Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

Chương 31


Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 31:

CHƯƠNG 33: Ý niệm chợt lóe
Lư Triệu nhìn nội dung trên giấy nàng viết, trầm mặc một lúc lâu rồi đem hòm thuốc đẩy trở về.
“Vẫn là muội cầm lấy thì tốt hơn, ta hiện tại đi học mang theo nó không tiện, đồng môn trong học viện lỡ không cẩn thận phá hủy, ta càng đau lòng hơn.”
Nói xong để nàng trước đi rửa mặt, đợi một lúc nữa mang nàng cùng đi ăn cơm.
Bạch Phù nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có đạo lý, liền đem hòm thuốc cầm về, đeo lên lưng, chờ sau khi sư huynh học thành tài, rồi lại đem hòm thuốc đưa lại cho hắn, vì thế gật đầu buông bút, đi tới sương phòng cách vách.

Đi vào liền phát hiện bên trong đã sớm bố trí tốt, dễ nhận thấy sư huynh đã sớm phân phó hạ nhân thu xếp ổn thỏa, tâm tình càng thêm vui vẻ.
Nàng thay xiêm y, lần nữa trang điểm, khôi phục lại bộ dạng nữ tử, lúc này mới hớn hở tiêu sái ra khỏi phòng.
Mà ngay sau khi nàng vừa mới rời thư phòng, Lư Triệu một tay lấy tờ giấy cuối cùng nàng viết vo thành một cục, hung hăng ném xuống một đất, vẻ mặt hung ác nham hiểm thấp giọng nói: “Đốt liền đốt thôi, ngươi nghĩ rằng mấy thứ đó ta còn hiếm lạ sao!”
Gã sai vặt trong viện thấy cửa sương phòng mở ra, người từ bên trong đi ra lại là một tiểu cô nương xinh đẹp, không khỏi hoảng sợ, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.
Khó trách vừa mới nhìn đã thấy dáng người của vị công tử này có chút thấp bé, nhìn còn thanh tú như nữ hài tử……..
Hóa ra thực sự là một nữ hài tử!
Vậy hẳn là vị sư muội mà thiếu gia từng đề cập đi?
Lư Triệu nghe được động tĩnh trong viện, biết Bạch Phù đã chuẩn bị xong, giấu đi vẻ âm trầm trên mặt, ánh mắt ôn hòa tiêu sái đi ra ngoài.
Ba năm không gặp, Bạch Phù mười sáu tuổi cùng bộ dạng mười ba tuổi không khác biệt gì, trừ bỏ vóc dáng cao hơn chút, mặt mày thoáng nảy nở hơn, cơ hồ không có gì thay đổi.
Có lẽ là vì hằng năm đều ẩn cư trong núi rừng, nàng nhìn qua vẫn ngây thơ hồn nhiên như cũ, không rành thế sự, một thân xanh nhạt đứng ở đó, như một đóa hoa đang nở trên núi, xinh đẹp long lanh, dù cho nói nàng bây giờ chỉ mười ba tuổi, sợ là cũng có người tin.
Lư Triệu đánh giá nàng vài lần, nhìn thấy xiêm y nàng mặc trên người khá bình thường, nhưng trên thực tế lại có giá trị xa xỉ, khóe môi không nhịn được run rẩy.
Xiêm y như vậy, cũng không phải cha hắn hay Bạch Phù mua nổi,

“A Phù cũng không thể cứ như vậy xuất môn.”
Hắn cười đi tới, để cho gã sai vặt cầm đấu lạp đem tới, đội lên đầu nàng.
Bỗng nhiên bị che mặt, Bạch Phù có chút không quen, đem màn che vén lên, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lư Triệu.

Sư huynh, cho ta mang thứ này lên làm gì?
Lư Triệu đem tay nàng đẩy ra, kéo màn che xuống, ôn hòa nói: “A Phù hiện giờ đã là đại cô nương, không thể giống như trước kia tùy ý xuất đầu lộ diện được, bằng không người ta sẽ chê cười.”
Bạch Phù dở khóc dở cười.
Nàng cũng không phải tiểu thư khuê các gì, làm gì mà người ta chê cười được, sư huynh đọc sách lâu ngày, bị lễ nghi giáo điều làm cho ngốc rồi sao?
Nàng muốn lấy xuống, Lư Triệu lại không đồng ý: “Nghe lời nào, bằng không sẽ không mang muội xuất môn nữa.”
Bạch Phù chu môi lên, đưa tay thả xuống, thành thành thật thật đeo đấu lạp đi ra ngoài.
Sắp tới buổi trưa, người trên đường không phải rất nhiều, lúc này mọi người đều đi ăn cơm.
Lư Triệu mang Bạch Phù tới một tửu lâu tốt nhất Lâm Trạch, đi lên một nhã gian lầu hai, hỏi nàng muốn ăn gì.
Bạch Phù đem đấu lạp tháo xuống, dùng bút than viết ra vài món, đưa qua.
Lư Triệu nhận lấy tờ giấy, mày nhíu lại, không nói gì đưa cho tiểu nhị đứng bên cạnh: “Theo đó mà làm.”
Tiểu nhị cầm lấy, nhớ kỹ rồi đi xuống lầu.
Không bao lâu sau, đồ ăn được mang lên, Bạch Phù nhanh chóng ăn, nhai nhai một lúc lại kêu lên một tiếng đau đớn, che miệng ngừng lại.
        “Làm sao vậy?” Lư Triệu để đũa xuống ân cần hỏi han.
Bạch Phù cau mày hé miệng, nhổ ra một cái xương cá.

Nàng vừa mới ăn một miếng cá, kết quả…….
Lư Triệu bật cười, lắc đầu nói: “Muội trước kia rất biết ăn cá, bây giờ một miếng nhỏ như thế lại bị mắc xương rồi?”
Bạch Phù nhìn xương cá, chậm rãi thả xuống, cúi đầu buồn bã không lên tiếng.
Bởi vì có một đoạn thời gian, mỗi khi ăn cá, Tưởng Kình Phong đều đem toàn bộ xương cá lấy ra giúp nàng.
Mặc dù có lúc không ở bên cạnh, hắn cũng dặn dò Lục Liễu làm giúp nàng, cho nên nàng cũng đã lâu rồi không tự mình ăn cá.
Sau khi rời khỏi Tưởng Kình Phong, trên đường đến Lâm Trạch cũng có lần ăn cá, kết quả lại bị mắc xương, sau đó liền giận dỗi không ăn lần nào nữa.
Hôm nay cùng sư huynh ra ngoài, có người bên cạnh đi cùng, nàng theo bản năng chọn món cá mình thích, lại quên rằng người đối diện là sư huynh, mà không phải Tưởng Kình Phong.
Nghĩ vậy trong lòng nàng liền bắt đầu phiền muộn, cả bữa cơm cứ thế không đụng qua món cá chua.
Nàng không có chú ý tới, lúc nàng che miệng vì bị mắc xương, cửa sổ đối diện lầu hai vang lên một âm thanh rất nhỏ, một bàn tay gắt gao nắm lấy một bên cửa sổ.
Thật ra Lư Triệu cũng mơ hồ cảm nhận được đối diện có ánh mắt nhìn qua, nên cau mày đứng dậy đóng cửa sổ lại.
………………………………………………
Cơm nước xong xuôi, Bạch Phù ở trên đường đi dạo, Lư Triệu đi theo phía sau nàng, nàng thích cái gì liền mua cho nàng cái đó, trừ bỏ không cho nàng đem đấu lạp bỏ xuống, những cái khác đều chiều theo ý nàng.
Lâm Trạch tuy rằng cũng xem như phồn hoa, nhưng so với trấn Tam Tháp thì kém hơn vài phần, chủng loại hàng hóa cũng không bằng trấn Tam Tháp.
Trấn Tam Tháp bởi vì ở gần biên cảnh, luôn có một ít thương nhân mang theo đồ của dị quốc tới bán, cho nên thường thường có thể tìm được một ít đồ mới mẻ, mà Lâm Trạch lại không có mấy thứ đó.
Bạch Phù đi dạo lập tức cảm thấy không có ý nghĩa gì, liền cùng Lư Triệu trở về viện.
Hai ngày tiếp theo cũng không có gì khác, mỗi ngày không phải đi dạo phố thì chính là ăn cơm, mà ăn cơm đều tới tửu lâu, không bao giờ ăn ở nhà.
Cứ liên tục như vậy, Bạch Phù khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, cầm giấy bút hỏi Lư Triệu: Sư huynh, vì sao chúng ta cứ phải đi bên ngoài ăn? Ở nhà nấu không được sao?

Lư Triệu cười cười: “Ta lần này xuất môn chỉ dẫn theo một gã sai vặt, hắn mặc dù cũng biết làm chút thức ăn, nhưng đều là cơm canh đạm bạc, muội ăn sẽ không quen.”
Cơm canh bình thường cũng được, không sao cả, muội ăn cái gì cũng được.
Nàng tiếp tục viết ra.
Lư Triệu oán thầm, nhìn bộ dạng muội ăn mấy ngày nay, cũng không giống như ăn gì cũng được, người đã quen ăn sơn hào hải vị, có thể lại ăn được những đồ ăn của hạ nhân hay sao? Buồn cười.
Hắn lại không biết, vì sớm ngày tìm được Lâm Trạch, trên đường Bạch Phù cũng không ăn được bữa nào ngon miệng, có khi thậm chí bữa đói bữa no, chỉ để đến thành trấn tiếp theo trước khi cổng thành đóng, không có ăn qua mà còn ngủ lại trên đường.
“Muội không dễ dàng gì mới tìm được ta, ta làm sao lại để muội ăn những thứ kia được. Muội yên tâm, trên người sư huynh còn nhiều bạc, muội muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.”
Lư Triệu cười nói.
Nhưng muội thật sự muốn ở nhà ăn, không muốn ra ngoài…….
Bạch Phù thầm nghĩ.
Không bằng bữa tối để muội làm cơm đi!
Nàng kích động viết lên giấy một câu.
Lư Triệu nhíu mày: “Muội còn học nấu cơm?”
Đã học rồi! Khoảng thời gian sư phụ sinh bệnh đều là muội nấu, tuy lúc đầu làm không tốt, nhưng sau đó làm ngon hơn nhiều rồi!
Nhưng ngại lời nói quá dài, nàng lại lười viết, cũng chỉ gật gật đầu, tỏ ý mình biết nấu cơm.
Lư Triệu ý vị thâm trầm à một tiếng, nhưng vẫn lắc đầu: “Rất phiền toái, ta không muốn để muội mệt nhọc, hơn nữa, nhà bếp ở đây cái gì cũng không có, muội lấy cái gì để nấu?”
Cái gì cũng không có? Vậy huynh bình thường cũng không ăn cơm ở nhà sao? Đều ra ngoài ăn?
Nghĩ vậy Bạch Phù bỗng nhiên thấy kinh ngạc, Lư Triệu vừa mới nói qua, nhắc tới hắn lần này “xuất môn” chỉ dẫn theo một gã sai vặt.
Nói cách khác, hắn bình thường cũng không có ở nơi này, chỉ là vì chờ nàng và sư phụ mới tới đây?
Đúng vậy, sư huynh là đang đi học, theo lý thuyết hẳn là nên ở học viện mới đúng, cho dù là được nghỉ, cũng không thể cả ngày đều ở đây bồi nàng…….
Trời ơi!

Sư huynh! Muội có phải làm chậm trễ việc học của huynh không?
Bạch Phù cuống quít viết ra giấy.
Lư Triệu cười khẽ: “Không có, gần đây học viện cho nghỉ dài ngày, ta mới có thể lên núi tìm hai người, cũng ở đây với muội vài ngày.”
Bạch Phù nghe xong mới yên lòng, vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng nàng thật sự không muốn ăn cơm bên ngoài, cảm thấy thỉnh thoảng ra ngoài ăn một bữa, hoặc là không có cách nào mới ra ngoài ăn thì được, nhưng người một nhà ở cùng một chỗ, có ngôi nhà của mình, có phòng bếp của mình, còn một ngày ba bữa đều ra ngoài ăn cũng không tránh khỏi có chút kỳ quái, cho nên nàng liền quyết định tối nay vẫn là nên ở phòng bếp làm cơm.
Vì thế buổi chiều nàng đi mua nguyên liệu nấu ăn, quyết định buổi tối sẽ thể hiện tài nghệ của mình.
Ai ngờ lúc mua thức ăn lại nhớ tới một việc, nhất thời sửng sốt tại chỗ.
Nàng nhớ tới thời điểm cùng Tưởng Kình Phong ở chung một chỗ, nàng cũng không thích ra bên ngoài dùng cơm.
Ngoại trừ dọc đường thực sự không có cách nào khác, hoặc là tới nơi nào đó có mỹ thực đặc sắc thì đi nếm thử, còn lại nàng đều thích ở lại trong viện ăn cơm.
Nói như vậy, chẳng phải cũng đem Tưởng Kình Phong thành người một nhà rồi hay sao?
Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, Bạch Phù nhất thời như bị cảm mạo, cảm thấy trên mặt nóng hầm hập.
Cũng may đầu đội đấu lạp, người bên cạnh không biết giờ phút này sắc mặt nàng đang đỏ lên, toàn bộ thân mình đều nóng lên.
Lư Triệu thấy nàng cầm một cây củ cải mà bất động hơn nửa ngày, thoáng cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy A Phù? Cây củ cải này không được sao?”
A? Không phải!
Bạch Phù vội vàng đem cây củ cải cho chủ sạp hàng, sau khi tính tiền thì đặt vào trong giỏ của gã sai vặt.
Nàng nhất định là điên rồi, sao lại có loại suy nghĩ này?
Bạch Phù dùng sức lắc đầu, đem ý niệm đó vứt ra sau đầu, ép buộc chính mình không suy nghĩ nữa.
Ở phía sau cách bọn họ không xa, trong một góc đường hẻo lánh, một nam nhân thân hình cao lớn gắt gao nhìn chằm chằm hai người, dùng sức nắm chặt quyền, ánh mắt âm trầm giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra giết người, nhưng cuối cùng lại hít một hơi sâu áp chế lệ khí trong lòng, lặng yên không một tiếng động nhấc chân đi theo sau.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.