Bạn đang đọc Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? – Chương 7: Chỉnh vương gia
Do ở hiện đại Vân Du vừa học vừa bán hàng nên dậy rất sớm. Xuyên đến đây thói quen đó cũng không thay đổi.
Hôm nay nàng chọn cho mình y phục màu xám tro có thêu cành liễu màu xanh trên thân váy rất trang nhã. Lệ Chi lại cho rằng đại hôn phải mặc màu đỏ, hồng mời cát lành.
Đùa chắc, nàng đỏ gần hai tháng qua còn chưa đủ sao? Thôi miễn đi. Nàng thích sự thanh lịch, nhẹ nhàng hơn.
Cự qua cãi lại nàng quyết tâm mở gương đồ ra xem xem còn bộ nào vừa mắt không. Trong gương y phục chất liệu không tốt nhưng màu sắc cũng không đến nỗi nào. Ở hiện đại màu tối là thanh lịch nên nàng cũng không sinh chán ghét với đống y phục này.
Vân Du đem bộ lục y lên thuyết phục Lệ Chi bằng lý do hết sức chính đáng: “Chúng ta đang ở quân doanh, mặc lục sắc ngụy trang để địch không phát hiện” Lệ Chi không thể nào phủ nhận được liền mặc nàng tùy hứng.
Vân Du búi củ tỏi cao trên đỉnh đầu dung một dải băng màu lục cố định lại. Lệ Chi lại bảo nàng không nên để tóc kiểu quái dị khác người như vậy.
Vân Du lườm nàng ta rồi bảo: “Chúng ta đang ở quân doanh. Phàm là nữ nhân xuất hiện trong quân doanh đều là quái dị khác người.”
Nàng ta á khẩu không trong lời được.
Bước ra khỏi bình phòng đã thấy Lãnh Thiên Hạo bước vào. Hai người khách sáo với nhau bằng vài câu nhàm chán “Sớm”, “Ngủ ngon không?”, “Dậy sớm vậy?” rồi hắn bước đến bàn đọc sách.
Hôm qua hắn nghe lời nàng cạo râu xong đến lều tướng quân ngủ tạm liền bị bọn Ngô Trọng Kỳ trêu một phen. Tỉ như vì lý do gì Vương gia lại quyết định cạo râu? Có phải hay không do mặc cảm tuổi tác? Vì sao đêm tân hơn Vương gia lại một mình đến đây xin ngủ nhờ? Có phải hay không Vương phi không cho ngủ cùng? Tỉ như,…….
Cả người hắn tỏ ra một cổ sát khí thế mà đám tướng quân kia cũng chẳng biết sợ cứ lải nhải bên tai hắn suốt. Bất đắc dĩ hắn đem uy quyền ra đe dọa bọn họ mới chịu tha cho hắn.
Lãnh Thiên Hạo cùng bọn Ngô Trọng Kỳ ở phương diện tôn ti thì vẫn xưng hô theo quy củ. Nhưng bọn họ là chiến hữu, là bằng hữu nên cũng chẳng câu nệ tiểu tiết.
Vân Du oán hận lườm Lệ Chi ngụ ý: Đại hôn thì sao? Tân hôn thì thế nào? Người ta vẫn một thân đen thui kìa.
Lệ Chi nuốt nước bọt rồi nhìn Lãnh Thiên Hạo bằng ánh mắt si mê. Thì ra Vương gia chính là soái như vậy. Tuy đứng bên Vân Du nhưng tâm nàng ta đã sớm hướng về Lãnh Thiên Hạo. Nàng ta quyết tâm không để tiểu thư nhà mình nói xấu Vương gia dù chỉ nửa lời.
Thấy gương mặt không có tiền đồ của Lệ Chi, Vân Du không biết nên làm sao cho phải đây. Nàng đến từ hiện đại nên chuyện này rất dân chủ. Cho dù là chủ tớ cũng không có quyền sắp đặt người khác như vậy.
Tài tẩy não của hai tên kia quả là xuất chúng. Nếu ở hiện đại nhất định không trở thành MC nổi tiếng hay diễn thuyết gia thì cũng là một nhà báo nổi tiếng. Không lo thất nghiệp đâu.
Lãnh Thiên Hạo nhận được ánh mắt của Lệ Chi lại khó chịu. Hắn nhíu mày nhìn lại thì Lệ Chi lại cúi đầu xuống. Hôm qua hỉ nương cũng nhìn hắn như vậy. Cho tiền hắn cũng không biết được hai ngươi bọn họ đã sớm bị Phó Đức Chính cùng Ngô Trọng Kỳ tẩy não.
Hắn thấy nàng nhìn cái bàn trước mặt thở dài liền nói: “Nàng dậy sớm nên trù sư chưa kịp chuẩn bị.”
“Ân” Nàng gật đầu xong trong đầu lại có ý định chỉnh hắn: “Hôm qua ta phát hiện người mắc phải một sai lầm rất nghiêm trọng.”
Ai bảo hôm qua hắn đánh nàng đau như vậy. Nghĩ lại mông nàng vẫn còn đau đây này. Mông đau do bị đánh, lòng đau do bị chiếm tiện nghi.
Mắt hắn liền rời khỏi sách nhìn tiểu oa nhi đang thổi ly trà nóng gần đó thắc mắc: “Sai lầm nghiêm trọng?”
“Ân” Nàng tiếp tục gật đầu: “Ngươi muốn biết liền tập trung binh sĩ lại ta sẽ nói cho người biết.”
Lão nương mà không chỉnh được ngươi ta liền theo họ của ngươi. Nàng quên mất bản thân gả cho hắn đã sớm mang họ Lãnh rồi.
“Nàng hiện không thể nói cùng ta?” Hắn không tin mình mắc phải sai lầm. Càng không tin một tiểu oa nhi mười tuổi có thể thấy được sai lầm của hắn.
Vân Du giơ ngón trỏ lên lắc lắc, chu mỏ nói: “Ngươi tập trung ba quân lại ta mới nói.”
Lãnh Thiên Hạo chỉ nhìn nàng không hề đồng ý cũng chẳng hề từ chối. Nàng liền đứng dậy nhấc chân ra khỏi lều. Động tác của nàng chậm rãi, mặt hướng về phía hắn khiêu khích sự tò mò của hắn.
Khi chân Vân Du sắp chạm đến cửa hắn liền nói: “Nàng ở yên đó chờ ta” Được rồi, hắn thừa nhận nàng thành không gợi được ý tò mò của hắn. Hắn cũng muốn biết đến cùng nàng muốn gì. Trong quân doanh không đánh giặt lại nghiên cứu binh thư giờ cũng nên thay đổi một chút.
Vân Du đạt thành mưu kế liền cao hứng hướng hắn nở ra một nụ cười rạng rỡ như nắng sớm.
Lãnh Thiên Hạo kinh ngạc nhìn nàng. Trong quân doanh có ai cười được như vậy. Cho dù là thắng trận cũng thương tiếc cho binh sĩ phơi thây ngoài chiến trường kia. Rất nhanh hắn phục hồi vẻ mặt rồi bước ngoài.
————Phân Cách Tuyến Luna Huang————-
Binh sĩ không biết chuyện gì đã bị gọi tập hợp. Mọi người nhìn Lãnh Thiên Hạo như thể hắn là một sinh vật huyền bí mị người nào đó vô tình lọt vào quân doanh.
Mọi người nhìn thành quả cũng đoán được có sự nhúng tay của tiểu Vương phi. Bọn họ thầm cám ơn tiểu Vương phi đã mang Vương gia oai phong, uy vũ của bọn họ trở về.
Vân Du tiêu sái chấp tay sau lưng hiên ngang bước ra. Kế bên Lãnh Thiên Hạo ngoài Phó Đức Chính và Ngô Trọng Kỳ ra thì có thêm hai người nữa nàng không biết đều hướng nàng cung kính hành lễ.
Đám binh sĩ bên dưới cũng đồng loạt cúi người ôm quyền hô to: “Tham kiến Vương phi.”
Lãnh Thiên Hạo như có như không nhìn nàng như thể nói: Nàng muốn làm gì thì nhanh lên.
Vân Du tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn rồi hô to: “Miễn lễ”
Sau tiếng hô của nàng bọn họ đồng loạt ngẩng đầu. Trong lòng bọn họ thật sự không hiểu nỗi Vương gia đang làm gì? Sao lại để tiểu Vương phi ra oai thế kia. Bất quá bọn họ binh tôm tướng tép cũng chẳng dám hỏi. Chỉ dám bấm bụng mà nuốt xuống.
Phó Đức Chính, Ngô Trọng Kỳ và hai tên nàng không biết mặt đó là Vương Doãn cùng Tiêu Tử đồng loạt hết nhìn Lãnh Thiên Hạo lại nhìn nàng. Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vân Du hắng giọng, ngẩng cao đầu, ưỡn bộ ngực phẳng do chưa phát triển lên, mông nâng cao, bụng hóp vào lấy sức hướng binh sĩ hô to: “Tướng sĩ thân mến, như mọi người biết hôm qua là ngày đại hôn của Vương gia và bổn phi. Điều này lại khiến bổn phi nhớ đến một câu chuyện nên quyết định hôm nay mang ra kể với mọi người. Hy vọng mọi người cùng bổn phi thảo luận”
Lãnh Thiên Hạo đen mặt lại: Nàng bảo hắn gọi ba quân đến chỉ để nghe nàng kể chuyện thôi sao? Hắn nắm chặt tay lại kiềm chế bản thân không được xắn tay áo đánh người.
Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ, Tiêu Tử háo hức muốn nghe chuyện của nàng kể. Bọn họ cũng muốn biết đến cùng tiểu Vương phi muốn làm gì.
Phó Đức Chính vui vẻ ép bản thân phải nhớ hết để về bẩm báo với hoàng thượng và thái hậu.
Miệng nàng liên tục đóng mở kể cho bọn họ nghe chuyện nàng đọc được ở hiện đại
*********Tác giả mượn một chút từ truyện “Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên” của tác giả Cố Mạn*********
“Ngày xưa, có một ngọn núi nọ. Trên núi có một đám sơn tặc, mà người đứng đầu đám sơn tặc đó lại là nữ nhân” Nàng cố gắng dùng sức hô to cho mọi người cùng nghe.
Nghe đến đây mọi người đều kinh hỉ. Không phải tiểu Vương phi muốn bá vương ngạnh thượng cung chứ. Trong lòng ai cũng hi vọng Vương gia của bọn họ có thể giữ vững phu cương.
Vân Du không biết đám người đó nghĩ gì nên vẫn cố sức gào thét như mình đang thi diễn thuyết vậy: “Một hôm nữ tặc đó đang tuần núi thì gặp một đám nam nhân đi qua. Trong đám nam nhân có một vị cầm sư một thân bạch y nho nhã, tuấn tú liền sinh ý cướp về. Thế là nữ tặc đứng trước mặt đám nam nhân đó hô to: Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn mượn đường qua, lưu nam nhân ở lại. Đám nam nhân kia không phải đối thủ của nàng thế là rất nhanh nàng cướp được cầm sư về trại. Nữ tặc tận dụng mọi biện pháp khiến chàng vui lòng nhưng vị cầm sư đó chỉ buồn bã ngày ngày ngồi bên liên trì gảy đàn. Cuối cùng nàng quyết định thả vị cầm sư đó đi nhưng quyến luyến không nỡ liền lặng lẽ đi theo sau. Vừa lúc đó vị cầm sư gặp phải quái thú suýt mất mạng, nữ tặc liền ra tay cứu giúp. Cầm sư cảm động liền cùng nàng tổ chức hôn lễ. Ngày đại hôn diễn ra thì bị quan binh ập đến tấn công. Sơn tặc do uống quá nhiều nên chóng cự không được liền lần lượt bỏ mạng. Nữ tặc bản lĩnh cao cường, quan binh không bắt được liền quay sang tấn công vị cầm sư. Nàng vì che chắn cho vi cầm sư nhưng vị cầm sự lại không hề do dự rút kiếm từ trong đàn đâm vào sau lưng nữ tặc.”
Kể một hơi dài nàng ngừng lại khẽ liếc sang bên Lãnh Thiên Hạo. Thấy sắc mặt hắn không tốt nàng liền cao hứng. Cho ngươi hôm qua đánh ta, cho người hôm qua chiếm tiện nghi của ta,cho ngươi hôm qua khi dễ ta. Trong lòng nàng thầm cười to không biết bao nhiêu trận.
Vân Du ngẩng cao đầu hướng mặt lên trời hít một hơi thật sâu. Nàng thầm cảm thấy bản thân may mắn khi đến từ hiện đại. Cảm ơn Cố Mạn, cảm ơn “Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên”, cảm ơn Lô Vĩ Vi Vi, cảm ơn Nhất Tiếu Nại Hà và những diễn viên quần chúng khác đã giúp nàng thành công chỉnh Lãnh Thiên Hạo.
Lãnh Thiên Hạo nghe đến đây liền biết nàng muốn nói gì. Mặt hắn đông lại, phượng quang tối hắn đi. Dụng binh bao nhiêu năm qua đây là lần đầu hắn mắc phải sai lầm nghiêm trọng này. Hắn không cho phép bản thân mình sai phạm.
Tiêu Tử, Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ liền nhìn Lãnh Thiên Hạo liên tục nuốt nước bọt. Đây là tiểu Vương phi thật sự chỉnh Vương gia nhà họ a. Nghe đồn hôm qua tiểu Vương phi bị dụng hình, có phải hay không hôm nay trả đũa?
Phó Đức Chính được đi từ kinh hỉ này sang kinh hỉ khác. Tiểu Vương phi không những chọc phá người khác mà ngay đến Vương gia cũng dám chỉnh.
Đám binh sĩ bên dưới nhốn nháo. Có người bạo gan mở miệng hỏi nàng:
“Vương phi, nữ tặc yêu vị cầm sư đó như vậy tại sao vị cầm sư đó lại nhẫn tâm giết nàng?” Hắn còn thầm thề nếu đổi lại là hắn, hắn sẽ không làm như vậy.
Vân Du thản nhiên đáp: “Bởi vì vị cầm sư đó là quan sai triều đình được phái đến đến tiêu diệt đám sơn tặc.”
Có người hô to: “Kết thúc thế này thật bi thương” Sau đó đám binh sĩ nhốn nháo thương tiếc thay nữ tặc.
Vân Du tựa tiếu phi tiếu nói: “Đã kết thúc đâu. Bổn phi vẫn còn chưa kể xong.”
Thế là bên dưới vang lên tiếng binh sĩ thúc giục nàng kể tiếp. Vân DuNàng lại dùng sức gào thét:
“Vị cầm sư đứng bên mộ của nữ tặc trầm mặc rất lâu. Võ tướng Thanh Sam hỏi: Người có thể không giết nàng. Vị cầm sư trầm tư một hồi lâu mới lên tiếng: Nếu để nàng sống mà hận ta, chi bằng để nàng chết. Vị cầm sư ẩn cư tại một ngôi nhà nhỏ dưới chân núi. Lúc thì cô đơn gảy đàn trong rừng trúc, khi thì đứng trên đỉnh Lạc Hà ngắm mặt trời. Thanh Sam tướng quân lần nữa là xuất hiện hỏi: Ngài lập được đại công, có thể rũ tai bịt mắt không nghe, tại sao lại ẩn cư nơi hoàng vắng đìu hiu này? Vị cầm sư lặng lẽ hồi tưởng lại lúc cùng nữ tặc ở liên trì. Lúc đó nữ tặc nói với hắn: Ông ta là cường đạo, cha của ta là cường đạo nên từ khi ta sinh ra cũng là một cường đạo, ngoài cướp bốc ra ta không biết là gì, cũng không thể làm gì, cả những người trong sơn trại cũng vậy. Chàng căm ghét ta như vậy, thật ra ta cũng chưa từng hại người nào, không phải là xuất nhất nhưng cũng vẫn là xấu xa. Ta cũng muốn giống những cô nương khác dưới chân núi kia, nui gà chăn vịt, ban ngày làm việc ban đêm về nhà, nhưng chỉ là giấc mộng thôi, vĩnh viễn chẳng thế thực hiện được. Chàng đi đi, ta thả chàng về. Võ tướng Thanh Sam lại lên tiếng cắt đứt hồi tưởng của vị cầm sư: ngài có mọt tiền đồ tươi sang, hà cớ gì phải chôn vùi cuộc sống ở nơi hoang tàn này? Sau đó vị cầm sư trả lời: Đây cũng là giấc mộng của ta. Câu trả lời này giống như trả lời cho câu nói của nữ tặc cũng như trả lời cho võ tướng Thanh Sam. Kết thúc.”
Bên dưới nhiệt liệt vỗ tay. Bên trên Vân Du cúi người dịu dàng cám ơn những tràn pháo tay kia bằng nụ hôn gió đầy nóng bỏng.
Kết thúc câu truyện có người trầm mặc, buồn bã, kẻ tâm mong manh hơn thì thút thít thương thay cho nữ tặc kia. Sao nàng không phải là nương tử của mình?
Vân Du đắc ý lại nói: “Qua câu truyện trên nghĩ đến hôm qua nếu quân địch tấn công vào thì phải làm sao? Tuy bổn phi không cho người gióng trống khua chiêng, Vương gia không cho treo đèn kết hoa. Nhưng vạn nhất làm sao biết được.”
Câu cuối nàng cố gắng kéo dài giọng nhìn Lãnh Thiên Hạo cười. Nụ cười của nàng tựa hồ như dao sắc nhọn muốn lấy mạng hắn.
Lãnh Thiên Hạo định nói gì đó thì Vương Doãn đã trước một bước cướp đi cơ hội phát ngôn của hắn:
“Thần Vương Doãn gặp qua Vương phi.” Hắn quỳ xuống hướng nàng thi lễ rồi nói: “Hôm qua đại hôn, Vương gia nhất thời cao hứng nên quá chén. Bản thân là quân sư mà không khuyên nhủ. Nay hướng Vương gia xin chịu phạt” Hắn lại quay sang Lãnh Thiên Hạo.
Cao hứng sao? Nếu hắn thật cao hứng thì hắn cũng không cần lấy nàng rồi.
Vân Du cúi người nhìn Vương Doãn đang quỳ cúi mặt bên dưới liền nói: “Vương quân sư sao lại tự trách mình như vậy. Lại chẳng phải ngươi ra lệnh” Muốn cứu hắn sao? Nằm mơ cũng không sớm như vậy đâu.
Vương Doãn chôn mặt xuống đất cổ họng đắng nghét. Nàng thật sự muốn chỉnh Vương gia của bọn họ.
“Mạt tướng Tiêu Tử gặp qua Vương phi” Tiêu Tử cũng quỳ xuống bên cạnh Vương Doãn “Lệnh của ngày hôm qua là do mạc tướng truyền xuống binh sĩ liền để mạc tướng chịu phạt.”
Mặc dù hôm qua Lãnh Thiên Hạo đến ngủ nhờ nhưng lại bức hắn cùng Ngô Trọng Kỳ hai nam nhân thân cao tám thước chen chúc trên chiếc giường nhỏ. Lại còn dùng uy quyền áp chế bọn hắn nữa. Bọn hắn cũng căm phẫn muốn chỉnh Lãnh Thiên Hạo một phen. Hôm nay tiểu Vương phi giúp bọn hắn chỉnh, bọn hắn cũng cảm thấy hả dạ nhưng chuyện đi đến mức này cũng không ai muốn.
“Tiêu tướng quân, lệnh đó là do ngươi lặp lại thôi. Không thể trách được” Nhận tội thay Lãnh Thiên Hạo sao? Nằm mộng cũng không có giấc mộng đẹp như vậy đâu.
Lãnh Thiên Hạo chậm rãi mở miệng: “Vương phi nói đúng. Chuyện này do bổn vương mà ra. Bổn vương liền tự phạt mình tám mươi quân côn” Lần này hắn đích thực có lỗi. Để nàng đắc ý lần này. Lần sau hắn sẽ tự khắt khe hơn nhất quyết không để nàng bắt được.
Vân Du nhếch mép đắc ý hả hê. Hôm qua ai bảo ngươi đánh ta. Đây là do ngươi tự chuốc lấy. Tay nàng vuốt vài sợi tóc con bay lung tung trên mặt, mắt hướng Lãnh Thiên Hạo thách thức.
Ngô Trọng Kỳ cũng quỳ xuống: “Mạt tướng cũng có lỗi, nguyện cùng Vương gia chịu phạt.”
Tướng sĩ bên dưới đồng loại hô to: “Mạt tướng/tiểu tướng/thuộc hạ nguyện cùng Vương gia chịu phạt.” Bọn họ đồng lòng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Vân Du bất lực lắc đầu. Có trách thì trách hắn có thuộc hạ quá trung thành. Nếu bức đến độ bọn họ nguyện vì hắn mà tự sát thì cũng không nên. Thôi, chơi đến đây thôi.
Nghĩ xong nàng nhẹ nhàng nói: “Vương gia là chủ soái. Chưa kể chúng ta đang ở trong quân doanh, bất cứ lúc nào địch cũng có thể đánh vào. Nếu bị thương thì phải làm sao? Bổn phi lúc nãy cũng chỉ là đề phòng vạn nhất. Vương gia cũng đừng nên tự trách mình.”
Lãnh Thiên Hạo mở to đôi mắt phượng nhìn nàng. Còn không phải do nàng sao? Nếu lúc nãy nàng cùng hắn nói liệu sự việc có đi theo chiều hướng xấu này không? Nàng còn dám mở miệng nói thế nữa.
Phó Đức Chính cũng qùy xuống: “Thỉnh Vương gia tam tư.”
Lãnh Thiên Hạo được lòng người thế này mà trong kinh thành đồn hắn còn hơn ác ma nữa. Đúng là ở lâu mới biết lòng nhau.
Lãnh Thiên Hạo lạnh nhạt nói: “Ý bổn Vương đã quyết. Các người đứng lên hết đi.”
Lãnh Thiên Hạo đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Tử. Tiêu Tử hiểu ý liền đứng dậy phất tay giải tán đám binh sĩ bên dưới.
Lãnh Thiên Hạo bảo nàng theo hắn vào trong lều nghị sự. Nàng kiêng quyết từ chối với lý do tắm nắng “Nắng sớm tốt cho sức khỏe” Nàng có ngu mới theo hắn. Vừa chỉnh hắn xong lý nào hắn lại tha cho nàng. Có phải hay không lại muốn đánh nàng, chiếm tiện nghi của nàng?
Lãnh Thiên Hạo không nói hai lời liền kéo tay Vân Du bước vào trong lều nghị sự.
“Ngươi mau buông ta ra. Ta muốn tắm nắng.”
Vân Du vùng vẫy mãi không xong liền bị hắn lôi vào trong lều. Phó Đức Chính, Ngô Trọng Kỳ, Vương Doãn, Tiêu Tử cũng theo vào.