Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

Chương 29


Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 29:

CHƯƠNG 31: Thư của cô nương
Tưởng Kình Phong sau khi đánh thắng trận cũng không có nghỉ ngơi, ngay lập tức lên đường trở về, chỉ muốn có thể sớm chút quay về gặp Bạch Phù.
Ai ngờ nửa đường thư của quản gia truyền đến, sau khi xem xong hắn liền xé nát thư, một mình phi nước đại đi trước.
Đám người Tiểu Cát đuổi theo hồi lâu vẫn không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chạy xa, biến mắt trong tầm nhìn.
Đám người quản gia mấy ngày này như muốn phát điên, sứt đầu mẻ trán, nhìn thấy khuôn mặt xám xịt sắc mặt âm trầm như Diêm La của Tưởng Kình Phong gấp gáp trở về, phịch một tiếng quỳ hết xuống đất.

“Tướng quân, tiểu nhân vô năng, không có chiếu cố tốt cho cô nương, nàng…….”
Tưởng Kình Phong lại giống như không nghe thấy gì, lập tức đi ngang qua bên người quản gia, đi thẳng đến phòng Bạch Phù.
Quản gia vội vàng đứng lên, xoay người dặn dò gã sai vặt bên cạnh vài câu rồi thất tha thất thểu đi theo.
Trong phòng Bạch Phù, Lục Liễu đang ngơ ngác ngồi trong góc phòng, nhìn thấy Tưởng Kình Phong tiến vào, sửng sốt một chút mới lấy lại tinh thần quỳ gối xuống.
“Nô tỳ có tội, thỉnh tướng quân trách phạt.”
Cô nương chạy rồi, liền như vậy dưới mí mắt nàng chạy rồi, rõ ràng trước đó cô nương có nhiều hành động làm người khác hoài nghi, nàng lại không chú ý tới, để cho nàng dễ dàng chạy thoát.
Là một hạ nhân, không thể hoàn thành nhiệm vụ Tưởng Kình Phong giao cho, nàng vô cùng đáng chết.
Tưởng Kình Phong như cũ không nói gì, chỉ mờ mịt nhìn một lượt khắp phòng nàng.
Màn trướng hồng nhạt, bộ đồ trà làm bằng gốm sứ, cạnh cửa sổ là một đóa phù dung.
Dường như cái gì cũng không thay đổi, lại dường như cái gì cũng đều thay đổi.
Thiếu đi một người, giống như mọi thứ đều không còn giống trước kia.
Tưởng Kình Phong nhìn đến đống xiêm y được đặt ngay ngắn bên giường, đi tới, chậm rãi cầm lấy một bộ, đưa tay vuốt ve.
Xiêm y hoàn toàn mới có vài nếp gấp, lớn nhỏ cùng người hắn không sai biệt lắm, nghĩ đến mặc vào sẽ rất vừa vặn.
Nhưng mà……… có ích lợi gì!
Hắn điên rồi, dùng sức xé rách, xiêm y trên tay không bao lâu liền biến thành một đống vải vụn, hỗn loạn rơi trên mặt đất.


Xé hết một bộ hắn lại đưa tay muốn xé bộ thứ hai, Lục Liễu bỗng nhiên chạy lại ngăn hắn.
“Tướng quân, đừng xé, cô nương phải tốn rất lâu mới may được!”
May rất lâu?
May có lâu đi nữa cũng có ích lợi gì! Nàng còn không phải chạy rồi sao!
Tưởng Kình Phong còn muốn tiếp tục xé, nhưng cánh tay chung quy vẫn không nỡ dùng lực, liền đem xiêm y kia gắt gao ôm vào lồng ngực.
Vì cái gì……… Vì cái gì lại muốn đi?
Hắn rốt cuộc có chỗ nào không tốt sao? Nàng một lần lại một lần muốn rời khỏi hắn?
  Tưởng Kình Phong lúc này chợt nhớ tới lời Lục Liễu nói: “Ngươi nói……… lần trước sau khi ta nổi điên………. nàng thật sự tức giận?”
“……….Vâng.” Lục Liễu gật đầu, “Cô nương ngoài mặt tuy nhìn như không có chuyện gì, nhưng kỳ thật mỗi lần trở về phòng sắc mặt đều không tốt, còn luôn…….. còn luôn không ngừng rửa tay, nô tỳ lần trước đã nói qua với ngài.”
Đúng vậy, đã nói, nhưng hắn lại không để trong lòng.
Hắn luôn cảm thấy A Phù hôn qua hắn, còn xem qua thân thể hắn, thậm chí còn chạm qua…….. của hắn.
Như vậy sớm đã là người của hắn.
Tuy rằng còn chưa ngủ qua, nhưng sớm muộn cũng sẽ ngủ với nhau.
Nàng chỉ là tạm thời còn chưa có thói quen thân cận với hắn, chờ về sau quen là tốt rồi, cho nên hắn cũng không quá để tâm.
Hiện tại ngẫm lại, làm sao không tức giận được? Đó rõ ràng là kìm nén tức giận, trước mặt hắn thì chuyện trò vui vẻ, sau lưng lại âm thầm cân nhắc chuyện đào tẩu.
Không, không đúng, nàng là vẫn luôn nghĩ đến chuyện đào tẩu, chưa từng buông tha ý nghĩ đó.
Tưởng Kình Phong nhớ đến nàng chăm chỉ học chữ, luyện tập cưỡi ngựa, bỗng tự giễu cười ra tiếng.
Thì ra là thế…….. Thì ra là thế!
Nàng học những thứ đó không phải vì rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng không phải vì ở lại bên cạnh hắn, mà là vì để rời đi?
Buồn cười chính là hắn lại tự mình dạy nàng cưỡi ngựa! Còn tự tay chọn cho nàng một con ngựa khỏe, ngày đi ngàn dặm! Ngay cả yên ngựa bàn đạp dây cương, đều là hắn suy xét từng chút một chọn ra.
Nói như vậy, là hắn tự tay tiễn nàng ra ngoài?

Tốt…….. rất tốt!
“Người đâu, đi tìm cho ta! Tìm được nàng, bắt nàng trói về đây!”
Tưởng Kình Phong ném y phục xuống gầm lên giận dữ, bộ mặt hung tợn như muốn đem người con gái đào tẩu ấy xé nát.
Hạ nhân khom người nhận mệnh, Lục Liễu lại ôm lấy chân Tưởng Kình Phong.
“Tướng quân! Cô nương nếu thật sự muốn đi, vậy ngài…….. để cho nàng rời đi đi! Dưa hái xanh không ngọt.”
Nàng là hạ nhân của Tưởng Kình Phong, nhưng cũng cùng Bạch Phù sớm chiều ở chung, thực lòng rất quý mến Bạch Phù.
Nếu Bạch Phù thật sự không muốn ở cùng một chỗ với Tưởng Kình Phong, nàng cũng không hi vọng nhìn Bạch Phù suốt ngày mặt mày cau có bị nhốt trong phòng.
Tưởng Kình Phong trừng mắt nhìn Lục Liễu, đưa tay hướng đỉnh đầu nàng bổ tới.
Quản gia lúc này chạy vào, vội vàng hô to một tiếng xông lên.
“Tướng quân! Thư của cô nương! Thư của cô nương để lại cho ngài!”
Nói xong cầm lá thư trên tay đưa tới.
“Cô nương ngày ấy rời đi có tới thư phòng của ngài, gã sai vặt nói nàng đi lấy sách.”
“Sau đó nàng chạy rồi, tiểu nhân liền cảm thấy có điểm kỳ quái, liền cả gan đến thư phòng ngài nhìn qua, thì thấy tờ giấy này ở trên bàn.”
Tưởng Kình Phong thu hồi tay, đầu ngón tay khẽ run tiếp nhận tờ giấy kia.
Kết quả cái gọi là thư, chẳng qua chỉ là giấy nhắn thuận tay viết mà thôi.
Trên giấy chỉ có vài chữ đơn giản, xiêu xiêu vẹo vẹo vô cùng khó coi, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra chữ viết của Bạch Phù.
Đừng trách Lục Liễu.
Ta đi rồi.
Tạm biệt. (gạch bỏ)
Tưởng Kình Phong nhìn hai chữ cuối bị gạch bỏ, tức giận một tay vo tờ giấy lại.
Đây là dự định không gặp lại hắn, viết xong không ngờ lại gạch đi!

Nếu đã gạch bỏ, thì vì cái gì không dứt khoát bôi đen đi! Còn cố tình để cho hắn nhận ra đây là chữ gì!
Đáng giận! Đáng giận!
“Còn ở đó thất thần làm gì! Đi tìm cho ta!”
“Vâng!”
Mọi người không dám tiếp tục trì hoãn, vội vàng lui ra ngoài.
Tưởng Kình Phong suy sụp ngồi lên giường, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ, nhưng dù sao cũng không đánh chết Lục Liễu.
“Nàng mang theo cái gì?”
Trầm mặc hồi lâu, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu.
Lục Liễu ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng, chợt nghe Tưởng Kình Phong lặp lại: “Thời điểm nàng rời đi, đã mang theo những gì?”
Lục Liễu cúi đầu, thành thật trả lời: “Cô nương ngày đó đem theo hòm thuốc của nàng, sau đó nô tỳ trở về nhìn, trong phòng nàng cơ hồ không động qua cái gì, nàng chỉ mang theo vài lạng bạc vụn cùng Yêu bài mà ngài cho, còn ngọc bội và túi gấm các thứ, có thể đã bỏ vào hòm thuốc, cho nên nô tỳ lúc ấy cũng không chú ý tới.”
“…….. Xiêm y thì sao? Nàng ngay cả xiêm y để thay cũng không đem theo?”
“Không có.” Lục Liễu lắc đầu, “Nàng có thể vốn muốn mang đi, nhưng chắc là sợ giấu không được, cho nên liền để lại, một bộ cũng không có lấy.”
Tưởng Kình Phong hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra: “Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.”
Lục Liễu khom người lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Tưởng Kình Phong.
Hắn chậm rãi ngả xuống giường, cầm lấy xiêm y Bạch Phù may cho mình, nhìn đến ngẩn người.
Hắn biết, không có nữ nhân nào sẽ nguyện ý cùng hắn ở chung một chỗ.
Mọi người sau khi biết hắn có bệnh điên, đều sẽ rời khỏi hắn.
A Phù cũng vậy………
Tưởng Kình Phong nhắm mắt lại, lông mi run nhè nhẹ, khóe mắt dần dần phiếm hồng.
Vì cái gì mà hắn phải có bệnh điên này? Vì cái gì lại là hắn?
Nếu không phải là hắn, A Phù có phải sẽ không bỏ hắn mà đi hay không?
A Phù……….
A Phù của ta………..
……………………………………………
Bạch Phù sau khi rời khỏi trấn Tam Tháp, cũng không có chạy loạn như lần xuất sơn trước.

Nàng trước tiên ở trong một tiệm may y phục cách thành trấn không xa, mua vài bộ xiêm y, lại lấy ra cuốn sổ và bút than, đi khắp nơi hỏi thành trấn của Đại Ngụy, tên là “Lâm trạch” hay một tên gì đó đồng âm, sau khi biết rõ phương hướng và khoảng cách, mới hướng tới mấy nơi có khả năng nhất chạy đi.
Tưởng Kình Phong lúc trước có nói qua với nàng, hiện giờ thế đạo không yên ổn, dân chúng lầm than.
Khi đó nàng không để ở trong lòng, cảm thấy hắn có chút phóng đại.
Nhưng đến khi nàng thật sự ra khỏi trấn Tam Tháp, bên người không có đám người Tưởng Kình Phong bảo hộ, mới hiểu được lời hắn nói quả thực không sai.
Ở gần biên cảnh Đại Ngụy, trừ bỏ trấn Tam Tháp, rất nhiều nơi đều có trộm cướp nổi lên bốn phía, rõ ràng không có người Hồ, cũng không có chiến sự, nhưng dân chúng sống khổ sở không thể tả.
Trước kia nàng không có nhận ra, là bởi vì vô luận nàng đi chỗ nào, hoặc là Tưởng Kình Phong chính mình đi theo, hoặc là hắn phái năm sáu người mang theo binh khí đi theo, người khác đừng nói là có chủ ý đánh nàng, chỉ là liếc mắt nhiều hơn một cái cũng không dám.
Nhưng hôm nay nàng lẻ loi một mình trên đường, lại là nữ tử, còn cưỡi một con ngựa cao to, trang phục mặc trên người cũng không bần cùng khốn khổ như những người khác, khó tránh khỏi bị nhìn chằm chằm.
Có lần suýt chút nữa bị cường đạo cướp đoạt, may mà bình an thoát khỏi, cho nên Bạch Phù cũng không dám tùy ý hành tẩu như vậy nữa.
Đến tòa thành tiếp theo, nàng mua vài bộ nam trang không quá chói mắt cũng không quá giản dị, lại đến tiệm rèn mua một đại đao nhìn qua rất lợi hại nhưng căn bản không dùng được.
Còn bôi đen lên mặt, búi tóc kiểu nam tử, thay nam trang, cây đại đao dắt lên lưng ngựa, nhìn qua như gã sai vặt bên người của tướng lĩnh trong quân đội, bị phái đi truyền tin hoặc bị sai đi làm chuyện gì đó.
Kể từ đó, đi đường thanh tịnh hơn nhiều, không còn người mắt ngắn mắt dài tiếp cận nàng.
Ước chừng khoảng một tháng sau, Bạch Phù rốt cuộc cũng đi tới “Lâm trạch” trong ấn tượng.
Nàng không nghĩ tới lại tìm được đến đây nhanh như vậy, sau khi vào thành liền hưng phấn hướng đến chỗ sư huynh mà đi.
Nơi này đã rời xa biên cảnh, so với những thành trấn đã đi qua lúc trước phồn hoa hơn nhiều.
Trước kia nàng từng cùng sư phụ tới nơi này tìm sư huynh một lần, nhưng lúc đó nàng ngồi ở trong xe ngựa, lại có sư phụ dẫn đường, căn bản không nhớ rõ trên đường đã đi qua những nơi nào, chỉ biết cái chỗ này kêu “Lâm trạch”, cách núi Bạch Mao nửa tháng lộ trình.
Cho nên sau khi sư phụ qua đời, nàng một mình ra ngoài tìm sư huynh, bởi vì không tìm ra nơi nào, chỉ có thể chạy loạn khắp nơi, mong ngày nào đó có thể đến được đây.
  Kết quả đi rồi còn bị lừa rất nhiều bạc, tức giận hận không thể hạ độc cái người lừa nàng kia!
Cũng may cuối cùng cũng tìm được đến đây, nàng có thể nhìn thấy sư huynh rồi!
Bạch Phù đứng trước một tòa nhà, vẻ mặt tươi cười giơ tay lên muốn gõ cửa.
Còn chưa có gõ xuống, cửa viện đã mở ra, người bên trong đang chuẩn bị đi ra.
Hai bên chạm mặt nhau, khóe miệng Bạch Phù nhếch lên: Sư huynh!
Nam nhân sau cánh cửa nhìn thấy nàng liền vô cùng vui mừng, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lộ ra kinh hoảng, một tay kéo nàng đi vào, ở cửa nhìn trái nhìn phải xác định không có người nào chú ý, mới nhanh chóng đóng cửa lại!

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.