nhiều chuyện nữa cơ.

Năm nam nhân bên trong lo lắng liền đuổi theo sau. Đương nhiên không cần đuổi xa xôi. Vân Du chỉ đứng ngay trước lều nghị sự.

Lãnh Thiên Hạo bất lực nói: “Nàng không muốn hồi kinh liền lưu lại đi.” Hắn chưa từng chăm sóc tiểu oa nhi nên đối với loại phiền phức này không kinh nghiệm.

Van Du vui vẻ dùng tay lau nước mắt, chạy đến ôm lấy thắt lưng hắn cười tươi tắn. Một khóc hai la ba treo cổ, chiêu này dù ở thời đại nào cũng hữu dụng cả.

Đám nam nhân đồng loạt choáng váng. Lúc nãy vừa không phải nàng đang khóc sao. Bây giờ lại cười rồi. Bọn họ có chút không hiểu nỗi. Những lời lúc nãy của tiểu Vương phi liệu có nên tin hay không?

om/”,u��-�t�


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.