Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 28:
CHƯƠNG 30: Các huynh đệ nói (3)
Bạch Phù nhìn cảnh đẹp trước mắt, có phần ngây ngốc.
Tưởng Kình Phong ở phía sau ngơ ngác nhìn một bên khuôn mặt nàng, bộ dáng cũng ngây ra.
Nữ hài tử khuôn mặt mềm mại, chóp mũi xinh xắn có độ cong đáng yêu, đôi môi đầy đặn từ bên mặt sườn nhìn qua càng lộ rõ đường nét tuyệt mỹ, hàng mi dài tinh tế, trong mắt nàng còn thấp thoáng ánh sáng của trăng, khiến người ta phải đắm đuối, say mê.
Tưởng Kình Phong không muốn quấy rầy nàng, lại bất tri bất giác muốn dựa gần nàng thêm một chút.
Bạch Phù mới đầu cũng không cảm nhận được động tác của hắn, đến khi có cánh tay vòng qua eo nàng từ từ siết chặt, cố ý bám víu vào, mới hồi phục tinh thần, nâng cánh tay lên hướng về phía sau đánh tới.
Tưởng Kình Phong phản ứng so với nàng còn nhanh hơn, thời điểm nàng vừa mới lộ ra ý đồ đó liền chặn lại cầm lấy cánh tay nàng, sau đó nhanh chóng đem hai cánh tay nàng vòng lên, gắt gao trói lại trong lồng ngực mình.
“Ngoan, để ta ôm một chút, mấy ngày nữa ta phải đi đánh giặc, có thể một thời gian dài sẽ không gặp được nàng.”
Đánh giặc?
Bạch Phù thân mình cứng đờ, quay đầu lại kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt có chút hoang mang.
Tưởng Kình Phong thừa dịp nàng ngây người, cười hôn nhẹ lên khóe môi nàng: “Sợ ta không về được?”
Phi!
Bạch Phù trong lòng phun một ngụm nước bọt: Ngươi có thể nói dễ nghe chút được không?
Tưởng Kình Phong bật cười, chỉ vào hoa đăng trên lưng ngựa: “Nàng xem nàng có giống con cá vàng này không.”
Giống cái rắm!
Bạch Phù làm sao có thời gian đi xem hoa đăng gì đó, chỉ trừng mắt nhìn hắn.
Tưởng Kình Phong thấy nàng thật sự lo lắng, vội vàng vỗ cánh tay nàng, nhẹ giọng trấn an: “Chỉ là vài ba người Hồ đã đi qua cổng Thanh thành, qua một thời gian ngắn nữa sẽ đến Thanh Hà, ta dẫn người qua đó vừa vặn có thể phục kích chặn đường mà thôi.”
“Sẽ có viện quân cùng bọn ta vây quét bọn chúng, dù nhân số người Hồ có thêm gấp ba lần, cũng không có nguy hiểm gì.”
Bạch Phù nghe xong quả nhiên yên tâm một chút, cơ thể không còn căng thẳng như lúc nãy.
Cảm nhận được biến hóa trong lồng ngực, biết được cảm xúc của nàng vì mình mà dao động, trong lòng Tưởng Kình Phong vô cùng ấm áp, ghé vào bên tai nàng thấp giọng hỏi: “Có phải nàng đang luyến tiếc ta không?”
Không có!
Bạch Phù quyết đoán lắc đầu.
“Khẩu thị tâm phi.”
Tưởng Kình Phong cắn cắn lỗ tai nàng, cảm giác tê dại khiến Bạch Phù suýt chút nữa nảy dựng lên.
Tưởng Kình Phong thấp giọng cười, tiếng cười phập phồng trong lồng ngực truyền tới tai Bạch Phù: “Nhưng ta luyến tiếc nàng.”
Thật sự rất luyến tiếc, cho nên trong thanh âm mang theo một chút bất đắc dĩ.
“Nếu là đi những chỗ khác, ta đều có thể mang theo nàng, còn ra chiến trường thì không thể được. A Phù, nàng nếu như là một nam nhân thì tốt rồi.”
Bạch Phù hít một ngụm khí lạnh, nhìn hắn như nhìn một người quái dị: Nếu ta là một nam nhân, thì ngươi có phải muốn đoạn tay áo hay không?
Tưởng Kình Phong cũng kịp phản ứng lại, thấy lời mình nói rất không hợp lý, ha ha cười vài tiếng, lại đem mặt chôn vào cổ nàng.
“Để cho ta ôm một lát.”
Nói xong còn bồi thêm một câu: “Hôm nay có chọc lên người ta như thế nào đi nữa ta cũng không buông đâu.”
………… Vô lại!
Tưởng Kình Phong cứ như thế ôm nàng, ở trên núi một hồi lâu.
Cảm giác được nàng hoàn toàn thả lỏng, hắn lại thử thăm dò hôn vào bên gáy nàng, thấy nàng thế nhưng không có né tránh, lại đánh bạo dọc theo cổ một đường hướng lên trên, hôn đến tai nàng.
Người trong ngực lẩm bẩm một tiếng, thoáng xoay đầu, lúc này hắn mới phát hiện nàng không biết từ khi nào đã ngủ say, bởi vì động tác vừa nãy của hắn mà nhíu mày, bất mãn chép chép miệng.
Tưởng Kình Phong bật cười, vươn tay khẽ vuốt lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, nâng mặt nàng lên hôn vài cái lên môi, còn muốn xâm nhập vào trong, lại sợ làm nàng tỉnh lại, cuối cùng không dám làm gì nữa, đạp nhẹ bụng ngựa quay đầu rời đi.
……………………………………………
Ba ngày sau, Tưởng Kình Phong quả nhiên thu thập hành lý chuẩn bị rời đi.
Trước lúc chia tay còn cùng Bạch Phù ăn bữa sáng, Bạch Phù lại hiếm có gắp chút đồ ăn cho hắn.
Mặc dù hắn cũng không có thích dưa chuột muối, nhưng vẫn ăn rất ngon lành.
“Ta không ở đây, nàng có thể sẽ có chút nhàm chán, nếu không có việc gì làm, thì mang theo Lục Liễu đi dạo phố mua đồ, thích gì cứ trực tiếp mua, không đủ tiền thì đi tìm quản gia lấy thêm.”
“Nhưng phải nhớ rõ tốt nhất không nên ra khỏi cổng thành, chung quanh trấn Tam Tháp tuy cũng khá an toàn, nhưng bất kỳ việc gì cũng không thể chắc chắn được, nếu nàng muốn ra ngoài, vậy thì đợi ta trở về mang nàng đi.”
Tưởng Kình Phong kiên nhẫn dặn dò, Bạch Phù thì không ngừng gật đầu.
“Ta sao lại cảm thấy nàng chỉ gật đầu cho có lệ?”
Hắn nhìn động tác như gà con mổ thóc của nàng thì nhíu mày.
Không có không có!
Bạch Phù nhanh chóng lắc đầu.
Tưởng Kình Phong than nhẹ một tiếng, lại nhớ đến gì đó, miệng cười nói: “Nàng nếu thật sự không có việc gì làm, liền may xiêm y cho ta đi! A Phù, nàng đã lâu rồi chưa may xiêm y cho ta!”
Bạch Phù giật mình, Tưởng Kình Phong thế mà tự mình quyết định luôn.
“Liền như vậy đi, nàng đi nhà kho xem xem, tìm đồ làm, tốt nhất là làm vài bộ, mấy bộ trước ta đều làm hỏng hết rồi.”
“Nhưng mà cũng đừng để bản thên mệt mỏi, mệt thì nghỉ ngơi, không cần gấp gáp.”
Ở bên này nói chuyện, bên kia đã phái người đến thúc giục: “Tướng quân, nên khởi hành rồi.”
Tưởng Kình Phong ừ một tiếng, đi ra hai bước, lại quay trở lại, một tay ôm lấy Bạch Phù vào ngực.
“Ở nhà chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Nhà……..
Bạch Phù thất thần một lát, nam nhân thế mà đã hôn xuống, trước sau như một, lỗ mãng bá đạo, cắn cắn môi nàng.
Đợi nàng bắt đầu giãy giụa, hắn mới chịu buông ra, thở dốc một lát.
“A Phù, chờ ta trở lại……. để ta ngủ với nàng được không?”
…………
…………
…………
Cút!
Bạch Phù một cước đạp tới.
Tưởng Kình Phong nghiêng người tránh thoát, cười lớn xoay người rời đi.
……………………………………………
Mưa mùa thu liên tục kéo dài, thời tiết như vậy không thích hợp ra ngoài.
Bạch Phù ngồi cạnh cửa sổ, cúi đầu chăm chỉ may xiêm y, xiêm y lấy màu xanh của trúc làm chủ đạo, kiểu dáng rộng lớn, vừa nhìn liền biết là may cho nam nhân.
Lục Liễu bưng lồng cơm đi vào, thấy thế không khỏi mím môi cười cười.
Nàng còn lo lắng cô nương vẫn giận dỗi tướng quân, hiện tại xem ra là nàng suy nghĩ quá rồi, cô nương mấy ngày này may xiêm y cho tướng quân, vậy nhất định là không có giận dỗi.
“Cô nương, ăn cơm trước đi, đừng quá mệt nhọc.”
Nàng dọn thức ăn ra, nhẹ giọng cười nói.
Bạch Phù gật đầu, để đồ trong tay xuống, ngồi vào bên bàn vùi đầu ăn cơm.
Tưởng Kình Phong đã rời đi hơn nửa tháng, tính toán một chút hẳn là sớm đã tới Thanh Hà, thậm chí cũng đã gặp phải người Hồ rồi.
Không biết kết quả như thế nào? Có thắng hay không?
Nàng vừa nghĩ nghĩ vừa tính ngày, bất tri bất giác đã ăn xong cơm, tiếp tục đi may xiêm y.
Lục Liễu thấy thế không khỏi khuyên vài câu: “Cô nương nghỉ ngơi một lát rồi hẵng làm, ngài cũng đã làm hai bộ rồi, đủ cho tướng quân mặc rồi, còn lại về sau từ từ làm là được, tướng quân đã bảo ngài đừng quá mệt nhọc.”
Bạch Phù lại lắc đầu, không chịu đi nghỉ trưa, tựa hồ vội vàng muốn đem bộ xiêm y này nhanh chóng làm xong.
Lục Liễu khuyên không được, cũng để tùy nàng, nghĩ chờ tướng quân trở lại, nên nói với tướng quân cô nương vì hắn mà đã rất vất vả may xiêm y.
Ngay ngày xiêm y này hoàn thành, Thanh Hà truyền đến tin chiến thắng, Tưởng Kình Phong dẫn đầu ba đội binh mã thành công tiêu diệt đám người Hồ kia.
Lục Liễu nhận được tin tức liền lập tức chạy tới nói cho Bạch Phù.
Tâm Bạch Phù hoàn toàn buông lỏng, vui vẻ cười cười, sau đó như muốn tìm đồ gì đó, liền đi một chuyến đến thư phòng Tưởng Kình Phong.
Thư phòng Tưởng Kình Phong ngày thường không để cho ngoại nhân đi vào, kể cả gã sai vặt vẩy nước quét nhà, cũng chỉ có thể vào lúc hắn ở đó mới cho phép vào quét tước, mà Bạch Phù là người duy nhất ngoại lệ.
Theo lời Tưởng Kình Phong nói: Tướng quân phủ này không có nơi nào mà A Phù của ta không thể đi.
Nàng đi vào không bao lâu thì đi ra, trong tay cầm theo quyển sách, hạ nhân cho rằng nàng rảnh rỗi không có sách xem, nên tùy tiện đến tìm một quyển, cũng không có nghĩ nhiều.
Đêm đó Bạch Phù như thường ngày sớm lên giường nghỉ ngơi, Lục Liễu nằm bên ngoài nhuyễn tháp, sau khi nàng ngủ say, trong phòng truyền đến tiếng ma sát sột soạt.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Phù dùng xong bữa sáng cũng không đi may xiêm y nữa, mà đeo hòm thuốc của mình lên ra ngoài.
Lục Liễu không rõ hỏi: “Cô nương, ngài đeo hòm thuốc lên làm gì vậy?”
Bạch Phù cũng không giải thích, chỉ kiên trì đeo lên lưng.
Lục Liễu mặc dù không rõ, nhưng vẫn nghe lời kêu người đi chuẩn bị xe ngựa, chuẩn bị mang Bạch Phù xuất môn, nhưng Bạch Phù lại lắc đầu tỏ ý muốn cưỡi ngựa.
Toàn bộ tướng quân phủ ai ai cũng biết Tưởng Kình Phong tặng một thần mã, gọi là Bình An, nàng rất thích, mỗi ngày cũng đến sân ngựa cưỡi một lần, thậm chí tự mình cho nó ăn, tắm rửa.
“Nhưng mà cô nương, nếu là muốn mua đồ này nọ, vẫn nên đi xe ngựa thì tiện hơn.”
Lục Liễu do dự khuyên nhủ.
Bạch Phù lắc đầu, nói cái gì cũng muốn cưỡi ngựa.
Lục Liễu không có cách nào khác, đành phải đáp ứng, chính mình cũng dắt một con ngựa đến.
Hai người cưỡi ngựa trên phố, đi một hồi lâu, Bạch Phù cái gì cũng chưa mua, dừng lại trước cửa một tửu lâu, đem Bình An giao cho gã sai vặt của tửu lâu, rồi nhấc chân đi vào.
Lục Liễu không rõ nguyên do, nhưng vẫn xuống ngựa đi theo.
Nàng cho rằng cô nương đi vào mua một ít điểm tâm rồi ra, ai ngờ Bạch Phù lại trực tiếp lên một gian phòng lầu hai, gọi một bàn tiệc lớn.
“Cô nương, ngài không phải vừa mới ở trong phủ dùng qua bữa sáng sao?”
Lục Liễu buồn bực nói, cảm thấy cô nương hôm nay rất không bình thường.
Bạch Phù cũng không để ý tới, chỉ đợi sau khi đồ ăn được đem lên, xoay người lấy một lọ thuốc nhỏ từ hòm thuốc ra, đưa tới trước mặt Lục Liễu, làm bộ hít hít.
Ngươi ngửi xem, thơm hay không?
Lục Liễu có chút không hiểu cúi đầu ngửi: “Thơm quá, cô nương, ngài đang làm gì vậy? Sao lại……..”
Lời còn chưa dứt, Lục Liễu chỉ cảm thấy chóng mặt, thân mình mềm nhũn, trời đất quay cuồng, sau đó cái gì cũng không biết, ngã xuống đất.
Bạch Phù đem Lục Liễu đỡ lại, cẩn thận đặt lên ghế, sau đó nhanh chóng xuống lầu, dắt Bình An tới, hướng cổng thành chạy đi.
Quan binh thủ thành muốn ngăn lại, nàng lại lấy ra lệnh bài Tưởng Kình Phong cho, quan binh lập tức cho đi, cung kính dẫn nàng ra ngoài.
Khối lệnh bài này lúc trước có thể điều cứu binh tới, ra cổng thành tất nhiên không thành vấn đề.
Bạch Phù cứ như vậy rời khỏi trấn Tam Tháp, hướng phương hướng khác chạy đi.
Trước khi đi, nàng còn nhìn thoáng qua cổng thành lần cuối, nắm chặt dây cương.
Ta đi đây, lần này………. sẽ không trở lại nữa.