Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 27:
CHƯƠNG 29: Các huynh đệ nói (2)
Bạch Phù phiền não, rất muốn ngay lập tức bỏ của chạy lấy người, Tưởng Kình Phong mỗi ngày luôn quấn lấy nàng kêu vết thương bị đau, hận không thể một ngày để nàng đổi thuốc tám lần.
Vả lại lúc đổi thuốc chỉ cần đem một bên y phục cởi ra là được, hắn mỗi lần đều đem nửa thân trên cởi hết.
Bạch Phù cảm thấy hắn thật sự có bệnh, hắn lại làm vẻ mặt nghiêm túc hỏi nàng: “Các huynh đệ đều nói nữ nhân thích nam nhân có thân hình cao lớn, vừa thấy nam nhân như vậy liền mặt đỏ tim đập, A Phù, nàng nhìn ta như thế, một chút phản ứng cũng không có sao?”
Ngươi toàn thân cao thấp như thế nào ta còn chưa thấy qua sao! Muốn có phản ứng gì đây!
Bạch Phù ở trong lòng gào thét, kêu xong chính mình liền đỏ mặt.
Tưởng Kình Phong lúc này vừa lòng cười: “Ta còn tưởng rằng bộ dạng ta không đẹp.”
Vốn không đẹp! Nhiều sẹo như vậy! Xấu chết đi được!
Bạch Phù căm giận đem hắn đẩy ra ngoài.
Tưởng Kình Phong ôm phần trên y phục đứng trước cửa, vừa lòng sờ da thịt trên cánh tay, vừa trở về vừa thấp giọng lẩm nhẩm: “A Phù quả nhiên thích, đợi thương thế tốt lên phải luyện tập mới được……..”
……………………………………………
Ngày hôm đó, Tưởng Kình Phong lại đi vào viện Bạch Phù, Bạch Phù cho rằng hắn lại tới thay thuốc, vậy mà bị hắn kéo đến sân cưỡi ngựa.
Bên sân là hai con tuấn mã cao lớn, một là Trục Phong nàng đã sớm quen thuộc, một con khác từ trước đến nay chưa thấy qua.
Thân hình đỏ thẫm, tứ chi thon dài, lông sáng bóng không thua gì Trục Phong.
“Thế nào? Có thích hay không?”
Tưởng Kình Phong giành công nói.
Bạch Phù tự nhiên cũng thích, nhịn không được chạy qua sờ bờm ngựa.
Trên lưng ngựa đã đặt xong cái yên, cứng mềm vừa phải, vô cùng thoải mái.
Bàn đạp cũng mới tinh, nhìn qua so với các tướng sĩ bình thường dùng nhỏ hơn một chút, ngắn hơn một chút.
Bạch Phù giống như hiểu được gì đó, quay đầu lại nhìn Tưởng Kình Phong.
Tưởng Kình Phong vỗ về đầu nàng nói: “Tặng cho nàng, đi lên thử xem.”
Bạch Phù trong lòng khẽ run, ngay sau đó mặt lộ ra tươi cười, xoay người sang chỗ khác cao hứng phấn chấn ôm lấy cổ ngựa, vô cùng thân thiết cọ cọ, lúc này mới nhảy lên lưng ngựa, nắm dây cương phi như bay trong sân.
Tưởng Kình Phong cau mày gãi đầu, thấp giọng than thở: “Không phải nên ôm ta mới đúng sao…….”
Nhưng nghĩ đến Bạch Phù vừa rồi cao hứng tươi cười, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.
Hắn quen nàng lâu như vậy, nàng vẫn là lần đầu đối với hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười, giống như một đóa hoa đón gió phấp phới, làm hắn nhịn không được muốn đem nàng vĩnh viễn bảo hộ dưới cánh của mình, không để nàng phải chịu bão táp mưa sa.
Bạch Phù chạy vài vòng trong sân, đến khi dừng lại trên mặt vẫn là vẻ tươi cười như cũ.
Con ngựa này không chỉ chạy nhanh, hơn nữa còn rất nghe lời, so với Trục Phong ngoan hơn rất nhiều.
Nghĩ vậy nàng nắm lấy dây cương hướng về phía Trục Phong làm mặt quỷ: Xí! Không muốn để ta cưỡi thì thôi! Ta có ngựa của mình rồi!
Trục Phong nghiêng đầu không để ý đến nàng, Tưởng Kình Phong cười nhéo nhéo mặt nàng: “Đã lớn như vậy rồi, còn như tiểu hài tử vậy.”
Bạch Phù tâm tình khá tốt, đối với động tác nhỏ của hắn cũng không nổi nóng, chỉ nghiêng đầu sang chỗ khác chạy đi, bộ dáng lanh lợi sôi nổi chạy quanh ngựa của mình, như người nhìn thấy thứ đồ hiếm lạ.
Tưởng Kình Phong thấy nàng tâm tình như đứa nhỏ, hoàn toàn lộ ra một mặt ngây thơ hoạt bát, trong lòng càng thêm yêu thích, đi qua vỗ vỗ lưng ngựa: “Nó còn chưa có tên, nàng đặt cho nó một cái tên đi.”
Đặt tên?
Đúng! Đúng là nên đặt một cái tên!
Nhất định phải đặt một cái tên so với Trục Phong nghe hay hơn, khí phách hơn!
Bạch Phù gật đầu, từ trong ngực lấy ra bút than và quyển sổ nhỏ tùy thân, nghiêm túc suy nghĩ một phen, viết ra vài cái tên xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đạp Làng, Truy Tinh, Lãm Nguyệt……..
Kết quả Tưởng Kình Phong không vừa lòng cái nào, không ngừng lắc đầu.
Bạch Phù tức giận dậm chân: Vậy rốt cuộc muốn thế nào? Bảo ta đặt tên rồi lại bảo ta đặt không hay! Vậy ngươi dứt khoát đặt không phải là được sao!
Tưởng Kình Phong nghĩ nghĩ nói: “Không bằng kêu là Bình An đi. Ta không trông chờ nàng cưỡi nó đuổi theo Tinh Lãm Nguyệt, chỉ mong có thể bình an là tốt rồi.”
Bạch Phù giật mình, môi hơi nhếch lên, trong lòng thấy tên này không khí phách một chút nào, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.
Bình An……..
Được, vậy thì kêu Bình An đi.
Đặt xong tên, Tưởng Kình Phong cùng Bạch Phù ở trong sân chạy vài vòng, vừa chạy vừa cùng nàng nói đến chuyện tết Trung Thu mười lăm tháng tám.
“Đến lúc đó trong thành sẽ có hội hoa đăng, ta dẫn nàng đi xem. Xem xong hoa đăng chúng ta lại đi ngắm trăng, ta dẫn nàng đến một nơi, Trung thu hàng năm cảnh sắc nơi đó là đẹp nhất.”
Tưởng Kình Phong quay đầu nói, đã thấy người bên cạnh dần dần thả chậm tốc độ, vừa nãy khuôn mặt còn lộ vẻ tươi cười giờ lại trở nên u buồn rầu rĩ.
“Làm sao vậy?”
Hắn thấp giọng hỏi.
Bạch Phù ở trên lưng ngựa tay nắm lấy dây cương, đầu hơi cúi.
Lúc trước, tết Trung thu hàng năm, sư phụ đều dẫn nàng đi xem hoa đăng.
Thời điểm mùa xuân năm ngoái, bọn họ còn nói chờ bệnh sư phụ tốt lên, liền đi xem hoa đăng…….
Lúc đó nàng tin chắc trước Trung thu, bệnh của sư phụ nhất định sẽ khỏi.
Kết quả…….
Một chén thuốc, cái gì cũng đều kết thúc.
Bạch Phù đến tận bây giờ cũng không hiểu sư phụ vì cái gì mà phải uống thuốc độc tự sát.
Là bị đau ốm tra tấn? Hay là không gặp được sư huynh mà thương tâm muốn chết?
Tất cả đáp án đều theo chén thuốc kia mà biến mất, nàng vĩnh viễn cũng không biết được nguyên nhân.
“A Phù!”
Tưởng Kình Phong ngồi trên lưng Trục Phong, có chút lo lắng nắm lấy bả vai nàng.
Cảm nhận được độ ấm trên đầu vai truyền tới, Bạch Phù ngẩng đầu nhìn hắn cười cười, nhưng nụ cười kia lại vô cùng miễn cưỡng, so với lúc nãy kém hơn rất nhiều.
Tưởng Kình Phong hỏi không ra nguyên do, thấy nàng không còn có tâm tư cưỡi ngựa, liền mang nàng rời khỏi sân.
Cũng may Bạch Phù một lúc sau điều chỉnh lại cảm xúc, buổi trưa ăn xong cơm rồi nghỉ ngơi, sau đó đến sân cưỡi ngựa chơi đùa với Bình An.
………………………………………………
Mười lăm tháng tám, ngày hội Trung thu, trấn Tam Tháp phi thường náo nhiệt.
Lúc chập tối, Tưởng Kình Phong mang Bạch Phù ra cửa, ở tửu lâu nổi tiếng nhất trong thành kêu một bàn tiệc, vừa ăn cơm vừa ngắm hoàng hôn.
Khi vệt sáng cuối cùng biến mất, bóng đêm bao trùm khắp nơi, đèn đuốc trên đường liền lộ ra sáng chói đặc biệt, giống như một con sông trải dài.
Bạch Phù ở bên cửa sổ lầu hai nhìn xuống cảnh sắc dưới lầu, bên môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hai gò má trắng nõn như bị bao phủ bởi một tầng sương mù dưới ngọn đèn dầu.
Tưởng Kình Phong vươn tay đem sợi tóc trên trán nàng gạt ra sau tai, rồi tiến gần muốn hôn lên tóc mai nàng, lại bị nàng giận dữ tránh thoát, trợn mắt lườm một cái.
Hắn cũng không giận, kéo nàng đi ra ngoài: “Nhìn như vậy hay ho gì, đi, ta dẫn nàng đi dạo.”
Trên đường đông như trẩy hội, không thích hợp cưỡi ngựa, bọn họ liền theo đám người đi bộ, lúc thì ở bên này nghỉ chân một lát, lúc thì ở bên kia nhìn một chút.
Bạch Phù mua một cái đèn hình con thỏ, cái đuôi và cái tai đều có thể động, vô cùng dễ thương.
Nàng cực kỳ thích thú, cầm trong tay thỉnh thoảng cúi đầu nhìn một cái.
Đi không bao lâu liền tạt qua một sạp hàng, nhìn chằm chằm ngọn đèn hình cá vàng, Tưởng Kình Phong thấy thế không nói hai lời mua về, đặt vào tay nàng.
“Nàng xem hai con mắt to chưa này, có phải rất giống nàng hay không? Nàng mỗi khi tức giận đều một bộ dạng như vậy.”
Bạch Phù vừa nãy còn cảm thấy đèn cá vàng này có chút đáng yêu, nghe hắn nói xong liền tức giận xoay qua xem thường, đem hai ngọn đèn ném vào tay hắn, chính mình quay đi xem mặt nạ.
Có rất nhiều loại mặt nạ, có loại như con thỏ và cá vàng cũng rất đáng yêu. Cũng có loại yêu ma quỷ quái, hung thần ác sát.
Bạch Phù bỗng nhiên nhìn thấy một cái mặt nạ đầu heo, liền thuận tay cầm lên đưa tới mặt Tưởng Kình Phong so một chút.
Trời ạ, quả thực giống y như đúc trong mộng, quá đáng sợ rồi!
Nàng bỏ mặt nạ xuống, cuối cùng chọn một cái hình con khỉ nhỏ, đeo lên mặt mình.
Tưởng Kình Phong cười tính trẻ con của nàng, nàng liền phình má không để ý đến hắn, xoay người đi sang sạp hàng khác.
Một đám người xô tới, Tưởng Kình Phong trả tiền cho nàng xong, quay đầu lại liền không thấy người, lúc này mới sợ hãi lớn tiếng kêu lên.
“A Phù! A Phù!”
Thế nhưng bất luận hắn gọi thế nào, cũng không có người để ý tới, Bạch Phù giống như đột nhiên biến mất.
Tưởng Kình Phong ở trong đám người tìm kiếm qua lại, mặt nạ khỉ, mặt nạ khỉ, mặt nạ khỉ…….
Con mẹ nó! Như thế nào lại nhiều mặt nạ khỉ như vậy!
Thời điểm thở hổn hển không ra hơi, một tiểu cô nương nhảy tới, trên mặt mang mặt nạ khỉ, nhìn hắn hì hì cười.
Tưởng Kình Phong một tay lấy mặt nạ xuống, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Phù, tức giận hung hăng nhéo một phát.
“Nàng chạy đi đâu vậy! Nhiều người như vậy, lỡ đi lạc thì làm sao?”
Bạch Phù cười cười, đem mặt nạ lấy về, thông qua hai lỗ thủng trên mặt nạ nhìn hắn.
Nàng vóc dáng thấp bé, bị quăng vào đống người liền không thấy đâu.
Nhưng thân hình Tưởng Kình Phong lại cao lớn, cực kỳ khôi ngô, mặc dù bị lẫn trong một đám người, nhưng liếc mắt cũng có thể nhận ra.
Huống hồ trong tay hắn còn cầm hai ngọn hoa đăng không ăn nhập gì với hình tượng của hắn, bộ dáng có chút buồn cười, thật sự rất dễ tìm.
Chẳng qua nàng ở tại chỗ nhìn một lát, rồi mới trở về.
Trải qua tình huống vừa rồi, Tưởng Kình Phong cũng không dám để nàng tự mình chạy loạn, giữ chặt lấy tay nàng, nói cái gì cũng không chịu buông.
Phố xá náo nhiệt mặc dù thú vị, nhưng người người chen chúc nhau quả thật quá ồn ào.
Bạch Phù đi dạo một chút liền không muốn đi nữa, từ trong đám người, hướng bờ sông đi tới.
Trên bờ sông có rất nhiều người đang thả hoa đăng, người tuy không ít, nhưng bởi vì sợ rơi xuống sông, cho nên mọi người cũng không dám chen chúc vào, đều là người này đi rồi người khác mới tới.
Bạch Phù không định thả hoa đăng, liền cùng Tưởng Kình Phong đi đến đầu cầu, đứng trên cầu nhìn xuống nước sông chảy, đem hoa đăng đẩy ra càng ngày càng xa.
Nàng nghiêm túc xem, Tưởng Kình Phong lại cảm thấy không thú vị, liền kéo nàng đi ngắm trăng.
Nơi ngắm trăng ở ngoài thành, hơn nữa còn cách chỗ Tưởng Kình Phong lần trước bị tập kích không xa.
Bạch Phù sợ lại gặp phải người Hồ, nói cái gì cũng không muốn đi.
Tưởng Kình Phong lại huýt sao đem Trục Phong kêu tới, cười cười đem nàng ôm lên ngựa: “Yên tâm đi, lần này khẳng định không có người Hồ, ta đều đã cho người sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Bạch Phù không lay chuyển được hắn, cứng rắn bị mang ra khỏi thành, còn không thể cưỡi ngựa của mình, từ đầu đến cuối bị hắn ôm vào trong ngực, ngồi trên lưng Trục Phong.
Gió núi mùa thu khá lạnh, Tưởng Kình Phong sợ nàng bị cảm lạnh, đem áo choàng quấn lên người nàng, không nhanh không chậm hướng ngoài thành chạy đi.
Đi một đoạn Bạch Phù liền cảm thấy không thích hợp, quay đầu khó hiểu nhìn về phía hắn.
Không phải đi ngắm trăng sao? Sao lại lên ngọn núi này rồi?
Tưởng Kình Phong cười cười, cúi đầu hôn nhẹ lấy môi nàng: “Đừng nóng vội, tới rồi nàng sẽ biết.”
Hai người cưỡi ngựa lên đỉnh núi, ánh trăng ở chân núi như một cái gương to, trên gương như có những đợt sóng chuyển động, hoa đăng mọi người trong thành thả ra đều tụ tập lại ở đó, nhẹ nhàng trôi dạt theo dòng nước.
Nếu như nói đám người đi lại trên đường trong trấn Tam Tháp như một dải đăng hà (đèn lồng trải dài thành sông), thế thì đây là dải đăng hà thật sự, kết hợp hài hòa với ánh trăng trên đỉnh đầu, đẹp không sao tả xiết.