Bạn đang đọc Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? – Chương 9: Kế hoạch thất bại
Lãnh Thiên Hạo dặn dò đám Vương Doãn rồi kéo Vân Du vào lều nghị sự. Hắn thật sự muốn biết đến cùng nàng vì sao lại muốn ở đây?
Ngồi uy nghiêm trên ghế thái sư, hắn dùng thái độ nghiêm túc hỏi nàng: “Nàng thật sự muốn lưu lại?”
Vân Du liên tục gật đầu.
“Nàng thật sự muốn cùng ta chịu khổ?” Hắn nghi hoặc hỏi.
Nàng nghệt mặt ra nhìn hắn. Không phải chứ, hắn đã lớn tuổi như vậy lại còn sinh ra trong hoàng tộc nữa lý nào là ngây thơ đến độ tin lời một tiểu oa nhi mười tuổi. À không, cộng hết hai kiếp nàng đã hai mươi tám rồi.
Nàng lắc đầu.
Giờ phút này đây Lãnh Thiên Hạo thật sự cảm thấy hô hấp không thông. Nàng cư nhiên lắc đầu phủ nhận lời nói trước đó. Hắn thề lần sau tuyệt đối không tin nàng nữa.
“Nàng vì sao mà lưu lại không chịu hồi kinh?” Sắc mặt hắn hiện tại giống như nuốt phải một đống kiến hôi vậy, cực kỳ không tốt.
Vân Du cười giả lả với hắn: “Ta muốn cùng phu quân ca ca ở đây hưởng tuần trăng mật” Thật ra là nàng muốn tham quan quân doanh. Nàng không ngại lừa hắn lần nữa đâu.
Tuy không hiểu “tuần trăng mật” trong miệng nàng là gì, nhưng hắn vẫn muốn tin nàng lần nữa. Có lẽ hắn bị trúng tà rồi.
Lãnh Thiên Hạo nghiêm nghị hạ giọng nói: “Nàng có thể lưu lại” nhưng ta có điều kiện.
Vế sau còn chưa thoát ra khỏi miệng nàng đã vui vẻ cảm tạ hắn rồi chạy đi mất.
Thấy nàng như tiểu bạch thố nhảy nhót chạy đi miệng hắn vô tình kéo lên một nụ cười mỏng mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Tính nàng tinh nghịch như vậy vẫn là hồi kinh an toàn.
Hắn nhắc nhở bản thân nhất định bảo Vương Doãn khuyên nhủ nàng. Bản thân hắn cũng tạo một chút áp lực để nàng tự động theo Phó Đức Chính rời đi.
———–Phân Cách Tuyến Luna Huang———–
Van Du chạy thật nhanh về lều của mình. Thật ra là của Lãnh Thiên Hạo bị nàng chiếm làm của riêng. Suy nghĩ một chút, hiện nàng đang ở quân doanh quả thật rất nguy hiểm phải có thứ gì đó phòng thân.
Các tiền bối xuyên không người thì đặc công, người thì cảnh sát. Người IQ cao ngất ngưỡng, không thì cũng tin thông vài môn võ thuật, y thuật, độc dược.
Còn nàng, nàng có gì? Nàng không có gì cả. IQ không cao, học hành bình thường phải dùng cần cù để bủ thông minh. Tuy nàng có học Judo nhưng ở cổ đại không tên nào không đeo trường kiếm, mang chủy thủy bên mình. Nàng lại sở hữu thân hình nhỏ bé, gió thổi cũng bay thế này. Nếu cận chiến nàng nắm chắt phần bại.
Liệt kê hết ưu điểm, khuyết điểm của bản thân rồi mới nhớ ra bản thân là thành viên của câu lạc bộ boomerang. Thế là nàng quyết định dùng nó làm vũ khí hộ thân cho mình ở thời đại này.
Vân Du bảo Lệ Chi mài mực bản thân cầm giấy viết vẽ vẽ. Miệng nàng còn huyên thuyên giải thích với nàng ta công dụng của nó nữa. Nàng còn hứa hẹn sau khi lấy được nhất định biểu diễn cho nàng ta xem. Đáng tiếc cũng chỉ là hứa hẹn, Lệ Cho không bao giờ thấy được.
Vẽ xong nàng định chạy đi tìm Lãnh Thiên Hạo thì thấy hắn thong thả đi vào ngồi trên ghế thái sư cầm sách đọc.
Nàng chạy đến sau lưng khiễng chân giúp hắn bóp vai, nũng nịu gọi: “Phu quân ca ca.”
Lãnh Thiên Hạo chẳng buồn rời mắt khỏi cuốn sách nhàm chán kia, cũng chẳng mở miệng đáp trả. Tuy biểu hiện thì là như vậy nhưng hắn cũng tò mò muốn biết nàng lấy lòng hắn vì chuyện gì. Lúc này tâm hắn không tập trung vào sách mà tập trung thính lực nghe nàng nói.
Vân Du đưa tờ giấy Tuyên Thành ra trước mặt hắn, miệng không quên giải thích: “Ta muốn phu quân ca ca làm cho ta.”
Hắn liếc mắt ghé vào tờ giấy có vẽ hình thù quái lạ kia, mắt không khỏi khép lại hỏi nàng: “Đây là gì?”
“Đây là Nguyệt Nha, là đồ chơi mới của ta” Nàng chỉ vào bản vẽ trên bàn rồi cầm tay hắn lên minh họa: “Phu quân ca ca phải làm bằng gỗ thơm thơm nha. Chiều dài của nó bằng từ khuỷu tay đến cổ, chiều rộng bằng hai đốt tay, chiều dày bằng một đốt tay, tất cả các góc cạnh đều phải bo tròn khi chơi tránh làm sước tay. Bên mặt này khắc chữ Vân Du, bên kia phải khắc chữ Nguyệt Nha nho nhỏ ở góc này.”
Nhân cơ hội tốt hắn khuyên nàng hồi kinh: “Ở kinh thành mới có người làm cho nàng.”
Vân Du bĩu môi cúi đầu làm nũng với hắn: “Người ta là bảo phu quân ca ca làm cho người ta.”
Lãnh Thiên Hạo nhìn thái độ của nàng, hắn lại ngạc nhiên. Sao tính cách của nàng có thể thay đổi nhanh như vậy? Không lẽ tiểu hài tử nào cũng như thế này sao? Hắn nhất định đi thỉnh giáo Ngô Trọng Kỳ mới được.
Thấy hắn không phản ứng nàng liền hướng hắn cười: “Ta cũng không cần gấp. Ngày mai hoặc mốt đưa cho ta liền được” Nàng vỗ vai hắn: “Mọi sự trông cậy vào phu quân ca ca đấy.”
Dứt lời nàng chạy ra ngoài chơi. Hôm nay nhất định phải đi tham quan quân doanh.
Lãnh Thiên Hạo ôm trán cười khổ. Thế mà nàng dám bảo là không cần gấp cơ đấy. Nàng đem lời nói của hắn để ngoài tai.
————Phân Cách Tuyến Luna Huang————
Vân Du chạy ra ngoài tìm đám Tiêu Tử tính sổ. Đứng đầu danh sách là tên phản quốc Ngô Trọng Kỳ. Bất quá đi lòng vòng cũng chẳng thấy ai làm nàng bực bội không nguôi.
Lát sau nàng thấy Phó Đức Chính từ xa liền khiễng chân, giơ cao hai tay vẫy vẫy, miệng hô to: “Phó giám quân.”
Nâng cao gấu váy nàng cùng Lệ Chi chạy đến đó. Ai ngờ chạy đến chẳng thấy người đâu. Sinh khí nàng đá đá đám cỏ dưới chân trút giận.
Vân Du nhăn mặt khẽ cau gắt: “Rõ ràng ta thấy Phó giám quân ở đây cơ mà” Không lẽ cổ thân thể này cũng bị cận thị sao?
Lệ Chi thấy trong bụi cây có vướn một góc vải liền nhìn vào thì thấy Phó Đức Chính đang nhăn mặt khổ sở. Hắn thấy Lệ Chi liền để tay lên môi ra hiệu không được lên tiếng.
Lệ Chi thấy hắn khổ sở liền bấm bụng phản bội tiểu thư nhà mình. Xem như nàng ta giúp hắn một mạng vậy.
Vân Du tức tối bỏ đi miệng không ngừng mắng chửi mấy tên vô lương tâm kia đi chơi không rủ nàng. Bất đắc dĩ Lệ Chi nghe nàng tra tấn.
Hai bóng nữ nhi đi khuất Phó Đức Chính mới chậm rãi bò ra khỏi bụi cây. Tóc tai rũ rượi, y phục tả tơi, có vài chỗ bị rách da vì bị gai quấn khiến hắn khổ sở như dân tị nạn. Rất mất hình tượng. Hắn thà bị gai đâm cũng không thèm chơi cùng tiểu Vương phi. Hắn nhìn trước ngó sau rồi ôm mặt chạy về lều của mình. Nếu để binh sĩ bắt gặp thì rất xấu hổ a.
————Phân Cách Tuyến Luna Huang————
Vân Du về đến lều thì đã không thấy bóng dáng Lãnh Thiên Hạo đâu. Nàng ngồi lên ghế hai chân dang rộng nằm dài bàn gối đầu lên đôi tay xếp bằng, than thở: “Ngươi nói xem, quân doanh mà không có đến một bóng người. Nếu địch tấn công chẳng phải chúng ta chết chắc sao?”
Lệ Chi chưa kịp trả lời thì Vương Doãn bước vào: “Thần Vương Doãn gặp qua Vương phi.”
Vân Du khép hờ đôi mắt nhìn Vương Doãn đang ôm quyền cúi người hành lễ, nàng nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi, sau này không cần hướng bổn phi hành lễ. Đến đây ngồi đi.”
Vương Doãn đứng thẳng người nhìn nàng. Nếu nàng đã mời hắn cũng không khách sáo nữa. Quan sát thái độ của nàng hắn cũng đoán ra được nàng không thích quy tắt rồi.
Hắn ngồi đối diện nàng nói: “Vương phi hẳn là đang buồn chán đi.”
Vân Du nhìn hắn bằng đôi mắt vô hồn. Không trả lời hắn chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn của mình.
Vương Doãn lại mỉm cười nói: “Ở quân doanh mọi người bận rộn không có thời gian chơi cùng Vương phi.”
Biết ngay hắn là thuyết khách do Lãnh Thiên Hạo cử đến mà. Bất quá không ai có thể lay được ý định của nàng. Nàng là muốn tham quan cổ đại.
Thấy nàng không để ý mình Vương Doãn liền dùng chiêu khác. Cách này Ngô Trọng Kỳ đảm bảo với hắn chắc chắn thành công. Không biết ở đâu hắn biến ra con búp bê nhỏ bằng vải: “Vương phi thích không?”
Hắn thật sự xem nàng là tiểu hài tử sao? Hắn đã như vậy nàng cùng hắn diễn vậy. Vân Du ngồi thẳng người bĩu môi nói: “Nếu là bằng vàng bổn phi mới thích.”
Trán Vương Doãn chảy xuống vô số vạch đen. Ngô Trọng Kỳ nói rất đúng, tiểu Vương phi thật sự rất yêu bạc. Hắn rất nhanh phục hồi thần sắc tà mị vốn có của mình. Hai tay hắn vỗ vào nhau ba cái tạo thành âm thanh rất to.
Bên ngoài binh sĩ đem thức ăn đầy bàn. Vân Du nhìn vào toàn rau và cải thôi. Nhìn sắc mặt của nàng khóe miệng của Vương Doãn cong lên. Đại công sắp cáo thành rồi.
Vừa định mở miệng hỏi thì Tiêu Tử và Ngô Trọng Kỳ đi vào. Hai người cùng đồng thanh hướng nàng hành lễ.
“Mạt tướng Ngô Trọng Kỳ gặp qua Vương phi.”
“Mạt tướng Tiêu Tử gặp qua Vương phi.”
Nàng tìm cả buổi trời chẳng thấy bóng dáng tên nào bây giờ thì đồng loạt xuất hiện. Đây là có ý gì? Nàng chẳng buồn mở miệng chỉ nhìn chằm chằm vào hai tên đang hành lễ kia.
Tiêu Tử không biết thì không nói, Ngô Trọng Kỳ lý nào không biết. Hắn cùng nàng gần hai tháng qua chẳng lẽ trôi song đổ biển cả sao? Hay là mấy quy củ này đã sớm thấm vào máu của bọn họ rồi nên không bỏ được?
Thật lâu không thấy tiểu Vương phi phản ứng Ngô Trọng Kỳ liền hiểu chuyện vội thúc khuỷu tay sang Tiêu Tử rồi cùng hắn đứng thẳng người.
“Qua đây ngồi đi.” Nàng hời hợt nói rồi dời tầm mắt sang bàn ăn.
Vương Doãn sớm ngồi tươi cười vui sướng khi người gặp họa. Bọn họ nhìn Vương Doãn nên cũng không câu nệ gì nữa liền lần lượt đặt mông ngồi xuống.
Thấy bọn họ an vị nàng liền nói: “Sau này quy tắc hành lễ với bổn phi liền miễn hết đi. Nhớ nhắc cả những người khác nữa.”
Tiêu Tử thắc mắc nói: “Như vậy rất không hợp lễ nghi.”
Vân Du lườm tên luôn miêng quy tắc, lễ nghĩa kia nói: “Các ngươi còn hướng bổn phi hành lễ lần nữa đừng trách vì sao bổn phi khiến các ngươi sống không bằng chết. Sau này gặp bổn phi chỉ cần nói “Vương phi hảo” liền được.”
Bọn hắn như nuốt phải một ngụm khí lạnh, cả người dâng lên một trận run rẩy. Bọn hắn đưa nhiên là tin rồi, mới bị dụng hình xong mà. Đau lòng nhất đó là bị đánh xong còn phải tự lếch thân đi xin dược rồi đến chỗ này nghe nàng tra tấn, đe dọa nữa.
Không hẹn ba người cùng đồng thành đáp: “Vâng.”
Bốn người ngồi trên bàn nhìn nhau. Tiêu Tử nhịn không được liền hỏi: “Vương phi vì sao không ăn?”
“Lúc sáng rõ ràng rất phong phú vì sao giờ lại thế này?” Nàng giận dỗi nhìn đồ ăn đạm bạc trên bàn.
Ngô Trọng Kỳ khẽ mỉm cười giải thích: “Chúng ta mỗi ngày đều ăn như vậy.”
Vương Doãn gấp chiết phiến lại nói: “Vương phi hẳn là không quen đi? Ở kinh thành có sơn hào hải vị. Quân doanh chỉ có mấy món đạm bạc này thôi. Lúc sáng thức ăn phong phú như vậy là do dùng bữa cùng Phó giám quân.” Hắn nói một hơi dài, mắt cũng không quên quan sát phản ứng của nàng.
Ngô Trọng Kỳ tiếp lời: “Vương gia đang cùng Phó giám quân dùng bữa. Ngài sợ Vương phi buồn chán nên bảo chúng ta đến bồi người.”
Tiêu Tử chung thủy không mở miệng. Hắn rất thẳng thắng nên sẽ không biết cách gạt tiểu Vương phi. Im lặng mới là sự giúp đỡ tốt nhất.
Hừ! Dám ép uổng lão nương sao? Phó Đức Chính hồi kinh thì mọi chuyện sẽ trở lại bình thường thôi mà.
Vân Du nén giận mỉm cười cầm đũa lên thoải mái dùng bữa. Tiểu Tử sửng sốt lại hỏi: “Vương phi có thể ăn sao?”
Vân Du gật đầu: “Các ngươi có thể ăn thì ta sao lại không thể?”
Nhìn phản ứng ngạc nhiên của bọn hắn trong lòng nàng không biết đã cười biết bao nhiêu trận. Nhân cơ hội này nàng mát mẻ bọn họ một lượt:
“Bổn phi ở kinh thành do ăn toàn sơn hào hải vị nên mới có cái bộ dạng này. Các ngươi chỉ ăn toàn rau củ mà lại béo tốt như thế. Bổn phi vẫn nên hướng các ngươi hảo hảo học tập.”
Bọn hắn đồng loạt không hẹn cùng nhìn bản thân xem có béo tốt như lời tiểu Vương phi nói không. Bọn hắn lại nhìn nàng. Xem nàng ở Vân phủ đã chịu đựng những thứ gì đây.
Vân Du nhếch mép lại nói: “Nhiệm vụ của các ngươi thất bại rồi. Về nói với Lãnh Thiên Hạo, bổn phi sẽ không đổi ý đâu, bảo hắn chết tâm đi.”
Ba người cúi mặt ăn lấy ăn để. Tiểu Vương phi có thật là mười tuổi không? Sao bọn hắn cảm thấy nàng còn lớn tuổi hơn cả bọn hắn nữa.
Bữa ăn kết thúc, nhiệm vụ thất bại. Bọn hắn lần lượt viện cớ rời đi. Nàng nhìn theo bóng của ba người bọn hộ rồi dụi mắt nói với Lệ Chi:
“Lệ Chi, ngươi nói xem ta có phải đã hoa mắt rồi không? Sao Lại thấy dáng đi của bọn họ trông rất lạ.”
Lệ Chi ngồi xuống kế bên nàng nói: “Lệ Chi cũng thấy như vậy a. Từ lúc đi vào đến giờ cư xử nhẹ nhàng, ngồi xuống chậm rãi. Nhất là Ngô tướng quân, hành xử cứ y như tiểu thư khuê phòng vậy.”
Không phải tự nhiên mà Lệ Chi đem Ngô Trọng Kỳ ra so sánh đâu. Do nàng ta với Ngô Trọng Kỳ cũng gọi là gặp nhau ba tháng rồi nhìn một mắt là ra ngay.
Trong đầu Vân Du đột nhiên xuất hiện hình ảnh Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ cùng Tiêu Tử váy váy áo áo dịu dàng tiếp cận nàng với thân phận là thê thiếp của Lãnh Thiên Hạo. Họ còn cùng nàng nói chuyện, làm đẹp, dạy nàng thêu hoa nữa. Người nàng rơi xuống vài lớp da gà. Thật quá đáng sợ! Ác mộng, là ác mộng a!