Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

Chương 30


Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 30:

CHƯƠNG 32: Sư huynh Lư Triệu
Nam nhân này dùng lực có chút mạnh, Bạch Phù lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất, quay đầu lại vẻ mặt không hiểu.
Làm sao vậy sư huynh?
Người nọ sau khi đóng cửa liền nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Bạch Phù, sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh đã che giấu lại.
Tuổi của hắn không lớn, bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, cẩm y hoa phục, nhìn qua như công tử của gia đình giàu có.

Gã sai vặt bên người hắn thấy hắn đột nhiên đem người ở ngoài cổng kéo vào liền hoảng sợ, nhưng ngại thân phận hạ nhân, chủ tử không mở miệng hắn cũng không dám tùy tiện hỏi đến, làm vẻ không nhìn thấy gì lui sang một bên.
Lư Triệu đi đến bên người Bạch Phù, trên mặt tràn đầy quan tâm ân cần hỏi thăm.
“A Phù, sao muội lại đến đây? Cha ta đâu? Người sao không đi cùng với muội?”
“Ta vài ngày trước lên núi tìm các ngươi, kết quả không có ai ở đó, trong phòng khắp nơi đều là bụi, dường như lâu rồi không có người ở.”
“Ta lo lắng hai người đến đây tìm ta, liền chạy nhanh về, nhưng mà đợi lâu cũng không thấy hai người tới.”
“Các người lúc trước đi đâu vậy? Tại sao đến giờ mới đến? Trên đường có phát sinh chuyện gì không? Muội tại sao lại cải trang thành như vậy?”
Những câu hỏi liên tiếp này khiến Bạch Phù có chút choáng váng, sau một lúc lâu mới theo bản năng khua tay múa chân vài cái.
Lại nghĩ tới như vậy căn bản nói không rõ ràng, hơn nữa chính mình lại biết chữ, còn khoa tay múa chân làm gì? Cho nên liền lôi kéo Lư Triệu đến thư phòng.
Đi, sư huynh, vào nhà, ta viết cho huynh.
Lư Triệu không rõ chuyện gì, nhưng vẫn theo nàng đi vào.
Khi thấy tiểu cô nương không biết chữ thế nhưng lại cầm giấy bút lên, bắt đầu viết vài nét, Lư Triệu vô cùng ngạc nhiên.
“A Phù, muội……… muội biết viết chữ?”
Bạch Phù giật mình, gật đầu, tiếp tục viết câu trả lời cho những câu hỏi của hắn vừa nãy lên giấy.
Lư Triệu lúc này lại tựa hồ càng quan tâm đến chuyện nàng biết viết chữ, bàn tay giấu trong tay áo thoáng nắm chặt, cúi đầu hỏi một câu: “Cha ta dạy muội?”
Không phải.

Bạch Phù lắc đầu, nghĩ nghĩ, lại lấy ra một tờ giấy khác: Người khác dạy muội.

“Ai?”
Một người tình cờ biết được. Nàng lại viết.
Người kia rất lợi hại, dạy muội rất nhiều thứ, còn dạy muội cưỡi ngựa.
Nhưng những điều sau đó nàng lại không viết lên giấy, chỉ nghĩ trong lòng.
Bỗng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ngựa của nàng còn ở bên ngoài!
Bình An! 
Bình An của ta!
Bạch Phù ném bút chạy nhanh ra ngoài.
Cũng may gã sai vặt kia thông minh lanh lợi, biết Lư Triệu có chuyện muốn một mình nói với nàng, nên ở bên ngoài thu xếp, trước đem ngựa dắt vào trong giúp nàng.
Bạch Phù cảm kích cười cười với gã sai vặt, gã cảm nhận được thiện ý của nàng, ngại ngùng cười nói: “Công tử yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ chiếu cố tốt cho ngựa của ngài.”
Lư Triệu lúc này cũng đi theo Bạch Phù đi ra, nhìn thấy ngựa trong viện liền sửng sốt.
Con ngựa này vừa nhìn liền biết là ngựa hiếm có, vô cùng anh tuấn, đến cả ở kinh thành cũng rất ít thấy.
Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, thần sắc trên mặt mờ mịt không rõ, chậm rãi đi qua, tùy tiện hỏi: “A Phù, muội biết cưỡi ngựa?”
Bạch Phù gật đầu: Ừm, biết, hơn nữa còn cưỡi rất giỏi nữa!
Lư Triệu cười cười, lại hỏi: “Con ngựa này cũng là người muội vừa mới nhắc đến cho muội?”
Đúng vậy.
Bạch Phù lại gật đầu, đưa tay sờ lưng Bình An, lại vô cùng thân thiết cọ cọ lên cổ, rồi xoay người lần nữa trở về phòng.
“Vì sao muội lại biết hắn? Là cha ta giới thiệu cho muội?”
Sư phụ?
Bạch Phù lắc đầu, lại cầm lấy bút: Không phải, sư phụ đã qua đời rồi.
“Cha ta đã chết?”
Lư Triệu kinh hãi.

Bạch Phù thần sắc ảm đảm, chậm rãi gật đầu: sau lần trước sư huynh rời đi không lâu, sư phụ liền bị bệnh, thân thể ngày càng sa sút, sau đó……….
Nàng dừng bút, không viết ra sư phụ chính là uống thuốc độc tự sát.
Lần cuối sư huynh rời núi đã cùng sư phụ cãi nhau một trận, nàng không muốn làm cho sư huynh nghĩ đến sư phụ là vì hắn mà bị bệnh, ôm oán giận mà uống thuốc độc tự vẫn.
Tuy rằng ngay cả chính nàng cũng không rõ, có phải thật như vậy hay không……….
Lư Triệu đôi mắt đỏ lên, thân thể phát run, hồi lâu cũng không nói gì.
Bạch Phù cũng không biết an ủi như thế nào, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cảm thấy có chút kỳ quái, lại viết xuống: Sư huynh, thời điểm huynh trở về tìm chúng ta, huynh không đi bái tế sư nương sao? Sư phụ được an táng bên cạnh sư nương mà.
Nếu hắn đi bái tế sư nương, lúc ấy hẳn là nhìn thấy mộ bia của sư phụ mới đúng, sao đến bây giờ cũng không biết tin sư phụ chết?
Lư Triệu lấy lại tinh thần, con ngươi lóe lên: “Ta…….ta vừa thấy trong phòng đầy bụi như vậy, sợ hai người rời đi tới đây tìm, liền chạy nhanh về.”
Như vậy à……..
Bạch Phù gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, lại cùng hắn nói một chút những chuyện trải qua sau khi rời núi.
Đi nhầm đường, bị người lừa, bị người cướp, gặp được Tưởng Kình Phong, học chữ học cưỡi ngựa, sau đó lại đến nơi này tìm hắn, trên đường bởi vì có trộm cướp nên mới đổi nam trang.
Đương nhiên, chuyện về Tưởng Kình Phong nàng cũng không có nhiều lời, thậm chí ngay cả tên cũng không có viết, chỉ nói mình gặp được người tốt, giúp nàng rất nhiều.
Lư Triệu nhìn tự thuật của nàng, biết Tưởng Kình Phong chỉ là người nàng tình cờ gặp được, vẻ mặt thoáng thả lỏng.
“Vậy…….. cha ta trước khi lâm chung có dặn dò gì với muội hay không? Có để lại di ngôn gì hay không?”
Hắn nhìn sắc mặt Bạch Phù, cẩn thận hỏi.
Bạch Phù nghe vậy càng thêm ủ rũ, sư phụ là uống thuốc độc tự sát, đâu có để lại di ngôn gì.
Nàng lúc ấy cũng từng nghĩ tới sư phụ có thể lưu lại di thư gì đó không, nên đi đến phòng của người tỉ mỉ tìm một lượt, kết quả cái gì cũng không có, sư phụ thật sự cứ ra đi như vậy, không để lại lời nào.
Nhưng mà nàng không muốn nói ra làm sư huynh thương tâm, liền viết lên giấy: Có.
Lư Triệu thấy thế liền căng thẳng, bàn tay nắm chặt, móng tay cơ hồ muốn khảm vào lòng bàn tay.
Bạch Phù không có ngẩng đầu, tự nhiên cũng không thấy được sự thất thố trong mắt hắn.
Sư phụ nói huynh phải tự chiếu cố tốt bản thân, không cần thương tâm, người đã không còn giận dỗi gì huynh nữa, huynh không cần phải để trong lòng, chăm chỉ đọc sách, tương lai thi đậu trạng nguyên làm rạng rỡ tổ tông.

Nàng cảm thấy chính mình viết rất tốt, ngẩng đầu thì thấy thần sắc Lư Triệu có chút quỷ dị.
“Đây là lời cha ta nói?”
Đương nhiên không phải, là muội bịa ra thôi.
Bạch Phù bịa đặt một phần di ngôn, bị hỏi khó tránh được có chút chột dạ.
Nhưng vì không để cho sư huynh tự trách, vẫn kiên trì gật đầu: Ừ! Là sư phụ nói!
Lư Triệu nhìn nàng, nhìn đến ánh mắt hoảng sợ của nàng, mới nhợt nhạt cười, lại hỏi nàng: “Trừ lần đó ra thì sao, cha ta có còn nói chuyện gì khác không?”
Chuyện khác?
Còn có thể nói cái gì khác?
Bạch Phù nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên viết cái gì, liền lắc đầu: Không……Không có, sư phụ chỉ nói như vậy thôi.
Lư Triệu nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc lâu mới tự giễu cười khẽ ra tiếng: “A Phù, muội đừng gạt ta, cha ta mà ta còn không rõ sao, tính tình ngoan cố đến chín con trâu kéo cũng không nhúc nhích, hắn làm sao có thể nói như vậy, đây nhất định là lời muội vì muốn an ủi ta mà bịa ra.“
Lời nói dối bị vạch trần, sắc mặt Bạch Phù đỏ lên, còn muốn giải thích: Không có không có, đây đúng là lời sư phụ nói, người………. người thật sự không giận huynh nữa!
“Được rồi,” Lư Triệu cưng chiều sờ đầu nàng, “ta biết muội có ý tốt, chỉ là không cần nói dối như vậy, cha ta nếu mà biết được, buổi tối sợ là sẽ báo mộng cho muội, trách muội giả truyền di ngôn của người!”
Sẽ không đâu!
Bạch Phù giận dỗi trợn tròn mắt.
Sư phụ đối với muội tốt như vậy, sẽ không trách muội đâu! Kể cả ở trong mộng cũng không!
Lư Triệu cười khẽ, nhéo nhéo hai gò má nàng: “Xem muội kìa, vẫn như trước kia, mỗi lần tức giận liền giống như cá vàng vậy, không thay đổi chút nào.”
Cá vàng……..
Bạch Phù nhớ tới trước đó không lâu cũng có người nói như vậy với nàng, ánh mắt liền trở nên ảm đảm.
Còn chưa nhận thức được việc trong lòng nổi lên chút mất mát, chợt nghe thanh âm Lư Triệu vang lên, nghe thấy sự tự trách và áy náy.
“Nhưng, cha ta, người……… thật sự không nói cái gì khác với muội hay sao? Chẳng hạn như trách ta không nên cùng người cãi nhau, trách ta không trở về thăm hắn……”
Không có! Thật không có!
Bạch Phù vội vàng xua tay.
Sư phụ tuy không có để lại di ngôn như vừa nãy nàng nói, nhưng quả thật không có nói qua như vậy.
Lư Triệu thấy vẻ mặt chân thành của nàng, trong mắt tràn đầy lo âu nhìn hắn, lúc này mới yên lòng lại: “Vậy là tốt rồi, ta thực sợ……. người đến chết còn trách ta.”
Sẽ không, sư phụ……. sư phụ dù sau cũng là cha huynh, phụ tử thì có thể có thâm cừu đại hận gì chứ, đến chết cũng đã bỏ xuống tất cả rồi.
Bạch Phù trong lòng nghĩ, lại nhớ tới chính mình đến tìm sư huynh chủ yếu là muốn đem hòm thuốc của sư phụ đưa cho hắn, liền vội vàng lấy hòm thuốc trên người xuống.

Lư Triệu thấy nàng đem hòm thuốc nhét vào lồng ngực mình, có chút khó hiểu, chỉ thấy nàng lại cúi đầu viết: Lần trước phòng của sư phụ bị cháy, sách thuốc các thứ đều bị đốt không còn một mẩu, cũng không có lưu lại di vật gì. Đây là thứ người quý nhất khi còn sống, sư huynh giữ lại làm kỷ niệm đi.
“Cháy?”
Lư Triệu lại cả kinh.
Ừ.
Bạch Phù gật đầu.
Sau đó lại sợ hắn hiểu lầm mình không cẩn thận gây ra hỏa hoạn, vội vàng viết: Không phải muội, là chuyện xảy ra khi sư phụ còn sống. Muội cũng không biết vì sao lửa lại cháy tới, lúc phát hiện ra thì sách thuốc đều đã bị thiêu hủy, sư phụ cũng suýt chút nữa gặp chuyện không may, cũng may người không có việc gì, chỉ là sách thuốc không còn nữa………
Đương nhiên, nếu Bạch Phù nguyện ý, nàng hiện tại có thể đem toàn bộ những gì trong sách thuốc viết ra.
Nhưng y thuật của Lư gia từ trước đến nay đều là truyền nam không truyền nữ, Bạch Phù cũng không phải nữ nhi thân sinh của Lư Kiếm Nam, tất nhiên càng không thể truyền cho nàng.
Thế nhưng Bạch Phù tư chất thông minh, thuở nhỏ mưa dầm thấm lâu, mặc dù Lư Kiếm Nam cái gì cũng không dạy, nàng cũng tự học được một ít, ba tuổi liền biết phân biệt được những dược liệu đơn giản, năm tuổi đã có thể theo Lư Kiếm Nam lên núi hái thuốc, việc phân biệt thảo dược so với Lư Triệu còn giỏi hơn.
Lư Kiếm Nam đối với nàng càng thêm yêu mến, lại thấy nàng thông tuệ, thật sự không đành lòng để lãng phí một tài năng như vậy.
Liền quyết định dạy nàng một ít y thuật đơn giản, nhưng không có dạy nàng biết chữ, cũng dặn dò nàng không thể đem những y thuật này truyền ra ngoài, miễn cho phá hủy quy củ của Lư gia.
Bạch Phù thích học y, càng thích học cùng sư phụ, hiển nhiên là gật đầu đáp ứng rồi, từ đó về sau đi theo bên cạnh sư phụ cùng sư huynh, nhảy nhót lung tung đùa nghịch các loại dược liệu, làm hỏng không ít dược của bọn họ, cũng cùng nhau làm ra rất nhiều loại dược tốt.
Sư phụ và sư huynh đều vô cùng thích nàng, đối với nàng sủng ái đủ điều, cho nên nàng cũng không cảm thấy học y là chuyện mệt nhọc gì.
Nhưng mà sau khi sư huynh rời núi đi học, một năm mới trở về một hai lần, sư phụ có thể là rảnh rỗi không có việc gì làm, đem những sách thuốc trước kia vốn không cho nàng học giờ dạy hết toàn bộ cho nàng, thậm chí còn hỏi nàng có muốn học chữ không.
Bạch Phù không thích đọc sách viết chữ, sư phụ cũng không nhắc lại nữa, mà yêu cầu nàng phải đem nội dung trong sách thuốc học thuộc hết.
Bạch Phù nghe thấy vậy, tất nhiên liền không nguyện ý.
Sư phụ đối với chuyện này thập phần kiên trì, nhất định phải để nàng thật sự học thuộc lòng hết mới thôi.
Nhưng mà cứ như vậy học thuộc thì rất phiền toái, Bạch Phù nghĩ vậy thì dứt khoát đi học chữ đi.
Nguyên bản là sư phụ muốn dạy nàng rồi lại chẳng biết tại sao không chịu dạy nữa, chỉ để nàng cứ thế học thuộc một cách vô vị, hắn đọc một câu, nàng thuộc một câu.
Bạch Phù cho rằng sư phụ là lo lắng nàng biết chữ rồi, tương lai sẽ đem mấy thứ đó truyền ra ngoài, liền không đòi hỏi nữa, cứ như vậy đem toàn bộ nội dung trong sách học thuộc lòng.
Thuộc xong sư phụ còn không cho nàng nói với sư huynh, bảo là sợ sư huynh biết được sẽ mất hứng, dù sao lúc đầu cũng đã nói, mấy thứ này chỉ dạy cho một mình sư huynh.
Bạch Phù cảm thấy sư huynh sẽ không dễ giận như vậy, nhưng sư phụ lại lần nữa dặn dò, thậm chí trước ngày tự sát còn nhắc lại, Bạch Phù lúc này tự nhiên cũng không dám làm trái lời sư phụ, lại càng không đề cập đến chuyện viết lại sách thuốc.
Huống gì đối với nàng mà nói, những thứ kia sư huynh đã sớm học qua, nàng dù cho có viết lại sách cũng không có ích lợi gì.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.